Snape há hốc, y không biết nên làm thế nào với một người thực sự quan tâm y tới vậy, vì thế y chỉ ngây ngốc xoa đầu Harry, nhẹ nhàng, dùng hành động để nhắn tới lời an ủi.
Harry thấy biểu tình của Snape thật bất đắc dĩ, đồi phương như vậy làm cậu cảm thấy chính mình dường như đang khi dễ người khác: “Lấy lại đây đi, tôi uống.” Harry thỏa hiệp.
Snape ngẩn người một chút mới lấy độc dược qua.
Vừa uống vừa liếc nhìn Snape, lông mi Harry nhíu chặt, liếm liếm môi nhẹ nhàng oán trách: “Khó uống muốn chết.”
Đại sư độc dược không hiểu phong tình không biết đây là một câu làm nũng, theo bản năng định châm chọc nhưng lại cảm thấy không đúng, lời nói dâng lên tới miệng lại bị mạnh mẽ áp xuống, cuối cùng đáp lại chỉ có một tiếng: “Ừ.”
Harry cảm thấy buốn cười, ừ cái gì mà ừ chứ.
Snape bị Harry nhìn chằm chằm lúng túng nghiêng đầu.
Đường đường là viện trưởng Slytherin lại bị cậu bức thành bộ dáng này, Harry nghĩ như vậy liền mềm lòng, rồi lại nhịn không được muốn “khi dễ” tiếp, cậu đưa bình độc dược trở lại: “Còn lại anh uống hết đi.”
Lời vừa nói ra, Harry thấy mặt Snape xoắn lại thành một cục.
“Ta………” Snape muốn cự tuyệt.
“Anh uống hết tôi sẽ không giận nữa.” Harry lại nói.
Bị chiếu tướng Snape nhăn nhó thầm cân nhắc trong lòng, không bao lâu sau, y nghe theo uống hết nước thuốc mình đã làm.
“Có phải rất khó uống không?” Harry xấu xa truy vấn, còn cố ý chép miệng.
Là độc dược dĩ nhiên sẽ có mùi vị khó uống, bất quá tâm tư Snape không hề đặt ở mùi vị độc dược, bị hỏi như vậy có chút cứng đơ, gật cũng không phải mà lắc cũng không phải.
Quan tâm sẽ bị loạn.
Snape quá để ý tới cảm thụ của Harry, vì thế trong nhất thời không nhận ra Harry đã bớt căng thẳng, cũng không biết trả lời thế nào.
Trầm mặc một trận.
Người mở lời trước vẫn là Harry: “Tôi đói bụng.”
Cái gì cũng chưa ăn, lại chạy đi tắm nước lạnh, sau đó lại mê man một trận, gây sức ép cả ngày như vậy đương nhiên phải đói bụng.
“………ta đi làm.” Snape rốt cuộc được giải thoát, vội vàng bước ra cửa.
Harry nhìn theo bóng lưng bạn trai rời đi, đã lâu rồi Snape không làm thức ăn, nghĩ nghĩ một chút khóe miệng lại nhếch lên ý cười.
Harry chậm chạp leo xuống giường, mặc quần áo, nhẹ nhàng bước xuống lầu, lén đi tới cửa phòng bếp.
Đại sư độc dược lúc thái rau gương mặt cũng vô cùng nghiêm túc, giống như đang điều chế độc dược, vừa cẩn thận lại chuyên chú, các loại nguyên liệu được xếp gọn trên dĩa, chỉ chờ bắt đầu nấu nướng.
Harry quét mắt, thở dài: “Sao lại nhiều như vậy.” Snape đem hết thức ăn trong phòng bếp lấy ra hết, bộ dáng muốn lấy lòng của anh thực sự quá đáng yêu.
Snape quay đầu lại, nhất thời xấu hổ.
Harry đi tới, chỉ một chút: “Tôi ăn cái này là được rồi.”
Snape rầu rĩ nghe theo.
Harry nhìn nhìn một chút mới ra phòng khách ngồi chờ, cậu vốn không phải người thích sai khiến người khác, cũng không phải người cứng rắn, hành động của Snape quả thực cho dù cậu ủy khuất cùng tức giận cỡ nào cũng đành phải từ bỏ.
Thế giới rộng lớn này, người có thể đối xử tốt với Harry như vậy không nhiều lắm, mà với tính nết của Snape, làm được như vậy Harry đã rất cảm động. Trong lòng ấm áp, Harry thì thào với chính mình, âm thanh nhỏ bé dường như không thể nghe thấy: “Severus a Severus, anh cứ nuông chiều tôi như vậy, sao tôi có thể rời khỏi anh chứ.”
Có lẽ vì cảm sốt, Harry chờ một hồi có chút mệt mỏi, vì thế ngủ gật trên sô pha.
Không biết qua bao lâu, Harry bị mùi thức ăn đánh thức.
“Tỉnh thì mau ăn đi.” Snape thấy Harry mở mắt vội nói.
Harry gật gật đầu, nếm thử một ngụm: “Ăn ngon lắm.” Đánh giá khách quan kèm thêm một nụ cười tươi rói của Potter.
Thần kinh căng cứng suốt một ngày của Snape lúc này nhìn thấy nụ cười của Harry mới thở phào một hơi.
“Anh không ăn sao?” Harry nhíu mi.
Snape không nói, cúi đầu ăn.
Nam nhân trong nóng ngoài lạnh. Harry thầm đánh giá.
Cơm nước xong, Harry nhìn Snape rửa chén, nghĩ nghĩ, cậu đi tới giá sách cầm lấy tập thơ ngồi xuống sô pha xem.
Đại khái khoảng nửa giờ sau, Snape đi ra.
Dựa theo hình thức lúc hai người ở chung, nếu Harry đến, Snape thường làm độc dược, nhưng hôm nay Snape có chút chần chờ, đại khái Snape có thể hiều được tâm tình của Harry, một người bệnh, nếu không nhìn thấy lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, cứ đặt trước mắt dễ chăm sóc hơn.
“Anh đọc cho tôi nghe có được không?” Tâm tư căn bản không hề đặt vào quyển sách, Harry đột nhiên ngẩng đầu ôn nhu nói.
Snape nghi hoặc, đi tới trước một chút mới nhìn thấy thứ trong tay Harry.
Harry không đợi Snape cự tuyệt đã vươn tay kéo đối phương ngồi xuống, lười nhát dựa vào người Snape, thuận tay đưa tập thơ qua: “Tôi muốn nghe anh đọc.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Phần lớn đều là thơ tình, Snape thực khó chịu, Harry : Potter này thực sự biết cách giày vò y.
Chỉ sợ ngay cả chính bản thân Snape cũng không đoán được, trên đời này có một người như vậy làm y phải hao hết tâm tư mà cưng chiều.
Âm thanh trầm thấp mềm mại như tơ lụa vang lên bên tai Harry, mặc dù giọng điệu có chút cứng nhắc, gượng gạo nhưng Harry có thể nhận ra sự ôn nhu không thể che dấu, Snape rất dịu dàng với cậu.
……….
Vài ngày tiếp đó, hoàn toàn là Snape chăm sóc Harry.
Harry cũng không nhắc lại chuyện sáng ngày đó nữa, hai người cho dù nằm chung một chỗ cũng không làm gì nhiều hơn, trong lòng Snape có khúc mắc, Harry cũng không muốn giẫm lên nỗi đau của anh.
Nói? Hay không nói?
Harry không phải không do dự tới việc thẳng thắng, nhưng cậu vẫn còn vài phần không cam lòng.
Thôi cứ để thêm mấy ngày nữa đi.
Trong lòng Harry vẫn nhớ tới sinh nhật Snape, đáng tiếc, chính mình tự quấn nơ con bướm phỏng chừng cũng không tặng được, Harry tự giễu.
Sáng sớm ngày 9 tháng 1, Harry rón rén bò xuống giường.
“Đi đâu?” Snape tỉnh ngủ.
“……..vệ sinh một chút.” Harry quay đầu lại hôn nhẹ Snape: “Anh ngủ tiếp đi.”
Harry ra tới cửa nhà mới cảm thấy hỏng bét, làm gì có cửa hàng nào mở cửa sớm vậy chứ, giới Muggle đã thế, phỏng chừng bên Hẻm Xéo còn trễ hơn.
Nhưng vấn đề quan trọng hơn là nên mua cái gì bây giờ?
Harry thực sự đau đầu, một đại sư độc dược 37 tuổi sẽ thích cái gì?
Harry nhớ lại nồi quặng chọc cười mình từng mua, lúc đó còn chưa biết thân phận của đối phương, giờ nhớ lại Snape nhất định cảm thấy mình thực ấu trĩ, nếu không, tặng nguyên liệu độc dược thì sao?
Không, không được.
Đầu tiên cậu không biết cái gì quý hiếm cả, thứ hai, cho dù mua được thì cậu cũng không muốn suốt hôm nay Snape ôm lấy mớ nồi quặng linh tinh, thực sát phong cảnh.
Nên mua cái gì đó chín chắn, trịnh trọng một chút, Harry cân nhắc nên xem tới cửa hàng nào.
Đột nhiên, mắt cậu sáng lấp lánh.
……….
Snape ngủ không sâu, một lúc lâu phát hiện Harry không trở lại liền leo xuống giường.
Trong phòng trống rỗng, Snape nhướng mi, đầu tiên dùng ma lực kiểm tra một phen, sau đó cho ra kết luận Harry đã ra ngoài, cẩn thận suy nghĩ lại, lúc nhìn thấy lịch treo tường, Snape bừng tỉnh, vì thế y cũng không nôn nóng, xoay người vào phòng tắm, rửa mặt gội đầu.
Nhớ lại lúc trước Potter cha chúc mừng sinh nhật Lily, cánh tay đang gội đầu của Snape chợt run lên, một trận khí lạnh dâng lên trong lòng, loại tình cảm phức tạp này thực sự làm người ta vô cùng rối rắm, Snape thở dài.
10 giờ sáng Harry mới trở về.
Snape kinh ngạc phát hiện trong tay đối phương còn cầm theo một hộp bánh ngọt, đây cũng có thể xem là khá “đơn giản” đi, trong lòng Snape dâng lên một trận mất mác, đương nhiên, y không nên như thế bởi vì dù nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên có người mừng sinh nhật cho y.
“Sinh nhật vui vẻ.” Harry chầm chậm chạy tới, đặt hộp bánh lên bàn: “Tặng cho anh này.”
“Cám ơn.” Ngữ điệu Snape không hề phập phồng.
Harry quan sát một chút, nhún vai: “Anh đã sớm đoán được tôi đi mua quà cho anh đi.”
Snape gật đầu.
Harry cũng không so đo với thái độ lạnh nhạt của Snape, cậu lấy bánh ngọt ra: “Tôi biết anh không thích ăn bơ, đây là bánh trái cây.”
Hình dáng chiếc bánh cũng không quá bắt mắt, nhưng hơi lớn một chút, cỡ 20 inches đi, Snae thực hoài nghi Harry định dùng chiếc bánh này rửa mặt, nếu không bọn họ ăn đến hết kỳ nghỉ cũng chưa xong, Snape thực sự hiểu năng lực ăn đồ ngọt của mình.
“Tôi bảo ông chủ làm loại lớn nhất, kết quả………” Harry le lưỡi, vừa giải thích vừa cắm nến lên mặt bánh, thận trọng cắm từng cây một.
Nhìn số nến che kín hết phân nửa mặt bánh, Snape nhịn không được nói: “Ngươi cắm dư.”
“A?” Harry ngẩng đầu, có chút xấu hổ: “Ông chủ cho tôi nhiều nến lắm, tôi cảm thấy cắm hết mới tốt.”
“Tùy ngươi.” Snape nhìn chiếc bánh nếu một bên không có nến cũng kỳ quái, vì thế không ngăn cản nữa.
Harry thấy vậy cười khanh khách tiếp tục cắm, kỳ thực đây không phải một đống nến, chính xác là 37 cây, đây là ám chỉ Harry dành cho Snape, xem thử nam nhân này có phát hiện hay không.
Thực hiển nhiên, tâm tư Snape không hề đặt trên chiếc bánh.
Harry ngược lại giống như sinh nhật mình, cậu vui vẻ châm lửa, thật nhiều ánh nến sáng lấp lánh, chiếu lên gương mặt hai người, một đang cười, một nghiêm túc.
“Ước nguyện đi.” Harry nhắc nhở Snape.
Ước nguyện với bánh kem, thực sự ấu trĩ, Snape thầm bĩu môi trong lòng.
“Mau lên.” Harry thúc giục.
Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, vài giây sau lại mở ra.
“Tốt lắm, giờ thổi nến đi.” Harry chỉ huy.
Snape cảm thấy chính mình thực sự đang chiều ý để Harry vui vẻ, nam nhân với một bó tuổi làm đi làm loại chuyện này thực sự không chút thú vị.
Thấy Snape bất động, Harry hít sâu giúp anh thổi nến.
“Đến, ăn thử một chút.” Động tác Harry vô cùng nhanh nhẹn, rút cây nến xuống, cắt một khối nhỏ đặt lên dĩa: “Đây là bữa sáng hôm nay, anh chờ tới giờ nhất định đã đói bụng.”
Bị nhìn thấy, Snape khó chịu trừng Harry.
Harry vẫn cười tủm tỉm như trước, ân cần xắn một miếng nhỏ, dùng nĩa ăn đưa tới bên miệng Snape.
Khóe miệng Snape run rẩy, nghiêng đầu.
“Nếm thử chút đi, anh sẽ thích cho xem.” Harry không chịu rút lui.
“……….Ta tự mình ăn.” Snape cúi đầu cầm lấy nĩa ăn.
“Ít nhất cũng ăn miếng này đi……..” Harry kiên trì.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Snape cũng chịu thỏa hiệp, cúi đầu qua cắn.
Harry nâng cằm, khẽ cười.
Hương vị trái cây nồng nặc nhưng không ngán, ăn vào miệng lập tức tan ra, Snape nhấm nuốt một chút, sau đó y dừng lại, trong bánh ngọt có thứ gì đó cứng cứng, lạnh băng như kim loại, Snape nhíu mày trầm tư một chút, sau đó quay đầu nhìn Harry, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc.
“Kỳ thực tôi rất muốn đem chính mình tặng cho anh, đáng tiếc hiện tại anh không chịu nhận.” Harry cười cười nói giỡn, sau đó thu hồi lại tươi cười, nghiêm túc nhìn Snape: “Vậy bây giờ, món quà này……..anh thích không?”
Snape nuốt bánh ngọt xuống, im lặng phun dị vật ra.
Là một chiếc nhẫn.
Hoàn Chương 87.