Tĩnh Nữ Truyền

Chương 151: Q.1 - Chương 151: Chương 59.1




Khi đoàn người Phượng Tĩnh Xu đi tới nơi đại điển sắc phong, thấy được không ít người quen.

Chỉ là, nhìn xung quanh, dfienddn lieqiudoon Phượng Tĩnh Xu nhỏ giọng hỏi Phượng Duy Tĩnh bên cạnh: “Sao không thấy Tình di?”

Phượng Duy Tĩnh cong lên một nụ cười mỉm thần bí, “Chờ nàng sẽ nhìn thấy bà ấy.”

Nhún vai, dưới sự hướng dẫn của cung nữ Phượng Tĩnh Xu đi tới bên cạnh chỗ ngồi của nàng. Bên cạnh là Phượng Hàm Tiếu chờ đợi đã lâu, dĩ nhiên, còn có một số người quen. Phượng Tĩnh Xu lần lượt gật đầu chào hỏi với bọn họ, rồi xoay người ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Phượng Hàm Tiếu.

Bởi vì nghi thức còn chưa bắt đầu, những người hiện diện ở đây đều bí mật nhỏ giọng trò chuyện với nhau, nhưng mà hôm nay trên trận nở mày nở mặt nhất thuộc về gia tộc Mộ Dung. Mặc dù hoàng tử không phải là đứa bé của Mộ Dung gia, nhưng qua nhiều năm như vậy hắn đều là do Huyền phi nuôi dưỡng lớn khôn, Huyền phi cũng tương đương mẫu phi hoàng tử, tương lai sau khi hoàng thượng thoái vị, do hoàng tử nhận vị. Như vậy tất nhiên Huyền phi sẽ trở thành thái hậu, vì vậy không sớm nịnh bợ, tương lai muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội. Ôm tâm tư như thế, không ít người liếm mặt tươi cười nịnh bợ vây quanh gia tộc Mộ Dung. Chỉ thấy đương gia đương nhiệm Mộ Dung gia Mộ Dung Vũ và phu phụ lão đương gia ngồi ở phía trên, tư thế nghiễm nhiên muốn so sánh với Phượng Hàm Tiếu, Phượng Tĩnh Xu, Đông Phương Bân và Long Ứng Quân dẫn đầu đoàn sứ thần hoàng thất. Tiếng chúc mừng và tiếng nịnh bợ xung quanh không ngừng vang lên, người của gia tộc Mộ Dung mặt đỏ bừng, trong mắt lóe tia sáng, đó là sự khát cầu quyền thế và tham lam tiền vàng.

“Thật là vẻ mặt xấu xí!” Không nhìn đám người vây thành một đống nữa, Phượng Tĩnh Xu quay qua, nhìn nhiều cũng cảm thấy chán ghét.

“Tiểu Tĩnh, ta thấy trường hợp này có thể không sánh bằng sinh nhật hoàng thúc đâu.” Nghe Phượng Tĩnh Xu nói thầm, Phượng Hàm Tiếu lại gần nhỏ giọng cười nói.

“Đó là tất nhiên, huynh cũng không nhìn xem là ai tổ chức!” Đối với khen ngợi của Phượng Hàm Tiếu Phượng Tĩnh Xu đương nhiên nhận lấy, “Chỉ là tính chất hai việc bất đồng, cũng không thể nói giống nhau.”

Phượng Vu Dực là cử hành yến tiệc sinh nhật, chủ yếu là lấy không khí thoải mái làm chủ, cho nên Phượng Tĩnh Xu mới tốn rất nhiều thời gian ở phương diện này, bất luận là sân bãi bố trí xa hoa mới mẻ độc đáo hay là mới mẻ thú vị trên yến hội, đều là áp dụng phong cách thoải mái; nhưng bây giờ tình huống bất đồng, hiện tại là buổi lễ sắc phong thái tử một nước, đại biểu là một quốc gia, vì vậy không thể cười đùa đánh chửi, càng không thể làm mất danh dự của một nước, khiến các nước chê cười, vì vậy cả nơi chốn đều bố trí nghiêm trang, thậm chí có chút nặng nề, làm cho người ta không tự chủ được thu lại hành vi của mình.

Phượng Tĩnh Xu nhìn bầu trời một chút, tựa đầu nghiêng về Phượng Hàm Tiếu nhỏ giọng mà nói: “Chỉ là, muội thấy Ti Thiên giám Hí Triều quốc dường như xảy ra chút vấn đề, thời tiết sao lại âm u, xem ra không phải điềm tốt.”

Phượng Hàm Tiếu nhỏ giọng chê cười, “Hết cách rồi, dường như hôm nay là ngày hoàng đạo tốt nhất năm nay.” Phượng Hàm Tiếu nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người vội vàng nói chuyện của mình, cũng không có ai chú ý tới hai người bọn họ, vì vậy lặng lẽ bát quái với Phượng Tĩnh Xu: “Trước ta tham gia một bữa tiệc, đó là một quan viên lớn, dường như có chút quan hệ với người của Ti Thiên giám, hai người bọn họ trốn ở góc phòng càu nhàu bị ta nghe thấy, muội đoán xem, cái người của Ti Thiên giám đó oán giận nói bọn họ bị Huyền phi chèn ép!”

“Hả? Tại sao?” Phượng Tĩnh Xu tò mò hỏi, tựa đầu càng gần hơn, “Ti Thiên giám chỉ là quản lý trên phương diện khí hậu thiên văn, sao lại liên quan đến Huyền phi?”

Phượng Hàm Tiếu hơi nhếch mắt, trong mũi bay tới một mùi hương thơm, khiến nhịp tim hắn đột nhiên tăng nhanh. Vì che giấu sự luống cuống của mình, vội vàng ho hai tiếng, “Nghe nói. . . . . .” Kề đôi môi sát bên tai Phượng Tĩnh Xu, chậm rãi phà ra hơi thở nóng bỏng, “Bảy ngày trước người của Ti Thiên giám quan sát thời tiết, cảm thấy gần đây có thể sẽ mưa to, lo lắng ngày sắc phong cũng sẽ gặp phải thời tiết mưa dầm, nếu nói như vậy thì đúng là xui xẻo! Cho nên khuyên can hoàng thượng, nhưng không biết tại sao chuyện lại bị Huyền phi biết, vì vậy liền ghi hận Ti Thiên giám trong lòng, chẳng những phản đối đề nghị hoãn của Ti Thiên giám, còn chèn ép khắp nơi, hiện tại cuộc sống của nhóm quan viên đó cũng không tốt!”

“A! Huyền phi muốn cho con trai của nàng lên làm thái tử sau đó sẽ lên làm hoàng đế, loại chuyện như vậy nên sớm ngày hoàn thành giải quyết lo lắng trong lòng, dĩ nhiên không thể nào để người của Ti Thiên giám phá hỏng, không trách được nàng ta sẽ ghi hận bọn họ.” Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, không có phát hiện động tác của Phượng Hàm Tiếu nhiều mập mờ. “Chỉ là, nhìn thời tiết này quả thật cũng sắp mưa to rồi. . . . . .” Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ, không chỉ bầu trời mưa như thác đổ, sợ rằng trên triều đình Hí Triều quốc cũng sắp nổi lên trận gió dữ dội rồi!

Phượng Hàm Tiếu sượt qua gò má của Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Năm trước lúc này trời xanh mây trắng, mùa mưa cũng sẽ chậm lại một hai tháng, nhưng năm nay lại tới trước, thật là quái dị. Nếu mưa to, có thể sẽ kéo dài ba bốn tháng!”

Phượng Tĩnh Xu quay đầu, “Đây là tình hình thời tiết riêng biệt của Hí Triều quốc chứ?”

Phượng Hàm Tiếu nghĩ mà cười, “Điều này cũng không nhất định, những quốc gia khác cũng sẽ có phản ứng tương ứng, cũng tỷ như nói, bây giờ Việt Sa quốc khẳng định đã liên tục khô hạn rồi, ta đoán năm nay nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn, nếu không, sao hoàng tử Việt Sa quốc lại ngồi gần vương gia Xuyên Vân quốc như vậy, còn mang vẻ mặt nịnh hót.” Phượng Hàm Tiếu nháy mắt nhìn sang đối diện.

Phượng Tĩnh Xu thuận mắt nhìn lại, quả nhiên, Long Ứng Quân và Đông Phương Bân ngồi chung một chỗ nhỏ giọng trò chuyện với nhau gì đó, trên mặt đều là vẻ khó lường.

Phát hiện tầm mắt bên này, Đông Phương Bân ngẩng đầu, chống lại đôi mắt tím của Phượng Tĩnh Xu, cong lên một nụ cười mị hoặc nâng bình rượu.

Phượng Tĩnh Xu đáp lại bằng nụ cười mỉm.

Cảm nhận được ánh mắt đắm đuối của Long Ứng Quân ở bên cạnh Đông Phương Bân đưa tới, xen lẫn một đạo tầm mắt oán hận, Phượng Tĩnh Xu hờ hững. A! Hai ngày nay chỉ sợ là Vu Phó Oánh “hưởng thụ” đủ sự tiếp đãi của Long Ứng Quân đi!  Nói không chừng khi hai người rời đi trở lại Việt Sa quốc, trong bụng Vu Phó Oánh đã có huyết mạch của hoàng thất Việt Sa quốc! Vậy cũng là một phần quà tặng nàng đưa cho ả ta đi! Không phải muốn quyền thế sao? Nàng đã đưa cho ả!

Bên cạnh Phượng Hàm Tiếu vẫn còn ngẫm nghĩ, “Thật ra thì phải nói cả đại lục Sở Ảnh, được thiên nhiên ưu ái nhất là Lộng Phong quốc chúng ta rồi. Những điều kiện khí hậu khác thường của ba nước còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút, nhưng mà Lộng Phong quốc chúng ta lại chưa từng có, không chỉ như thế, tiểu Tĩnh, ba mảnh đất phong đó của muội là tốt nhất, hàng năm lúc Hí Triều quốc tới mùa mưa Bạch Vũ, Tương Lý và Quách Duy cũng sẽ có mưa xuống, nhưng lượng mưa lại không lớn như Hí Triều quốc, không nhiều không ít vừa thích hợp, đối với cây nông nghiệp mà nói là thích hợp nhất rồi.”

“Ha ha! Những thứ này muội còn chưa nghiên cứu qua !” Phượng Tĩnh Xu cười nói, “Làm sao huynh còn quen thuộc hơn người chủ nhân là muội vậy?”

“Đây không phải là sau khi ta giúp hoàng thúc quản lý thì biết sao! Thế nào, ta quen thuộc không tốt sao? Đến lúc đó muội tiếp quản ta có thể nhiều trợ giúp muội một chút!” Phượng Hàm Tiếu cười trả lời.

“Ha ha! Được, đương nhiên được rồi! Có người giúp muội quan tâm, muội cầu cũng không được !”

“Muội đó!” Phượng Hàm Tiếu cưng chìu nhéo mũi nhỏ của Phượng Tĩnh Xu, “Chỉ biết để người khác giúp muội!”

“Đó là đương nhiên! Đây gọi là sử dụng tài nguyên tốt hơn (1)!” Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu.

“Cái gì giấy nguyên (2), láu cá (3), nghe không hiểu ngôn ngữ quái lạ của muội!” Phượng Hàm Tiếu nhíu nhíu mày.

(1), (3) “tốt hơn” gốc là “ưu hóa” / yōuhuà/ phát âm gần giống “láu cá” / yóuhuá/

(2)“tài” trong “tài nguyên” / zīyuán/ có phát âm gần giống “giấy” / zhǐ/

Phượng Tĩnh Xu cười cười, cũng không giải thích những thuật ngữ này với Phượng Hàm Tiếu, lúc này nàng nhìn thấy Trình Khả Diệu và Kim Bích Đạc ở phía dưới bọn họ.

Nói đến Kim Bích Đạc, Phượng Tĩnh Xu cũng nghĩ đến sau ngày trở lại phủ tể tướng, Văn Nhân Tĩnh Phong đã thẳng thắn với nàng, cho đến lúc đó Phượng Tĩnh Xu mới biết hóa ra Kim Bích Đạc đánh chủ ý lên nàng còn thâm sâu hơn nàng nghĩ. Đầu tiên là muốn lừa nàng vào Kim gia làm trâu làm ngựa, lừa nàng làm trâu làm ngựa còn không ngại đủ, người này lại còn muốn nàng hiến thân cho Kim gia!? Hừ! Tiểu tử này quả thật cần phải ăn đòn, nếu không phải trước đó hắn đã bỏ đi những ý nghĩ đó, nàng nhất định sẽ cho hắn một trận dạy dỗ trọn đời không quên! Nhưng bây giờ xem ở phân thượng hắn và Duy nhi có chút quan hệ bà con xa, hơn nữa ngại vì mặt mũi của Trình Khả Diệu, nàng tha cho hắn một lần, chỉ là, sau này khối vàng di động này muốn theo đuổi nàng, có thể phải phí một phen khổ tâm!

Dọc đường chậm rãi đi tới, trên mặt mang nụ cười máy móc, Kim Bích Đạc đột nhiên cảm thấy rùng mình, có một loại dự cảm xấu. Ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt tím trong veo, cặp mắt kia đang bắn ra ý vị không rõ tầm mắt. Không biết mình đã đắc tội Phượng Tĩnh Xu Kim Bích Đạc lộ ra một nụ cười dịu dàng với nàng.

“Biểu ca, sao vậy?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nữ êm ái.

Kim Bích Đạc quay đầu, “Không có việc gì.”

Tịch Thấm Nhụy nhìn Kim Bích Đạc, dọc theo tầm mắt của hắn thấy được Phượng Tĩnh Xu ngồi ở phía trên, khẽ cắn môi đỏ mọng, “Biểu ca, huynh không tha thứ cho muội sao? Muội. . . . . .” Lời nói ngừng ở giữa, đã có chút nghẹn ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.