Chỉ thấy nữ hài kia băng cơ ngọc cốt*, mặt phấn má ngọc, đôi mắt đen trầm tĩnh trong veo như nước chăm chú nhìn dường như có thiên ngôn vạn ngữ, dưới cái mũi xinh đẹp khéo léo là đôi môi hồng muốn nói thôi, liếc mắt nhìn lại, đúng là một tiểu mỹ nhân thanh tú xinh đẹp (mồ hôi, Ẩn Ẩn miêu tả quả thật không được tốt lắm, mọi người chấp nhận đi...).
*Băng cơ ngọc cốt: thanh cao thoát tục
"Tiểu cô nương, ngươi ở trong này làm gì vậy?" Thấy một tiểu mỹ nữ như vậy, bọn đại hán thô lỗ cũng nhịn không được xem thường.
Đáng tiếc Phượng Tĩnh Xu không hề lĩnh hội tình cảm thương tiếc của đám người kia, vừa mở miệng chính là nội tâm lãnh lẽo nói: die,n; da.nlze.qu;ydo/nn "Ta tới nơi này là vì các ngươi sẽ có kết cục giống như hai người kia. " Nói xong không đợi đám kia người kịp phản ứng, "Lả tả!" Lại là hai mảnh lá cây bắn ra, "Ầm! Ầm!" Lại hai cổ thi thể không tiếng động ngã xuống.
Mọi người cả kinh, nhìn thấy có hai đại hán ngã xuống, rốt cục hiểu được nữ oa nhi này là tới phá rối, bởi vậy cũng không khách khí nữa, liền nắm đao vọt qua đây.
"Các huynh đệ, ta mà sợ tiểu tiện nhân này thật sao! Mọi người lên, bắt lấy tiểu tiện nhân này, đợi chúng ta hưởng thụ rồi bán nàng đến kỹ viện đi!" Một đám người vừa xông lên vừa hô, hoàn toàn quên mất chuyện bốn người dễ dàng chết ở trên tay tiểu cô nương này.
"Hừ, không biết lượng sức!" Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh một tiếng, xuống tay cũng không lưu tình, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên ống tay áo tung bay phất phới, phất tay, một bóng dáng màu lam như quỷ mỵ thổi qua, ánh lửa chớp lóe xuyên qua giữa đám người.
"Ầm!"
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Một đám thi thể nháy mắt ngã xuống, vẫn duy trì tư thế tiến về phía trước, trợn mắt nhe răng, vô cùng hung ác, lại trước khi chết cũng không biết mình rốt cuộc đã đánh mất tính mạng như thế nào, có lẽ Diêm vương ở trên điện sẽ hảo tâm nói cho bọn hắn biết đi!
Chậm rãi đi đến bên người hai tiểu nam hài đã bị sự cố liên tiếp dọa sợ tới mức ngất đi, vung tay lên, lại là hai Lục Linh Lung thoáng hiện, dieendaanleequuydonn ôm hai tiểu nam hài đến, thầm đọc phong quyết, một trận gió thổi qua, nhẹ nhàng nâng bọn họ bay về phía không trung.( Vân Nhi: anh hùng cứu mỹ nhân xưa rồi, giờ là mỹ nhân cứu anh hùng, hố hố hố!)
Giao hai tiểu nam hài cho Lục Linh Lung chiếu cố, Phượng Tĩnh Xu ở phía trước cứ thế tìm kiếm chỗ thích hợp để đáp xuống.Khí hậu khu vực đại lục Sở Ảnh đặc biệt lộ rõ tính chất, Lộng Phong quốc cả năm ôn hòa nhiều gió, mưa xuống đều đều; khí hậu Xuyên Vân quốc hạ ấm đông lạnh, nhiều sương; khí hậu Hí Triều quốc cũng không tệ, nhưng mưa xuống quá nhiều lần; mà còn lại là Việt Sa quốc mưa xuống tập trung từ tháng ba đến tháng năm, thời điểm còn lại chính là khí trời hạn hán, khốc liệt không chịu nổi. Mà hiện tại Phượng Tĩnh Xu muốn tìm, là một nơi địa hình bằng phẳng rộng lớn, khí trời sáng sủa, nhìn chung tứ quốc, sợ cũng chỉ có sa mạc rộng lớn giữa Việt Sa quốc và Tuyệt Tích sâm lâm phù hợp với điều kiện thôi.
Lựa chọn một chỗ phạm vi ngàn dặm không có một bóng người, Phượng Tĩnh Xu chậm rãi đáp xuống, theo sau lại có mấy Lục Linh Lung lắc mình đi ra, yên lặng dựng lều trại, thay Phượng Tĩnh Xu an bài việc nghỉ đêm ở sa mạc. Die nd da nl e q uu ydo n Thời điểm lúc Lục Linh Lung dựng lều trại, Phượng Tĩnh Xu ngồi im ở một bên, chậm rãi vận hành tiên thuật trong cơ thể, từ trong cơ thể mở một cái kết giới lan rộng, hơn nữa không ngừng mở rộng phạm vi kết giới, cho đến khi bao phủ toàn bộ phạm vi trong trăm dặm, mới ở phía trên kết giới để lại một lỗ tròn đường kính một dặm.
Lúc làm xong việc này, Lục Linh Lung thông qua thần thức nói cho nàng biết hai tiểu nam hài kia đã tỉnh lại. Phượng Tĩnh Xu đứng lên, đi vào trong lều vải đã dựng tốt, chuẩn bị gặp mặt hai tiểu nam hài.
~~~~~~~~~~~~~~~~ phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Phượng Tĩnh Xu bước vào trong lều trại có hơi thở hiện đại hóa được trang bị đầy đủ thiết bị, hai tiểu nam hài đang phòng bị nhìn chằm chằm ngoài cửa. Bởi vì khi bọn họ tỉnh lại Lục Linh Lung phía trước đã biến mất ở trước mặt bọn họ, bởi vậy hai người cảm thấy sợ hãi với một nơi không có một bóng người hơn nữa lại lộ ra hơi thở cổ quái này.
Vừa nhìn thấy người vào là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, hơn nữa bộ dạng trong veo như nước, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Các ngươi tỉnh rồi?" Phượng Tĩnh Xu chỉ dùng giọng điệu của tiểu cô nương chừng mười tuổi hỏi.
"Ừ... Ngươi là ai? Là ai đã cứu chúng ta? Đây, đây là nơi nào?" Nam hài hơn lớn lắp ba lắp bắp hỏi, tiểu nam hài kia lại sợ hãi tránh ở phía sau đại nam hài.
"Ta gọi là Hoàng Vũ Tĩnh, nơi này là phụ cận đại mạc, ta và phụ thân ta cùng nhau đi du lịch đến Việt Sa quốc, kết quả lạc đường trong Tuyệt Tích sâm lâm, may mắn khi chúng ta đi quanh ở trong rừng rậm nghe thấy phía trước có âm thanh, theo tiếng đi ra Tuyệt Tích sâm lâm. Kết quả liền nhìn thấy các ngươi ngã vào giữa một đám người, ta và phụ thân liền mang các ngươi đi ra. Đi hơn một tháng rồi, mới đến nơi này, ngày mai là chúng ta có thể đến Việt Sa quốc." Phượng Tĩnh Xu mắt cũng không chớp thuận miệng nói dối.
Nhắc tới đám người kia, hai tiểu nam hài lại co rúm lại một chút.
"Các ngươi ở nơi đó làm gì? Là chơi sao? Những người đó sao toàn bộ lại nằm ngủ trên mặt đất?" Phượng Tĩnh Xu lại giả bộ không biết hỏi.
"Ngủ, ngủ!?" Đại nam hài kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Đúng vậy, bọn họ toàn bộ nằm trên mặt đất, ta đẩy bọn họ cũng không thấy bọn họ động đậy, không phải ngủ là cái gì?" Phượng Tĩnh Xu nói dối càng trôi chảy, "Đúng rồi, tên các ngươi gọi là gì?"
"Ta gọi là Long... Ách, Lý Long Thiên, đây là đệ đệ ta Lý Long Tình."Đại nam hài ấp a ấp úng giới thiệu nói.
Long Thiên Long Tình? Sợ là tên giả đi! Phượng Tĩnh Xu cười thầm trong lòng, cũng không vạch trần hai người, tiếp tục hỏi: "Năm nay ta mười tuổi, là người Lộng Phong quốc, còn các ngươi?"
"Ta mười hai tuổi, đệ đệ của ta chín tuổi, chúng ta là người Việt Sa quốc." Lý Long Thiên hồi đáp, sau đó lại nhìn xung quanh, "Nơi này là lều trại của các ngươi sao? Kỳ quái, phụ thân ngươi đâu?"
Phượng Tĩnh Xu vẫy vẫy tay, không thèm để ý nói: "Việc này thì có gì kì lạ, chúng ta vẫn ở nơi này." Dừng một chút, còn nói: "Phụ thân ta hàng năm đi du lịch khắp nơi, mẫu thân mất sớm, ta mới hiểu chuyện không bao lâu liền đi theo phụ thân. dinendian.lơqid]on Giờ ông ấy đi dò đường, buổi tối mới quay về, các ngươi nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, thấy Lý Long Tình phía sau Lý Long Thiên đang sợ hãi nhìn nàng, vì thế cười từ trong ống tay áo "lấy ra" một cái Vạn Hoa Đồng cho hắn, "Tiểu đệ đệ, đây là ta và phụ thân khi du lịch nhìn thấy thứ đồ chơi hiếm lạ, ta cũng chơi đã rất lâu, tặng cho ngươi đi!" Vừa nói vừa ở một bên dạy hắn chơi như thế nào.
Lý Long Thiên ở một bên im lặng không nói lời nào, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn từ trong mắt của hắn thấy được khát vọng, lại bởi vì chính mình là ca ca mà không thể không kiềm chế xuống. Đối với tình huynh đệ này của Lý Long Thiên Phượng Tĩnh Xu rất tán thưởng, lại từ trong lòng "lấy" ra một món đồ chơi khác giao cho Lý Long Thiên, nghĩ nghĩ, lại lấy ra hai bản bí tịch võ công tự nghĩ ra giao cho hai người, cũng dặn dò hai người bảo quản cẩn thận.
Hai bản bí tịch võ công này là Phượng Tĩnh Xu dựa theo võ học mình lĩnh hội sáng tạo ra, đơn giản dễ dàng học được, dung hợp với thái cực ở thế kỷ hai mươi mốt, không có việc gì thời điểm luyện cũng có thể cường thân kiện thể, dinendian.lơqid]on nếu như phối hợp võ công tâm pháp độc môn của nàng, chăm chỉ luyện tập, đợi một thời gian nữa sẽ trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.
Bởi vì nhìn thấy tâm tính hai người thuần khiết lương thiện, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu xuất phát từ tâm tính bảo hộ giao hai bản bí tịch cho hai người, không biết sau này vì thế mà gặp phải phiền toái lớn.
Hai người vừa thấy Phượng Tĩnh Xu không chỉ đưa đồ chơi của mình cho bọn hắn, mà còn vô tư giao hai bản bí tịch võ công cho bọn hắn, đều cảm động không thôi, lập tức ấn tượng đối với Phượng Tĩnh Xu càng thêm tốt.
Ba người ở trong lều trại nghỉ ngơi chơi đùa, cho đến mặt trời chiều ngã về tây, Phượng Tĩnh Xu dùng bữa tốixong liền điểm huyệt ngủ hai người, sau đó đi ra lều trại, sớm đã mệnh lệnh Hắc Linh Lung dựng đài cao thật tốt, nhìn “căn cứ” ở phía trước do Hắc Linh Lung dựng lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm mong đợi.