Ban đêm, bên trong sơn động tĩnh lặng dần dần vang lên tiếng động ồn ào.
Long Ứng Tình ngủ cũng không sâu rất nhanh đã tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Bên trong sơn động u ám, bó củi chưa cháy hết như còn hơi ấm, thỉnh thoảng phát ra tiếng “tách tách”,làn khói mờ nhàn nhạt lượn lờ dâng lên, dienndnle,qu.y don khiến bên trong sơn động thêm chút mông lung.
Cửa động mơ hồ truyền đến một trận gió lạnh, khiến bên trọng sơn động ấm áp có khí lạnh.
Long Ứng Tình hơi nhíu mày, đi về phía cửa động đen tối. Càng đến gần cửa động, âm thanh truyền tới bên tai càng rõ.
Khi Long Ứng Tình thấy từng hạt mưa rơi ở cửa động, không khỏi thở dài.
Trời mưa.
Mưa trong màn đê, làm cho người ta không khỏi ngẩn ngơ, cũng dễ dàng khơi dậy tâm sự sâu trong lòng một người. Nhìn mưa bao phủ vạn vật trước mắt, Long Ứng Tình ngơ ngác nhớ lại cơn mưa kinh hồn đó.
Đến bây giờ, hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một khắc trước mưa dông, trời đất u ám, chỉ trong chốc lát, hắn đã bị con ngựa dưới người quăng xuống sườn đồi. Mặc dù lúc ấy trong lòng hốt hoảng, nhưng hắn vẫn nhớ, nhớ trên bầu trời mờ tối đột nhiên xuất hiện con phượng hoàng khổng lồ màu vàng kim đó. Mà từ sau khi mình tỉnh lại, tại trong lúc vô tình không biết thế nào đến được sơn động tìm được Phượng Tĩnh Xu còn hết lòng chăm sóc nàng thì hắn cũng chú ý tới, mấy tháng mưa âm u rơi liên miên, chợt ngừng hăn, hơn nữa hai tháng sau đó, bầu trời sẽ không rơi nổi một giọt mưa.
Thời gian qua đi hai tháng, ngày này, trời lại bắt đầu mưa. Chỉ hy vọng, đây không phải là một khởi đầu của cơn ác mộng.
Dù là cơn ác mộng, lần này, hắn cũng không cho phép nàng mạo hiểm lần nữa.
Nếu để cho hắn cứu lên nàng ở chỗ này, hơn nữa để cho nàng mất đi trí nhớ, như vậy, hắn sẽ bảo vệ nàng, ai cũng đừng nghĩ tìm được nàng, ai cũng đừng nghĩ lấy được nàng! Bây giờ nàng không phải là Phượng Trạch Lộng Phong quốc gì nữa rồi, nàng chỉ là Tĩnh của hắn! Là Hoàng Vũ Tĩnh cứu hắn từ dưới đao của kẻ địch ở Tuyệt Tích sâm lâm!
“Hô!” Một hồi gió lạnh thổi qua, Long Ứng Tình rùng mình, thu hồi tâm tư.
Trời thế này, không biết buổi tối Tĩnh có lạnh không. . . . . .
Trong lòng nhớ Hoàng Vũ Tĩnh trong sơn động, Long Ứng Tình hơi khép áo, quay đầu trở về.
Đi tới trước mặt Hoàng Vũ Tĩnh, Long Ứng Tình nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nàng, khóe môi đỏ thẫm thỉnh thoảng sẽ nở một nụ cười hoa, chắc là mơ giấc mộng đẹp rồi? Có thể lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngọt ngào của nàng, dieendaanleequuydonn từ đáy lòng Long Ứng Tình có cảm giác thỏa mãn. Quyền khuynh triều dã thì thế nào, giàu khắp thiên hạ thì thế nào, tất cả tất cả, trong mắt hắn, còn không bằng một nụ cười của người trước mắt!
Khóe miệng cũng theo đó cong lên thành nụ cười, Long Ứng Tình đưa bàn tay gạt mấy sợi tóc trên vầng trán trắng nõn đếu sau tai, bỗng nhiên, nụ cười cứng lại.
Hai mắt mở to, Long Ứng Tình nhanh chóng nhẹ nhàng đưa bàn tay áp lên trán, rồi sau đó hít một ngụm khí lạnh.
Trời, nóng quá!
“Đáng chết, tại sao lại như vậy!” Khẽ nguyền rủa một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
Sao Tĩnh lại nóng như vậy! Trước đó vẫn còn tốt mà!
Bị nhiệt độ trên tay làm cho giật mình, trong lúc nhất thời Long Ứng Tình luống cuống tay chân.
“Tĩnh, Tĩnh!” Hắn đưa cầm hai vai Hoàng Vũ Tĩnh hai vai, rồi lại bị nhiệt độ nóng bỏng dưới lớp quần áo dọa đến mất hồn!
“Tĩnh, nàng mau tỉnh lại!” Giờ khắc này, hắn đã không phải là nhị hoàng tự Việt Sa quốc cao cao tại thượng, cũng không phải là giáo chủ Mộ Ngâm giáo ngoan độc, mà là một nam nhân vì người yêu mà hoảng hốt luống cuống.
“Làm thế nào, làm thế nào, sao lại biến thành như vậy. . . . . .” Không ngừng lẩm bẩm lại mang theo run rẩy, “Đúng. . . . . . đúng, nhất định là vì ngâm nước trong đầm!” Đôi tay hốt hoảng sờ trên người Hoàng Vũ Tĩnh, cảm nhận được đều là sự nóng bỏng!
“Ô ô. . . . . . Tĩnh! Màng mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi!” Trong chốc lát, Long Ứng Tình rốt cuộc không nhịn được khóc lên, di@en*dyan(lee^qu.donnn) giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu “tách, tách” rơi thẳng xuống dưới, “Bảo nàng không được chạy đến đầm nước nàng cứ nhất định đi, lần này thì hay rồi, sốt rồii! Ô ô ô. . . . . . vậy phải làm sao bây giờ?”
Địa vị có cao hơn nữa, tâm có ác độc hơn nữa, cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nếu là thường ngày, đối mặt với vấn đề nhỏ như vậy, tất nhiên mặt không đổi sắc mà bình tĩnh tự nhiên giải quyết vấn đề, nhưng là bây giờ dù sao cũng không giống. Lại không nói đối mặt là nữ nhân mình yêu mến, huống chi, bây giờ là tình hình khó khăn, hai người cũng thân chịu trọng thương, mặc dù thương thế của Hoàng Vũ Tĩnh tốt hơn mình hơn nhiều, nhưng nàng lại mất đi trí nhớ, ngay cả tâm trí cũng có chút thoái hóa, điều này làm cho Long Ứng Tình vẫn là thiếu niên phải ứng phó hết sức. Hai người ở trong khe núi không biết tên, hắn có thể tìm được thuốc chữa thương đã coi như không dễ, càng đừng nói là dược liệu cấp thiết, hơn nữa hiện tại đã là nửa đêm, bên ngoài lại đang mưa, điều này làm cho Long Ứng Tình không yên tâm, không dám tùy ý đi ra ngoài hái thuốc. Hắn lo lắng ngộ nhỡ trong lúc hắn rời đi, Hoàng Vũ Tĩnh xảy ra chuyện gì, đến lúc đó hắn lại không có ở đây, thì thật không biết thế nào!
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, nhiệt độ của Hoàng Vũ Tĩnh theo sự lo lắng của Long Ứng Tìnhlại tăng cao không ít, ngoài động, hạt mưa tung bay còn đang dai dẳng, rất có khuynh hướng không ngừng lại.
Long Ứng Tình vẫn nắm hai tay Hoàng Vũ Tĩnh giờ phút này cũng nữa không im lặng được nữa rồi, khẽ cắn răng, cởi chiếc áo khoác mỏng trên người xuống cẩn thận từng li từng tí đắp lên trên người Hoàng Vũ Tĩnh, sau đó tiện tay kéo xuống một vạt áo, vọt tới một vũng nước nhỏ bên trong động nhúng ướt vạt áo, vắt khô đắp lên trán Hoàng Vũ Tĩnh, lại cẩn thận nắm y phục đắp lên người Hoàng Vũ Tĩnh thật chặt, nhỏ giọng nói: “Tĩnh, chờ ta!”
Dứt lời, Long Ứng Tình xoay người vọt ra khỏi ngoài động, chạy vào trong rừng núi đen như mực.
Mưa vẫn không ngừng cọ rửa cả vùng đất, trong lúc Hoàng Vũ Tĩnh mơ hồ không rõ nỉ non, bóng dáng màu xanh nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm. . . . . .
Trong màn mưa tuôn rơi, một bóng hình nhếch nhác xuyên qua trong rừng rậm, nước mưa xối ướt y phục trên người hắn, y phục mỏng manh đơn bạc dính thật chặt vào trên thân thể gầy yếu.
Xem ra vẫn là thân hình thiếu niên, một tay che ngực đè nén cơn đau vết thương, một tay kia nắm thật chặt một bụi cỏ dại gì đó. Thân thể run lẩy bẩy không ngừng nghỉ đi qua lại ở trong rừng, thỉnh thoảng hai tay ôm một gốc cây cố gắng bò lên trên, dụng cả tay chân bới lấy một thứ gì đó trên thân cây; thỉnh thoảng nằm sát trên mặt đất, một đôi mắt trong veo chớp cũng không chớp, chịu nhịn mưa rơi vào hốc mắt không dễ chịu, Dieenndkdan/leeequhydonnn chóp mũi gần như dính sát trên bùn đất, chỉ vì ngửi mùi của một ngọn cỏ tầm thường; có lúc đi tới đi lui, sẽ thốt nhiên nhào vào trên đất, không để ý áo đã ướt đẫm, hai tay thon dài sẽ liều mạng cào cào, cẩn thận từng li từng tí nâng gốc cỏ đó lên, đầu ngón tay mượt cào sâu trong đám bùn, từng giọt máu tươi và bùn đất bị nước mửa cọ rửa chảy xuống, thế nhưng hắn lại giống như không thấy đau, trên mặt bật lên nụ cười sáng chói.
Đêm tối xuyên qua trong tiếng mưa “rào rào”, đồ trong tay càng ngày càng nhiều, rốt cuộc hắn lắc lư thân hình không chịu nổi, vô lực tựa vào dưới một gốc cây đại thụ, khó khăn mà thở, ngay cả một tiếng tiếng hít thở kia, cũng bị tiếng mưa to che kín.
Chớp chớp đôi mắt lạnh, cúi đầu nhìn dược liệu hái được, hai hàng lông mày tinh sảo lặng lẽ khép lại.
Mạn kinh tử, phòng phong, liên kiều, cát cánh, hoàng cầm, qua lâu nhân (tìm trên gg thì có nhé). .. . . . . .
Quỷ tiến vũ đâu? Tại sao không có quỷ tiến vũ?
Trong bụng xem chừng thời gian, ra ngoài đã rất lâu rồi, nếu không trở về, sợ rằng Tĩnh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tìm không thấy quỷ tiến vũ. . . . . .
Dùng sức cắn môi dưới, chống đỡ thân thể đã phát run, hắn lại xoay người lên chỗ cao tìm kiếm.
Quỷ tiến vũ, quỷ tiến vũ, hắn nhất định phải tìm được. . . . . .
Rốt cuộc, trong lúc nóng nảy thì đập vào trong mắt là gốc thảo dược dạng đóa sen kia, Die nd da nl e q uu ydo n trong bụng vui mừng, vội vàng tiến lên, cẩn thận bới.
Run tay, lấy gốc thảo dược cuối cùng, khóe miệng còn chưa kịp nở nụ cười, một tiếng vang thật lớn truyền vào trong tai, dưới chân run run một hồi, sau một khắc, trời đất quay cuồng, bóng tối ập đến. . . . . .