Trong ba tháng qua, mọi người đều nhìn thấy Viêm Vũ Thụy đánh đâu thua đó, khi bại khi thắng, chiến thì thua, thua lại chiến, vị đại tướng quân uy phong lừng lẫy trên chiến trường này, ngã không biết bao lần, nhưng lại mang tinh thần bất khuất trên chiến trường, một lần lại một lần cố chấp biểu đạt tình cảm của mình với Phượng Tĩnh Xu. Die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Thật ra thì, bọn họ đều hy vọng vị Phượng Trạch công chúa Lộng Phong quốc có thể đón nhận tình cảm của đại tướng quân bọn họ, bởi vì người Việt Sa quốc thẳng thắn, từ trước đến giờ đều có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, cũng rất tán thưởng người có thể dũng cảm theo đuổi.
“Tại sao nàng không nói lời nào?” Viêm Vũ Thụy cúi đầu, đưa mặt lại gần Phượng Tĩnh Xu, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Phượng Tĩnh Xu, “Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã bị nàng hấp dẫn, chỉ vì nàng, ta đã nửa đường rời khỏi đội ngũ về nước, dọc theo đường đi chỉ theo nàng đi sứ Hí Triều quốc , nếu như không phải là triều đình đòi gấp, ta vốn sẽ không rời khỏi nàng nửa bước. Lúc ta biết được hoàng thượng muốn xuất binh tấn công các nàng, lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng thân là tướng quân của Việt Sa quốc, ta không thể không cưỡi chiến mã, chĩa binh khí về Lộng Phong quốc. Nhưng nàng biết không, ngay lúc đó ta sợ đến dường nào! Ta sợ nếu như trong chiến tranh, ta thương tổn tới người thân hoặc bằng hữu quan trọng của nàng, vậy thì cả đời này của ta cũng không còn cơ hội có thể cầu được sự tha thứ của nàng nữa! Lúc biết được nàng đi đến vùng đất phong xảy ra lũ lớn, ta ngày ngày đêm đêm lo lắng không thôi, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc. Nghe thấy nàng tự mình tiến Bắc, ta hưng phấn đến suốt đêm đều ngủ không, đứng ở trên cổng thành ngắm nhìn về phía thành Á Lý, suy nghĩ nàng đang ở đâu, đang làm gì, có thể giận ta không. . . . . . Một mặt, làm tướng quân, ta không thể không thảo luận phương án tiến công với thái tử điện hạ, mặt khác, trong lòng riêng của ta lại hận không thể lập tức hồi binh trở về nước, không muốn va chạm với quân đội của các nàng, hai loại cảm xúc mâu thuẫn này ngày ngày đều giãy giụa ở trong đầu của ta, khiến ta không hề có một khắc có thể nhẹ nhõm! Ta thấy may mắn rằng nàng đã dùng một phương pháp thông minh tuyệt đỉnh khiến cho chúng ta lui binh, ta cũng cảm tạ sự nhân từ của nàng, mới không để cho chúng ta tổn thất nhiều binh lính. Việt Sa quốc chúng ta, đã đến mức sơn cùng thủy tận, chúng ta lại cũng không chịu được bất kỳ cuộc chiến tranh nào nữa. Mặc dù chúng ta đã thu binh cầu hòa rồi, nhưng nàng có biết ta cảm kích nàng cỡ nào không?”
Viêm Vũ Thụy nhìn sâu vào trong đôi mắt của Phượng Tĩnh Xu khiến nàng không khỏi bị mê hoặc, bên tai nàng là giọng nói lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút dịu dàng của hắn, từng câu từng chữ của hắn trầm bồng du dương, cứ như vậy mà không đề phòng ùa vào trong lòng của nàng.
“Nàng không tốn một giọt máu, đã làm ngưng chiến tranh giữa hai nước; nàng không cần yêu cầu một chút bồi thường, ngược lại còn trợ giúp hai nước xây dựng con đường thông thương; khiến dân chúng trong nguy nan giành được nhiều con đường mưu sinh, nàng càng không sợ cái nóng bức ở đây, tự mình ở lại thành Nhiệt Đồ, chỉ vì giúp chúng ta vượt qua nạn hạn hán này; nàng không thèm để ý chút thân phận tôn quý của bản thân, tự mình bước vào ruộng cát nóng bỏng, Dieenndkdan/leeequhydonnn không cần tay người khác, cẩn thận thử nghiệm trồng đủ loại thực vật. . . . . . Nàng biết không, nếu trước kia, ta bị dung mạo cùng với tài văn chương của nàng hấp dẫn, thì hôm nay, ta đã hoàn toàn sa vào trong vẻ đẹp không gì sánh được của nàng rồi! Nàng thương tiếc sinh mạng, quan tâm muôn dân, tha thứ cho kẻ khác, cố chấp với trách nhiệm của mình. . . . . . Mỗi khi phát thêm ưu điểm của nàng, ta càng yêu nàng thêm một phần. Nói cho ta biết, nàng như vậy, sao có thể bảo ta không yêu chứ? Tại sao nàng muốn cự tuyệt ta? Chẳng lẽ nàng thật sự nhìn không thấy tình cảm của ta với nàng sao?”
Gương mặt Phượng Tĩnh Xu không biết là bởi vì trời nóng hay vì lời thổ lộ này mà trở nên đỏ bừng. Nàng cắn cắn môi, nhìn đôi mắt cố chấp của Viêm Vũ Thụy, “Thật xin lỗi, tình yêu huynh muốn, ta không cho nổi!”
Cả người Viêm Vũ Thụy chợt lạnh, tâm nhất thời rớt xuống đáy cốc. Giọng hắn đang run rẩy, “Tại sao. . . . . . Tại sao nàng cứ không chịu cho ta một cơ hội chứ?”
Trong mắt Phượng Tĩnh Xu hiện lên áy náy, “Ta vốn đã có rất nhiều người yêu, ta cũng đã phân chia lòng của ta ra rất nhiều phần, tình yêu của ta, đã không hoàn chỉnh. Huynh rất tốt, huynh đáng giá có được một tình yêu hoàn chỉnh để hồi báo huynh, mà không phải giống như ta, tình cảm đã không đầy đủ.”
Nàng quay đầu sang hướng khác, hốc mắt hơi ướt, giọng khàn khàn: “Bên cạnh ta đã có nhiều người yêu, tình yêu mà mỗi người bọn họ cho ta, đều là thỏa lòng, chân thành tha thiết như vậy, mà ta lại không thể đáp trả tình cảm hoàn chỉnh cho bọn hắn. . . . . . Huynh cũng đã biết, trong lòng của ta áy náy thế nào? Bọn họ không thể cùng ta đi hết một cuộc sống hoàn chỉnh, nhất định phải tranh đoạt mỗi một khắc chung sống cùng ta với những người khác. . . . . . Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng ta biết rõ, trong lòng bọn hắn vẫn hi vọng ta chỉ thuộc về một mình bọn họ. . . . . . Thật xin lỗi, ta không thể lại tiếp nhận tình cảm của bất luận người nào nữa. . . . . . Ta không muốn làm cho bọn họ đau lòng, cũng không muốn sau này huynh cũng thương tâm, cho nên, thật xin lỗi!”
Nàng không biết bản thân ra sao, hùng tâm tráng chí muốn thu hết mỹ nam thiên hạ khi nào, nay đã không còn tồn tại. Bây giờ, điều nàng quan tâm không phải bên người nàng có bao nhiêu nam nhân, mà là các nam nhân bên cạnh nàng có hạnh phúc không.
Vì vậy, coi như tình yêu tới gõ cửa lần nữa, nàng cũng chỉ có thể tai như bị điếc.
Lúc này, sắc mặt Viêm Vũ Thụy thật sự trắng bệch, hắn lùi lại một bước, lớn tiếng: “Cho dù ta không ngại. . . . . . cho dù ta nguyện ý, dieendaanleequuydonn nàng cũng vì bọn hắn mà cự tuyệt ta đúng không? ! Nàng thật sự đã quyết tâm, không cho ta bất cứ cơ hội nào sao?!”
Gương mặt Phượng Tĩnh Xu không còn chút máu, rũ tay xuống, nắm chặt túi nước cầm trong tay, im lặng một hồi lâu, cuối cùng trầm giọng, nói nhỏ một câu, “Thật xin lỗi!”
Nhanh chóng xoay người, Viêm Vũ Thụy không muốn lộ ra vẻ mềm yếu ở trước mặt nàng, nhưng hai vai run rẩy lại tiết lộ nội tâm hắn đau đớn.Hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, có tia sáng lóe lên ở khóe mắt. “Mặc kệ thế nào. . . . . . chỉ cần nàng vui, cái gì cũng được. . . . . .”
Khẽ thở dài lưu lại trong không khí, khi Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu lên, trước mặt chỉ còn lại một màu cát vàng cuồn cuộn. . . . . .
“Đi ra đi.” Thân ảnh màu xám tro ở dưới ánh mặt trời vẫn xám xịt như vậy, hình như ánh mặt trời này, chỉ có thể soi sáng len vẻ bề ngoài, mà không thể chiếu vào trong lòng của hắn.
Trong sự im lặng, chín bóng dáng đi ra từ bức tường bên kia.
Không quay đầu lại, hắn chỉ chắp hai tay sau lưng, dáng người cao lớn, không thể nhìn ra chút đau lòng nào. Tôn nghiêm của quân nhân khiến hắn không thể biểu lộ vẻ mặt đau buồn trước mắt các nam nhân này.
“Các ngươi, đều rất may mắn. Nếu ta có thể biết nàng sớm hơn, có lẽ. . . . . .” Có lẽ cái gì, hắn cũng không nói hết. Đó là sự mong đợi vô tận trong lòng hắn, chỉ tiếc, cuối cùng chỉ có thể để lại một tiếng than trống rỗng.
Im lặng dù lòng không được như ý, bóng dáng đó vẫn ưỡn ngực đứng thẳng, Kim Bích Đạc như có điều suy nghĩ xoay người, nhìn các nam nhân cũng đang suy nghĩ, thở dài nói: “Hóa ra, khi đó đuổi theo nàng, ta lại có dáng vẻ này.” Không được nàng thừa nhận, cũng đau lòng thất vọng như vậy.
Hắn cũng thở dài theo, “Ta thật sự rất may mắn. . . . . . có thể có được 34600 canh giờ, cuộc đời này đã không cầu gì nữa. . . . . .” Nhìn lại bóng dáng đã có chút mơ hồ, cuối cùng hắn cầm bàn tính trên người lên, tính toán lần nữa, tự nhủ: “Có thể có giờ phút này đã là vô cùng may mắn, coi như mất chút canh giờ, thì thế nào. . . . Có lẽ, là ta quá mức so đo, ngược lại khiến nàng mất đi điều vốn nên có, càng nên có nhiều hạnh phúc hơn. . . . . .”
Những người còn lại, cũng đều không khỏi nhìn Kim Bích Đạc chăm chú, nhìn ngón tay của hắn gõ lên gõ xuống. . . . . . gẩy lên. . . . . . chục nghìn. . . . . . nghìn. . . . . . trăm. . . . . . chục. . . . . . đơn vị. . . . . .
Khi bàn tính nho nhỏ tỏa ra ánh vàng kim lóng lánh hoàn thành bài tính, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Kim Bích Đạc nhìn mọi người, nói: “Đây, mới là được lợi nhiều nhất phải không?”
Mọi người vui vẻ, đúng là được lợi nhiều nhất.
Phượng Duy Tĩnh hài lòng nhìn một màn không còn sự tranh chấp tính toán này, lộ ra nụ cười nói: “Có người nào muốn làm gì không? Qua thôn này, chỉ sợ sẽ không còn cái miếu nào nữa đâu!”
Trong chín người, mơ hồ có người lộ ra ánh sáng chờ mong.
“Ta...ta!” Long Ứng Tình không kịp chờ đợi tiến lên một bước.
Văn Nhân Tĩnh Phong liếc hắn, “Ngươi muốn làm gì? Bây giờ ngươi có thể đắc sủng được rồi!”
Long Ứng Tình cũng không để ý tới Văn Nhân Tĩnh Phong đang ba hoa, chỉ lo nói: “Hoàng huynh lại tâm tâm niệm niệm Tĩnh ! Die nd da nl e q uu ydo n Còn sớm hơn các ngươi nhiều!” Ánh mắt đảo qua Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh, trực tiếp nhìn mấy người còn lại.
Văn Nhân Tĩnh Phong ngừng lại, tức giận hừ nói: “Coi như ngươi biết tính toán đấy! Nhưng vị hoàng huynh kia của ngươi sẽ đi với chúng ta sao? Hắn là hoàng đế tương lai của Việt Sa quốc!”