Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh cùng ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Hoa Ngọc Dung hiện lên vẻ không thể tin được, ngón tay đưa ra còn run run lên.
“Đúng vậy, bản tiểu thư chính là nữ, sao, hoa hoa công tử phong lưu phóng khoáng như ngươi không nhìn ra sao?” Phượng Tĩnh Xu hả hê ưỡn thẳng ngực.
“Khụ! Khụ!” Tĩnh Ảnh vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu chỉ mặc cái yếm, ánh mắt tối sầm lại, ho hai tiếng.
Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc, vội vàng cúi xuống, trong lòng thầm bực, sao vừa ho một tiếng liền khẩn trương rồi hả? Đây là Tĩnh Ảnh trước kia luôn im lặng không nói gì sao? Hu hu hu, quả thật công khai trở thành quản gia luôn rồi! Die nd da nl e q uu ydo n Không được, ta muốn chấn chỉnh uy quyền của một thê tử, không thể bị hắn quản gắt gao được, tương lai còn có nhóm mỹ nam chờ ta mà ~!
Vì vậy Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tĩnh Ảnh, trừng trừng trừng, vẫn trừng, trừng đến khi hắn nhận ra phản ứng của mình đã vượt quá giới hạn mới nhớ ra ai là lão đại, đỏ bừng cả tai cúi đầu xuống! Sau đó Phượng Tĩnh Xu mới vừa lòng thu hồi ánh mắt.
Thân là lãng tử tình trường, Hoa Ngọc Dung đương nhiên hiểu rõ sóng ngầm mập mờ giữa hai người, chỉ là trong lúc nhất thời hắn bị chuyện Phượng Tĩnh Xu là một nữ nhân thực sự làm cho kinh ngạc không cách nào bình tĩnh lại được, trong lòng cũng không muốn thừa nhận mình lại bị một người còn nhỏ tuổi hơn mình đánh bại, còn chưa nói tới, người này lại còn là nữ nhân! Điều này làm cho tài tử phong lưu như hắn trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận được, một thiếu nữ nhỏ bé trắng trẻo, tươi mới non mềm ( tg: rớt mồ hôi, đang hình dung ra từ gì vậy!? Dung Dung, ngươi thật sự bị kích động quá mức rồi sao!?) như vậy ở trước mặt hắn, mà hắn lại không nhận ra! Không, không đúng, nhất định là vì tối hôm qua mắt có hơi mờ, đúng, nhất định là như vậy!
Bên này Hoa Ngọc Dung đang kiếm cớ mắt mình mù, bên kia Phượng Tĩnh Xu liền kể lại mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua cho Tĩnh Ảnh nghe, hơn nữa còn nói cho hắn biết mục đích dẫn theo Hoa Ngọc Dung, đúng lúc ấy, dieendaanleequuydonn tiếng chuông lanh lảnh của Tuân Thư vang lên, ngay sau đó lập tức truyền tới tiếng gọi của Tuân Thư: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Thư nhi tới rồi!”
Vừa dứt lời, Tuân Thư liền xuất hiện ở cửa phòng. Vừa nhìn thấy tư thế kì lạ của ba người bên trong nhà, Tuân Thư nghiêng đầu, thấy Phượng Tĩnh Xu vẫn còn ở trên giường, hắn lập tức nhào tới, cười trêu nói: “A ~ tỷ tỷ còn chưa rời giường kìa, tỷ tỷ lười biếng! Tỷ tỷ là con heo lười nhỏ!”
Nhìn nét mặt tươi cười gần ngay trước mắt, Phượng Tĩnh Xu cười, nói: “Ha ha, tỷ tỷ khó có được một lần làm con heo lười, cuối cùng lại bị Thư nhi bắt được!” Con ngươi xoay chuyển, sau đó nói: “Thư nhi, thế này đi, tỷ tỷ cùng chơi một trò chơi với đệ nhé?”
Vừa nghe thấy muốn chơi trò chơi, ánh mắt Tuân Thư lập tức sáng lên, khẩn trương hỏi “Chơi trò gì, chơi trò gì thế?”
Phượng Tĩnh Xu cười nói: “Thư nhi và các ca ca ra ngoài cửa đếm số, lúc đếm tới một trăm tỷ tỷ nhất định sẽ rửa mặt chải đầu xong! Da.nlze.qu;ydo/nn Sao, chơi hay không? Người thua sẽ phải đấm lưng cho người thắng nhé!”
Tuân Thư vừa nghe, vui mừng vỗ tay, hét lớn: “Được, được! Đấm lưng, đấm lưng!”
“Vậy bây giờ hãy bắt đầu đi!” Phượng Tĩnh Xu để cho Tuân Thư “dọn sân“.
Quả nhiên, mỗi tay Tuân Thư kéo một người, kéo toàn bộ hai đấng mày râu ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Tuân Thư liền bắt đầu đếm, “Một, hai, ba. . . . . .”
Phượng Tĩnh Xu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đưa hai người đàn ông này ra ngoài rồi, vì vậy vội vàng phất tay, bốn Lục Linh Lung lập tức xuất hiện, sau đó bắt đầu giúp nàng rửa mặt.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Bên trong xe ngựa, Phượng Tĩnh Xu đang bị hai mặt giáp công dày vò, một bên là ánh mắt nồng nhiệt của Tĩnh Ảnh, bên còn lại là ánh mắt tò mò của Hoa Ngọc Dung, thật sự là nước sôi lửa bỏng, khoảng thời gian này, dinendian.lơqid]on thiếu chút nữa không có cách nào trải qua, may mà sau lưng có tiểu tử kia đấm lưng cho nàng còn thoải mái, nếu không nàng phải nhảy xuống xe ngựa mất!
Cái gì chứ, không phải chỉ đi một chuyến đến thanh lâu thôi mà, người khác đến thanh lâu đều liên tục gặp được mối quan hệ tốt, sao đến nàng lại trêu chọc phải một công tử lắm điều không bỏ rơi được này chứ!
Bên kia ánh mắt dò xét của Hoa Ngọc Dung càng lúc càng đậm, cuối cùng Phượng Tĩnh Xu cũng không nhịn được nữa, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì!?”
Vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu để ý tới mình, di@en*dyan(lee^qu.donnn) Hoa Ngọc Dung vội vàng hấp ta hấp tấp di chuyển tới gần, tò mò hỏi: “Cái đó. . . . . . Hoàng Vũ muội muội à, ngươi thật sự là một cô nương sao?”
“Nói nhảm! Ngươi không phải đã thấy rồi sao!” Phượng Tĩnh Xu liếc hắn một cái.
“Nhưng tối hôm qua ngươi giả bộ thật rất giống nam tử đó! Đặc biệt là chỗ này của ngươi, sao có thể phẳng như vậy? Bây giờ nhìn lại lại quá lớn rồi. . . . . .” Nói xong, Hoa Ngọc Dung không chút nào suy nghĩ đặt tay ở trên chỗ đẫy đà trước mắt. . . . . .
Một cơn gió xuân thổi qua, thổi bay bụi mù mịt, trên đường lớn yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng tát vang dội!
Phu xe bị hoảng sợ rụt cổ lại, không biết bên trong xe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó lại truyền đến tiếng gầm mang theo sự giận dữ: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!!!” Phu xe thấy hoa mắt, liền nhìn thấy một mảnh màu hồng bị đá ra ngoài xe ngựa, nhìn kỹ lại, ồ! Trên mặt công tử mới gia nhập sáng sớm hôm nay lại có một dấu tay hồng hồng! Dựa vào độ lớn nhỏ của dấu tay, liếc mắt liền có kết luận là, cái dấu tay này là do tiểu thư luôn luôn dịu dàng, dfienddn lieqiudoon khách khí in xuống đấy! Phu xe âm thầm chậc lưỡi, không nhìn ra không nhìn ra, tiểu thư yếu đuối khi nổi cơn giận lại lợi hại như vậy! Đáng thương công tử! Phu xe đưa ánh mắt đồng tình nhìn Hoa Ngọc Dung, đáng tiếc tên họ Hoa nào đó đang chìm trong cảm xúc ăn năn hối hận lại không cảm thấy được.
Trên mặt nóng hừng hực, trong mũi giống như còn giữ lại hương thơm khi nàng ra tay đánh tới, trên tay cũng lưu lại xúc cảm mềm mại kia, lúc này Hoa Ngọc Dung như lọt vào trong cảm xúc mâu thuẫn, vừa tội nghiệp cho bản thân bị một tiểu nữ hài đánh, lại vừa bởi vì nhất thời đụng nhầm mà không ngừng cười khúc khích, vì vậy chính là một bộ dáng vừa khóc vừa cười, làm cho phu xe càng thêm đồng tình với hắn —— công tử này, bị đánh đến u mê rồi!
Bên trong xe ngựa, Phượng Tĩnh Xu đỏ mặt, đôi tay dùng sức giữ Tĩnh Ảnh lại đang muốn xông ra ngoài, không ngừng khuyên hắn bớt giận, bớt giận, ta tham gia đại hội võ lâm còn phải dựa vào hắn đó!
Một bên vẻ mặt Tuân Thư cũng hiện lên sự khó hiểu, “Tỷ tỷ, vì sao Hồng ca ca muốn sờ ngực tỷ vậy? Hắn cũng có mà, sao hắn không sờ của mình?”
Phượng Tĩnh Xu đen mặt lại, vừa muốn nói chuyện, Tuân Thư lập tức vỗ tay nói: “Chẳng lẽ sờ ngực của tỷ tốt hơn sao? Vậy Thư nhi cũng muốn sờ!” Nói xong cũng nhanh chóng đưa tay đặt lên trước ngực Phượng Tĩnh Xu, lại còn nhéo thêm một cái!
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .
Thời gian như dừng lại.
Trong lòng Phượng Tĩnh Xu kêu rên, hôm nay ta gặp phải vận xui gì vậy! Đều tại cái tên Hoa Ngọc Dung đáng chết!!!
Phượng Tĩnh Xu nghiêm mặt cười kéo tay Tuân Thư xuống, nhẹ giọng nói: “Thư nhi, Hồng ca ca không có ngực, Dieenndkdan/leeequhydonnn ghen tỵ với tỷ vì cái đó của tỷ lớn hơn hắn, cho nên mới muốn trộm của tỷ, chẳng lẽ Thư nhi cũng không có ngực, muốn trộm của tỷ sao?”
Dứt lời, Tuân Thư lập tức rút hai tay về ôm ngực, trợn to cặp mắt nói: “Thư nhi có ngực, Thư nhi không cần trộm ngực của tỷ!” Suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng, vì vậy lập tức nhào tới, đè ở trên người Phượng Tĩnh Xu, hét lên: “Hồng ca ca hư! Hồng ca ca là ăn trộm! Muốn tới trộm ngực của tỷ! Thư nhi giúp tỷ tỷ che kín, không để cho Hồng ca ca tới trộm!”
Hai tay Phượng Tĩnh Xu ôm trước người Tuân Thư khóc không ra nước mắt, nàng đã trêu chọc ai vậy? Tại sao lại có thể như vậy chứ!?
Ngoài xe ngựa, một hồi tiếng vó ngựa dần dần đến gần, nghe âm thanh, dường như là một đám người tới, hơn nữa còn được huấn luyện nghiêm chỉnh, Phượng Tĩnh Xu nghiêm mặt cười kéo tay Tuân Thư xuống, nhẹ giọng nói: “Thư nhi, Hồng ca ca không có ngực, Dieenndkdan/leeequhydonnn ghen tỵ với tỷ vì cái đó của tỷ lớn hơn hắn, cho nên mới muốn trộm của tỷ, chẳng lẽ Thư nhi cũng không có ngực, muốn trộm của tỷ sao?”
Dứt lời, Tuân Thư lập tức rút hai tay về ôm ngực, trợn to cặp mắt nói: “Thư nhi có ngực, Thư nhi không cần trộm ngực của tỷ!” Suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng, vì vậy lập tức nhào tới, đè ở trên người Phượng Tĩnh Xu, hét lên: “Hồng ca ca hư! Hồng ca ca là ăn trộm! Muốn tới trộm ngực của tỷ! Thư nhi giúp tỷ tỷ che kín, không để cho Hồng ca ca tới trộm!”
Hai tay Phượng Tĩnh Xu ôm trước người Tuân Thư khóc không ra nước mắt, nàng đã trêu chọc ai vậy? Tại sao lại có thể như vậy chứ!?
Ngoài xe ngựa, một hồi tiếng vó ngựa dần dần đến gần, nghe âm thanh, dường như là một đám người tới, hơn nữa còn được huấn luyện nghiêm chỉnh, Phượng Tĩnh Xu nghiêm mặt nhìn sang Tĩnh Ảnh, phân phó phu xe lái xe ngựa đến một bên nhường đường.
Đội kỵ mã chạy như điên mang theo một trận gió, thổi bay màn che lên, Phượng Tĩnh Xu thoáng nhìn ra ngoài cửa xe, Die nd da nl e q uu ydo n vừa lúc giao nhau với ánh mắt của người dẫn đầu đội kỵ mã, trong lòng ngạc nhiên, vui mừng, lập tức điên cuồng gào thét nói: “Dừng xe, dừng xe!” Ngoài xe ngựa, nhất thời cũng truyền đến một hồi tiếng ngực hí, đội kỵ mã bên ngoài xe, cũng dừng lại!