Bởi vì qua một ngày nữa chính là thái tử sắc phong đại điển, cho nên Phượng Tĩnh Xu cũng không ở lại phủ tể tướng lâu, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đối mặt với uy hiếp đến từ Mộ Dung gia.
Hiện tại như là đã khiến Lục Tình La bại lộ dưới tầm mắt của mọi người, như vậy bất cứ lúc nào Mộ Dung Huyền cũng sẽ biết sự tồn tại của Lục Tình La, đến lúc đó nàng ta sẽ chọn lựa thủ đoạn gì bọn họ cũng không biết , nếu như tới nhằm vào bọn họ có lẽ vẫn có thể ngăn cản, nhưng nếu như bọn họ quang minh chính đại làm cái gì nhằm vào Lục Tình La, đến lúc đó có thể ngay cả Tử Diệp cũng không có cách bảo toàn Lục Tình La, bởi vì thế lực Mộ Dung gia đã cắm rễ rất sâu ở Long Hải thành, bất luận là trên kinh tế hay là binh lực, thậm chí là thế lực trên triều đình, cũng sẽ ảnh hưởng đến cả Hí Triều quốc.
Phượng Tĩnh Xu tính toán vào cung với Tử Mộng Cơ, trước đó bí mật tiếp xúc với Tử Diệp một lần, sau đó sẽ ra quyết định cuối cùng.
Đối với việc Tâm Á Thanh cáo từ, vẻ mặt Tâm Á Thanh đầy ý cười nói với nàng, cảm tạ nàng đã khiến cho tâm nguyện nhiều năm qua của hắn cuối cùng cũng thành, rốt cuộc có thể kết làm thông gia với Văn Nhân gia. Chỉ là, trong tai Phượng Tĩnh Xu nghe được, dường như lời Tâm đại tể tướng nói rất có khuynh hướng tự tưởng tượng . . . . .
Xoay người, gật đầu với người sau lưng đã thu dọn ổn thỏa, đoàn người vừa đi trước đặt đồ vào bên trong xe ngựa. Lúc này Phượng Tĩnh Xu nói với Phượng Hàm Tiếu vẫn đi theo bên cạnh nàng: “Đường ca, huynh lấy thân phận vương gia của Lộng Phong quốc, sợ rằng không tiện theo muội tiến cung, hai ngày nay trước hết huynh cứ đợi tại dịch quán, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại trong đại điển sắp phong!”
Phượng Hàm Tiếu cười đầy thâm ý nhìn Phượng Tĩnh Xu, sau đó bật lên một nụ cười mê người, “Được, Tiểu Tĩnh, chúng ta gặp lại đại điển, muội trong cung phải chú ý an toàn biết không?”
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, “Muội biết rồi.”
“Đã như thế, vậy thì ta về dịch quán trước.” Phượng Hàm Tiếu gật đầu với Phượng Tĩnh Xu, sau đó nói “cáo từ” Tâm Á Thanh, quay người đi, có điều quay lưng trong đôi mắt ảm đạm sâu lắng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, tiểu Tĩnh, lúc nào thì, ta mới có thể được muội coi như đám nam nhân kia, thật chẳng lẽ muốn ta chờ đợi cả đời sao. . . . . .
Thấy Phượng Hàm Tiếu đi, Tâm Á Thanh cũng đi theo cáo từ, trong nháy mắt Tâm Á Thanh khom người thở dài, Phượng Tĩnh Xu nói ở bên tai Tâm Á Thanh: “Tể tướng, thời tiết Hí Triều quốc giống như có ẩn ý, chẳng lẽ là sắp thay người lãnh đạo rồi? Nếu thật như thế, tể tướng có thể nghĩ tới phải đến nơi nào nghỉ chân rồi không?”
Tâm Á Thanh sững sờ, biết Phượng Tĩnh Xu tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói với hắn những chuyện không đâu này, nhưng dù sao cũng là lão hồ ly trong quan trường, trên mặt hắn không có toát ra vẻ kinh ngạc chút nào, chỉ cười híp mắt cáo lui.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư cái gì cũng không cần làm.
Ngừng chốc lát, rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu lớn tiếng nói Tuân Thư: “Thư nhi! Chúng ta đi thôi!”
“A, được!” Tuân Thư ở một bên chơi đến vui vẻ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu dắt tay của nàng đi tới cửa.
“Đợi. . . . . . đợi một chút!”
Quả nhiên vẫn là không nhịn được xuất hiện sao? Phượng Tĩnh Xu nhếch môi cười lạnh.
Tuân Thư nghi ngờ quay đầu, nhìn người tới, lập tức nở nụ cười: “Phong ca ca, sao huynh tới đây vậy? Lâu rồi Thư nhi chưa gặp huynh, rất nhớ huynh đó!”
Trên mặt Văn Nhân Tĩnh Phong lộ ra vẻ lúng túng, đối với câu hỏi của Tuân Thư cũng chỉ cười một tiếng cho qua, hắn khẩn trương nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, “Công chúa, ta. . . . . . ta có thể nói chuyện với nàng một chút được không?”
Phượng Tĩnh Xu không nhìn vẻ chờ mong trên mặt Văn Nhân Tĩnh Phong, lạnh nhạt nói: “Chúng ta vội vào cung, không có thời gian nói với ngươi.”
Trên mặt Văn Nhân Tĩnh Phong cứng lại, có chút không biết làm sao.
Vô số thợ săn như hắn, sao lại đụng đến tấm sắt này chứ!? Rõ ràng nàng cũng chưa có nói lời gì cự tuyệt hay ác độc với hắn, nhưng chỉ cần vừa nghe đến trong giọng nói của nàng hơi lộ ra một chút không muốn, hắn cũng không có cách nào nói với nàng được nữa, cái này chẳng lẽ chính là một vật khắc một vật sao!?
Nghĩ như vậy, trong lòng Văn Nhân Tĩnh Phong có chút thất bại, hơn nữa trước đó hắn cũng chưa nói rõ với Phượng Tĩnh Xu về thân phận của mình, hôm nay đột nhiên bị bọn họ biết hắn lại là nhi tử của đại tướng quân Hí Triều quốc Văn Nhân Chiến, trong lòng hắn rất lo lắng, sợ Phượng Tĩnh Xu sẽ hiểu lầm hắn —— mặc dù vừa bắt đầu đúng là hắn đã đánh chủ ý đến gần nàng —— hắn không biết Phượng Tĩnh Xu có chú ý đến hay không, nhưng nếu như nàng nghĩ tới, như vậy lừa gạt nàng cuộc sống của hắn có thể sẽ không tốt hơn được. Vốn là giữa hắn và nàng cũng chưa có gì tiến triển, hơn nữa mấy ngày trước sau khi lên dốc Tình Nhân nàng thay đổi thái độ, hắn đã rất khó nắm chắc tâm tư của nàng rồi, nếu như lúc này lại thêm việc lừa dối, hắn lo lắng, nàng có thể trực tiếp chối bỏ tất cả những gì liên quan đến hắn, trực tiếp phủ nhận quen biết với hắn hay không?
Nghĩ tới khả năng này, Văn Nhân Tĩnh Phong có chút không yên, vì vậy càng lộ vẻ miệng vụng, “Ta...ta muốn nói chuyện một chút. . . . . .” Mắt thoáng nhìn, thấy được Tuân Thư ở một bên mở to mắt, “A, đúng! Ta cần nói chuyện với Thư nhi!”
“Thư nhi?” Nghe thấy Văn Nhân Tĩnh Phong kêu tên của mình, Tuân Thư nghi ngờ nghiêng đầu, “Phong ca ca muốn tìm Thư nhi sao?”
Phượng Tĩnh Xu nhìn hai người, trực tiếp kéo Tuân Thư, đi tới bàn đá kế bên ngồi xuống, “Thư nhi rất tốt, ngươi có vấn đề gì muốn thảo luận?”
“Chuyện này. . . . . .” Văn Nhân Tĩnh Phong khẩn trương, “Ta...ta không phải còn phải chăm sóc Thư nhi sao! Cho tới nay đều do ta chăm sóc. . . . . .”
“Chăm sóc!?” Phượng Tĩnh Xu hừ nhẹ một tiếng, “Thôi, Thư nhi ta sẽ tìm người chăm sóc cho hắn, không cần phiền toái Tĩnh Phong công tử, chỉ sợ chúng ta còn không trèo cao nổi!”
Trong lòng Văn Nhân Tĩnh Phong căng thẳng, lúng túng hỏi: “Sao nàng...nàng lại nói như vậy. . . . . .”
“Không nói như vậy thì nói thế nào?” Rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Tĩnh Phong, “Hơn nữa, công tử muốn lấy thân phận gì tới chăm sóc Thư nhi nhà ta đây?”
Văn Nhân Tĩnh Phong nghe vậy trong lòng đau xót, là câu nói “Thư nhi nhà ta” kia của Phượng Tĩnh Xu, những lời này của nàng, rõ ràng đã gạt bỏ hắn ra ngoài. . . . . .
“Lấy, lấy thân phận gì? Đương nhiên là lấy, lấy. . . . . .” Giọng Văn Nhân Tĩnh Phong nhỏ dần, nói không ra hắn muốn lấy thân phận gì tới chăm sóc Tuân Thư, thứ nhất hắn không thể nói dối với Phượng Tĩnh Xu nữa, thứ hai, mục đích cuối cùng của hắn quả thật không phải chăm sóc Tuân Thư, cho nên hắn nói không ra lời.
“Hừ, thôi, chúng ta vẫn không nên làm phiền công tử! Thư nhi, chúng ta đi thôi!” Phượng Tĩnh Xu đứng lên làm bộ phải đi.
“Chờ một chút!” Văn Nhân Tĩnh Phong quýnh lên, lại ra tay bắt được Phượng Tĩnh Xu, không đợi Phượng Tĩnh Xu nói chuyện, hắn vội vã nói: “Không phiền, không phiền chút nào! Ta còn có thể chăm sóc cho Thư nhi mà!”
Thấy hắn còn chưa buông tha, Phượng Tĩnh Xu dứt khoát nói rõ: “Cho dù chúng ta đồng ý để ngươi chăm sóc Thư nhi, nhưng Văn Nhân tướng quân sẽ đáp ứng sao!?”
Văn Nhân Tĩnh Phong cứng đờ, lòng trầm xuống, nàng quả nhiên vẫn biết thân phận của mình. Nhưng mà, cho dù có biết rõ thì đã sao? Coi như nàng muốn hắn rời đi, hắn cũng sẽ không đồng ý!
“Ngươi biết thật sao?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
“Biết cái gì?” Phượng Tĩnh Xu nhìn nam tử áo xanh cao hơn nàng không chỉ một cái đầu ở trước mắt, “Biết ngươi không phải là tiểu quán thanh lâu sao? Biết ngươi thật ra là nhi tử của tướng quân cao cao tại thượng sao? Biết ngươi có mục đích đến gần chúng ta? Ngươi muốn ta biết rõ điều cái gì?” Nàng từng tiếng ép hỏi, từng bước một đi tới, rốt cuộc bức lui nam tử vì nàng cúi đầu trước mắt này trở về.
“Công chúa! Ta...ta có thể giải thích!” Văn Nhân Tĩnh Phong phát hiện trong giọng điệu Phượng Tĩnh Xu ép hỏi như ẩn như hiện lửa giận, không giải thích chỉ sợ cũng thật sự chọc giận người trong lòng trước mắt!
“Giải thích? Giải thích cái gì? Ngươi phải giải thích cho ta tại sao đường đường là tam thiếu gia Văn Nhân gia lại biến thành tiểu quán thanh lâu sao? Ngươi phải giải thích cho ta tại sao một tam thiếu gia nhà võ tướng Văn Nhân gia lại ‘không biết ’ võ công bị người đùa giỡn sao? Vậy thì ngươi muốn giải thích với ta cái gì, ta đường đường là một vị công chúa của Lộng Phong quốc, ở trong miệng Văn Nhân công tử lại trở thành ‘ con mồi ’!?” Phượng Tĩnh Xu ép hỏi lần nữa.
Nàng, nàng biết!? Văn Nhân Tĩnh Phong chấn động, trên mặt mất hết máu. Lúc nào thì nàng biết? Hắn, hắn chưa bao giờ nói! Chẳng lẽ, mấy ngày nay nàng xa cách chính là vì chuyện này sao!?
“Nói đi, ngươi nói thử tại sao gọi là ta ‘ con mồi nhỏ ’? Khi nào thì ta trở thành con mồi của ngươi!?” Phượng Tĩnh Xu lớn tiếng hỏi.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, tỷ đang tức giận sao?” Nghe Phượng Tĩnh Xu nói chuyện lớn tiếng, hơn nữa sắc mặt cũng không phải dễ nhìn, Tuân Thư lập tức quan tâm đi tới.
“Thư nhi, tỷ tỷ không sao, chỉ là đang nói chuyện với hắn mà thôi.” Phượng Tĩnh Xu hít sâu một hơi, cố đè xuống tức giận không ngừng tăng lên, không muốn để Tuân Thư bởi vì chính mình mà không vui.
Mặc dù đơn thuần, nhưng dù sao Tuân Thư vẫn nhạy cảm, vì vậy hắn biết đúng là Phượng Tĩnh Xu đang tức giận, hắn xoay người lớn tiếng nói với Văn Nhân Tĩnh Phong: “Phong ca ca! Huynh không thể chọc tỷ tỷ tức giận! Mau nói xin lỗi với tỷ tỷ, xin tỷ tỷ tha thứ cho huynh, xin nàng không cần tức giận nữa!”
Văn Nhân Tĩnh Phong nhìn hai người thật sâu, không chút do dự ôm quyền cúi người: “Là Tĩnh Phong làm việc sai, chọc công chúa mất hứng! Tĩnh Phong xin lỗi! Xin công chúa không cần tức giận nữa!”
Đối với sự dứt khoát của Văn Nhân Tĩnh Phong, trong lúc nhất thời Phượng Tĩnh Xu cũng có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Văn Nhân Tĩnh Phong lại nhanh chóng nhận sai như vậy, hơn nữa vẻ mặt vô cùng thành khẩn, thái độ rất nghiêm túc, điều này làm cho tâm tư tức giận của nàng cũng không tiện nữa bộc phát ra nữa, vì vậy mím môi, khoát tay, “Thôi, Văn Nhân công tử, chuyện này cứ như vậy đi, sau này chúng ta. . . . . .”
“Xin nàng cho ta một cơ hội giải thích!” Văn Nhân Tĩnh Phong dồn dập cắt đứt lời Phượng Tĩnh Xu nói, hắn sợ câu nói kia khiến hắn không chịu nổi.
“Giải thích? Phong ca ca làm sai chuyện muốn giải thích với tỷ tỷ sao?” Tuân Thư ngây thơ hỏi, không đợi trả lời, hắn lại nói: “Đúng thôi! Làm sai chuyện là phải giải thích rõ mới được! Phong ca ca, huynh mau giải thích với tỷ tỷ đi! Nếu không tỷ tỷ lại tức giận thì sao?”