Cho dù Lucius không nói, làm cha đỡ đầu, Snape cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Draco.
Năm đó Lucius lựa chọn cúi đầu trước Chúa tể Hắc Ám cũng vì lợi ích toàn cục, hiện tại lại không muốn Draco làm như vậy để bảo vệ tính mạng. Không chỉ không muốn, còn kiên quyết kháng cự, thẳng thắn mà nói, chuyện này không giống hành động của một người khôn khéo đưa đẩy như Lucius.
Nhưng mà, sự thật đã là như vậy.
Điều này đại biểu gánh nặng trên vai Snape lại khó khăn gấp bội.
Rất nhiều lúc, tự do so với sinh tồn lại càng khó đạt được.
Snape thuộc loại người trong hoàn cảnh khó khăn lại càng thêm vững vàng, gương mặt lạnh lùng không nhìn ra biểu cảm, y trở về trường học.
Nhưng mà, khi Snape nhìn thấy một màn ở đại sảnh đường, cả người y cứng đờ vì phẫn nộ.
Harry đứng trên khoảng trống giữa bàn ăn giáo sư và các học viện, trên cổ là một tấm gỗ to tướng có viết dòng chữ: kẻ gây rối.
Thiếu niên cúi đầu, hai nắm tay siết chặt khẽ run biểu hiện cậu đang cố gắng ẩn nhẫn.
Umbridge kết thúc màn dàn dựng.
Đại sảnh ầm ầm hỗn loạn, không phải chỉ có dãy bàn Gryffindor ồn ào, ngay cả Slytherin cũng vang lên tiếng cười mỉa mai, còn có vài đứa học trò Slytherin ném vài thứ linh tinh về phía Harry , có cả con đỡ đầu của mình.
Mụ đàn bà phấn hồng đi lại bên cạnh dãy bàn màu hoàng kim, từ trên cao nhìn xuống đám sư tử không chịu phục, vừa nhìn thấy Snape tiến vào mụ càng cười đắc ý: “Sự thật chứng minh, hình phạt thỏa đáng là cần thiết.”
Nhóm Gryffindor hiển nhiên đã muốn cãi ầm lên, nhưng lại bị chèn ép xuống, lúc này, Hermione mong đợi nhìn giáo sư độc dược, hi vọng đối phương có thể ngừng việc sỉ nhục này lại.
Đồng tử Snape co rút, tiếp tục bước tới, lúc đi ngang dãy bày Slytherin, y lướt nhìn đám học trò đang sôi nổi, dừng lại một giây trên người Draco, hơi thở tràn ngập u ám cùng tàn nhẫn.
Trong nháy mắt, toàn bộ Slytherin an tĩnh lại.
Draco co rụt thân mình, cậu chưa bao giờ thấy cha đỡ đầu có ánh mắt như vậy, cậu nghe theo lời khuyên của cha đỡ đầu, ngoại trừ những việc nhỏ vặt vãnh, những cái khác cậu không hề làm gì cả.
Snape đi lên dãy bàn của giáo sư, ngồi vào vị trí quen thuộc của mình: “Thật sự làm người ta ấn tượng sâu sắc.” Y chậm rãi nói.
Thiếu niên đưa lưng về phía y, tựa như không hề nghe thấy gì cúi đầu như trước.
Vài giây sau, Umbridge trở về chỗ ngồi của mụ.
Nam nhân tóc đen ngẩng đầu bắt chéo chân, chậm rãi mở miệng, âm thanh mượt như tơ, có thể nghe thấy âm điệu mỉm cười: “Nói như vậy, thánh nhân Potter rốt cục đã làm ra chuyện gì?”
“Lần này có chứng cớ vô cùng xác thực.” Umbridge giơ quyển sách trong tay: “Nó đang giữ hàng cấm!”
Đây là sách của Snape, là quyển công kích và phòng ngự.
Harry lập tức quay đầu, tầm mắt hướng về phía quyển sách, là lỗi của cậu, cậu đặt quyển sách này ở đầu giường, một cuộc kiểm tra đột ngột tịch thu được, cậu biết trong tình huống này không thể phủ nhận được, dù sao quyển sách này không có trong hồ sơ mượn về của thư viện, sau đó cậu chỉ có thể bất lực nhìn mụ Umbridge lấy nó đi, ngay cả một lý do cũng không hỏi tới.
Sách của Allen, cậu phải trả cho anh.
Nếu cậu thành thật nhận trừng phạt, để mụ đàn bà này đạt được mục đích, như vậy, cậu hẳn là có cơ hội nhận lại sách đi? Harry hiểu rõ, mụ Umbridge không hề để ý tới quyển sách có thể xem hay không, mụ chỉ biết chèn ép thế lực của Dumbledore, mà mình đơn giản chính là một trong những người đứng mũi chịu sào.
Snape cười lạnh, không hề để ý tới động tác khoa trương của Umbridge: “Không thể không nói, trước mắt có một tên Gryffindor lỗ mãng ngu xuẩn như vậy, thật chướng mắt.”
Phía dưới lập tức im lặng một mảnh, trong đại sảnh chỉ còn tiếng cười nũng nịu chói tai của mụ Umbridge.
Nam nhân đứng lên không hề nhìn tới Harry mà lần thứ hai quét mắt về phía dãy bàn Slytherin, sau đó mới bước nhanh ra khỏi đại sảnh đường.
Draco sửng sốt một giây mới đi theo ra ngoài, ngay sau đó tất cả Slytherin toàn bộ im lặng rời đi.
Đúng mực.
Umbridge đứng đầu bày trò, đám tiểu xà Slytherin cũng vượt quá giới hạn, hoàn toàn mất chuẩn mực.
Lực lượng trào phúng chủ yếu rời đi, chỉ còn mình mụ Umbridge, mụ liền đuổi Harry qua bên Filch nhận cấm túc, quyền lực của mụ hiện tại cao hơn Snape, không cẩn phải để y vào mắt.
Hầm.
Draco theo Snape tiến vào, cậu khiếp đảm thử gọi: “Giáo sư?”
Quả thật cậu có chút sợ hãi vì phản ứng của cha đỡ đầu.
“Lucius không hi vọng ngươi như vậy.” Snape bình tĩnh nói, ngừng một lát mới nói tiếp, giọng điệu tăng mạnh: “Ta cũng không hi vọng.”
“Cha, ông ấy……” Lực chú ý của Draco lập tức rời đi.
“Đi ra ngoài.”
A? Draco ngây người.
“Đi ra ngoài, ta không muốn nói tới lần thứ 3.” Snape đi về hướng phòng thí nghiệm của mình: “Kiểm điểm lại hành vi ngu xuẩn của mình, không được có lần sau.”
“……dạ.” Draco lui về phía sau.
Thật sự là vậy, cha đỡ đầu đang tức giận, phi thường tức giận, bởi vì hành động của cậu gần đây sao?
Nghe thấy tiếng cửa hầm khép lại.
Snape bực bội trở mình mấy lần.
Meilin mới biết y phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể áp chế chính mình không quăng một câu chú tra tấn lên người mụ Umbridge, mụ dám để Harry làm loại chuyện này! Tuyệt đối tuyệt đối không thể tha thứ!
………
Có rất nhiều người phẫn nộ, đặc biệt là nhóm sư tử Gryffindor.
“Harry vẫn còn chưa về sao?” Ginny sốt ruột hỏi Ron.
Ron lắc đầu: “Filch phạt cậu ấy chà hành lang.”
Hermione siết tay: “Tụi mình phải trộm tới giúp, được không? Nếu chỉ một mình không biết Harry phải làm tới lúc nào nữa.”
“Cậu ta không cần vội.” Một đầu đỏ nhô ra: “Chúng ta cần thời gian để chuẩn bị một trò chơi lớn.”
“Các anh?” Hermione quay đầu lại.
Một cái đầu đỏ giống hệt xuất hiện: “Anh cảm thấy chúng ta không cần nhận loại giáo dục này nữa.”
Fred cùng George sóng vai nhau.
“Không, Umbridge sẽ khai trừ hai anh.” Seamus nói.
“Khai trừ?” Hai anh em đồng thanh nói: “Thôi nào, chúng ta chả lạ gì chuyện đó.”
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra.
“Harry? !” Hermione kinh hỉ kêu to.
Thiếu niên tóc rối được McGonagall dìu vào.
“Thật xin lỗi, Harry.” McGonagall ôm lấy Harry, sau đó mới giao lại cho đám học trò.
Học trò nhà mình bị đối xử như vậy, McGonagall đồng dạng vô cùng tức giận, nhưng bà không có cách nào, lý trí của người trưởng thành nói cho bà biết, nếu lúc này bà ra mặt xung đột với Umbridge, bà sẽ bị mụ đuổi khỏi trường, hiện tại Umbridge đã có quyền lực này trong tay, McGonagall chỉ có thể cố chịu đựng, nếu bà cũng rời khỏi trường thì nơi này lại càng tồi tệ hơn.
Hiện tại, McGonagall chỉ có thể giúp Harry hoàn tất hết công việc làm vệ sinh, rồi đỡ đứa nhỏ về.
Umbridge đang ngồi trong văn phòng hưởng thụ vinh quang của mụ, tạm thời không đếm xỉa tới bọn họ.
Harry cho mọi người một nụ cười yếu ớt: “Mình không sao.”
“Còn nữa, năm thứ năm có lớp tư vấn nghề nghiệp, cô nghĩ cũng nên bắt đầu.” McGonagall còn nói thêm: “Harry, trò gần đây nên tới văn phòng của cô, đây cũng hợp lý.”
“Dạ.” Harry gật đầu, suy nghĩ gì đó mới nói thêm: “Vậy bên Snape giáo sư, ý em là, em bị phạt cấm túc bên thầy ấy.”
“Cô sẽ nói với anh ta.” McGonagall giáo sư lập tức trả lời, Umbridge không thích nhìn Snape, không có cụ Dumbledore ở đây, Snape cũng quá đáng.
“Để ý tới lão làm gì.” Ron nhỏ giọng nói thầm.
Harry nghe thấy nhưng không nhận xét gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mình hơi mệt, về phòng ngủ trước đây.”
Nói xong Harry đi lên lầu.
Cậu thực sự mệt chết được.
Cậu phải tìm cơ hội tới gặp Umbridge để lấy bằng chứng phạm tội kia về, mặc kệ phải trả cái giá thế nào.
Cậu còn phải dấu quyển nhật ký và cuốn sách về bế quan bí thuật, tuyệt đối không để bị điều tra nữa.
Liên lạc với Allen cũng phải tạm thời gián đoạn.
Nếu bị Umbridge phát hiện sự tồn tại của Allen, Harry cảm thấy mình nhất định sẽ giết chết mụ.
Hai tuần tiếp đó, trường học trần ngập trong bầu không khí trầm lặng.
Dưới ánh mắt mong đợi của McGonagall giáo sư, Harry cân nhắc nói ra lý tưởng của mình, trở thành một Thần Sáng.
Kỳ thật khát vọng của Harry là không làm mọi người xung quanh cậu phải thất vọng, nhưng cậu cảm thấy nếu mình chỉ hướng tới một mảnh bình yên thì cả giới pháp thuật đều thất vọng về cậu.
Vài ngày trước kỳ thi, Umbridge nhàm chán lại bắt được Harry, lại cấm túc, lý do là Harry trừng mắt nhìn mụ, coi là khiêu khích. Bất quá cũng may có McGonagall giáo sư nói đỡ hai câu, đại khái là chờ cuộc thi chấm dứt rồi nói sau.
Bởi vì chuyện này xảy ra trước cửa lớp nên chuyện lịch hẹn cấm túc nhanh chóng truyền khắp cả Hogwarts, chỉ sợ ngay cả mụ Umbridge cũng không ngờ chỉ vì một hành động ngu ngốc này của mình đã triệt để khơi gợi lửa giận của rất nhiều người.
Giữa trưa cùng ngày, Umbridge trở về văn phòng.
Cho dù chỉ có một mình nhưng mụ vẫn mang dáng vẻ vênh váo tự đắc, trong đầu nghĩ nên làm thế nào để trừng trị McGonagall, mụ già này dám công khai khiêu chiến quyền uy của mình.
Đột nhiên, mụ dừng bước lại, hay nói cách khác là bị bắt dừng lại, chân của mụ bị dính chặt vào sàn nhà.
Hả? Umbridge cúi đầu, dùng sức kéo chân.
Mày lại càng nhíu chặt vào một chỗ: “Sao lại thế này?”
Mụ trừng to mắt, phần đất dưới chân mụ xuất hiện lốc xoáy, lốc xoáy? Umbridge dùng sức dụi mắt, nhìn lại, căn bản mụ không cần xem, chân của mụ đã bị lún xuống một tấc Anh: “Weasley! !” Umbridge lớn tiếng gào thét.
Lần trước là đầm đầy ở cửa, theo tình báo thì do cặp song sinh giở trò quỷ, Umbridge không bắt được, lần này lại dám cả gan tiến vào cả văn phòng, quá ngạo mạn! !
“Oa á!”
Loảng xoảng, bùm bùm, cửa sổ văn phòng bị pháo hoa nổ bể nát, hai bóng dáng đỏ rực vụt một tiếng vọt vào, chợt lóe qua sau đó từ đại môn xông ra ngoài.
Rõ ràng, là cặp song sinh nhà Weasley!
“Đứng lại cho tôi!” Bị khói lửa vây quanh trong phòng, Umbridge gầm rú.
Không ai để ý tới mụ, tiếng cười đùa cùng tiếng nổ của pháo ngày càng xa, trong khoảng thời gian mụ gào thét, mặt đất dưới chân ngày càng lún sâu, màu đầm lầy dần biến sắc, là màu hồng phấn như mụ vẫn yêu thích, bùn lầy cũng một màu hồng, dính dớp lên người mụ.
“A, chết tiệt…….” Umbridge vặn vẹo cơ thể to béo.
Cái gọi là đầm lầy chính là càng giãy dụa sẽ càng lún sâu hơn: “Người tới! Mau tới a! !” Mụ loay hoay vung đũa phép suốt nửa ngày cũng không có hiệu quả, vội vã sử dụng thần chú khếch đại âm thanh: “Mau tới a a! !”
Tiếng kêu nũng nịu bén nhọn thét lên như tiếng nhạc đệm cho những chùm pháo hoa không ngừng nở rộ bên ngoài tòa lâu đài.
Bên ngoài đã nháo thành một đoàn.
Umbridge sợ hãi nhìn cơ thể nhìn dần dần chìm vào vũng lầy hồng phấn, lần đầu tiên mụ cảm thấy màu hồng này thật ghê tởm cùng đáng sợ, mụ quay đầu nhìn về phía cửa, ai đó, ai đó xuất hiện đi.
Một góc áo choàng đen thoáng hiện lên trong mắt, hai mắt mụ trừng to: “Snape……”
Chỉ nói được một nửa, một trận choáng váng tập kích đầu óc Umbridge, hai mắt mụ tối sầm lập tức mất đi tri giác.
Hoàn Chương 36.