Khi Đệ Ngũ Long Quỳ nhảy ra, hắn không biết, trước mặt hắn, phía sau lùm cây rậm rạp này là một vách đá!
Dưới chân trống không, hắn đột nhiên thức tỉnh, ngay sau đó ý thức được mình lơ lửng giữa không trung, dưới chân là khe sâu nhìn không thấy đáy. Die nd da nl e q uu ydo n Ý nghĩ đầu tiên sau khi bị giật mình là được giải thoát, lần này, hắn rốt cuộc có thể gánh nặng trên vai, đuổi theo Phượng Tĩnh Xu. . . . . .
Nghĩ như vậy, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, mệt mỏi ùn ùn kéo tới, một giây kế tiếp, hắn đã lâm vào hôn mê.
Bóng dáng màu xanh không ngừng rơi xuống, có vẻ im ắng yên tĩnh, một sinh mạng mất đi cứ đơn giản như vậy.
Nhưng, có lúc, muốn một sinh mạng, cũng không dễ dàng như vậy.
Đệ Ngũ Long Quỳ đang ngủ mê man không nhìn thấy, khi hắn rơi xuống, thân thể của hắn dần dần phát ra một luồng sáng màu tím, ánh sáng đó càng ngày càng rực rỡ, bao vây hắn lại, giống như đang bảo vệ của hắn vậy.
Sau khi trải qua một đoạn thời gian rơi xuống, khi thân thể hắn sắp rơi ập xuống nền đất, luồng sáng đó giống như có sức lực, nâng đỡ hắn, tránh để hắn bị rơi xuống tình trạng thịt nát. Mà nơi hắn rơi xuống, là một đầm nước lạnh âm u, ánh sáng màu tím nhẹ nhàng đưa hắn đến trên bãi cỏ cạnh đầm nước, rồi sau đó tan dần. Chỉ chốc lát sau, bên cạnh bóng dáng màu xanh dương một bóng người màu tím có đứng yên, chính là Tử Linh Lung mà ban đầu Phượng Tĩnh Xu ra lệnh bảo vệ Đệ Ngũ Long Quỳ.
Chỉ thấy, Linh Lung này kiểm tra Long Quỳ một hồi lâu, sau khi xác định hắn không có gì đáng ngại, nó đứng lên, vừa định biến mất, đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc, vì vậy không chút do dự xoay người, chạy về phía cách đó không xa!
Bên trong sơn động, sau khi Hoàng Vũ Tĩnh lau rửa sạch sẽ cho Long Ứng Tình, liền dùng y phục mà Long Ứng Tình đắp lên người mình đêm qua bọc hắn lại ôm đến nơi hai người nghỉ ngơi.
Cho tới giờ khắc này, thấp thỏm lo âu trong lòng nàng mới buông xuống, nắm đôi tay ấm áp của Long Ứng Tình, cảm thấy mạch trên cổ tay đập lên, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích, cảm kích trời xanh không có mang hắn đi.
Bận rộn hơn nửa ngày, khi dừng lại, Hoàng Vũ Tĩnh mới cảm thấy mệt mỏi, bởi vì tâm tình không ổn định, cộng thêm vừa mới truyền nội lực cho Long Ứng Tình, mạnh mẽ vận dụng Thấm Xu Văn, vì vậy giờ phút này cảm thấy mệt mỏi, khép mắt lại ngủ thật say.
Khi Hoàng Vũ Tĩnh nhắm hai mắt tiến vào giấc ngủ, một vệt sáng màu tím chợt lóe lên từ ngoài động, giống như có người dẫn dắt, dieendaanleequuydonn ánh sáng tím quen thuộc xuyên qua sơn động đi vào bên trong, nhanh chóng ập về phía Hoàng Vũ Tĩnh, vờn quanh người nàng, chỉ chốc lát sau, kim văn trên tay Hoàng Vũ Tĩnh phát ra ánh sáng, ánh sáng tím đó tựa như nghe được tiếng gọi, chợt xông vào trong kim văn!
Chỉ chốc lát sau, thân thể Hoàng Vũ Tĩnh lại xuất hiện ánh sáng bảy màu, từ yếu đến cực mạnh, vây quanh nàng, từ từ xoay tròn, xoay tròn. . . . . .
Theo thời gian, giữa đôi lông mày của Hoàng Vũ Tĩnh dần dần hiện lên một ấn ký nhàn nhạt, sau khi ấn ký hoàn toàn hiện ra, ánh sáng bảy màu cũng chầm chậm tan dần, cuối cùng đã yên tĩnh lại.
Lúc này, sắc trời đã gần tối, bầu trời xanh thẳm bị ánh trời chiều tô phủ, cả bầu trời đỏ rực, ngẩng đầu nhìn lại, thật là hùng vĩ.
Sau khi ánh sáng tan dần, ánh sáng màu tím lại phóng ra từ trong kim văn, lưu lại một chút dấu vết, Tử Linh Lung liền bay về phía cửa động, thi hành nhiệm vụ mà chủ nhân để lại cho nó —— bảo vệ tốt người nam nhân kia.
Sau khi Tử Linh Lung đi không lâu, Hoàng Vũ Tĩnh liền tỉnh lại. Vừa tỉnh lại đã cảm thấy toàn thân tinh lực dồi dào, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không chú ý nhiều như vậy, nàng quay đầu nhìn Long Ứng Tình, thấy hắn vẫn ngủ yên ổn, thở phào nhẹ nhõm. Tim vừa buông xuống, nàng đã cảm thấy trong góc tối giống như có người nào đó đang gọi nàng, một loại cảm giác không rõ ràng khiến tinh thần Hoàng Vũ Tĩnh không tự chủ bay ra ngoài động. Cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được tò mò trong lòng, Hoàng Vũ Tĩnh buông tay Long Ứng Tình ra, từng bước từng bước đi ra ngoài cửa động. . . . . .
Đi ra khỏi sơn động, Hoàng Vũ Tĩnh mới phát hiện sắc trời đã tối, không biết vì sao, hôm nay nhìn bầu trời rực lửa như thế, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, trái tim đập “thình thịch” không ngừng, tựa như có người hung hăng níu lấy tim của nàng. Thấy sắc trời như vậy, Hoàng Vũ Tĩnh đứng ở cửa động có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước chân ra, đi theo cảm giác trong lòng, dọc theo đường nhỏ, chạy về phía đầm nước. . . . . .
Một đoạn đường ngắn ngủn, nơi qua lại ngày thường, trải qua bao lần cũng không có tâm tư phức tạp như hôm nay, Hoàng Vũ Tĩnh vừa khẩn trương, lại mong đợi, vừa sợ hãi, lại khát vọng. Trong lúc nhất thời tâm tư thay đổi, ngay cả Hoàng Vũ Tĩnh cũng không giải thích rõ ràng tại sao lại có cảm giác như vậy.
Vừa nghĩ tới, Hoàng Vũ Tĩnh đi dọc theo đường nhỏ, phía trước chính là đầm nước nàng thường tới, mà hôm nay ở đầm nước. . . . . . lại có sự thay đổi.
Xa xa, Hoàng Vũ Tĩnh đã thấy một vệt xanh xanh nằm yên trên bờ đầm, trong lòng hồi hộp giật mình, nàng nhìn rõ, đó chính là người!
Vứt tất cả suy nghĩ hỗn loạn trong lòng sang một bên, Hoàng Vũ Tĩnh chạy tới, đưa hai tay ra ôm nửa thân thể đang nằm xuống lên.
Khi ánh mắt Hoàng Vũ Tĩnh chạm vào trên mặt người kia thì có chút sững sờ. Khuôn mặt gầy gò, thon dài mà hai hàng lông mày nhíu chặt, dưới hàng lông mi rậm là một đôi mắt hơi thâm, một ít râu tràn quanh khóe miệng, đôi môi khô ran hiện lên một nụ cười giống như được giải thoát, mang đến một luồng hơi thở chán chường. Đây là một nam nhân đầy đau khổ. Trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh bỗng nhiên dần hiện ra cái suy nghĩ này. Dieenndkdan/leeequhydonnn Hắn không có sự bốc đồng của thiếu niên như Long Ứng Tình, cũng không có sự ngây ngô thỉnh thoảng sẽ xuất hiện như Long Ứng Tình, nhìn bao quát, tuổi của hắn còn lớn hơn Long Ứng Tình mấy tuổi, lẽ ra nên điềm tĩnh, chín chắn hơn Long Ứng Tình, nhưng lại không biết nguyên nhân gì mà trở nên u buồn tang thương như vậy, sự tang thương này thậm chí càng khiến hắn không rảnh để chú ý bản thân. Đây là suy nghĩ của Hoàng Vũ Tĩnh khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Hắn mặc một bộ y phục màu xanh bảo thạch, không biết từ nơi nào tới, cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này, trên người bởi vì ngã nằm trên đất mà dính chút cỏ xanh và bùn đất. Trong tay ôm thân thể của hắn, Hoàng Vũ Tĩnh dễ dàng cảm thấy thân thể này gầy yếu đến cỡ nào, cánh tay mảnh khảnh, gầy như que củi, còn có lồng ngực mơ hồ nổi lên khung xương. Nam nhân này rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà có thể khiến hắn phải đau lòng như vậy, thậm chí ngay cả thân thể của mình cũng không để ý?
Hoàng Vũ Tĩnh nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi đau xót.
Nhìn xuống chút nữa, bên hông của hắn treo một sọt trúc nhỏ, bên trong chứa nhiều loại thảo dược . . . . . Đợi chút, thảo dược! ?
Hoàng Vũ Tĩnh vội vàng lấy sọt trúc bên hông ra nhìn kỹ một chút, trong lòng mừng rỡ, nàng quả nhiên nhìn thấy mấy loại thảo dược mà ngày thường Long Ứng Tình hái! Nói như vậy người này vô cùng có khả năng hiểu y thuật? Có lẽ hắn chính là một lang trung cũng không chừng! Xem ra, nàng nhặt được một người biết y thuật! Thật tốt quá, nàng có thể xin hắn giúp xem thử Long Ứng Tình sẽ di chứng gì để lại hay không!
Nghĩ như vậy, Hoàng Vũ Tĩnh vội vàng trả lại sọt trúc treo bên hông người nọ, đứng dậy từ phía sau đưa hai tay ra định kéo hai cánh tay của hắn về sơn động.
Một động tác này làm thức tỉnh người đem đang ngủ mê man, chỉ thấy hắn mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, bầu trời đỏ rực khiến hắn chợt hoảng hốt, cặp mắt mơ hồ từ từ trở nên rõ ràng, mà gương mặt tương tư trong mộng đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, bên tai đồng thời vang lên tiếng gọi của một người thiếu niên:
“Tĩnh!”