Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 32: Chương 32: TÀI NĂNG CỦA HARRY




Độc dược đại sư vung đũa phép làm sạch mớ hỗn độn trên mặt đất, sau đó dựa vào trên sô pha ngẩn người.

Khi Slytherin ngẩn người trông rất đặc biệt, không nhận ra đang đi vào cõi thần tiên, sắc mặt không hề thay đổi cứ như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng.

Snape khống chế bản thân, châm chọc lúc nãy chỉ vì muốn che dấu, suýt chút nữa y đã lên tiếng bảo Potter ở lại.

Mấy ngày này, Snape cố tình để mình và Allen tách biệt, mặc dù cả hai đều chính là y. Khi dùng thân phận giáo sư đối mặt với Potter, không được trộn lẫn tình cảm của Allen vào, Snape tự yêu cầu chính mình như vậy, nhưng giới hạn của hai thân phậm chậm rãi trở nên mơ hồ, cảm giác bắt đầu cứ quanh quẩn vào một chỗ.

Huấn luyện bế quan bí thuật, Potter rất có thiên phú, nhưng thể trạng đứa nhỏ này vẫn chưa đạt tới trạng thái lý tưởng nhất.

Đứa nhỏ này cậy mạnh, Snape có thể nhận ra điểm này.

Snape biết chính mình phải nghiêm khắc đối với Potter, vì vậy đối với cứu thế chủ cho tới bây giờ chưa hề có phút nào nhân từ, nhưng về phương diện khác, Snape rất yêu thương Harry. Tâm tình Snape thực phức tạp, trong quá khứ y chưa từng có mâu thuẫn rối rắm như vậy về tình cảm, điều này thực sự làm y không thể thích ứng nỗi.

Nghĩ tới buổi tối Potter lại đi dạ du hay làm những chuyện gì đó ngu xuẩn——Gryffindor chính là nguồn gốc rắc rối, Snape thật sự muốn nhốt tên ngu ngốc suy dinh dưỡng lại còn không biết tự chăm sóc mình vào hầm để hảo hảo nghỉ ngơi.

Úc, Meilin.

Snape thật sự muốn giết chết Potter. Con quái vật mắt xanh chết tiệt này đã thành công biến y thành một tên ngu xuẩn chỉ biết nghĩ lan man! May mắn chính là, buổi tối đó Snape tuần tra không phát hiện bóng dáng Potter.

Ngày nghỉ cuối tuần.

Snape biến đổi thân phận về nhà, từ khi có cứu thế chủ cứ hàng tuần tới chơi, số lần y về nhà tăng lên đáng kể.

Khi Snape nhìn thấy tên nhóc đang ngồi đọc sáng trên sô pha vừa ăn khoai tây chiên, lửa giận của y trong nháy mắt bùng lên, sáng sớm đã không thấy Potter trên bàn ăn ở Hogwarts, y liền đoán ra Potter đã sớm chạy tới đây, quả thật như vậy! Tên quỷ con đầu toàn rơm rạ này dự tính để toàn thân mình biến thành cọng rơm luôn sao! !

“Allen!” Harry nghe được tiếng động lập tức quay đầu lại tươi cười: “Tôi định cho anh một bất ngờ, ai ngờ anh ra ngoài.”

Nụ cười của cứu thế chủ phát ra đủ lực sát thương.

Cổ họng Snape nghẹn lại, sau một lúc lâu mới rầu rĩ hỏi: “Đến từ lúc nào?”

“Nửa giờ trước.” Harry trả lời.

“……….Ta đói bụng.” Trong lòng thầm mắng cậu bé, nhưng miệng Snape lại nói ra những lời thực nhụt chí.

“Vừa lúc, tôi cũng vậy.” Harry đứng lên: “Trong phòng bếp không còn thức ăn, đi mua nha?”

Harry là một người rất biết chăm sóc người khác, nhưng đối với việc tự chăm sóc bản thân, Harry hoàn toàn là một con gà mờ, chỉ cần không phải ở nhà dì, lúc đói bất luận ăn cái gì đối với cậu mà nói đều là mỹ vị, đây cũng chính là nguyên nhân cậu ôm một gói khoai tây chiên làm bữa ăn sáng.

“Còn vài miếng khoai tây chiên nè.” Harry đi tới bên người bạn trai, đút một miếng về phía miệng đối phương.

Snape im lặng không muốn tốn hơi, nghiêm mặt đi ra ngoài.

“Allen.” Harry không chịu từ bỏ túm lấy cánh tay đối phương: “Anh không phải đang đói bụng sao?”

Snape liếc Potter một cái, tràn ngập khinh bỉ.

“A?” Harry cười ha hả.

Trên thực tế, đối với loại người không ai nấu cơm khi đói bụng liền gặm dược liệu như Snape mà nói so với Potter chính là bên tám lạng người nửa cân.

“Ta không…….” Snape cự tuyệt còn chưa nói hết câu, miệng đã bị nhét vào một miếng khoai tây chiên.

Potter! !

Nhổ ra cũng không phải cử chỉ tao nhã, Snape chỉ đành mím môi gặm miếng khoai tây như đang gặm Potter mà nuốt xuống, bộ mặt vặn vẹo đến đáng sợ.

Harry không chút để ý, hai người ra khỏi nhà, Harry nhìn người yêu: “Allen, anh thật là Slytherin à?” Harry đã xác định khoảng 90% nhưng vẫn muốn nghe chính miệng bạn trai nói.

Snape ngừng lại khoảng nửa giây, lập tức tiếp tục bước tiếp, y quay đầu lại mỉm cười giả dối: “Không thì thế nào? Ta giống một Gryffindor làm việc lỗ mãng không tuân thủ nội quy trường học sao?”

Harry lúng túng, thì thào: “Tôi chỉ…….”

Snape tặng kèm một cái hừ lạnh.

“Dù sao chuyện này không ảnh hưởng tới chúng ta là tốt rồi.” Cậu bé Gryffindor cười mỉa.

Đầu óc của Gryffindor sao lại đơn giản như vậy, Snape thở dài trong lòng, không buồn nghĩ tới phản ứng ngây ngốc của đứa trẻ này nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Harry quan sát phản ứng đối phương, cân nhắc tới tâm tư đối phương.

Snape khó có dịp rãnh rỗi mà chuyên chú ở siêu thị chọn lựa rau cải cùng thịt như vậy.

“Cà rốt cũng không tồi.” Harry đột nhiên nói.

Snape theo phản xạ có điều kiện lập tức bỏ một bịch vào xe đẩy, a? Y nghiêng đầu nhìn Potter.

Harry làm bộ không phát hiện, thuận miệng nói: “Thuận tiện mua thêm chút chocolate nha?”

“Không được.” Snape kiên quyết từ chối.

Loại đồ ăn vặt rác rưởi này nên bị loại khỏi cuộc sống.

Harry cũng không buồn bực, lần này nhìn thẳng vào mắt bạn trai: “Allen……”

Snape nheo mắt lại, y muốn nói nhưng lại thôi.

“Kỳ thật anh đã ăn sáng rồi đi.” Ngữ khí của cậu bé thực khẳng định.

Snape đã ăn sáng ở Hogwarts xong mới về nhà.

Trong chốc lát, trử bỏ bảo trì bộ mặt không biểu tình, Snape không nói gì, giống như hai người đang chơi cờ, y bị Potter bất ngờ ăn mất một quân.

“Mua sắm cũng đủ rồi, đi tính tiền thôi.” Harry đoạn lấy xe đẩy, vui vẻ đi trước, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Lần này tôi muốn ăn món ở trang 3 trong sách dạy nấu ăn.”

Snape hoàn toàn bị nghẹn, y không có kinh nghiệm phối hợp các loại nguyên liệu, vì thế nãy giờ y cứ trực tiếp mua sắm theo hướng dẫn trong sách, chính là trang 3.

Sức quan sát cùng sự nhạy bén của nhóc con này có thể nói là dọa y nhảy dựng.

Nói cách khác, Potter vẫn âm thầm quan sát y?

Snape tức giận, nhưng đồng thời cũng an tâm, cứu thể chủ không phải chỉ là một tên ngốc chỉ biết đến chuyện yêu đương. Nhưng mà, nghĩ tới Potter không chừng đang cười trộm trong lòng, Snape liền nỗi giận, sắc mặt không khỏi đen thêm vài phần.

“Tôi sẽ rửa chén.” Cậu bé đảm bảo.

Nói thừa, một mình ngươi ăn, không rửa chén thì để ta rửa sao? Snape khuấy thức ăn trong nồi, oán hận nghĩ, trong lòng lôi Potter ra thăm hỏi từ đầu tới đuôi.

“Hơi mặn.” Harry ăn một miếng, nhận xét.

“Không thích thì khỏi ăn.” Snape lạnh lùng nói.

“Híc.” Harry không nói nữa, từng ngụm từng ngụm chậm rãi ăn, mày nhíu lại một chỗ, tỏ rõ ý thật sự rất mặn.

Ăn không tới một phần tư, người nhịn không nỗi vẫn là Snape.

Meilin, giết y đi!

Snape cầm lấy chén dĩa một lần nữa đổ thức ăn vào nồi hâm lại, bỏ thêm một ít nước, tiếp tục nấu. Có lẽ lúc nãy y có chút choáng đầu mới không cẩn thận bỏ nhiều muối.

Harry ngẩng đầu lên, trên mặt không thể che dấu ý cười.

Một lúc sau, thức ăn làm xong, Snape một lần nữa đặt trước mặt Harry, xoay người rời khỏi phòng bếp, thích ăn hay không, nếu y còn quản nữa thì y không phải họ Snape!

Harry le lưỡi, cũng không đuổi theo, quay đầu nhìn về phía bóng dáng bạn trai biến mất, nhìn trái nhìn phải, từ tủ chén lấy ra một lọ nước tương lắc lắc rùi rót vào dĩa.

Kỳ thật lúc nãy thức ăn không mặn, vì thế sau khi cho thêm nước lại trở nên nhạt miệng.

Hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn làm Harry rất hiếm khi cảm nhận được an toàn, Allen là người đầu tiên làm cậu có cảm giác như vậy, nhưng khi có những nhân tố xuất hiện có thể ảnh hưởng tới quan hệ của hai người, Harry sẽ rất bất an, vì thế cậu vội vàng rời khỏi trường, chỉ vì muốn xác nhận đối phương có để ý cậu là Gryffindor hay không, xác nhận xong còn phải thử nữa.

Allen vẫn rất để ý tới cậu như trước, không hề thay đổi.

Harry há to miệng ăn số thức ăn đã không còn hương vị ban đầu, khóe miệng cong lên một độ cung thật to.

………

Snape ở phòng khách làm độc dược.

Vẻ bình tĩnh trên gương mặt cùng nội tâm đang dao động mạnh liệt đang tỷ lệ thuận với nhau, Snape không ngừng khinh bỉ chính mình hết lần này tới lần khác thỏa hiệp với Potter.

“Cám ơn, ăn ngon lắm.” Âm thanh từ phía sau truyền tới.

Cút, khắc tinh.

Snape không ngẩng đầu lên.

“Cho tôi uống sao?” Harry thích thú ngồi qua một bên, hai mắt tỏa sáng.

Snape có loại xúc động muốn ụp cả nồi độc dược vào gương mặt tươi cười đáng khinh bỉ của cậu bé, bởi vì! Đây quả thực! ! Là cho Potter uống! ! !

“Anh biết tôi đang học bế quan bí thuật đi?” Harry tự nhiên nói: “Quyển sách kia rất có ích, tôi tiến bộ rất lớn.”

Tiến bộ lớn? Snape liếc mắt nhìn Potter, chỉ là một chút tiến bộ mà thôi, đắc ý cái gì, Snape không quên những ký ức trong đầu Potter, nói tới lại làm y buồn bực, toàn liên quan tới Potter ngu ngốc và con cẩu ngu xuẩn làm y buồn bực mắng trong lòng tới hộc máu.

“Mới bắt đầu thì nên vừa phải thôi, nếu không không thể bảo vệ đại não, ngược lại còn mở rộng cửa cho người ta vào.” Snape nghiêm khắc nói.

“Ưm.” Harry gật đầu, suy nghĩ lại hỏi tiếp: “Allen làm thế nào để đuổi người xâm lấn ra ngoài?”

“Lập lá chắn.” Snape vui vẻ cùng Potter thảo thuận vấn đề học tập, ngay cả vấn đề vô cùng ấu trĩ y cũng không tiếc hơi mà trả lời.

“Ý của tôi không phải như vậy…..” Harry chần chờ, giơ tay lên quơ quào: “Đó là dạng cảm giác thế nào?”

Snape nhướng mi, nghe không hiểu lắm.

“Là dạng cảm giác gì để anh biết mình đã hoàn toàn đuổi đối phương ra ngoài, lúc thành công ý.” Harry đắn do nói.

Đây là vấn đề Potter không hiểu?

Nghiêm túc mà nói, Snape thật sự không phải một thầy giáo tốt, y không biết dạy người ta cách cảm thụ, vì thế rất nhiều lúc không thể chỉ đạo trúng trọng điểm.

Snape tự hỏi một chút, ngón tay búng vào cốc thủy tinh phát ra một tiếng keng: “Đó là một loại bắn ngược, đối với người mới bắt đầu thường sẽ căng cứng như thủy tinh, mạnh mẽ bắn ngược trở về thì lá chắn của mình cũng dễ dàng bị đánh nát.”

Vung đũa phép, một cái chén nhựa xuất hiện, đồng dạng búng một phát nhưng không có âm thanh phát ra: “Loại bắn ngược này bền hơn, lá chắn có độ co duỗi, có thể phân tán ma lực của kẻ tập kích, sau đó đẩy ngược trở lại.”

Giải thích vấn đề mang tính chất trừu tượng này đối với Snape mà nói rất khó khăn, chọn lựa ngôn ngữ biểu đạt cho tới bây giờ vẫn luôn là mối uy hiếp với Snape.

Harry hơi nghiêng đầu, cân nhắc một chút, do dự: “…….cũng chính là điểm giống cùng khác nhau?”

Hử?

“Tôi nên cho đối phương hứng lấy một cú xâm lấn chứ không phải chỉ thoát khỏi xâm lược.” Harry nghiệm ra.

Lần này tới phiên Snape giật mình.

Sức quan sát, sự nhạy bén cùng với năng lực lý giải của Potter thực sự xuất sắc.

Người này nghiệm ra được những điều người khác không thể nhận ra.

“Ừm, chính là như vậy.” Snape gật nhẹ đầu, ngoắc tay: “Cắt cái này thành đoạn, mỗi đoạn dài nửa tấc anh.”

“A? Được.” Harry vội vàng nghe theo phân phó chạy tới giúp.

“Nghiêng dao góc ba mươi độ, dùng ngón tay trái ấn chặt.” Snape nhanh chóng chỉ dẫn.

Harry gật mạnh đầu, bắt đầu cắt. Không được làm hư dược liệu của Allen, trong lòng Harry chỉ có duy nhất một suy nghĩ này.

Nhìn động tác của Harry, ánh mắt Snape dần nheo lại thành một khe nhỏ, không thể nói là thuần thục, nhưng căn bản không hề có sai lầm: “Đủ rồi.” Y cầm lấy mớ dược liệc trực tiếp ném vào nồi quặng.

Bình thường trên khóa độc dược luôn cắt so le không đồng đều, hiện tại lại hoàn toàn khác biệt.

Kết luận, Harry Potter bị tình cảm dao động đi lý trí vốn có của mình, bởi vậy việc học bế quan bí thuật thật sự rất quan trọng với Potter, bởi vì nó có thể trợ giúp để khống chế cảm xúc.

Hoàn Chương 32.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.