Harry rốt cuộc không ngủ được, cậu cứ nhìn chằm chằm cửa ra vào, phòng ốc im lặng đáng sợ tới mức làm cậu sởn tóc gáy.
Lúc trời vừa sáng thì huyền quan cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Sirius!” Harry nhìn thấy cha đỡ đầu của mình là người đầu tiên tiến vào, cả người liền bừng tỉnh, chú Sirius không có việc gì, thật tốt quá.
Biểu tình chú Sirius có chút kỳ quái, ngược lại ông Arthur khi vào nhà vẻ mặt rất vui sướng.
“A, thân ái.” Molly cũng thở nhẹ.
“Quơ được Greyback! Tên ác ôn đó không biết đã hại bao nhiêu người.” Ông Arthur nói.
Người sói Greyback, nam nhân tội ác dính đầy máu tanh, Remus chính là bị hắn cắn.
Remus vào cuối cùng mỉm cười vui mừng.
“Còn có Lucius Malfoy.” Arthur nói tiếp: “Hắn là nhân vật nổi danh trong số tử thần thực tử, hành động lần này hình như do hắn chủ trì, quơ được hắn bằng bắt được mười tên lâu la.”
Harry lập tức nhớ tới quý tộc bạch kim lạnh nhạt cao ngạo kia.
“Còn những người khác đâu?” Molly hỏi.
“Chúa tể Hắc Ám hiện thân, Bộ Pháp Luật đang loạn thành một đoàn.” Remus cúi đầu nhìn Harry: “Có một tin tốt, ngày mai con về trường học sẽ thấy cụ Dumbledore, cụ đã quay lại.”
Harry nghi hoặc còn chưa được cởi bỏ đã bị chú Sirius một lần nữa nhét vào lò sưởi âm tường, chính là lần này, chú Sirius không đi cùng.
……….
Harry tới kịp thời gian bữa ăn sáng.
Đại sảnh đường vô cùng im lặng, Nhật Báo Tiên Tri rốt cuộc cũng đưa tin về sự thật: kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đã trở lại.
Cụ Dumbledore khôi phục chức vị, sự xuất hiện của cụ già tóc bạc mang đến một trận vỗ tay giòn giã, sau đó khủng hoảng cùng sợ hãi lan tràn khắp sảnh đường.
Đối với những người luôn tin tưởng Chúa tể Hắc ám vĩnh viễn biến mất về thì tin tức này như một đạo sét giữa trời quang, kẻ khát máu khủng bố nhất đã trở lại.
Nhật Báo Tiên Tri một lần nữa đề cập tới tên Harry, bất quá không còn là mê hoặc lòng người, chơi trội nữa mà trở thành tiếng gọi chân lý cô độc, một đống lớn từ ngữ chau chuốt văn vẻ được dùng tới, kiên định, dũng cảm, nhẫn nhịn, Harry Potter một lần nữa gây nên một trận sóng càn quét, một lần nữa trở thành cậu bé vàng của giới Pháp Thuật, hiển nhiên cứu thế chủ không phải loại người hời hợt, còn hành động vạch trần sự thật của Harry được tôn thành cống hiến vĩ đại.
“Harry, bồ lén chuồn ra ngoài mà không gọi mình.” Ron với mớ thần kinh khô khan nhỏ giọng nói.
“Ít ra lần này bọn họ đã thừa nhận Harry đúng.” Hermione trừng mắt liếc Ron.
Harry cười gượng.
“Harry…..” Seamus đi tới, xấu hổ nhìn mớ chén dĩa trên bàn: “Thực xin lỗi.”
“A?” Harry nâng mi.
“Ý mình là mình đã không tin tưởng bồ.” Seamus lại càng xấu hổ cúi đầu xuống, nói nhỏ.
“……..không có gì.” Harry sửng sốt một chút, lắc đầu.
“Mình cũng vậy, thực xin lỗi…….”
“Mình nữa……”
Đám học trò Gryffindor lục tục tới xin lỗi Harry, vì đã trừng xa lánh và đã nói ra những lời hãm hại khó nghe.
Hermione cao hứng chụp bả vai Harry, mọi việc rất tốt đẹp.
Học kỳ đã chấm dứt, sau khi ăn xong mọi người có thể lên tàu tốc hành rời khỏi trường học.
Lúc Harry thu thập hành lý bị McGonagall gọi lên phòng hiệu trưởng.
“Dumbledore giáo sư, thầy tìm con?” Tâm tình Harry tốt xấu lẫn lộn.
“Thầy nghĩ là con đã tới nhà cũ Black.” Cụ già râu bạc nháy nháy cặp mắt xanh biếc sau cặp kính nửa vầng trăng: “Cha đỡ đầu của con sáng nay còn đang bận rộn dọn dẹp phòng ốc, tính tình anh ta vẫn chứ nôn nóng như vậy.”
A? Harry có chút không hiểu cho lắm, nhà cũ Black? Là cái quỷ ốc không lạnh mà rét u ám hôm qua? Nói thật chứ, không khí âm trầm của nơi đó so với nhà Allen còn kinh khủng hơn một bậc, đó là nhà của chú Sirius sao?
Harry quả thực đã nghe thấy từ nhà cũ Black?
Chờ đã, mắt Harry sáng lên: “Con có thể ở chung với chú Sirius sao?” Quỷ ốc đó so với nhà Dursley còn ấm áp hơn gấp trăm lần.
“Đúng vậy.” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm.
Không cần phải về nhà Dursley tâm tình tội tệ trong lòng Harry hoàn toàn bay biến, cậu kinh hỉ nhếch miệng: “Thật sao?” Sợ cụ Dumbledore đang lừa mình.
“Nhưng mà trò phải ở nhà dì dượng một tuần, sau đó Sirius sẽ tới đón.” Cụ Dumbledore căn dặn: “Đây là việc cần thiết.”
Bảy ngày, không có gì không thể chịu được, Harry liên tục gật gù.
“À, còn có….” Cụ Dumbledore quay đầu lại lấy một quyển sách trong ngăn kéo ra: “Lão già này suýt chút nữa đã quên, Severus nói thầy đưa cái này cho trò.”
“Sách của con!” Harry bật người lên, đặc biệt vui vẻ cầm lấy quyển sách trong tay lật qua lật lại, đúng là sách của Allen, không hề bị hư hao gì cả, cảm tạ Melin, không, cảm tạ Snape, Snape đúng là người tốt! Harry ca ngợi từ tận đáy lòng.
“Sách của trò?” Cụ Dumbledore thích thích nhướng cao mày: “Thật khó thấy đứa nhỏ kia lại đem sách tặng cho trò.”
Không, không thể nói là của con.” Harry vội vàng lắc đầu, sau đó sửng sốt: “Thầy biết sách này của ai?”
Cụ Dumbledore bí hiểm nheo mắt lại: “Đương nhiên biết.”
Harry trợn mắt, nuốt nước miếng, ánh mắt dừng lại trên bìa sách: “Thầy biết ai là Hoàng Tử Lai?”
“Đúng vậy.” Cụ Dumbledore khẳng định: “Thầy còn biết y chán ghét phải đưa sách của mình cho bất luận kẻ nào, xem ra Harry là ngoại lệ duy nhất.”
Mặt Harry không thể khống chế đỏ bừng lên: “Con…….”
“Có chuyện thầy quên nói, yêu cầu đầu tiên của huyết thống bảo hộ là trò phải ngủ ở nhà dì dượng trong suốt một tuần, về phần ban ngày muốn đi đâu thì trò có thể tự mình sắp xếp.” Cụ Dumbledore cười rộ lên như một con hồ ly: “Phải hưởng thụ tuổi trẻ thật tốt a.” Vỗ vỗ bả vai thiếu niên, ý bảo Harry nên ra ngoài.
Mặt Harry càng đỏ hơn, hiệu trưởng nói giống như cụ biết hết tất cả mọi chuyện: “Anh ấy……” Harry muốn biết một chút thông tin từ hiệu trưởng.
“Các trò đều là đứa nhỏ tốt.” Lão nhân cầm lấy một bình nước tưới cho cây xương rồng đặt bên bệ cửa sổ, nghiêng người nhìn Harry làm ra bộ dáng thần bí không chịu nhiều lời.
Harry nuốt xuống tất cả tò mò đi ra ngoài.
Nỗi buồn lúc trước về quyển nhật ký nhanh chóng nhạt đi, Allen để ý tới cậu, rất để ý tới cậu!
………..
Dursley đối với Harry trở về quyết định áp dụng thái độ hoàn toàn không nhìn thấy.
Không hề bảo Harry làm việc nhà, cũng không nói tới cậu một câu nào, cứ coi cậu là không khí, Dudley phồng má trừng cậu, nhưng cũng không hề nói tiếng nào, cậu giống như một đối tượng hoàn toàn xa lạ với gia đình này, một kẻ phạm tội vị thành niên.
Harry mừng rỡ hưởng thụ tự do, có ăn thì ăn, không thì cứ ra ngoài tự mình mua, tốt xấu gì cha mẹ cũng để lại gia sản cho cậu.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè, Harry từ sáng sớm đã tới siêu thị mua một đống đồ lớn, kèm thêm các loại đồ ăn vặt, tâm tình vô cùng vui vẻ tiến vào nhà bạn trai.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, Allen đang ngủ!
Harry đặt túi mua sắm xuống, cẩn thận đi tới hai bước, thiếu niên tóc đen đang im lặng say ngủ đột ngột mở to hai mắt, một tay rút đũa phép từ dưới gối, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo cùng cảnh giác.
“Tôi không cố ý đánh thức anh.” Harry sợ phát khiếp.
Cửa phòng ngủ Snape có phóng thần chú dò xét, y nhìn thấy Harry liền âm thầm may mắn, lúc về nhà lập tức uống thuốc giảm tuổi là hành động sáng suốt, trong đó cũng phải nói tới lão già chết tiệt kia hôm qua đã ngầm ám thị, còn nói cái gì mà phải chiếu cố Harry, trước kia sao y không cảm thấy Dumbledore thích lo chuyện tầm phào như vậy chứ?
Kỳ thực làm Snape khó hiểu nhất chính là thái độ của Dumbledore đối với quan hệ của bọn họ, một người từng là tử thần thực tử cùng với cứu thế chủ của giới Pháp Thuật, đầu óc lão già này bị hỏng rồi chắc? Vì cái gì lại có bộ dáng vui mừng như vậy. Chẳng lẽ trong mắt Dumbledore, mình với Harry thực sự là sự lựa chọn chính xác?
Thật khó mà thuyết phục được.
Kết luận của Snape càng có khuynh hướng đầu óc lão ong mật bị mớ kẹo ngọt ăn mòn hoàn toàn rồi.
“Chào!” Harry không hề để ý tới việc nghênh đón này: “Tôi vội tới để cho anh một kinh hỉ, nhưng mà, anh lại cho tôi ‘kinh hỉ’ không ít a……” Harry nhìn chằm chằm chiếc đũa phép vẫn giơ cao như trước.
Snape bật hơi, buông đũa phép, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ, nhóc con này chẳng lẽ mới 5 giờ đã rời giường? Snape nhớ rõ siêu thị gần đây chỉ mở lúc 6 giờ, khoảng cách tới đây cũng khá xa.
Harry nhìn đối phương đang nhăn mi: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Snape khô cằn nói.
Harry nghiêng đầu cẩn thận xem xét, đã lâu không gặp, Allen thật sự là bình tĩnh đến mức làm người ta phát cáu, bày ra một biểu tình tội nghiệp, Harry ngồi xuống đầu giường: “Không vui khi nhìn thấy tôi?”
“Không.” snape cố gắng giãn phần mày đang nhíu chặt, trong lòng thầm thở dài.
“Tôi biết anh rất cao hứng khi thấy tôi mà.” Harry lập tức há miệng cười toe toét, nhanh chóng hôn lên hai má đối phương, sau đó tươi cười như một đứa ngốc: “Tôi có mua mỳ ý, còn có, vừa rồi tôi có kiểm tra phòng bếp, không có nguyên liệu nấu ăn, bình thường có phải anh không tự chăm sóc chính mình không?”
Harry làm ra bộ dáng như đang bức cung.
Potter như vậy thực sự làm y khó mà chống đỡ được, Snape leo xuống giường: “Ta rất tốt.”
Harry le lưỡi, quan sát thấy đối phương cũng không gầy hơn cũng từ bỏ: “Tôi đi làm bữa sáng.” Nói xong, cậu lại hôn đối phương rồi mới vui vẻ chạy xuống lầu.
Snape sờ sờ hai má, không nói gì.
Rửa mặt xong, từng trận mùi thơm bắt đầu truyền ra từ phòng bếp, đợi đến khi Snape ngồi xuống bàn, dĩa mỳ ý thơm ngào ngạt lập tức được bưng lên.
“Nếm thử một chút, là tương ớt tôi mới pha.” Harry ân cần đưa qua một cái dĩa nhỏ.
“Cũng được.” Snape vừa ăn vừa nói.
“Sách anh cho tôi mượn rất tuyệt.” Harry vui vẻ: “Tôi rất có tiến bộ.”
Đúng vậy, vì một quyển sách còn bị treo biển thị chúng, Snape nói trong lòng.
“Mấy ngày nay anh làm gì?” Harry nuốt vào một ngụm mì, hỏi.
Thu thập cục diện rối rắm giùm ngươi.
“Allen?” Harry kỳ quái.
“Nấu độc dược, bán độc dược.” Snape thản nhiên nói.
Lần này tới phiên Harry nhíu mi, như vậy thực nhàm chán, đầu óc đảo một vòng, cậu tìm hiểu: “Anh có xem báo không?”
Báo? Snape nhớ lại tin tức gần đây: “Nói hết câu của ngươi.”
“Chính là cái kia, anh có biết, cái kia……” Harry lắp bắp nhưng vẫn nói ra: “Chuyện Malfoy bị bắt, bởi vì anh với hắn… cái kia…… tôi có chút lo lắng.”
“Không có việc gì.” Lucius bị bắt đã được dự đoán từ trước, nam nhân kia cuối cùng cũng lựa chọn theo bên cứu thế chủ, so với việc đi theo Chúa tể Hắc Ám đối nghịch với Hội Phượng Hoàng thì không bằng cứ tị nạn trong Azkaban, đây là một nước cờ nguy hiểm, chuyện xấu là người nhà của hắn vẫn còn ở đây, càng xác thực hơn chính là con của hắn, Draco.
Qua vài ngày nữa Snape sẽ tới gặp Narcissa, phải tính toán xem kế tiếp phải làm gì, y đã hứa sẽ bảo hộ Draco thì nhất định phải làm được.
“Vậy là tốt rồi.” Harry buông lỏng tâm, cậu hi vọng Allen không có quan hệ gì với tên Malfoy vô liêm sỉ kia, đâm một khúc cà rốt: “Hôm nay anh có kế hoạch gì không?”
Snape không chút thay đổi sắc mặt.
“Nấu độc dược, bán độc dược nữa sao?” Harry nâng cằm.
Mặt Snape vẫn không có chút gì thay đổi.
“Chúng ta đi hưởng thụ tự do đi, được không?”
Ánh mắt xanh biếc của Harry lóe ra thần thái kỳ dị làm Snape không thể cự tuyệt, bất quá khi y bị Harry dắt tới vùng núi trống trải sau làng Hogsmeade, nọc độc trong người y không ngừng cuồn cuộn, đặc biệt là khi Harry túm mình tới tiệm cho thuê dụng cụ Quidditch, cái gọi là hưởng thụ tự do là Quidditch?
“Nếu anh không biết tôi có thể chỉ.” Harry vô cùng đắc ý.
Snape chính xác là không biết, y không muốn tốn hơi liền quay đầu muốn bỏ chạy.
“Allen?” Harry lập tức túm lấy bạn trai, gợi lên một mạt cười giảo hoạt: “Thực là không biết sao?”
Cái này gọi là khích tướng.
Da đầu Snape đồng loạt run rẩy, chịu yếu thế không phải phong cách của y: “Đương nhiên biết.” Y cứng rắn trả lời.
Một cây chổi, hai người cưỡi, Harry ngồi phía trước, Snape ở phía sau.
Harry đã lâu không bay vì thế cậu vô cùng thích thú bay lên bầu trời trong xanh: “Bầu trời vẫn xinh đẹp như vậy.” Một mảng xanh lam có thể hút lấy lòng người. Người ngồi sau lưng cậu mơ hồ không rõ ừ một tiếng.
Lúc đầu, Harry bay rất chậm, thỉnh thoảng tán gẫu với người phía sau một hai câu, phát hiện đối phương cũng không chán ghét bay lắm mới tăng thêm tốc độ dùng độ biến hóa đường bay, cậu hưởng thụ cảm giác hưng phấn trên không trung, bất tri bất giác có một cánh tay từ phía sau ôm chặt thắt lưng cậu, Harry nghĩ là đối phương rất thích vì thế lại càng say mê biểu diễn, cậu là cầu thủ xuất sắc nhất của Gryffindor.
Cậy mạnh là một trong những kỹ năng của Snape, nhưng giờ phút này y thật sự muốn giết Harry, y có lẽ cũng không quá chán ghét bay lượn, nhưng phương thức của Harry thực sự đang khiêu chiến cực hạn của y, y choáng váng hết cả người, đây là môn học trước đây y không am hiểu nhất, lúc trưởng thành cũng vẫn như vậy, ôm chặt hoàn toàn chỉ là bản năng.
Nhóc con chết tiệt làm y mất hết mặt mũi! Cứ như vậy Snape không có cách nào để mình mở miệng bảo Harry dừng lại, y tuyệt đối căm ghét bị yếu thế.
Harry thích thú kêu lên.
Âm thanh ma quỷ xé rách cả tai, đáng tiếc Snape không có dư ra một đôi tay để bịt kín tai mình, trong lòng y chỉ còn duy nhất một ý niệm: quả nhiên là nhãi con nhà Potter, giống y hệt lão cha lưu manh vô liêm sỉ!
Hoàn Chương 44.