Nhìn một đám động vật quỳ ở trước mặt, Phượng Tĩnh Xu cũng có chút sững sờ.
Nhớ lại ngày ấy ở Thiên Đình, trong lúc vô tình nàng đi dạo đến Bách Thú viên của Thiên Đình, lúc ấy chơi đùa với đám động vật kia đến long trời lở đất, lại không biết thì ra trong này còn có điều huyền bí, khó trách lúc đó sắc mặt của người trông vườn lại quái dị như vậy. Nhớ tới truyền thuyết hôm nàng ra đời là “Trời giáng Tử Hà, trăm hoa đua nở, bách điểu cùng hót, bách thú cùng vui” , “bách thú cùng vui” chẳng lẽ là chỉ cái này? Như vậy dựa theo lời mà nói, “trăm hoa đua nở” hẳn là nhờ vào mấy lần lăn lộn trong bụi hoa cỏ ở “Ngự Hoa viên” ở Thiên Đình của mẹ nuôi Vương Mẫu mà nhiễm phải tiên khí do hoa dẫn tới! Còn “bách điểu cùng hót” … Phượng Tĩnh Xu sờ sờ cái trán, không phải là cái ấn ký phượng hoàng này mà xuất hiện chứ?
Có điều bây giờ cũng không phải là thời điểm quan tâm cái này. Phượng Tĩnh Xu nhìn những động vật quỳ gối trước mặt nàng không chịu dậy, thở dài, nói: “Được rồi, nhận chủ thì nhận chủ, đều đứng lên đi! Giờ sao? Có phải các ngươi nên nhường đường rồi hay không hả?”
Đám động vật kia thấy Phượng Tĩnh Xu đồng ý để chúng nó nhận chủ, lại để cho chúng nó đứng dậy. Vẻ mặt đều mừng rỡ đứng lên ( ách, đừng hỏi ta vì cái gì biết rằng mặt bọn họ “mừng rỡ” đứng lên, bởi vì ta là tác giả… Bay ~), nhưng khi chúng nó nghe thấy Phượng Tĩnh Xu muốn chúng nó nhường đường, tất cả đều náo động đi tới đi lui, thậm chí còn quỳ xuống.
Phượng Tĩnh Xu kỳ quái nhìn chúng nó, hỏi “Các ngươi sao vậy?”
Một câu hỏi kết quả dẫn tới phản ứng lớn, chỉ thấy sư tử tiến lên đây hỏi “Chủ nhân ngài không quan tâm bọn ta sao?” Trong giọng nói lại mang theo đáng thương tội nghiệp, hơn nữa hai mắt xưa nay sắc bén hung mãnh lại dường như có chút nước mắt. Phượng Tĩnh Xu mắc ói một phen, lão huynh, dù sao ngươi cũng là lớn nhất trong vạn thú! Tại sao lại có cái loại biểu tình như tiểu tức phụ bị người bỏ vậy chứ!
“Cái gì mà có muốn hay không?”
“Chủ nhân nếu đồng ý chúng ta nhận thức ngài làm chủ, vậy tại sao không mang chúng ta theo?” Sư tử tiếp tục dùng giọng điệu đáng thương tội nghiệp “lên án” nói ở trong đầu Phượng Tĩnh Xu.
“Gì!?” Phượng Tĩnh Xu sững sờ, “Mang các ngươi theo?”
Nhìn thấy động vật trước mắt đều cùng nhau gật đầu, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên cảm thấy nhức đầu một trận. “Còn…còn có người nhà chúng ta.” Một con hồ ly thấy vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc, sợ hãi bổ sung thêm. Die nd da nl e q uu ydo n Vừa dứt lời, động vật bốn phía không biết từ nơi nào chạy đến lập tức bao vây tới kín không khe hở, xem ra thật sự là mang theo người nhà rồi, vẻ mặt tất cả đều mong đợi nhìn Phượng Tĩnh Xu.
“Không thể nào!?” Phượng Tĩnh Xu nhất thời sững sờ, há hốc mồm nhỏ giọng hô.
“Nhiều như vậy, làm sao ta mang theo? Hơn nữa một đám các ngươi đi theo ta cũng cũng rất dễ bị trông thấy?”
“Chúng ta tin tưởng chủ nhân sẽ có biện pháp.” Một con rắn dựng thẳng người lên, cao đầu kiêu ngạo nói, giống như Phượng Tĩnh Xu làm việc gì dường như đều khiến nó kiêu ngạo cực kỳ.
Lần này Phượng Tĩnh Xu thật có chút hối hận, làm sao lại gặp phải những thứ phiền toái này rồi! Không được, nếu không, mượn cớ rồi bỏ mặc? Phượng Tĩnh Xu suy tính trong lòng.
“Nói đi nói lại, danh xưng ‘chủ thú’ này, ta hình như vẫn không thể đảm đương!” Đôi mắt Phượng Tĩnh Xu lung linh vừa chuyển, ở đầu vơ vét từ để thoái thác, cố ý khó xử nói.
“Tại sao!?” Tất cả những động vật kia đều khẩn trương nhìn Phượng Tĩnh Xu, chỉ sợ nàng sẽ bỏ lại mặc kệ chúng nó.
“Các ngươi xem, ‘chủ thú’ này là chỉ người đứng đầu bách thú đúng không? Vậy hẳn là sẽ rất thân cận với các cầm thú nha! Nhưng mà ta lại chẳng những không hòa thuận với các cầm thú, hơn nữa còn sẽ ăn thịt cầm thú! Vậy thì coi là ‘chủ thú’ gì chứ?” Hai tay Phượng Tĩnh Xu giương ra, cố làm vẻ không hiểu nói.
Vừa nghe là cái vấn đề này, những động vật kia hình như cũng thở phào nhẹ nhõm, một con báo tiến lên nói: “Điều này không sao, chủ nhân, thân là động vật, chắc chắn không tránh được vận mệnh trở thành bữa ăn trên bàn, đây là thiên đạo luân hồi, ngay từ lúc chúng ta đầu thai thì đã định xuống. Cho nên nếu như bị chủ nhân ăn vào trong bụng, cũng là vận mệnh của mình, huống chi có thể được chủ nhân ăn vào, đối với chúng ta mà nói càng tốt hơn so với bị vào bụng những người khác nhiều lắm!”
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, rớt mồ hôi một phen. Dạo này, nào có người sẽ nói chuyện mình bị ăn? Hơn nữa còn là chủ động đưa đến bên miệng mời người ta ăn.Chưa từng thấy qua người như thế, nhưng động vật thì lại gặp được, hôm nay nàng coi như là mở mang tầm mắt rồi .”Tại sao vậy?” Phượng Tĩnh Xu không hiểu, thường thường đều là người, tại sao mình lại tốt hơn người khác đây?
“Chủ nhân là chủ thú được tổ tiên chúng ta đồng ý, hơn nữa vừa có dáng dấp tiên nhân, chắc hẳn không phải phàm phu tục tử. Ở thế giới động vật chúng ta lưu truyền một truyền thuyết thế này: ‘Động vật được chủ thú ăn hoặc làm thịt cũng sẽ được tổ tiên che chở, xóa bỏ tội nghiệt kiếp trước, sau khi chết có thể đầu thai lần nữa làm người’. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Lúc trước thế gian này không xuất hiện chủ thú, vì vậy tất cả mọi người cực kỳ thương tiếc tính mạng của mình, hiện giờ chủ thú đã xuất hiện, những thứ động vật kia không muốn làm động vật chắc chắn cũng sẽ không kịp chờ đợi tặng đến miệng chủ thú.”
Con báo kia càng nói, sắc mặt Phượng Tĩnh Xu càng cổ quái, đến cuối cùng, nàng đã không còn muốn ăn thịt rồi. Chỉ cần vừa nghĩ tới những động vật kia cũng trông mong thắt cái nơ bướm ở trên cổ mình, sau đó nằm ở trên bàn ăn mở một đôi con ngươi long lanh nhìn nàng, rất thâm tình, rất chờ mong nói: “Chủ nhân, xin ngài ăn ta đi ~~~”( Vân Nhi: đọc cũng thấy rùng mình!!)
Ách…..
Phượng Tĩnh Xu rùng mình. Thật muốn về sau đều ăn chay…Phượng Tĩnh Xu nghĩ như vậy.
Những động vật kia nếu biết nàng giải thích như vậy, để trong một đoạn thời gian rất dài sau này Phượng Tĩnh Xu cai mặn, có thể sẽ phải tức đến tím cả ruột!
Mắt thấy từ chối không được, Phượng Tĩnh Xu cũng không từ chối nữa, cùng lắm thì nhốt đám động vật này ở trong Thấm Xu Văn là được, vì vậy cũng rất bất đắc dĩ gật đầu.
Vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu gật đầu, tất cả đám động vật kia đều hoan hô, trong lúc nhất thời, sói rú, hổ gầm, báo rống, cáo kêu….lộn xộn gom lại một đống, tiếng hô to lớn khiến Phượng Tĩnh Xu cho rằng Tuyệt Lăng sơn cũng bị chấn động!
Theo lời người ở trấn nhỏ cư ngụ gần Tuyệt Lăng sơn nhất nhớ lại nói, bọn họ nghe thấy tiếng gào thét dữ dội đột phát trong Tuyệt Lăng sơn, cho là mãnh thú chỗ xung yếu trong núi xuống núi, tất cả đều bị dọa sợ chạy trốn về nhà đóng cửa thật chặt, núp ở trong chăn không ngừng run rẩy, trên đường cái suốt cả hai ngày không người nào dám ra ngoài.
Khi Phượng Tĩnh Xu nói cho chúng nó biết muốn bố trí chúng nó ở trong Thấm Xu Văn, không chừng về sau còn ra ngoài hóng gió, những động vật này ngay từ đầu ngoài tò mò và than phục ra, cũng chỉ còn lại hưng phấn!
Trưởng lão Xà tộc nói với Phượng Tĩnh Xu, bọn họ đời đời thế thế cũng sống ở trong cánh rừng rậm này, cũng không phải không muốn ra ngoài, mà là vốn không được ra!
Nơi này trên có núi lạnh dưới có độc khí, bọn họ lên trên sẽ bị chết rét đi xuống sẽ bị độc chết, vì vậy chỉ có thể cố thủ ở chỗ này. May mà núi tuyết phía trên nơi này này lại có tuyết đọng hòa tan thành nước chảy xuống duy trì sự sống, dinendian.lơqid]on hơn nữa động vật vốn dựa vào săn thú mà sống, vì vậy vẫn không khó khăn lắm. Chỉ là, hàng năm đời đời thủ tại chỗ này, ai cũng không chịu nổi, đều mong mỏi đi ra ngoài. Cũng may, hôm nay gặp được Phượng Tĩnh Xu, có Phượng Tĩnh Xu dẫn dắt, tâm nguyện của nhiều thế hệ cuối cùng cũng thực hiện.
Vì vậy Phượng Tĩnh Xu vung tay lên, liền thu tất cả động vật vào trong Thấm Xu Văn, chỉ để lại Lang tộc bốc thăm rút thắng được đi theo bên cạnh, thứ nhất thể nghiệm cảm giác”xuống núi“. Chỉ là đến nơi có người ở vẫn phải trở lại trong Thấm Xu Văn. Nhưng đây đã là điều bọn họ cầu còn không được rồi.
Đợi sau khi tất cả đều thu thập xong, Phượng Tĩnh Xu từ trong Thấm Xu Văn rút ra một lọ Giải Độc đan tự chế, đổ một phần ba vào trong nước, sau khi quấy tan, để bọn sói này uống hết, lại để cho Lục Linh Lung chia hai phần ba còn dư lại làm hai, một nửa chìm xuống đất dung nhập vào nguồn nước ngầm của tất cả cây cối ở Tuyệt Lăng sơn, một nửa kia mài thành bột, vẩy vào trong rừng cây. Tin tưởng sau khi trải qua “trong uống ngoài thoa” như vậy, độc khí Tuyệt Lăng sơn rất nhanh sẽ được hóa giải.
Sau khi làm xong, Phượng Tĩnh Xu đang được bầy sói vây quanh, nghênh ngang đi xuống núi, mà Tuyệt Lăng sơn, một ngày bắt đầu từ nơi này, cũng dần dần có dấu người, bởi vì vượt qua Tuyệt Lăng sơn là một con đường tắt buôn bán của hai nước Lộng Phong quốc và Xuyên Vân quốc, so với đường vòng của Hí Triều quốc dễ dàng hơn nhiều, vì vậy trên con đường này cũng dần dần phồn vinh, việc sau này hãy nói, sau này ta hãy nói ~