Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào bên trong căn phòng.
Harry tỉnh lại, ngày hôm qua đi chơi về hơi muộn, hơi nữa nửa đêm còn bị đánh thức, hôm nay khó tránh ngủ có chút sâu, cậu duỗi thắt lưng, nghiêng đầu, Harry lập tức thanh tỉnh, Allen đâu?
Bên người trống rỗng.
Harry vội vàng lao xuống giường: “Allen!”
Mở cửa phòng tắm, Harry nhìn vào bên trong, không có ai.
Bé con kia có thể đi đâu?
Harry vừa mang giày vừa mặc quần áo, vừa chạy về hướng cửa, mới vừa kéo cửa ra Harry đã nhìn thấy bé con đứng bên ngoài, bưng trong tay là một khay thức ăn lớn.
“Tôi…….tôi đi lấy bữa sáng.” Snape nâng cái khay lên một chút: “Đánh thức anh sao?”
Bộ dáng Harry thực buồn cười, một chân xỏ giày, một chân khác còn đang cố nhét vào trong giày, áo thì chỉ xỏ có một tay: “Không có, không có, ai nha, sao em lại đi bưng mấy thứ này!”
Harry đoạt lấy cái khay.
“Thực xin lỗi!” Snape trợn to mắt, khẩn trương giải thích. Bé chỉ muốn làm chút việc, không phải cố ý làm đối phương tức giận.
“Không, không phải ý này.” Harry một tay bưng khay, một tay ném chiếc giày đi để lôi bé con vào cửa: “Ý tôi là bả vai em vẫn chưa lành hẳn, không nên tùy tiện bưng này nọ.”
Dưới chân không vững, Harry vừa đi vừa nhảy, đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường.
Snape cúi đầu xoắn ngón tay, hốc mắt dần nóng lên.
“Đói bụng thì phải ăn.” Harry ngoắc: “Loại chuyện này lần sau cứ để tôi làm.”
Còn có lần sau?
Snape bưng sữa lên uống một hớp nhỏ, chất lỏng ấm áp theo khoang miệng nhanh chóng tràn xuống dạ dày, thật ấm áp.
“Daniel……” Uống sữa xong, Snape sợ sệt mở miệng.
“Sao?” Harry cuối cùng cũng mặc hoàn tất y phục.
“Tôi ăn rất ít cũng sẽ thực im lặng…….” âm thanh của Snape ngày càng thấp: “Anh có thể đừng đưa tôi về nhà không?” Bé cũng không thể kiềm nén chính mình tham lam hơn một chút.
Bé con vẫn luôn giãy dụa trong thế giới của mình, sự xuất hiện của Harry tựa như một chiếc phao cứu hộ.
Harry ngồi xuống bên cạnh bé con, hai tay bé siết chặt ống quần, tầm mắt cúi gầm xuống.
Đứa nhỏ này đang cầu cứu.
Harry nghĩ muốn gật đầu, muốn nói được, nhưng cậu không có khả năng này.
“Allen……….” Harry khẽ gọi.
“Tôi có thể một ngày ăn một bữa cơm.” Bé con bổ xung thêm một câu, cố gắng cầu xin.
Harry vô cùng luống cuống, cậu ngồi xổm xuống trước mặt bé con, nắm tay bé: “Hãy nghe tôi nói, tôi là phù thủy, nhưng tôi chỉ có 15 tuổi, tôi không có cách nào nuôi dưỡng em.”
Quả nhiên bị cự tuyệt, Snape thất vọng.
“Nhưng tôi nhận thức một gia đình rất ấm áp, có lẽ em sẽ thích.” Harry xoa xoa gò má bé.
“Không.” Snape lắc đầu: “Bọn họ sẽ không thích tôi.”
“Sao lại như thế?” Harry vươn tay vuốt tóc đứa nhỏ: “Allen là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, thực làm người ta thích.”
Snape vẫn lắc đầu. Daniel thực ôn nhu, vì thế có thể dễ dàng tha thứ cho bé, những người khác nhất định không làm được.
Harry có chút hao tâm tổn trí: “Nếu có thể thì ít nhất phải đợi 2 năm sau tôi mới có thể giúp em.”
Mười bảy tuổi, là lúc phù thủy trưởng thành.
“Vậy hai năm sau anh có thể tới tìm tôi không?” Snape mong chờ hỏi.
“Này…….” Harry nhịn không được ôm lấy bé con: “Tôi cam đoan, tất cả sẽ ổn.”
Snape không hề truy vấn nữa, bé thích được Daniel ôm, điều này làm bé cảm thấy rất an tâm.
“Ăn chút gì đi.” Harry buông bé con ra: “Chúng ta hôm nay đi quảng trường để mua sắm, lễ Giáng Sinh có rất nhiều gian hàng.”
Gần 11 giờ hai người mới xuất môn.
Lần này Snape chủ động đưa tay lên cao, thực cẩn thận.
Harry mỉm cười nắm chặt.
Trên quảng trường, những nhóm tiểu thương buôn bán đủ loại quà tặng với đa dạng kiểu dáng, búp bê, trò pinball, hay những món trang sức bé xíu.
Snape tò mò nhìn trái nhìn phải, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn túm chặt tay thiếu niên.
“Thích cái gì?” Harry chỉ vào một quầy hàng hỏi, là một quầy hàng bán các mô hình thu nhỏ, được ghép lại từ những mảnh gỗ nhỏ, có đủ loại kiểu dáng động vật.
“Nhìn xem là được rồi.” Snape nhỏ giọng trả lời.
Harry suy nghĩ một chút, sau đó kéo Snape tới một gian hàng có các món trang sức độc quyền: “Vậy chọn một cái bùa hộ mệnh đi, khi tôi không ở bên cạnh, nó sẽ chúc phúc cho em.”
Snape vô thức tăng thêm lực trên tay, lần nay, bé thật sự ngắm nhìn những vật nhỏ.
Tất cả đều được làm từ bạc, có hình tia chớp, cá heo, còn có bồ câu, Snape xem lần lượt từng cái, trên bàn bên cạnh có một con rắn nhỏ làm bằng bạc.
Snape huých một chút.
“Thích cái này?” Harry hỏi.
Snape nhẹ nhàng gật đầu.
Chủ tiệm lộ ra biểu tình rất kỳ quái: “Bọn nhỏ bình thường cũng không thích loại này, nếu cậu bé thích tôi có thể bán rẻ cho cậu.”
Snape cắn môi, quay đầu nhìn thiếu niên.
Harry đáp lại là một cái tươi cười: “Vậy mua cái này.”
Thanh toán tiền xong, Harry đeo sợi dây có mặt dây hình rắn lên cổ bé con.
“Daniel thích xà không?” Đứa nhỏ đột nhiên hỏi.
Harry không có ấn tượng tốt với xà, vô luận là quái xà hay các biểu tượng của nó thì Harry đều chán ghét muốn chết, bất quá lời này không thể nói với một đứa nhỏ: “Cho dù phần lớn người không thích bùa hộ mệnh này, nhưng sẽ có một số rất thích, tỷ như em. Nếu tồn tại, tất nhiên sẽ có ý nghĩa của nó.”
Snape nhíu mi, bé bị quấy nhiễu đến mê mang. Nhưng bé không nghe ra được ý tứ chán ghét.
Giữa trưa, hai người ăn cơm ở bên ngoài.
Buổi chiều, Harry mang đứa nhỏ đi vườn bách thú, đây cũng đồng dạng là nơi cậu muốn tới, trước kia mỗi lần Dudley được đi, cậu luôn bị nhốt dưới gác xép.
Chỉ tiếc, lần này đi không phải thời điểm thích hợp.
Thời tiết rất lạnh, đại đa số động vật đều chìm trong giấc ngủ, bất quá nhìn thấy một đàn thiên nga vô cùng phấn chấn bơi lội trong hồ.
“Thật xinh đẹp.” Snape nhịn không được mà cảm thán.
“Chính là có vẻ cao ngạo.” Harry đỡ trán, vì sao vừa nhìn thấy thiên nga đã nghĩ tới đám quý tộc vô sỉ nhà Slytherin a?
“Đó là cao quý……..” Snape thì thào.
Thích xà, thích cao quý, Harry suy nghĩ một chút, đứa nhỏ này sau này không lẽ là một Slytherin?
Harry cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều, vội vàng đem ý nghĩ trong đầu quăng ra ngoài. Nơi quỷ quái đó không thu phù thủy Muggle.
“Daniel?”
“Chúng ta trở về.” Harry nắm tay bé con trở về.
Đợi đến khi về đến khách sạn, trời cũng đã sụp tối.
“Ở đây chờ một chút.” Harry dặn dò bé con đứng ở cửa, chính mình chậm chậm chạy đi.
Snape nghe lời đứng một chỗ.
“Đứa nhỏ, tiến vào trong rồi chờ.” Bà chủ gọi bé.
Snape chà xát bàn tay, không để ý tới, tiếp tục đứng chờ ở cửa, Daniel bảo bé chờ ở đây.
Qua 5 phút đồng hồ, thiếu niên hổn hển chạy về, trong tay cầm một cây pháo hoa: “Cầm lấy, tôi vẫn luôn muốn chơi thứ này.”
Pháo hoa đủ loại màu sắc loang loáng xẹt lên, trong mắt Snape khó có thể dấu được sự vui vẻ.
Harry cũng thực vui vẻ, cũng có vài phần thương cảm, kỳ thật bé con này không khó gần, chỉ cần một chút quan tâm, một chút chiếu cố, cộng thêm một chút kinh hỉ, chỉ một chút gì đó đã làm đứa nhỏ vui sướng đến vậy.
Buổi tối lúc ngủ, Snape dò xét nhích về phía người bên cạnh, người đó liền mỉm cười ôm chầm lấy bé.
“Ngủ ngon.” Âm thanh thiếu niên vô cùng dịu dàng.
Snape nhắm mắt lại, vô cùng an tâm.
Một đêm mộng đẹp.
………..
Thời tiết Luân Đôn thay đổi bất thường, hôm qua trời trong nắng đẹp thì hôm nay tuyết đã rơi tán loạn.
Snape bọc chăn kín mít nằm uống sữa nóng.
Bé chưa từng được nằm trên giường ăn uống này nọ, kia không hợp quy củ, nhưng Daniel kiên quyết bắt bé phải uống xong chút thức uống nóng mới được rời giường.
Bức màn cửa bị kéo ra, bên ngoài là một mảnh trắng xóa.
Trong mắt Snape, tuyết chính là tượng trưng cho rét lạnh, nhưng lần này bé thấy được một bộ mặt khác của tuyết, trắng noãn, xinh đẹp, bay lượn đầy trời giống như những tinh linh.
“Uống xong thì ngủ thêm một chút đi.” Harry ngồi xuống giường, đề nghị: “Chờ tuyết ngừng chúng ta ra ngoài đắp người tuyết.”
“………..Tôi chưa bao giờ làm.” Snape đặt cái chén rỗng qua một bên.
“Vừa vặn, tôi cũng chưa.” Harry vỗ tay: “Chúng ta có thể học tập lẫn nhau.”
Snape quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gật nhẹ đầu.
Harry kéo chăn bông một chút, đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống.
“Không muốn ngủ sao?” Năm phút đồng hồ sau, Harry vẫn thấy bé con mở to đôi mắt nhìn mình.
“Không buồn ngủ.”
“Vậy nói chuyện đi?” Vốn đã muốn rời giường, Harry lại quay về nằm bên cạnh bé con.
Snape lập tức khẩn trương siết chặt nắm tay, không lẽ Daniel phát hiện y khôi phục trí nhớ?
Harry không phát hiện đứa nhỏ mờ ám, cậu nghiêng đầu tìm kiếm chút chuyện thú vị: “Tôi kể cho em nghe chuyện Hogwarts đi, sau này em sẽ tới đó.”
Snape rất nhanh bị chủ đề này hấp dẫn.
“Đó là một tòa thành rất lớn, bên trong có đủ loại pháp thuật…….” Harry chậm rãi nói, một thế giới hoàn toàn mới mẻ hiện ra trước mắt bé con.
Snape chuyên chú lắng nghe, bé biết đó là trường học, mụ mụ từng nói tới. Mụ mụ cũng nói qua, khi bé mười một sẽ tới đó, chính là đối với bé nó còn rất xa xôi.
“Thú một sừng rất xinh đẹp, em nhất định sẽ thích.” Harry nói tới lớp học sinh vật huyền bí, trẻ con hẳn là sẽ thích những động vật có lông mao đi.
Snape gật đầu.
Harry vô cùng hào hứng kể về các Chương trình học khác, Snape ngẫu nhiên sẽ hỏi vài câu.
Không khí rất hài hòa, thời gian bất tri bất giác trôi qua, thẳng đến khi bụng Harry phát ra tiếng kêu.
“Hình như đói bụng.” Harry đỏ mặt vò đầu.
Daniel dường như là một người rất mơ màng, Snape không khỏi nhớ tới bộ dáng quẫn bách của đối phương hôm qua lúc mở cửa.
Harry vội vàng đứng lên: “Nhìn xem, tuyết ngừng rồi, chúng ta xuống lầu ăn cơm, ăn xong có thể xuất môn.”
Snape vội vàng mặc quần áo.
“Ai, từ từ.” Harry chặn động tác của đứa nhỏ: “Để tôi xem bả vai đã.”
“Không đau.” Snape lắc đầu tỏ vẻ không có gì.
Harry kiên trì phải kiểm tra một phen, miệng vết thương đã lên da non, tốc độ lành lặn này có chút quá nhanh so với bình thường.
“Daniel?”
“Ân, mặc quần áo.” Harry giúp bé con mặc áo len.
Hai mươi phút sau hai người yên vị trên bàn ăn dưới lầu.
“Lại định đi đâu?” Khi bà chủ bưng lên hai phần sườn cừu nướng thuận miệng hỏi.
“Định đắp hai người tuyết ở cửa, có thể chứ?” Harry hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Biểu tình bà chủ trông có vẻ rất cao hứng: “Gần đây ít có trẻ con chơi trò này nữa.”
Snape nghe vậy thì vội vàng cúi đầu, sợ bị ai nhận ra.
Bà chủ nói xong thì trở về quầy.
Harry rất chiếu cố bé, cậu giúp bé cắt sườn thành từng khối nhỏ sau đó mới chú ý tới phần ăn của mình.
Snape rất muốn để mình làm gì đó nhưng mỗi lần bé muốn làm gì nhất định sẽ bị thiếu niên giành làm trước.
Sau khi ăn xong, Harry dắt bé con ra cửa, tuyết đã đóng một tầng thật dày.
Snape rón ra rón rén, bé chưa bao giờ nghịch tuyết.
“Tôi nghĩ hẳn là nên lăn thành một cục.” Harry vừa nói vừa làm mẫu, lăn hai cái, nhưng mới vừa cầm lên liền vỡ vụn.
Harry cười gượng hai tiếng: “Em thử xem.”
Snape suy nghĩ một chút, nắm một nắm tuyết ép chặt trên nền đất, sau đó đắp dần lên, một quả cầu tuyết dần dần hình thành.
Harry le lưỡi: “Lần đầu tiên chơi?”
“Ân.”
Harry muốn nổi cáu, ông trời ơi, đứa nhỏ này quá thông minh, hay là chính mình quá ngu ngốc đây?
“Cứ như vậy, chúng ta tiếp tục.” Harry một lần nữa cố gắng.
Bận rộn suốt cả buổi, Harry cũng nặn được một quả cầu tuyết thật to méo mó: “Của em tròn hơn.”
Snape cúi đầu nhìn cầu tuyết dưới chân làm so sánh, trong mắt lòe ra một tia quang mang đắc ý.
Harry ôm lấy quả cầu nhỏ đặt lên trên quả cầu tuyết lớn, say đó quay đầu tìm bà chủ xin hai cái cúc áo màu đen đính lên trên làm hai con mắt, sau đó lui về phía sau đánh giá một phen: “Thật lớn.”
Snape gật đầu theo.
“Mũi của em đỏ cả rồi, rất lạnh sao?” Harry lúc này mới phát hiện sắc mặt đứa nhỏ có chút không thích hợp.
“Có một chút.” Snape nhỏ giọng nói.
Harry vội vàng kéo bé con vào khách sạn, còn dùng tay sờ trán bé, hơi lạnh.
“Nước chanh.” Bà chủ vẫn luôn chú ý bọn họ đưa tới hai ly nước.
“Cám ơn.” Harry đưa một ly cho bé: “Em lên lầu tắm trước đi, tôi bưng bữa tối lên.”
Snape ngoan ngoãn lên lầu.
“Hai phần chân giò hun khói cùng cháo nóng.” Harry quay đầu nói với bà chủ.
Chờ đến khi Harry trở lại phòng, đã thấy bé con nằm trong lớp chăn ấp áp, đang nhắm hai mắt, sắc mặt trắng bệt.
“Allen!” Harry buông khay thức ăn xuống chạy tới, Mellin, cả người đứa nhỏ đều rét run, chẳng lẽ bị cảm lạnh rồi?
Cậu thật sự ngu ngốc, thân thể đứa nhỏ này rõ ràng không tốt, cậu còn dắt bé đi nghịch tuyết. Harry thực sự tự trách.
Harry bưng nước ấm tới, nhúng một khăn ướt vắt ráo đặt lên trán bé.
Có cần đi bệnh viện không?
Harry sốt ruột nghĩ.
“Tôi ngủ một chút thì tốt rồi.” Đứa nhỏ phát ra âm thanh có chút mơ hồ, một tay níu lấy vạt áo Harry.
Đầu Snape có chút vựng, cơ thể hơi lạnh, loại cảm giác này rất kỳ quái, so với những lần trước y sinh bệnh thì tốt hơn nhiều.
“Ăn một chút gì rồi ngủ.” Harry nâng bé dậy, cầm chén cháo uy bé, đứa nhỏ liền ngoan ngoãn nghe theo.
Có thể ăn được, hẳn là cũng không nghiêm trọng.
Harry cuối cùng quyết định quan sát trước xem thế nào.
Bé con ăn xong liền chui vào chăn bông ngủ mê mệt.
Harry vào phòng trong vội vàng tắm qua sau đó liền chui vào chăn ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của đứa nhỏ, cảm xúc lạnh như băng làm Harry sợ run cả người, nhưng cũng nhanh chóng ôm chặt bé.
Độ ấm rất thấp, Harry có chút hoảng, sẽ không có chuyện gì đi.
Bé con theo bản năng nhích đến gần cơ thể ấm áp, thỏa mãn phát ra vài tiếng lầm bầm.
Buổi tối này, trái tim của Harry cứ nhảy lên tơi yết hầu, một chốc lại kiểm tra hơi thở đứa nhỏ, một chốc lại sờ sờ trán, chỉ sợ xảy ra sự cố gì, thẳng đến hơn hai giờ sáng cậu mới ngủ.
Trong mộng, cậu đang ôm một khối băng lạnh ngắt.
………….
Sáng sớm, khi ý thức dần dần trờ về, động tác đầu tiên của cậu là siết chặt cái ôm, sau đó đôi môi cậu có cảm giác chạm vào da thịt ấm áp, không rét run? Harry còn chưa mở mắt ra đã vội tự hỏi, hơi thở ấp áp phun trên mặt Harry, cậu đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ mình ôm có chút không thích hợp, kích cỡ không thích hợp.
Harry mở mắt ra, cậu nhìn thấy một khuôn mặt khác, không phải ở trong lòng cậu mà là ở trước mặt.
Không phải đứa nhỏ, là một thiếu niên!
Cơn buồn ngủ của Harry trong nháy mắt tiêu thất toàn bộ, môi của cậu vừa nãy mới đụng tới…….là môi người này.
Thiếu nên trên người mặc áo khoác của trẻ con,thắt lưng bị tuột ra làm nó trượt khỏi cơ thể, mặt Harry đỏ bừng, thiếu niên không mặc quần áo, mà tay mình còn đang đặt trên lưng ôm lấy đối phương.
Giây tiếp theo, cơ thể Harry hành động nhanh hơn suy nghĩ, cậu cuống quít lui về phía sau, đồng thời phát ra tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi, cậu không thể bụm được miệng mình.
Lông mi thiếu niên run rẩy một chút, từ từ mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt đen tuyền, giống bé con như đúc.
Hoàn Chương 4.