Tĩnh Nữ Truyền

Chương 138: Q.1 - Chương 138: Chương 51.2




Cửa phòng Phượng Tĩnh Xu, lập tức xuất hiện ba bóng dáng.

“Hồng ca ca, tỷ tỷ thật không sao chứ?” Tuân Thư lại một lần nữa dò hỏi.

“Không sao!” Hoa Ngọc Dung khẳng định trả lời, trong mắt nhìn về phía hai người đứng chung một chỗ có chút ghen tuông, ngay sau đó bị đè xuống.

Đều ở chung một chỗ, sao hắn lại không biết tối ngày hôm qua ai ở lại trong phòng nàng! Chắc hẳn cũng sẽ không thể cái gì cũng không xảy ra đi!

Tĩnh Ảnh cũng đứng ở ngoài cửa chỉ lẳng lặng coi giữ, không nói câu nào, trong mắt một mảnh tình ý vô tận.

Mà nhìn cả người Phượng Tĩnh Xu tản ra hương vị nữ nhân, trong mắt Phượng Hàm Tiếu thoáng qua đau đớn, quả nhiên. . . . . . cuối cùng nàng vẫn không thuộc về mình sao!?

Mấy người đứng trong cửa ngoài cửa, giờ khắc này, tất cả đều yên lặng.

Một loạt tiếng bước chân lại vang lên, hai người cũng nhanh chóng chạy tới, là Tử Mộng Cơ và Tử Nguyệt Hi.

Vọt vào phòng, “Hoàng. . . . . .” Tử Mộng Cơ vừa muốn mở miệng gọi “hoàng đệ”, đột nhiên nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu trừng mắt, lập tức sửa lại, “Tĩnh Xu! Đã xảy ra chuyện gì?”

Biết Phượng Duy Tĩnh chính là hoàng tử Hí Triều quốc không có nhiều người, giờ phút này cũng không nên để lộ khắp nơi, huống chi bây giờ còn có Tử Nguyệt Hi ở chỗ này. Trải qua một buổi tối, rốt cuộc Tử Mộng Cơ biết tại sao trải qua thời gian dài nàng lại không gần gũi với hoàng đệ “cùng mẫu một bào” này, ngược lại sinh ra cảm giác thân thiết với một thiếu niên mới biết không lâu!

Nghĩ đến tối hôm qua mẫu hậu chảy nước mắt kể chuyện xảy năm đó nói cho các nàng biết, lòng của nàng vừa đau vừa hận, mà món nợ này,  nàng nhất định sẽ tìm nữ nhân kia đòi lại!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tử Mộng Cơ nhìn về phía Tử Nguyệt Hi ở một bên lạnh đi mấy phần, mang theo từng tia bén nhọn.

Tử Nguyệt Hi không phát hiện hoàng tỷ khác thường, đôi mắt của hắn chỉ lo tham lam thèm thuồng nhìn Phượng Tĩnh Xu càng xinh đẹp.

“Hình như là âm thanh truyền tới từ bên Cúc uyển, chúng ta đi qua xem thử đi!” Tĩnh Ảnh lên tiếng nói.

Cúc uyển?

Phượng Tĩnh Xu nhướng mày, lập tức gật đầu, lôi kéo Tuân Thư đi ra ngoài, “Đi thôi, đi xem thử!”

Giờ phút này trong Cúc uyển đã là tiếng thét chói tai tiếng la khóc tức giận mắng không ngừng, trong đó còn kèm theo tiếng rống giận dữ của nam nhân, quả thực là hỗn loạn tới cực điểm.

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này!?” Tiếng nữ nhân thét chói tai không ngừng, tức giận chất vấn nam nhân ở trước mắt.

“Quỷ mới biết vì sao ta ở chỗ này!” Nam nhân cũng không phải là chủ nhân dễ nói chuyện, cũng tức giận rống lại.

“Ngươi đã làm cái gì với ta! ?” Nữ nhân vẫn thét lên như cũ.

“Ta mới phải hỏi ngươi đã với ta làm cái gì đây!” Nam nhân cũng tức giận chất vấn, “Tối hôm qua hẳn là ta ở bên ngoài, làm sao ta lại trở về! Nơi này không phải gian phòng của ta, nơi này là nơi nào!? Còn nữa, sao người lại bò lên giường của ta!” Tiếp theo vẻ mặt dâm tà nhìn nữ nhân ôm chăn trước mắt, phía dưới cái chăn chẳng có cái gì cả, “Chẳng lẽ là ngươi đã sớm ái mộ bản hoàng tử, thừa dịp bản hoàng tử say rượu liền bò lên giường của bản hoàng tử?”

Trên gương mặt anh tuấn lại lộ ra vẻ bỉ ổi, miệng đầy lời nói xằng nói bậy, khiến nữ nhân vốn khiếp sợ thần kinh càng thêm điên cuồng, không khỏi xuất khẩu mắng: “Phi! Ngươi là hoàng tử gì chứ, để ngươi xách giày cho bản tiểu thư cũng không xứng, bản tiểu thư còn để ý ngươi!? Ngươi mơ đi!”

Chưa từng bị người làm nhục như thế sắc mặt nam nhân trầm xuống, “Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện với bản hoàng tử như vậy!”

Nữ nhân ngẩng đầu lên, cao ngạo nói: “Chỉ bằng loại hoàng tử như ngươi mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm vô dụng, nói với ngươi cũng là do bản tiểu thư ban ân!”

Trong mắt nam nhân đột nhiên thoáng qua một tia lệ khí, giơ tay lên không chút do dự hung hăng đánh xuống.

“Chát!” Một tiếng tát vang dội ở bên trong phòng.

Nữ nhân che gương mặt đỏ lên, khóe miệng chậm rãi chảy ra giọt máu tươi đỏ sẫm, nàng ngạc nhiên mở to cặp mắt không dám tin nhìn nam nhân trước mặt.

Yên lặng ba giây, chợt bộc phát ra tiếng mắng chửi bén nhọn: “Ngươi lại dám đánh ta! Tên nam nhân thối tha này!!!”  Vừa mắng vừa vung chăn gấm giương nanh múa vuốt đánh tới nam nhân, mười ngón tay thon dài, đầu ngón tay sắc bén, chộp tới trên gương mặt anh tuấn của nam nhân.

“A! Nữ nhân ti tiện, ngươi lại dám cào ta!” Nam nhân cũng không phải là người dễ đối phó, xòe tay lớn, bắt đầu đánh nhau “bốp bốp“.

Trong lúc nhất thời, trong phòng vang lên tiếng ầm ĩ, tiếng mắng chửi bên tai không dứt, cực kỳ náo nhiệt.

Kim Bích Đạc vội vã chạy tới bước vào bên trong viện chỉ nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong, vốn là lo lắng sắc mặt càng thêm hoảng loạn, hắn bước nhanh xông vào bên trong, ba người tiểu Kim tử, tiểu Ngân tử và Tịch Thấm Nhụy ba người theo đuôi sau lưng mà đến cũng đi theo hắn xông vào, đi theo sau lưng ba người còn có đoàn người Phượng Tĩnh Xu chạy tới xem náo nhiệt, chỉ là ba người trước mặt không để ý đến.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, một buổi sáng sớm, cánh cửa của Kim gia bị người vô tình đá một cước đạp nát.

“Tiểu Kim Khố!” Kim Bích Đạc vừa xông vào trong nhà vừa lo lắng kêu to, “Tiểu Kim Khố! Tiểu Kim ——” Cao giọng thét lên chợt ngưng lại, hoảng loạn trên mặt Kim Bích Đạc ngược lại biến thành vẻ mặt cổ quái và lúng túng, “Cái này, ha ha, cái gì ta cũng không còn thấy, không thấy, các ngươi tiếp tục, tiếp tục. . . . . .”

Nhìn hai người bên trong nhà đã hóa đá, một vệt đỏ hồng hiếm thấy trên mặt Kim Bích Đạc rút nhanh, cười quay ngược lại đi ra ngoài.

“Biểu ca! Đã xảy ra chuyện gì!?” Còn chưa lui ra ngoài, một giọng nữ lo lắng vang lên, ba bóng dáng đã xông vào.

“Biểu ca, biểu ca —— a!?” Tiếng kêu vội vàng bỗng chốc chuyển thành tiếng rút khí kịch liệt, cặp mắt Tịch Thấm Nhụy mở to nhìn hai người cứng ngắc trước mắt, hít một hơi, đột nhiên lại phát ra một hồi tiếng thét chói tai:  “A ——!” Gương mặt trắng noãn hiện đầy vệt đỏ ửng hai tay hốt hoảng che mắt, “Cái gì ta cũng không thấy, không thấy! !”

Mà tiểu Kim tử và tiểu Ngân tử vừa tiến đến liền phát hiện hai “pho tượng” cũng hít một ngụm khí lạnh sau đó lập tức từ cúi thấp đầu rời khỏi bên ngoài, lại bị một nhóm người theo sau đó mà đến chặn lại đường lui.

“Này! Ta nói, chẳng lẽ tối hôm qua là đêm xuân sao? Sao khắp nơi là đêm xuân vậy?” Trong giọng nói đào hoa rõ ràng xen lẫn ý muốn xem cuộc vui.

“Ha ha! Khi nào thì Vu cô nương và Quân hoàng tử trở nên tốt vậy? Thật sự rất đáng mừng đó!” Phượng Tĩnh Xu nháy đôi mắt đẹp màu tím, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

“Xu, đừng nhìn, cẩn thận đau mắt hột.” Tĩnh Ảnh nhắc nhở, không để cho Phượng Tĩnh Xu đi xem một pho tượng hoàng tử “không mặc đồ“.

“Tỷ tỷ, bọn họ thật kỳ lạ đó! Tại sao lại không mặc y phục vậy?” Ngay sau đó giọng Tuân Thư ngây thơ vang lên.

“Thư nhi, đừng nhìn!” Mấy giọng nói đồng thời vang lên, theo sau giọng nói chính là mấy đôi lớn nhỏ không đều tay đặt lên đôi mắt ngây thơ của Tuân Thư.

Mấy giọng nói này, rốt cuộc gọi hồn hai “pho tượng” này về, dienndnle,qu.y don tiếp đó lại là một hồi tiếng thét chói tai kinh thiên động địa vang lên.

Mọi người không khỏi che kín lỗ tai của mình, rối rít rời khỏi phòng, chờ hai người bên trong tự lo liệu cho bản thân xong.

Đám người vừa lui ra, người ở bên trong vội vàng hấp tấp cầm quần áo mặc vào trên người mình, cũng bất chấp vấn đề có xấu hổ hay không.

“Két ——” Cửa mở ra, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng chạy ra, đau thương yếu đuối khóc thê thảm nhào về phía Phượng Duy Tĩnh —— ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, lại bị Phượng Duy Tĩnh chợt lóe, trốn ra.

“Ô ô ô. . . . . . Duy Tĩnh ca ca, huynh phải giúp Oánh nhi làm chủ!” Đôi mắt hàm chứa nước mắt trong suốt, Vu Phó Oánh khóc đến thảm thương. Trong lòng thầm hận, tại sao lạ xảy ra chuyện như vậy!? Rõ ràng nên uống thuốc là tiện nhân Phượng Tĩnh Xu này, rõ ràng nên buông thả với tên nam nhân thối tha Long Ứng Quân này chính là con tiện nhân Phượng Tĩnh Xu kia, làm sao lại biến thành như vậy! ?

Phượng Duy Tĩnh đứng ở một bên nhìn Vu Phó Oánh khóc thê lương, trong mắt không có một chút tình cảm. Hắn nhìn Long Ứng Quân theo sau ra ngoài, “Chuyện này ta không làm chủ được, lớn nhất nơi này vẫn là Hàm Tiếu vương gia, ngươi tự xin hắn làm chủ đi!”

Phượng Hàm Tiếu lập tức ăn ý đón lấy cây gậy, hắn hỏi trước: “Hai vị có thể nói thử chuyện này rốt cuộc là như thế nào được không?”

Long Ứng Quân không sao cả khoát khoát tay, đôi mắt giảo hoạt đảo quanh ở trên người Phượng Tĩnh Xu, không tập trung nói: “Sao ta biết! Tối hôm qua ta đi ra ngoài uống hoa. . . . . . Khụ khụ! Uống rượu, uống đến say khướt,  sau khi tỉnh lại thì đã trở thành như vậy! Ta còn muốn hỏi nàng là đã xảy ra chuyện gì đó ! Có phải coi trọng bản hoàng tử cho nên mới nhân cơ hội leo lên giường của bản hoàng tử hay không?” Nói xong, lại tha thiết tặng thêm một câu cho Phượng Tĩnh Xu: “Hắc hắc! Công chúa, đây cũng không phải là do ta có ý đó! Nàng có thể tha thứ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.