Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 102: Chương 102: MÌNH KẾT HÔN ĐI!




Tìm được vương miệng, Harry thực căng thẳng, hít sâu một hơi sau đó cầm lấy nó rời khỏi phòng Cần Thiết, trước khi quay trở lại hầm, cậu còn tới mật thất một chuyến, xác quái xà vẫn còn ở đây, cậu lấy một chiếc răng nhanh của nó, Malfoy từng nói qua thứ này có thể tiêu hủy hồn khí.

Mang theo hai thứ này, lúc Harry trở lại hầm đã tối, Snape vừa lúc cũng ở đây.

“Nghe nói có thể mê hoặc người.” Harry đặt vương miện xuống đất, hai tay cầm chặt răng quái xà: “Nếu có vấn đề gì anh phải lập tức đánh thức tôi.”

Snape nhíu mày: “Để ta.”

“Vẫn là tôi làm đi.” Harry cười cười: “Nếu như anh ngất đi tôi cũng không biết làm sao.”

Nói xong, Harry giơ tay lên cao, đâm thẳng xuống, răng nọc chạm vào vương miệng phát ra âm thanh tê tê cùng ánh sáng lóe rực, một luồng sức mạnh chống cự truyền tới cổ tay, Harry hít thở không thông, màu sắc trước mắt dần trắng xóa.

Harry nghe thấy một giọng nam, là hồn phiến đang la hét, Harry tập trung lực chú ý, tăng mạnh lực đạo trong tay.

Âm thanh lại càng to hơn nữa, như đang vọng trong tai Harry.

Cùng lúc đó, Harry cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể đang cộng hưởng với vương miện, cậu cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, bàn tay bất giác thả lỏng một chút, trong đầu bắt đầu xuất hiện một ý niệm không thể khống chế, đúng vậy, vì cái gì cậu phải chết? Chúa tể Hắc ám tạo ra hồn khí không phải vì muốn cuộc sống vĩnh hằng sao? Như vậy, nếu Chúa tể Hắc ám biết mình là hồn khí chắc chắn hắn cũng không giết mình, cậu vì cái gì phải đi tìm chết?

Âm thanh từ tính hấp dẫn của nam nhân bắt đầu tiến thêm một bước dụ dỗ Harry buông tay.

Thông qua những từ ngữ này, Harry dường như có thể ngửi được loại hơi thở đáng sợ này, vĩnh viễn cô đơn, cậu không cần như vậy, cậu……..

“Harry!” Đột nhiên một âm thanh vang lên, sau đó đôi tay lạnh băng của Harry được thứ gì đó túm chặt, thật ấm áp, mang theo hơi thở của sự sống.

“Severus……..” Miệng Harry đờ đẫn mấp máy, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn, xuyên qua ánh sáng, cậu thấy Snape, cậu đang làm gì? Harry ngơ ngác nhìn thứ trong lòng bàn tay, vượng miện…………hồn khí của Chúa tể Hắc ám…………..

Chết tiệt! Harry hoàn hồn trong nháy mắt, cậu mạnh mẽ dùng sức, răng rắc một tiếng, vương miện vỡ vụn.

Tiếng kêu thê lương như sấm rền, chấn động làm lỗ tai Harry phát đau, cậu ôm chặt cơ thể, âm thanh khủng khiếp này cứ như đang rót vào cơ thể cậu, hay nên nói là thứ gì đó bên trong cơ thể cậu đang cộng hưởng với nó, so với những âm thanh bên ngoài còn lớn hơn——tiếng thét thê lương chói tai.

Harry bịt chặt tai hét lên.

Snape ở bên cạnh nhất thời giật mình, trong tầm mắt y, cả quá trình cũng không phức tạp, y chỉ nhìn thấy ánh sáng cùng tiếng rắn tê tê, lúc đầu biểu tình Harry có chút mê mang, vì thế y lớn tiếng đánh thức Harry, bất quá sau khi vương miện bị hủy biểu tình của Harry hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y, thiếu niên té ngã xuống đất, co rúm lại không ngừng run rẩy, gương mặt trắng bệt không còn chút máu, miệng phát ra âm thanh tê tê chói tai cùng thống khổ.

“Harry!” Snape vội vàng ôm chặt thiếu niên vào lồng ngực, người nọ lập tức phản ứng kịch liệt, không ngừng giãy dụa, Snape suýt chút nữa đã tuột tay: “Là ta……..” Snape ôm lấy Harry, cùng hết toàn sức lực cơ thể.

Hồn khí cộng hưởng lẫn nhau, nếu có một hồn khí có linh hồn sống trong lúc đó càng phản ứng mãnh liệt hơn, mà Harry lần này lại tự tay hủy diệt mồn hồn khí, khoảng cách gần như vậy, cậu cảm nhận rõ rệt cảm giác đau đớn cùng tuyệt vọng đến xé rách trái tim từ vương miện truyền tới, thực sự cậu không chịu đựng nỗi.

Cơ thể vặn vẹo dần dần nhỏ đi, Harry thở phì phò, đôi mắt vốn đang phủ một tầng sương mù dần dần khôi phục màu xanh biếc vốn có: “Severus?” Cậu yếu ớt gọi.

Snape không thả tay, ôm Harry ngồi lên sô pha: “Không sao chứ?”

Harry quét mắt nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất: “Không sao……” Cậu thì thào nói được một nửa đã quay đầu lại ôm lấy đại sư độc dược, thật chặt.

“Harry?” Snape cân nhắc xem nên hỏi thế nào.

“………….chỉ hơi lạnh một chút.” Harry rầu rĩ trả lời.

“Tắm một chút đi.” Snape cũng phát hiện cơ thể Harry lạnh như băng.

“Không.” Harry lắc đầu, không buông tay: “Anh ôm tôi là được rồi.”

“Harry?” Snape kéo dãn chút khoảng cách với thiếu niên, Harry quả thực có những lúc yếu ớt, nhưng biểu hiện rõ ràng như vậy thực sự không bình thường: “Nói cho ta biết, có chuyện gì?” Âm thanh trầm thấp của nam nhân mang theo chút hương vị cứng cỏi, dụ dỗ Harry nói thật.

Hai tay Harry vẫn không rời khỏi lưng nam nhân, cậu bình tĩnh nhìn đôi mắt đen sâu thẳm, sau một lúc lâu cậu gục đầu xuống, cậu nên nói gì đây? Vừa nãy mảnh hồn phiến kia cứ như đã tiến vào người cậu, đương nhiên, không phải loại tồn tại song song vô nghĩa, mà là tử vong, tử vong lạnh lẽo, Harry thực sự sợ hãi, cậu sợ mình bị lãng quên trong bóng đêm, không có ai ôm lấy cậu cho cậu cảm giác ấm áp, không ai cả.

“Không, không có gì.” Harry cắn môi, lại siết chặt khoảng cách với đại sư độc dược, nhắm mắt lại.

Tiếp đó là một trận trầm mặc.

Trái tim Snape đau đớn nhưng là một Slytherin lãnh khốc, ngay cả một câu an ủi y cũng không thể nói ra, điều duy nhất y có thể làm là động tác dỗ dành vỗ nhẹ sau lưng Harry.

“Tôi muốn về phòng ngủ.” Đột nhiên, Harry khẽ nói, vẫn như trước tựa vào trước ngực nam nhân, ngay cả mắt cũng không mở.

Snape cho phép loại hành động xấp xỉ làm nũng này, y ôm lấy Harry đi vào phòng ngủ, thiên niên dường như không hề có trọng lượng, nhẹ hều, thở dài trong lòng, Snape đặt Harry xuống giường, người nọ dùng hai tay kéo y xuống, làm hai cơ thể dán chặt vào nhau, Harry nhỏ giọng niệm chú ngữ, đèn trong phòng lập tức tắt ngúm.

“Chúng ta làm đi.” Trong bóng tối, âm thanh mềm mại của thiếu niên vang lên.

Không khí tràn ngập áp lực, làm người ta hít thở không thông.

“Severus, không cần cự tuyệt tôi.” Harry vòng tay siết chặt cổ nam nhân, không làm ra động tác kịch liệt như lần trước mà thì thầm cầu xin bên tai nam nhân.

Snape quả thực không thể cự tuyệt Harry, nếu như vậy có thể làm Harry dễ chịu hơn một chút, đây có thể xem là một loại an ủi bằng tình dục, quan hệ vốn là một phương thức để giải phóng áp lực, vì thế y hạ thấp cơ thể, tinh tế hôn lên cánh môi thiếu niên, từng tấc từng tấc, chậm rãi hạ xuống.

Harry nhắm mắt lại, cố gắng nhớ kỹ từng cảm giác lúc này, từng vuốt ve và nụ hôn của anh, nhiệt độ cơ thể cùng vòng tay, cậu vòng hai chân quấn chặt thắt lưng anh, nâng lên cơ thể đón nhận từng lần va chạm của anh, lớn tiếng phát ra tiếng rên rỉ cùng thở dốc, nước mắt không thể khống chế bắt đầu dâng trào, bị cậu mạnh mẽ dồn ép xuống.

Đột nhiên, bàn tay đang siết chặt sàn đan của cậu được một bàn tay khác bao phủ, thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó là một nụ hôn thật sâu, hơi thở nồng đậm thổi quét qua khoang miệng Harry, cướp đi âm thanh của cậu, sau đó va chạm bên dưới ngày càng mãnh liệt hơn, từng chút từng chút tựa như muốn xé nát cậu. Trong cơn đau kịch liệt vô cùng kích thích, Harry chỉ còn một ý niệm trong đầu: chính là như vậy, mạnh mẽ, càng mạnh mẽ hơn, để cậu nhớ kỹ về anh, vĩnh viễn không thể quên.

Kích tình qua đi, không khí tràn ngập hương vị tình dục.

Cơ thể Harry có chút chết lặng, đôi mắt như lục bảo thạch tinh khiết: “Lóe sáng……..” Âm thanh có chút khàn khàn.

Bên giường lập tức xuất hiện một vầng sáng nho nhỏ, ánh sáng nhu hòa, tuy có chút mờ mịt nhưng đủ để chiếu sáng gương mặt hai người.

“Harry……….” Snape hơi nheo mắt.

“Tôi có thể sử dụng vài thần chú vô trượng ma pháp đơn giản.” Harry nhẹ nhàng nói, cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt nam nhân: “Tôi…… chỉ muốn nhìn anh một chút.”

“Nói ngốc nghếch gì đó!” Snape nhịn không được nhíu mày.

“Ngày mai tôi sẽ quay về Hội Phượng Hoàng.” Harry nói: “Không biết tới khi nào mới có thể gặp lại anh.”

Mày Snape lại càng nhíu chặt hơn.

Harry vươn tay xoa xoa trán anh: “Cau mày không tốt, không phải tôi đã nói anh cười lên rất đẹp sao, trước đây anh thực đáng yêu, nếu như được gặp anh khi đó thì tốt rồi.”

“Đừng nói những chuyện không thực tế.” Snape chịu không nỗi loại âm điệu đa sầu đa cảm này, y kéo cánh tay Harry xuống, âm thanh trầm thấp mềm mại như tơ: “Được rồi, ngủ sớm một chút đi.”

“……….còn đau không?” Tầm mắt Harry chuyển về hướng cánh tay anh.

“Sao?” Snape lúc này mới chú ý, dưới ánh sáng lờ mờ, dấu hiệu Hắc Ám nhìn thấy rất rõ: “Này……..” Mỗi lần nhìn thấy nó lại làm y nhớ lại những chuyện không tốt, lúc này, thiếu niên thoáng nhích người tới, dịu dàng hôn lên dấu hiệu, cảm xúc này làm nội tâm Snape run rẩy.

Harry dịu dàng đặt xuống một nụ hôn, sau đó kéo cánh tay nam nhân vòng ra sau lưng mình, để cánh tay này có thể ôm lấy mình thật chặt, lúc này cậu mới nhìn về phía đại sư độc dược: “Severus, mình kết hôn được không?”

Snape thật sự giật mình, y hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Harry: “Ngươi nói cái gì?”

“Mình kết hôn đi, được không?” Harry hỏi lại lần nữa.

“Harry…………” Từng đợt sóng dâng trào trong lòng ngực Snape.

“Tôi biết một hôn nhân khế ước, lúc ở thư viện Ravenclaw nhìn thấy, mình có thể kết hôn mà, không phải sao?” Harry đánh gãy lời nam nhân, cậu chống tay ngồi dậy, chăm chú nhìn vào đôi mắt anh: “Sau khi thành lập khế ước, thông qua chữ kí pháp thuật của đối phương có thể kiểm tra vị trí chính xác của đối phương, giống như yêu tinh hay gia tinh vậy, đúng không?”

Snape mím môi thành một sợi chỉ, cho dù kết hôn cũng không nên đề cập vào lúc này, Harry đột nhiên nhắc tới rốt cuộc đang nghĩ gì? Snape nhất thời không hiểu được suy nghĩ của người yêu.

“Tôi muốn kết hôn với anh.” Trong đôi mắt xanh biếc chỉ có hình bóng của nam nhân: “Tôi muốn kết hôn với anh ngay bây giờ.” Sau đó, Harry bổ sung: “Tôi sẽ biết ra chú văn kia.

Snape nhìn Harry, nếu đây là phương thức Harry tìm kiếm cảm giác an toàn, được rồi, có lẽ đồi này y chưa bao giờ bị bức hôn như vậy, Snape thở dài trong lòng, vươn cánh tay còn lại nắm lấy tay Harry: “Làm đi.” Trong cuộc chiến tranh này, bọn họ không biết không thể có thể sống được bao lâu, cần chi phải so đo tới những chuyện khác nữa.

Harry sửng sốt, ánh mắt lập tức sáng ngời, cậu triệu hồi đũa phép của mình, sau đó chuyên chú ngâm nga đoạn chú văn thật dài kia, một dãy ánh sáng màu trắng bay ra khỏi đũa phép chậm rãi quấn lấy cánh tay hai người.

Này có vẻ giống thần chú không thể phá bỏ, trừ bỏ không cần người làm chứng, Snape cân nhắc, hơn nữa, y cũng chưa từng nghe qua chú ngữ này, không phải loại kết hôn mà phù thủy thường dùng, chỉ mong chú ngữ do Ravenclaw sáng tạo ra không có gì nguy hại tới tính mạng, Snape có thể sử dụng chút khoan dung ít ỏi của mình để chấp nhận loại chú ngữ xa lạ này.

Kèm theo chú ngữ là một cảm giác ấm áp như ánh mặt trời đang tẩy đi mọi lo lắng trong lòng, gương mặt Harry hiện lên một mạt cười nhàn nhạt, cậu niệm xong từ cuối cùng, dãy ánh sáng trắng cũng biến mất: “Hình như thành công rồi?”

“Rất hiếm thấy ngươi không niệm sai chú ngữ.” Snape nhếch khóe môi: “Có thể tính là lần đầu tiên.”

Harry nhơ ngác nhìn nụ cười của nam nhân, sau đó hôn lên đôi môi mỏng của đối phương: “Tôi yêu anh.” Cùng với, thực xin lỗi.

“…………ngủ sớm một chút đi.” Snape áp chế ra lời nói giống như vậy, xoay người ôm lấy Harry, ngoài miệng càu nhàu một câu chú ngữ, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

………..

Sáng sớm hôm sau, Harry đặt một nụ hôn lên đôi môi nam nhân mình yêu nhất, sau đó phất tay rời đi.

Đầu tiên cậu tới chỗ Sirius báo lại tiến độ, sau đó quay lại trang trại Hang Sóc, hỏi về tình hình chiến tranh cùng với…… đón nhận những lời thăm hỏi ân cần của mọi người, cuối cùng, cậu lấy cớ cần nghỉ ngơi tự nhốt mình trong phòng.

Cậu phải……. viết di chúc.

Cậu kết hôn với Snape có mục đích, như vậy cậu có thể hợp pháp lưu tại tất cả những gì của mình cho Severus, quan trọng nhất là, Harry hi vọng sau khi mình chết đi, người cậu yêu thương nhất có thể sống sót, cậu biết hiện tại giới Pháp Thuật đối đãi thế nào với Snape, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, rất có thể bọn họ sẽ quăng anh vào ngục.

Cậu là người duy nhất có thể chứng minh Severus vô tội, chính là mặc dù cậu còn sống nhưng với năng lực của mình bây giờ cũng rất khó làm Bộ Pháp Thuật phải buông tha Severus, nhưng nếu cậu chết đi, có lẽ có thể, dù sao đây cũng là nguyện vọng của cứu thế chủ, cậu không tiếc hi sinh tính mạng của mình để đối mặt với Chúa tể Hắc ám, cậu xứng đánh có một phần thường, chính là làm cho chồng mình có thể thoải mái đứng dưới ánh mặt trời.

Ngoài ra……..

Harry gục đầu xuống, cậu còn một nguyện vọng nho nhỏ, chỉ khi kết hôn với Severus, Severus mới có thể là người có tư cách để chôn cất cậu, mà cậu cũng không muốn sau khi chết đi bị chôn ở một nơi âm u nào đó, cậu hi vọng có thể hỏa táng thành tro, có thể ở một nơi nhìn thấy người mình yêu thương.

Cậu biết mình không nên lưu lại di ngôn ngư vậy cho Severus, chính là cậu thực sự rất sợ.

Vì thế, thực xin lỗi, Severus, thực xin lỗi.

Hoàn Chương 102.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.