Harry trốn tránh Chương trình học ở hầm.
Với tinh thần của cậu hiện tại căn bản không thể qua đó đối mặt với lão dơi.
“Potter, lưu lại.” Khóa độc dược vừa xong, Snape liền túm Harry lại.
Nhóm Slytherin cười ha ha tiến ra ngoài, Malfoy còn không quên làm mặt quỷ.
“Ai cho ngươi quyền hạn trốn cấm túc? !” Sự tức giận của độc dược đại sư dành cho tên Potter không biết tốt xấu này đã lên tới tận đỉnh.
“Em vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Harry lắc đầu, cố gắng giải thích, hiện tại cậu hoàn toàn không có tâm trạng làm gì cả, cũng không thể làm tốt được, có lẽ khi có lại được trí nhớ cậu có thể thuận lợi hơn: “Em hi vọng……..”
“Câm miệng! Ta không muốn bàn luận vấn đề buồn cười mà ngươi hi vọng!” Snape thô bạo đánh gãy lời nói của cậu bé.
“Em đi tìm hiệu trưởng!” Cơn tức giận của Harry bùng lên, hổn hển xoay người bỏ chạy.
“Chiết tâm trí thuật!” Đột nhiên, chú ngữ quen thuộc từ phía sau ập tới.
Không, không xong.
Harry căn bản chưa kịp làm gì đại não đã bị xâm lấn.
“Thầy uy hiếp y?” Đây là giọng nói của Harry, là buổi tối ở phòng hiệu trưởng.
Không, Harry cố gắng ngăn cản, không, không thể xem.
“Thầy chỉ nói sự thật.” Âm thanh cụ Dumbledore mang theo vài phần tang thương.
“Đứa nhỏ anh ta yêu nhất định không thể tránh được cuộc chiến này……..”
Đi ra ngoài!
Cũng không biết là kháng cự của Harry rốt cuộc có tác dụng hay chính Snape khiếp sợ mà chú ngữ bị ngắt ngang.
Harry không dám nhìn Snape.
Đây rõ ràng là lỗi của y, y đánh lén cậu! Harry nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn không dám ngẩng đầu.
“………ngươi ở phòng hiệu trưởng?” Âm thanh đờ đẫn của nam nhân vang lên phá tan bầu không khí im lặng.
Harry đột nhiên quay đầu lại, cậu chưa bao giờ nghe thấy giọng nói Snape yếu ớt như vậy, nếu đây có thể xem là một loại yếu ớt.
Harry giật mình nhìn Snape lui về phía sau vài bước, trong mắt tràn ngập khó tin cùng thống khổ, cảm xúc này trong giây lát liền biến mắt trong đôi mắt lạnh như đóng băng.
“Cút!” Tiếng đầu tiên rất nhỏ.
“Cút!” Tiếng thứ hai đinh tai nhức óc.
Harry bị dọa lập tức bỏ chạy.
Lão dơi hẳn là nên cảnh cáo cậu không được nói lung tung, hay nên hung ác rống cậu, chứ không phải như thế này…… không khống chế được.
“Đứa nhỏ anh ta yêu nhất định không thể tránh được cuộc chiến này……..”
Harry lập tức nghĩ tới những lời này, vì nó mà Snape không khống chế được sao?
Harry sinh ra một loại xúc động, cậu muốn trở lại giải thích với Snape giáo sư, chân cậu thật sự đã làm như vậy.
Không chờ cậu về tới phòng học, nam nhân kia đã từ phòng học đi ra.
Harry khẩn trương cứng đờ cả người, nhưng Snape không hề nhìn tới cậu, lướt qua bên người cậu không hề nói một câu gì.
Một khắc kia, Harry rốt cuộc cũng hiểu được, đối với thứ để ý, Snape sẽ vô cùng để ý, nhưng đối với những thứ không cần, ví dụ như lời đồn đãi hay hãm hại v…v, Snape không hề để tâm.
Một trận chua xót nổi lên trong lòng Harry.
Cậu vậy mà lại đồng tình với Snape.
Snape hi vọng người mình yêu có thể rời xa chiến tranh, nhưng cuối cùng lại bất lực.
……..
Đây cũng không phải điều Snape muốn.
Rất nhiều ngày, Snape cố áp chế chính mình không thèm nhớ tới lễ Giáng Sinh kia, không thèm nhớ tới đứa nhỏ kia. Y muốn tai họa này rời xa để đối phương không có việc gì. Y luôn tự nói với mình như vậy.
Chính là Dumbledore cứ hết lần này đến lần khác khơi gợi đề tài này.
Y vẫn luôn nghĩ Dumbledore lo lắng y vì tình cảm mà hủy đại cục, chính là y hoàn toàn không ngờ thân phận và cảnh ngộ của Daniel so với tưởng tượng càng đặc biệt hơn. Dumbledore biết thân phận thật sự của đứa nhỏ đó, nhất định biết.
Chẳng lẽ hiện tại y nên đi tới chất vấn Dumbledore sao?
Không, Snape chỉ cảm thấy buồn cười, ở chung lâu đến vậy, luôn cẩn thận lại có lúc hồ đồ như vậy, vì y nhiều lần trốn tránh mới dẫn đến hậu quả hiện tại.
Bây giờ y cũng không biết nên làm cái gì, nước thuốc lãng quên đã có công hiệu, cho dù tìm được đứa nhỏ kia cũng không thể làm được gì, huống chi trong mắt mọi người y chỉ là một giáo sư độc dược đáng ghét.
Daniel yêu là Allen, không phải y.
Y căn bản không biết nên dùng biểu tình gì để đứng trước mặt đứa nhỏ đó.
……..
Harry thoải mái, lệnh cấm túc vẫn còn, Umbridge không thể tìm cậu gây phiền phức, mà cậu không tới hầm, Snape cũng không tìm cậu.
Vì thế, cậu liền cùng Hermione tới thư viện.
Cậu làm bài tập về nhà, còn Hermione phụ trách tra cứu phương pháp khôi phục trí nhớ.
Theo lời Hermione, Harry chỉ cần thành thận đúng hạn làm xong bài tập chính là đang giúp đỡ cô nàng.
Hermione đứng trước giá sách xoa xoa cằm, đã vài ngày nay, cô cũng muốn sứt đầu mẻ trán, lật tới lật lui cũng chỉ có một đáp án, một ý kiến mới cũng không có, chậm rãi quay về bên cạnh Harry, cô cẩn thận nói: “Harry, thứ làm bồ mất đi trí nhớ rất có thể là độc dược lãng quên, như vậy tình huống này cũng chỉ có thể dùng độc dược……” Dùng độc dược trị độc dược, đây là quan điểm Hermione đưa ra.
“Độc dược gì?”
Hermione lắc đầu: “Phân tích bệnh trạng cụ thể để điều chế, nếu Snape giáo sư có thể hỗ trợ thì……”
“Ạc, không.” Harry chán chường ôm đầu.
Cậu đắc tội Snape như vậy, hiện tại nhờ Snape giúp mình, đây đúng là chuyện buồn cười nhất.
“Không thể nào, Hermione, còn cách nào khác không?”
Hermione ném qua một ánh mắt không tán thành, nhưng vẫn nói tiếp: “Là tự bồ nhớ lại, khi bị kích thích thích hợp.”
“Nhưng mà mình nghĩ không ra a.” Harry chán nãn.
“Mình sẽ tìm tiếp.” Hermione không đánh lòng đánh vỡ hi vọng, cúi đầu bắt đầu đọc đống sách.
Thời gian một ngày trôi qua.
Harry hoàn thành rất nhiều bài tập, sau đó ngồi ở thư viện xem các bộ sách khác, kỹ thuật phòng ngự nếu đã mở tổ học tập, cậu ít nhiều gì cũng phải có trách nhiệm.
Chỉ tiếc phần lớn sách đều bị Umbridge cấm, bà Pince đã khóa bọn nó lại.
“Từ hôm nay, mỗi ngày mang theo một tờ giấy bên người, liệt kê ra những thứ nhìn thấy làm bồ hoảng hốt.” Hermione tìm ra một phương pháp mới: “Mình nghĩ những thứ đó có liên quan tới trí nhớ bị mất của bồ.”
Cứ như vậy, Harry luôn mang theo một mảnh giấy để ghi chép.
Qua một thời gian, một chuỗi từ xuất hiện trước mặt Hermione.
Ngọn lửa, áo gió màu đen, dây chuyền, khăn quàng cổ, cồn, tuyết, thậm chí còn có cà rốt, củ cải và khoai tây.
Hermione trố mắt nhìn, cô nàng thật sự rất khó để liên hệ mấy thứ này lại cùng nhau.
“Chỗ nào của Cho làm bồ chú ý?” Hermione nhớ tới nhân vật mấu chốt.
Harry xấu hổ nhớ lại, mặt đỏ lên: “Mắt của cô ấy rất đẹp.”
“A.” Hermione mặt kệ bạn tốt tiếp tục nghiên cứu.
Harry xoay xoay bả vai, đứng dậy, cậu phát hiện ra có vài quyển sách thú vị đặt nhầm trong mớ sách xếp gọn gàng, cậu từng phát hiện một quyển sách kỹ năng phòng ngự đặt lẫn trong mớ sách biến hình, có nhiều lúc bà Pince cũng đặt sai kệ.
Quét mắt qua một dọc tiêu đề, hai mươi phút sau, Harry đi tới một giá sách.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuyên vào làm Harry chói mắt, quay đầu lại Harry có chút ngẩn người, ai, lại là một ngày không thu hoạch được gì.
Harry nhấc chân đi ra ngoài, chuẩn bị kéo Hermione đi ăn cơm tối.
Khi mắt cậu lướt qua giá sách bên phải, cậu dừng lại, đó là một cuốn sách Muggle.
Vì Chương trình học Muggle cần nên thư viện cũng có vài loại, bất quá nói thẳng ra lớp Muggle cũng không giúp đỡ được gì vì thế giáo sư dạy môn Muggle học rất hứng thú với những thứ được giới Muggle tiến cử, cơ hồ đều là tiểu thuyết, hay tập thơ ca, không hề cập nhật tri thức Muggle.
Nơi Harry vừa liếc nhìn, trong mớ sách thơ ca nổi tiếng đó dường như có gì đó hấp dẫn cậu ngừng lại.
Harry cẩn thận quan sát, lồng ngực hơi nóng lên, đè ép không được xao động.
Một quyển sách cũ, a, đương nhiên, ở đây toàn là sách cũ, còn có chút ố vàng. Ánh mắt Harry ngừng lại ở một gáy sách, lần này cậu không hoảng hốt, chính là cậu cảm thấy quyển sách này hút mình ra khỏi thế giới này.
Đầu ngón tay khẽ động, Harry cẩn thật rút quyển sách ra.
《 Tập Thơ Shelley 》, đây là một thi nhân Muggle người Anh.
Không biết vì sao, Harry biết rất rõ mặc dù rõ ràng cậu không có trí nhớ.
Có lẽ đã lâu không ai đụng tới, trên bìa sách có dính một tầng tro bụi, Harry nhẹ nhàng lau chùi, tựa như vật đang cầm trong tay là một khối bảo thạch quý hiếm.
Chần chờ thật lâu, Harry vẫn mở sách ra, trong lòng cậu nảy lên cảm giác bất an cùng chờ mong.
Có cái gì đó đang rục rịch.
Từng bài, từng bài đập vào mắt cậu, từng câu từng chữ như đang tràn về.
Mũi cay xè, lồng ngực tràn ngập tâm tình phức tạp đang không ngừng quay cuồng, kêu gào tìm kiếm lối ra.
“………Và nắng ôm đất lành, và trăng hôn biển cả, nhưng thảy đều vô nghĩa.” Harry kìm không được cúi đầu thì thầm thành tiếng, những lời cuối cùng vô thức run rẩy: “…….Nếu em chẳng hôn anh?”
Phong cảnh vào ban đêm, pháo hoa bắn đầy trời, trên một nóc nhà đầy tuyết, một thiếu niên đỏ mặt luống cuống vì một nụ hôn bất ngờ, trái tim đập thình thịch.
Trí nhớ bị che dấu cuối cùng cũng tìm được lỗ hổng, điên cuồng xông ra, chiếm cứ từng ngóc ngách trong đầu Harry, mạnh liệt như không thể ngăn chặn lại.
Cũng như nhớ nhung của cậu dành cho anh.
Nước mắt Harry chảy xuôi theo gò má, chất lỏng ấm áp nhiễu lên ngón tay lạnh lẽo của cậu.
Hermione đi tới tìm bạn tốt nhưng mà lại nhìn thấy một màn như vậy, cơ thể thiếu niên đứng thẳng, đầu hơi cúi thấp, biểu tình đờ đẫn cùng ánh mắt bi thương, nước mắt trên mặt có thể thấy rất rõ.
“Harry…..” Hermione bị dọa, cô vội vàng bước nhanh tới, nhưng người trước mắt dường như không hề nghe thấy âm thanh của cô, vẫn chìm đắm trong cảm xúc của mình như trước.
Hermione hoảng hốt, cô cố gắng làm âm thanh mình ôn nhu hơn: “Harry, đã xảy ra chuyện gì?” Cô gái nghiêng đầu nhìn quyển sách trên tay cậu bé.
Quyển sách gập mạnh lại.
“Hermione…… nước thuốc lãng quên có màu gì?” Âm thanh yếu ớt đến vô lực.
Hermione sửng sốt.
“Hermione……..” Giống như bị phá vỡ.
“Màu bạc.” Trừ bỏ thành thật trả lời, Hermione không tìm được bất kì từ ngữ nào nữa.
Hô hấp Harry trong nháy mắt ngưng đọng.
“Đây là gì?”
“Thuốc dinh dưỡng.”
Đoạn nói chuyện trong lần gặp gỡ cuối cùng quanh quẩn trong đầu Harry.
“Harry?” Hermione thực khẩn trương.
Vài giây sau, thiếu niên quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: “Mình không sao, đi thôi, đi ăn cơm.”
Nước mắt dùng tay có thể lau đi, cùng lúc đó, có thứ gì đó trong mắt Harry nhanh chóng biến mất, quay về tĩnh mịch.
Hoàn Chương 22.