“Hắt xì!”
Draco oán hận nhìn nam nhân đang vò đầu cười ngây ngô đối diện, vì cái gì đều bị mắc mưa, thời gian người này dầm mưa còn lâu hơi cậu, nhưng người bị cảm lại chỉ có mình cậu là sao?
Vốn đang định về nhà cũ một chuyến Sirius đành phải hủy bỏ hành trình, nếu để Narcissa biết hắn liên lụy cháu ngoại trai bị cảm lạnh, nhất định sẽ bị chị ta lột da.
“Uống chút nước ấm không?” Trung khuyển cậu ngồi xuống bên cạnh bày ra vẻ mặt tươi cười.
“……….quả nhiên ngu ngốc sẽ không bị cảm.” Draco bực bội, ngọn lửa trong bụng cũng bị dập tắt.
“Tôi nấu thuốc trị cảm cho em được không?” Trung khuyển cậu đề nghị.
Draco ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi có cần viết di chúc trước không?”
Sirius nghẹn, Meilin, nhiều năm như vậy nhưng môn độc dược của hắn luôn kém cỏi nhưng cũng không tệ đến vậy đi, quên đi, đã mười mấy năm không đụng tới nồi quặng, tốt nhất không cần đem cháu ngoại trai ra làm vật thí nghiệm.
“Tôi tới hầm lấy là được rồi đi.” Sirius lầm bầm.
“Ai……..” Không đợi Draco kịp cản, đại cẩu đã biến mất ở cửa ra vào.
Cố sức vói lấy bản đồ đạo tặc, Draco nhìn lên liền muốn hôn mê, cha đỡ đầu vẫn còn đang ở hầm.
Hơn nữa gần đây áp lực của cha đỡ đầu khá gay gắt, cả người như một quả bom không biết lúc nào sẽ phát nổ, chớp mắt vài cái, Draco nằm xuống giường, quên đi, cứ để Sirius làm vật thế thân cho cha đỡ đầu phát tiết một chút, Draco vô lương nghĩ.
Draco vùi mình vào chăn, mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, không muốn tới đại sảnh ăn cơm.
Không biết qua bao lâu, âm thanh hùng hùng hổ hổ của nam nhân truyền tới tai cậu.
“Snivellus! Khốn khiếp! Thối tha không biết xấu hổ……….”
Draco trợn mắt lên nhìn thấy kiểu tóc mới của Sirius, cậu nhịn không được cười khúc khích, cha đỡ đầu cũng quá độc ác đi, nửa cái đầu trọc lóc.
Sirius xấu hổ che đầu mình, biết che không được đành buông tay: “Xin có chút dược thôi, nó lại cứ như uống phải một tá hỏa dược, lần này là nó động thủ trước!” Nói xong, nam nhân nghiến răng, cứ như đánh nhau thì hắn phải là người ra tay trước không bằng.
Draco càng nhìn càng buồn cười.
“Này, độc dược, còn có bữa tối.” Sirius đặt bữa tối lên tủ đầu giường.
Cái gọi là bữa tối này chỉ là một tô cháo đậu xanh, Draco nhướng mi, người ngu ngốc này cũng biết người bệnh không nên ăn thức ăn dầu mỡ?
“Tôi tới phòng bếp tìm gia tinh làm.” Sirius thấy ánh mắt cháu ngoại trai liền giải thích: “Hay em thích ăn cái khác?”
“Này là được rồi.” Draco tiếp nhận bình độc dược, hỏi: “Giáo sư biết tôi bị bệnh?”
Nhắc tới viện trưởng Slytherin, sắc mặt Sirius lập tức trở nên khó coi: “Nó thà đập vỡ hết độc dược cũng không chịu cho tôi, tính tình thực ghê tởm…….”
“Lúc đi tôi còn cố tình đánh vỡ nồi độc dược nó đang nấu.” Sirius cười hắc hắc.
Draco đỡ trán, người cậu này đã đánh mất nhân cách hay nên nói là quá ngây thơ đây?
“Úc, đúng rồi, em phải nghĩ cách cho tôi.” Sirius chỉ chỉ nửa cái đầu bóng loáng của mình.
“Nói sau đi.” Draco tùy ý đáp ứng, uống hết số độc dược mùi vị cũng không tệ lắm, sau đó cúi đầu ăn cháo.
Sirius lùi về bên giường, thu hồi biểu tình bất cần đời, nhìn nhìn thiếu niên bạch kim, tầm mắt chuyển đổi xuống mặt đất: “……….Draco………..”
Draco không ngẩng đầu, khẽ hừ mũi tỏ vẻ đang nghe.
“Cám ơn……….”
Hử? Draco ngẩng đầu, lần này cậu nhìn thấy một đại cẩu đang ghé đầu nằm trên giường, đầu chó vùi vào trong chăn.
Xem ra mặt chó cũng có lúc mỏng.
……….
Hôm sau Draco khỏe hơn hẳn, sáng sớm ở đại sảnh liếc mắt một cái liền phát hiện cha đỡ đầu đang trừng mình.
Cũng đâu phải cậu kêu Sirius qua đó đâu, Draco thầm biện giải trong lòng, sau đó nhìn về phía dãy bàn Gryffindor, con bé Weasley vẫn xum xoe lấy người nào đó, mà người kia quả nhiên bày ra bộ dáng hồn nhiên không hề phát giác gì cả.
Thật sự là con heo! Draco phỉ nhổ, loại ngu xuẩn trong tình cảm như vậy rốt cuộc làm sao mà ở cùng với cha đỡ đầu? Chẳng lẽ cha đỡ đầu tỏ tình trước? Draco không khỏi bị ý tưởng này dọa sợ.
Cha đỡ đầu………. cũng là một người ngu ngốc trong vấn đề này, hay đúng hơn, cho tới giờ, Draco luôn nghĩ rằng tình cảm không nằm trong phạm vi quan tâm của cha đỡ đầu, cha chỉ cần nồi quặng là đủ rồi.
Hai người này sao lại có giao điểm……..Draco thực sự không thể tưởng tượng nỗi.
Vẫn nên tìm Potter nói chuyện đi, Draco thở dài.
Buổi sáng không có khóa học chung với Gryffindor, Draco cũng không rảnh mà bỏ công đi tìm, lúc giữa trưa, Draco ở phòng sinh hoạt chung nghe được một tin tức, độ chính xác thực đáng nghi, Ginny Weasley bị trật chân lúc học lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, nhóm học trò cấp 5 Slytherin diễn tả lại bộ dáng đi cà nhắc của con bé lúc ra khỏi phòng học.
Nói như vậy, cha đỡ đầu đã không nhịn được nữa?
Đây chỉ là một chút giáo huấn, cha đỡ đầu đã khá nương tay, Draco phân tích, con bé ngu ngốc, ai bảo mày chen chân vào, không chém đứt chân mày đã là quá nhân từ.
………..
Phòng nghỉ chung Gryffindor.
“Em có sao không?” Hermione khẩn trương chạy tới hỏi thăm Ginny.
“Không sao, bà Pomfrey nói ngày mai sẽ khỏe.” Ginny đảm bảo: “Nhất định không ảnh hưởng tới trận đầu.”
Hermione nuốt nước miếng: “Sao em lại bị thương?”
“Lão dơi chỉ đạo luyện tập.” Cô bé chung nhóm với Ginny thò đầu ra nói: “Chị xem, tay của em cũng bầm tím.”
Hermione xem xét, lại nhìn về phía chân Ginny, tay với chân, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng a.
“Em đi nghỉ ngơi chút.” Ginny được cô bé kia dìu đi.
Hermione thở dài một hơi, nếu thật sự là Snape giáo sư cố ý, như vậy đúng là nguy.
“Hey, Harry.” Hermione vừa lúc gặp Harry đi ngang qua.
“Sao?” Vừa mới ăn cơm xong, thiếu niên có chút lơ đãng, trên thực tế ngoại trừ Quidditch thì những lúc khác cậu cứ mơ màng như vậy.
Hermione túm lấy Harry, nhỏ giọng hỏi: “Hai người sao rồi?”
“Cái gì?” Harry nghi hoặc.
“Bồ với………..Allen.” Hermione hơi nghẹn.
Harry lập tức lộ ra bộ dáng uể oải: “……….anh ấy chẳng để ý chút nào hết.” Không thèm quan tâm tới người kia kết quả người khổ sở cũng là mình.
Hermione nhăn mặt khổ sở, nhịn không được mà nói thầm, bồ muốn anh ta để ý tới cỡ nào nữa? Giết Ginny hay hủy Gryffindor?
“Harry……….” Hermione cân nhắc xem nên khuyên nhủ thế nào.
Harry mơ màng như một chú chó con bị vứt bỏ: “Đừng lo lắng, lễ Giáng Sinh mình sẽ tới tìm anh.”
Chỉ vì không chịu thỏa hiệp mà cắt đứt, sao Harry làm được chứ.
Lễ Giáng Sinh? Hermione không cần đếm cũng biết không phải vài ngày.
Harry lắc lắc đầu rời khỏi phòng nghỉ chung, cậu muốn yên tĩnh một chút.
Allen rốt cuộc có chuyện khó gì mà nhất định phải che dấu? Nghi hoặc này cứ quanh quẩn trong đầu Harry, muốn cậu tìm ra gì đó nhưng Harry nghĩ mãi không ra.
Từ từ, chẳng lẽ anh vốn là một người quen biết? Hoặc là một người cậu vốn biết tên?
Harry cân nhắc, theo lý mà nói, nếu là một cái tên xa lạ hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, hay là lúc ở trường Allen từng khi dễ cậu? Đây không phải không có khả năng, lúc Harry vừa vào trường, không ít Slytherin tìm tới gây khó dễ, ngoại trừ Malfoy cậu không có khả năng nhớ hết mặt.
Khi dễ thì sao chứ, Harry tự nhận mình không phải người bủn xỉn, cậu có thể vì Allen mà hòa bình ở chung với Malfoy, còn cái gì cậu không thể làm a?
Bằng không để lễ Giáng Sinh dò hỏi thử, Harry tính toán, cũng uể oải thừa nhận, cho dù kết quả Allen vẫn không chịu nói thì người bế tắc cũng chỉ là cậu.
“Chết tiệt!” Harry đột nhiên lớn tiếng gào lên, xoay người chạy về hướng sân bóng Quidditch, thực bực bội lao về trước, lúc quẹo qua một khúc quanh, Harry đụng phải người nào đó: “Ôi!”
Harry ngã ngồi xuống đất ôm đầu hô đau.
“Potter.” Âm điệu của nam nhân lạnh như băng.
“Ssnape giáo sư?” Đầu lưỡi Harry cuốn quít, sao Snape không ở trong hầm?
Ánh mặt trời Gryffindor thực nghi ngờ khi thấy lão dơi xuất hiện bên ngoài lâu đài.
“Là Snape giáo sư, tự tiện đổi tên giáo sư, Gryffindor trừ 10 điểm.” Nam nhân không chút thay đổi nét mặt.
“A, thực xin lỗi.” Harry thành thật thừa nhận sai lầm, mình đã gây ra rất nhiều phiền phức cho nam nhân này, hiện tại Harry đâu dám cãi câu nào.
Ánh mắt nam nhân có chút mờ mịt phức tạp, sau một lúc lâu trở thành đùa cợt: “Quá khó để sửa đổi bản tính lỗ mãng sao?”
Harry cúi đầu, cậu chỉ không để ý xung quanh một chút mà thôi.
“Lúc này…….đi đâu?” Snape chất vấn.
“Chỉ là…….đi luyện tập Quidditch.” Harry nói thật, tuy rằng hiện tại không phải thời gian luyện tập, nhưng thời gian luyện tập vốn cũng không có giới hạn.
“Có vẻ ta quấy rầy cứu thế chủ hẹn hò đi?” Snape thờ ơ châm chọc.
A? Harry nghe không hiểu, chỉ có thể lắc đầu.
Nam nhân không nói thêm gì nữa, nhanh chóng lướt qua thiếu niên, kế tiếp liền biến mất ở góc quanh.
Lên cơn thần kinh gì chứ? Harry buồn bực.
Slytherin là một môn học khó hiểu, từ viện trưởng tới học trò, không hiểu nỗi người nào.
Harry ảo não bước đi, thật không biết cậu đã chọc ai a.
Còn chưa tới sân bóng, Harry liền thấy trong sân có người, chết tiệt, Malfoy đã rời khỏi đội bóng còn ở trong này làm gì?
Draco ở sân bóng làm gì, đương nhiên là đang chờ Harry, cậu nhìn bản đồ đạo tặc có thể đoán ra hướng đi của Harry.
“Hừ, lén lén lút lút.” Draco đột nhiên lên tiếng, người nào đó chuẩn bị quay người chuồn đột nhiên ngừng lại.
“Malfoy, mày nói gì?” Harry tức giận bước tới: “Sao mày lại ở đây?”
“Nơi này cũng không phải của mày, tao vì sao không được ở đây?” Draco khoanh tay trước ngực, khiêu khích nói.
Harry sặc, hôm nay đúng là xui xẻo!
“Yo, không cùng bạn gái nhỏ của mày tình chàng ý thiếp sao?” Draco cố ý khinh thường nói.
Harry lại bị sặc, cậu sống chết trừng mắt lườm thiếu niên bạch kim.
“Con bé mặt đầy tàn nhang nhà Weasley, ánh mắt của mày thực tệ.” Draco lạnh nhạt đánh giá.
“Mày muốn đánh nhau?” Harry siết nắm tay, vô cùng khó chịu.
Trên đời này sao có con heo ngốc như vậy chứ!
Draco đại khái có thể tưởng tượng được tình cảnh Granger nhắc nhở Potter, đầu heo này hiểu được cái gì chứ, thực bất lực.
“Không, tao đang cảnh cáo mày.” Vì suy nghĩ cho cha đỡ đầu, lần này Draco quyết định nói trắng ra: “Potter, nếu mày không hi vọng con bé Weasley kia bị bạn trai mày độc chết thì tốt nhất nên bảo trì khoảng cách với nó.”
“A?” Harry há to miệng, đại khái có thể nhét vừa một cái trứng gà.
“Slytherin cho tới bây giờ không thể dùng từ rộng lượng để hình dung.” Draco buông lỏng tay, liếc nhìn thiếu niên tóc rối: “Potter, đừng đùa với lửa sẽ có ngày bị thương.”
Câu nói này thực không sai, Draco tao nhã xoay người đi.
“Chờ đã………..” Harry vội vàng nói: “Tao không có……….”
“Con heo như mày đúng là bất trị.” Draco không quay đầu lại, quăng lại một câu sau đó vội vàng chạy như bay, ai biết bệnh ngu có thể lây lan không chứ, hừ.
Hoàn Chương 77..