Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 30: Chương 30: ÂM THẦM CHE CHỞ




Snape đương nhiên sẽ không để Weasley cùng Granger mỗi ngày tới cấm túc, vì thế y thông báo cho McGonagall tới lĩnh người, y chỉ có quyền lực phạt cấm túc, còn McGonagall đương nhiên sẽ có cách bảo vệ học trò ưu tú nhất của bà.

Về phần Umbridge, Snape hi vọng người đàn bà này biết dừng lại đúng lúc, Slytherin nhẫn nhịn để tiến hành nhiều thủ đoạn hơn, chứ không phải kiên nhẫn.

Buổi tối hôm nay Snape không triển khai Chương trình học như trước nữa mà sớm thả Potter rời đi.

Nên thả đứa nhóc thích dạ du này về sớm một chút.

Snape đối với học trò nhà mình rất nghiêm khắc, hơn nữa sự việc hôm nay quả thực có liên quan tới Draco Malfoy, con đỡ đầu của y mang theo hai tên to con ngông nghênh khắp lâu đài, trêu chọc khắp nơi.

Bị sư tử chọc giận, độc xà cũng trở nên ngây thơ.

Snape dùng ánh mắt khinh thường lướt nhìn con đỡ đầu của mình trong phòng nghỉ chung: “Ngươi là người cầm đầu, Draco.” Snape nói ngắn gọn.

Cậu bé tóc bạch kim đã khôi phục vẻ mặt bình thường, chính là không đọc được biểu tình.

“Ta tin rằng gia tộc Malfoy không dạy ra một người thừa kế như vậy.” Snape không nhắc tới chuyện đã xảy ra, ngược lại nói: “Quấy rối trắng trợn không phải tác phong Slytherin, hiểu không?”

“……….ngài đang giúp bọn họ?” Sau một lúc lâu, Draco hỏi.

Snape hừ lạnh: “Chẳng lẽ ta phải theo đuôi một mụ đàn bà ngu xuẩn làm xằng làm bậy? Draco, khống chế cảm xúc của ngươi, những lời đồn đãi bên ngoài tạm thời không nói tới, nhưng cha ngươi sẽ không đem trứng đặt vào cùng một tổ, còn ngươi, cũng không nên ngu xuẩn tới mức đóng vai một đứa hư hỏng hoàn mỹ tới mức không thể xoay chuyển.”

Malfoy vì lợi ích mà sinh.

Snape chỉ sợ ngoại trừ người trong tộc Malfoy, chính là người hiểu rõ gia tộc này nhất.

Lucius trước mặt Chúa tể Hắc ám biểu hiện một mặt vô cùng trung thành, nhưng mặt sau cũng không hề đối kháng hoàn toàn với hội Phượng Hoàng, nhiều lắm cũng chỉ nhận xét vài câu về một số vấn đề không liên quan ở Bộ Pháp Thuật mà thôi.

Lucius rất để ý tới thế cục.

Khóe miệng cậu bé ngày thường luôn châm chọc nhạo báng khẽ cong lên thành một độ cung: “Con nghĩ mình có chút nóng giận.” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ tựa như người vừa khiêu chiến lúc nãy hoàn toàn không phải cậu.

“Nga?” Snape tán thưởng Draco, không phải chỉ vì quan hệ của hai người, mà chính vì đứa nhỏ này rất có phong độ của Lucius, nhưng mà vẫn còn quá trẻ, tính tình vẫn còn chút trẻ con.

“Không có gì?” Draco lắc đầu: “Yên tâm, cha đỡ đầu, con sẽ chú ý.”

“Xảy ra chuyện gì?” Snape nhíu mi, mấy ngày nay y không rảnh quản Draco, bộ dáng đứa nhỏ hiện tại có chút không tốt.

Draco lấy lại tinh thần: “Chỉ là chút việc vặt trong nhà mà thôi, đúng rồi, ngài không nói cho cha biết chuyện con bị thương đi.”

“Ta đoán gần đây hắn không rảnh quản chuyện của ngươi.”

“Quả thực như vậy.” Draco cười khổ: “Không có việc gì nữa thì con đi trước.”

Snape muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn để con đỡ đầu của mình rời đi.

Xem ra, Chúa tể Hắc ám đang tạo áp lực với các quý tộc, Snape luôn ở trường học nên không biết nhiều tin tức lắm, Chúa tể Hắc Ám vẫn chưa triệu tập y.

…………….

Lại đi tới đường Bàn Xoay, Harry thật lo lắng, so với khi tham gia kỳ thi cuối kỳ còn lo lắng hơn.

Vừa vào cửa, Harry lập tức nhìn lên mặt bàn, tấm da dê vẫn còn ở chỗ cũ.

Allen không về nhà sao?

Harry vô thức thở nhẹ ra, nhưng sau đó lại càng lo lắng hơn, đi tới một chút, cậu liếc mắt lên tấm giấy da, a? ! Harry phát hiện trên đó có chữ viết của người khác, ngay phía dưới dòng chữ của cậu.

“Ta chỉ để ý tới việc trong thời cuộc hiện tại mà một tên nhóc lỗ mãng như ngươi cứ tùy ý làm xằng một mình chạy khỏi trường học.”

Harry rớt cằm.

Mười giây sau, Harry ngồi xổm xuống, cúi đầu cười phá lên.

Allen chính là Allen, quả nhiên không giống người bình thường.

Vẻ lo lắng trên gương mặt Harry biến thành hư không, nội tâm là một mảnh sáng bừng.

Cất tấm giấy da thật cẩn thận, Harry trở về trường học, không có chút buồn ngủ nào, cậu hưng phấn đi dạ du trong tòa lâu đài, chuyện này đối với cậu mà nói chỉ là ngựa quen đường cũ, trước kia, cứ tới nửa đêm là tỉnh dậy không ngủ được nữa, vì thế luôn thường xuyên ra ngoài.

Buổi tối tòa lâu đài chìm trong bầu không khí yên tĩnh, giống như nó chỉ thuộc về cậu.

Từ tháp thiên văn nhìn ngắm ra ngoài, ánh trăng rất đẹp.

Harry lẳng lặng đứng ở đó, yên lặng khao khát về tương lai, chỉ cần có thể đá Chúa tể Hắc Ám khỏi cuộc sống của cậu, cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc, chỉ cần Chúa tể Hắc Ám biến mất.

Harry đột nhiên muốn mình trở nên cường đại, ý niệm này cứ quanh quẩn trong đầu, đồng thời, cậu lại cảm thấy thực uể oải, ngay cả bế quan bí thuật còn học không xong, làm thế nào biến cường được?

Không được như vậy, Allen cho mình mượn sách, Snape cũng không phải quá khó để ở chung, cậu phải cố gắng hơn chứ không phải ngồi đó mà oán hận.

Harry tỉnh táo lại, hít sâu một hơi.

Làm rỗng đại não, làm rỗng đại não.

Chuyện vụn vặt, chuyện rắc rối, tất cả, chậm rãi vất ra ngoài, Harry nhắm mắt lại, bình ổn lại tâm tình, không cần phải nôn nóng xao động, dục tốc bất đạt, mọi chuyện chán nãn quăng ra sau đầu, yêu thích thì nén xuống tận đáy lòng, bình ỗn suy nghĩ bình lặng như mặt nước, phải bình tĩnh, tâm tình bình ổn như mặt nước.

Cảm giác nhẹ nhàng dần dần lấp đầy toàn bộ ngóc ngách trong bộ não, có chút lâng lâng làm Harry trong nháy mắt quên hết mọi thứ xung quanh.

Thật lâu sau, Harry mở mắt ra, đôi ngươi ngọc bích lấp lánh vui sướng.

Hình như cậu đã làm được?

Meilin, cậu thật sự đã làm được!

Cảm giác này thật là tuyệt!

Harry nhớ lại, nhắm mắt thử lại một lần, bất quá lần này không được may mắn như vậy, Harry thở dài, lầm bầm lầu bầu: “Quả nhiên cần phải luyện tập……”

Chỉ cần cậu có một chút nóng vội liền không thể làm rỗng đầu óc mình, như vậy xem ra, bế quan bí thuật nếu bị nhét vào Chương trình học của Hogwarts nhất định có thể xem là môn học khắc tinh của Gryffindor, so với độc dược còn kinh khủng hơn, nghĩ mà xem, tính cách của đa số Gryffindor là gì?

Tình cách Slytherin lại chiếm rất nhiều ưu thế, khó trách Allen mạnh như vậy.

Harry xoa xoa cổ, vặn vẹo thắt lưng, trong lòng tự nói mình phải chững chạc một chút, Allen không thích người lỗ mãng.

Đến tận nửa đêm cứu thế chủ rốt cuộc cũng chậm rãi tiến về hướng ký túc xá.

Trong một góc âm u của tháp thiên văn, một bóng dáng cao lớn bước ra, áo chùng màu đen hòa hợp thành một thể với bóng tối, chỉ có ánh mắt đen láy toát ra nét sắc bén, nam nhân cơ hồ đã ẩn nhẫn tới cực hạn mới không đá tên nhóc mắt xanh xem lâu đài thành vườn hoa nhà mình xuống khỏi tháp thiên văn, y đã thả tên nhóc này về sớm rồi, thế mà lại còn chạy đi lêu lổng như vậy!

Snape hít hít mũi, cuối cùng cũng chỉ có thể căm giận mà xoay người qua hướng khác.

Y còn một đống bài tập chưa phê chữa xong.

………….

Snape ở Hogwarts có một thói quen, mỗi buổi sáng khi ngồi vào bàn ăn, nhất định phải uống một ly cà phê đen không đường để nâng cao tinh thần. Nếu có người cản trở trong lúc y uống ly cà phê này, sẽ thực không hay ho, đại sư độc dược ngủ không đủ giấc tính tình ngày hôm đó nhất định sẽ tồi tệ tới cực điểm.

Dumbledore từng nếm thử qua, ví dụ như một buổi sáng nào đó tới quấy rầy y, đề cử một phần bánh ngọt, Snape báo thù bằng cách thêm nguyên liệu đặc biệt vào độc dược tránh sâu răng dành riêng cho cụ.

Còn hiện tại, Snape đang ngồi trên vị trí bàn giáo sư chỉ mới ngủ được hơn một giờ, Umbridge đang khoa trương đứng bên cạnh chỗ ngồi của y, lên án hành vi của y với Dumbledore.

“Tôi là người Bộ Pháp Thuật phái tới! Tôi có quyền phạt học trò, để bọn chúng phải biết tuân thủ kỷ luật!” Người đàn bà tức giận chỉ vào mặt Snape tố cáo với Dumbledore: “Hiệu trưởng Dumbledore, Snape dám mang người trong lớp của tôi đi, hoàn toàn xem thường tôi!”

Ánh mắt xanh biếc của lão hiệu trưởng bên dưới cặp kính nửa vần trăng khẽ chớp chớp, không hề nhìn tới bà ta, chỉ mãi nhìn ly cà phê của Snape.

Gân xanh trên trán Snape nổi lên, nước bọt của người nào đó bắn thẳng vào tách cà phê của y.

Tất cả học trò bên dưới đều ngẩng đầu lên nhìn, xưa nay chưa từng có một màn giáo sư tranh đấu như vậy.

Dãy bàn Gryffindor.

“Lúc đó rõ ràng đã tan học rồi.” Seamus nhỏ giọng nhấn mạnh.

“Sắp chiến tranh rồi……”

“Còn có Harry Potter!” Umbridge càng nói càng hăng hái: “Tên ngu xuẩn chết tiệt này cả gan làm loạn, nhiều lần khiêu chiến quyền lực của tôi, phải bị phạt!”

Vì thế ánh mắt của đám học trò lập tức chia làm hai, một vẫn lưu ở bàn giáo sư, mà một phần khác nhìn về phía cậu bé vàng cứu thế chủ.

Harry không chút do dự trừng lên, bộ dáng của Ron cùng Hermione cũng bảo vệ cậu mà trừng lên, bọn họ mới không tin cụ Dumbledore tin vào mụ đàn bà điên này.

Sắc mặt Snape ngày càng khó coi, gương mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn. Nếu nói có chuyện so với việc cắt ngang thời gian y uống cà phê càng nghiêm trọng hơn, đó chính là công khai chỉ trích Potter, trong lòng Snape đã nhét Potter vào phạm vi bảo hộ của mình, mình mắng là một chuyện, nhưng bị người khác quở mắng lại là một chuyện khác, huống chi, Snape hiểu rõ Potter rất chán ghét chuyện như vậy.

“Tôi nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm.” Dumbledore rốt cuộc cũng mở miệng, khéo léo đánh lệch hướng: “Hơn nữa, Severus cùng Minerva nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ bọn nhỏ, sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền tới đặc phái viên của Bộ Pháp Thuật được?” Nói đến cuối cùng liền biến thành trào phúng.

Umbridge lập tức giống như nuốt phải một con sên, sắc mặt biến thành màu tím đỏ.

Đám học trò cúi đầu cố nén lại tiếng cười.

“Dời thân hình của ngươi, Umbridge giáo sư.” Snape không ngẩng đầu, âm thanh tê tê của xà viện trưởng làm mụ hoảng sợ nhảy qua một bên.

“Ngươi——” Chậm chạp hồi phục tinh thần Umbridge rít lên.

“Không còn sớm nữa, ăn điểm tâm đi.” Cụ Dumbledore mỉm cười hớn hở giải hòa, cụ đi theo sau mụ, thậm chí còn tự mình kéo ghế cho Umbridge.

Umbridge tốt xấu gì cũng cảm thấy lấy được mặt mũi, mụ hếch mặt lên, thị uy quét một vòng khắp đại sảnh đường, dùng tư thái cao ngạo ngồi xuống.

“Răng rắc…… ầm!” Chân ghế bị gãy ngang, một giây sau Umbridge hoảng sợ ngã ầm xuống: “A!” Mụ đàn bà béo ú dùng tư thế cực kỳ bất nhã rơi xuống đất.

“Ha ha ha…………..”

Gryffindor phát ra một trận cười to, đám học trò thừa dịp mụ Umbridge còn lui cui dưới bàn, đều hướng về phía cụ Dumbledore vẫy tay. Tất cả mọi người đều tưởng rằng cụ Dumbledore đã giở trò quỷ.

Cụ Dumbledore cười gượng hai tiếng, đỡ Umbridge đứng dậy: “Chất lượng ghế kém quá.”

“Đáng giận!” Mụ Umbridge không nói rõ đang mắng ai, sau đó hừ mạnh một tiếng, đẩy cụ Dumbledore ra, quay đầu khập khiễng rời khỏi đại sảnh: “Chờ đó.” Mụ phấn hồng không quên bắn lại một câu ngoan độc.

Cụ Dumbledore bày ra gương mặt vô tội, một lần nữa ngòi vào vị trí của mình.”

Âm thanh lanh canh lập tức vang lên.

Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, buồn bực liếc mắt nhìn độc dược đại sư không thèm hé răng một tiếng, người nọ trực tiếp ném tách cà phê vào thùng rác, còn thuận tay phủi phủi vai, tựa như trên đó bị dính thứ gì đó không sạch sẽ.

Hoàn Chương 30.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.