Quan hệ của hai người kỳ thật cũng không có gì biến hóa, trừ bỏ có thêm những nụ hôn.
Ví dụ như nụ hôn chào buổi sáng.
Harry từ bé vẫn luôn hâm mộ những đứa trẻ được mẹ hôn vào mỗi buổi sáng, cậu không có mẹ, vì thế cậu nhất định không thể nào có được, nhưng cậu nghĩ như hiện tại, cảm giác tiếp xúc đơn giản này có thể làm cậu có tâm trạng thật tốt suốt cả ngày.
“Allen, hôm nay chúng ta đi dạo phố được không?” Harry ôm lấy cánh tay đối phương: “Tôi muốn mua một vài món quà.”
Mua cho ai? Snape áp chế nghi vấn trong lòng mình không để phát ra, y không muốn làm chính mình có vẻ như đang ghen. Hai người chỉ vừa ở cùng một chỗ, Snape không muốn lập tức đã đem mặt bá đạo của mình bộc lộ ra ngoài, tuy rằng y biết rất rõ, tính cách Slytherin đặc biệt thể hiện trên người y vô cùng nhuần nhuyễn, thí dụ như về mặt độc chiếm.
Tuyết tan chảy lạnh hơn nhiều so với khi tuyết rơi.
Harry vui vẻ đi ra ngoài, vừa đưa tay hà hơi vừa nghĩ nên mua cho Hermione thứ gì làm quà, lần này có thể gặp được Allen ít nhiều gì cũng nhờ vào Hermione, cậu phải cám ơn cô.
Snape rầu rĩ đi theo phía sau, âm thầm khinh bỉ chính mình lòng dạ quá hẹp hòi.
Đầu tiên Harry tới tiệm sách, Hermione thích nhất là sách.
“Quà?” Snape nâng mi, khô cằn nói.
“Anh cảm thấy thứ này không tốt?” Harry nhíu mày, ngoài sách ra, cậu còn có thể mua cái gì: “Vậy qua cửa hàng trang sức đối diện xem thử đi.”
Trang sức? Rời khỏi tiệm sách trong nháy mắt Snape rụt cổ lại, một nửa vì khó chịu, một nửa vì lạnh, trang sức là thứ cho con gái dùng đi.
“Lạnh sao?” Harry thân thiết hỏi.
Snape nhẹ nhàng lắc đầu.
Harry đẩy cửa kính của tiệm trang sức, đầu tiên liền lấy một chiếc khắn quàng cổ treo ở sát cửa quàng lên cổ bạn trai, là loại kiểu dáng trắng đen xen lẫn: “Anh ra ngoài nên mang khăn quàng cổ, thích không?”
“………….” Snape không nói gì, nhưng biểu tình nhanh chóng thả lỏng.
Bà chủ tiệm trang sức dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hai vị khách hàng duy nhất trong tiệm.
Harry nhận thấy đối phương rất thích, cậu xếp chiếc khăn gọn gàng, sau đó chuyển qua xem đồ trang sức liền hoa cả mắt, Harry có chút dao động, Hermione thích mấy thứ này sao? Sao có thể chứ, Harry không thể tìm được chút nữ tính nào trên người Hermione. Sở thích sao.
Snape bị một sợi dây chuyền lôi kéo sự chú ý, đó là một viên đá nhỏ có hình oval, màu trắng ngà, dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng cũng vô cùng nhu hòa.
“Đây là đá ánh trăng.” Chủ tiệm đi tới giới thiệu: “Đây là bảo thạch có thể hấp thụ tình yêu……”
Chủ tiệm còn chưa nói xong đã bị Snape hung hăng trừng mắt, hơi thở cường đại làm bà phải ngậm miệng lại.
“Ta muốn.” Snape trực tiếp cầm lấy sợi dây lên tay, ngay cả giá cũng không hỏi tới.
Kết quả, Snape sài hết toàn bộ tiền trên người mình.
Harry thoáng sửng sốt, nói lắp bắp: “Tôi tôi…..phải đi mua sách.”
Ra khỏi cửa, Harry trộm nhìn đối phương.”
“Này.” Snape quay đầu qua một bên, vươn tay.
“Mua cho tôi sao?” Harry lập tức giơ lên nụ cười thật tươi.
Snape đỏ mặt gật đầu, y lần đầu nhìn thấy viên đá này liền cảm thấy nó rất hợp với Daniel, nhu hòa không chói mắt lại vô cùng ấm áp.
“Tôi đeo không được.” Harry thử vài lần cũng không đeo lên được.
“Ngu ngốc.” Snape mắng nhỏ, không thể không đi hỗ trợ, hai tay vòng ra sau cổ thiếu niên, cánh mũi to của Snape vô tình lướt qua môi đối phương, tay y khẽ run lên nhưng vẫn thuận lợi đeo xong.
Harry ngây ngô cười hắc hắc, có qua có lại giúp bạn trai chỉnh tốt khăn quàng cổ.
Hai người quay lại tiệm sách một lần nữa, lần này Harry chuyên chú đọc sách trên kệ, cậu nhất định phải chọn một quyển thật hay.
Snape không có việc gì làm xoay người đi tới một kệ sách khác, thật sự rất lạnh, cho dù quấn khăn quàng cổ cũng không tốt hơn chút nào, nhịn không được lại rụt cổ, y cảm thấy cổ mình lạnh như băng giống như không hề mang gì cả.
Cảm giác này dường như đã từng gặp qua.
Snape nhớ lại, sau đó tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hai tuần trước, y từng bị cảm giác này một lần, chính là thời điểm y 5 tuổi, kết quả ngày hôm sau y liền biến đổi trở về.
Đây là có chuyện gì?
Snape luống cuống, hiệu quả của độc dược không phải đã được giải sao? Vì sao lại còn xuất hiện phản ứng này? Chẳng lẽ………
Trái tim lạnh băng trực tiếp bị quăng vào lò.
Y vẫn luôn xem nhẹ đoạn trí nhớ bị mất đi. Trí nhớ của y không đầy đủ, y hoàn toàn không nhớ được chuyện mình nấu độc dược bị sự cố, lí do phải nấu độc dược.
Độc dược làm cơ thể cùng tâm trí của y bị co rút, nếu nói như vậy trạng thái hiện tại của y cũng chỉ là một loại hình thái co rút?
Snape vì phỏng đoán của chính mình mà hoảng sợ đến ngây người.
Không, không có khả năng. Snape xuyên qua giá sách nhìn thiếu niên đang chuyên tâm, Daniel….. Y muốn gọi, nhưng không thể phát ra được âm thanh. Ép buộc chính mình bước đi, Snape đi về phía cửa tiệm sách, nơi đó có sách báo Muggle, mấy ngày nay y không để ý tới báo chí, nhưng nếu phỏng đoán của y chính xác thì ngày trên báo……
Tháng 1 năm 1996!
Đầu óc Snape nhất thời trống rỗng, miệng của y vô thức hé mở.
“Đứa nhỏ, cậu không sao chứ?” Ông chủ đứng chỗ quầy thu ngân hỏi.
Snape ngẩng đầu, sắc mặt y trắng bệch như vừa nhìn thấy quỷ, nếu năm nay là 1996, như vậy y đã 36 tuổi chứ không phải 18 tuổi, cách biệt gần 18 năm!
Lui về phía sau từng bước, lại tiếp tục lui về phía sau, Snape hoảng hốt bối rối chạy ào ra khỏi tiệm sách.
Snape liều mạng cắm đầu chạy, không có phương hướng, không có mục đích, cảm giác khổ sở đánh sâu vào lồng ngực y, Snape hoàn toàn hỗn loạn. Chờ đến khi y hao hết thể lực đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ mà thở hổn hển, dạ dày bởi vì hoạt động kịch liệt mà mạnh mẽ co giật, Snape đau đớn xoay người dựa vào tường, toàn bộ những thứ ăn lúc sáng đều ói ra hết.
Dựa vào tường bước tới vài bước, Snape tựa vào góc tường chậm rãi trượt xuống, đây là một nơi hẻo lánh, không hề có người qua lại, bất quá Snape cũng không để ý tới chuyện đó, y ôm lấy đầu mình liều mạng nhớ lại, nhớ lại những kí ức mình đã đánh mất, càng nghĩ càng đau đầu, nhưng mặc kệ cơn đau y cứ liều mạng nhớ lại, không chút lưu tình tự làm tổn thương chính mình.
Mồ hôi thấm ướt lưng Snape, áo sơ mi ướt đẫm lạnh như băng.
Thiếu niên tóc đen không ngừng run rẩy, đợi đến lúc chút khí lực cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể, y rốt cuộc mất đi tri giác.
Mặt trời lặn, ánh trăng lên cao, khí lạnh trong cơ thể ngày càng tăng, thiếu niên trong góc tường vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết, bóng tối che dấu bóng dáng Snape, không chút nhân từ cướp đi từng tấc độ ấm trên người y, vô cùng tàn bạo.
Ngày đêm chuyển đổi, ánh mặt trời thay thế bóng đêm.
Thiếu niên cuộn mình trong góc tường đã biến thành một người đàn ông, không thể xem nhẹ sắc mặt thâm sâu, chiếc mũi ưng thật to, sắc mặt tái nhợt, người đàn ông mở to mắt, con ngươi màu đen mang theo chút mê muội, nhưng không đến một giây đồng hồ, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, giống như có thể cắt đứt làn khí lạnh bao quanh mình.
Severus Snape rốt cuộc trở về hình dạng chân chính của mình, y là viện trưởng Slytherin.
Tay chân đều bị đông cứng, Snape không chút đổi sắc chống tay đứng lên, y rất nhanh chỉnh lí lại trí nhớ của mình, gương mặt Daniel thoáng hiện qua cùng lúc đó trái tim y cũng run lên.
Trí nhớ này vô cùng sống động, đến mức làm Snape khó có thể thừa nhận.
Một đứa nhỏ 15 tuổi.
Snape dựa vào tường, xem xem y đã làm ra chuyện gì, y cùng một đứa nhỏ 15 tuổi ở cùng một chỗ, trong cái lễ Giáng Sinh điên khùng này!
Snape thở mạnh một hơi, tâm tình 18 tuổi nhanh chóng chuyển hóa về hiện tại. Y biết rất rõ mình là ai, siết chặt cánh tay, Snape chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như vậy.
Đều là độc dược kia làm hại.
Từ khi Snape đảm nhiệm chức vụ giáo sư độc dược tới nay, đây là lần đầu tiên xảy ra sự cố lớn như vậy, đó là một liều thuốc ổn định, có tác dụng nhất định đối với tâm hồn, độc dược này cần một loại nguyên liệu là máu của rồng băng, hơn nữa phải là loại tinh khiết nhất, y mua ở hẻm Knockturn, chính là trên thực tế độc dược không được tinh khiết như yêu cầu.
Snape nhất thời sơ suất, chính là chỉ trong một phút sơ ý của y nồi quặng liền nổ mạnh, y vừa vặn bị độc dược văng trúng, cái giá phải trả chính là vận mệnh hiện tại, co rút không chỉ là tuổi tác, chính xác mà nói chính là trạng thái của linh hồn, vì thế ngay cả dấu hiệu xấu xí khắc vào tận linh hồn cũng biến mất, vì vậy y mới không chút nào hoài nghi vị trí cùng hoàn cảnh của mình. Y muốn đốt trụi cửa hàng kia, Snape nghiến răng nghiến lợi.
Còn có đứa nhỏ kia, vì cái gì lại xuất hiện ở đường Bàn Xoay, vì cái gì không để y lưu lạc vài ngày, vì cái gì không để y một mình chờ đợi dược hiệu hết tác dụng!
Snape siết chặt tay, y không muốn nhớ tới những cảm xúc mình ngày hôm qua, những thứ mà hôm nay tự mình nhìn lại lại thấy thực buồn cười, bất luận là đứa nhỏ kia hay phần tình cảm ngây thơ này đều buồn cười. Đây hoàn toàn là sai lầm.
Snape nâng bước chuẩn bị trở về, thu thập một chút y còn phải quay về trường, nhưng vừa mới di chuyển, Snape liền dừng lại, Daniel có ở trước cửa nhà y không?
Ý niệm này trong đầu làm Snape lùi bước, Snape không muốn thừa nhận nhưng y quả thực không muốn gặp đứa nhỏ kia nữa, quỷ tha ma bắt, y không biết nên dùng cái gì để đối mặt.
Đây tất cả đều là lỗi của y, Snape cảm thấy xấu hổ, trên nóc nhà vài hôm trước, người chủ động trước chính là mình. Được rồi, thời điểm đó mình chỉ mới 18 tuổi, không có dấu hiệu Hắc Ám, không có bằng hữu, hơn nữa cũng đủ ngu ngốc, Snape tự giải vây cho mình, đáng tiếc bào chữa thế nào cũng không thể thuyết phục y lập tức về nhà.
Đứa nhỏ kia vẫn còn ảnh hưởng tới y, ít nhất bây giờ vẫn còn.
Ánh mắt Snape vô cùng rối rắm, nhát gan không dám đối mặt làm y cảm thấy xấu hổ bội phần, có lẽ y nên chờ đứa nhỏ kia đi rồi hẳn quay về, Daniel phải quay về trường, không phải sao? Suy nghĩ này vừa hiện ra lại càng làm Snape rối hơn, ức, Meilin, Daniel là học trò của y, mười lăm tuổi, là một học trò năm thứ 5, tuy rằng y không nhớ rõ. Cho dù y là giáo sư nhưng cũng không thể nhớ hết tên cùng mặt của học trò, huống chi y cũng không có ưu ái và ham thích của giáo sư.
Học trò Slytherin cùng Gryffindor y nhớ rất rõ, nhưng Ravenclaw cùng Hufflefull, y nhớ không được mấy người, trừ bỏ vài người có thành tích độc dược không tệ lắm, những học trò khác trong mắt y đều là người qua đường A.
“Chết tiệt! Chết tiệt!” Snape hung hăng mắng, trong phút chốc y thật sự muốn giết chết chính mình.
Luồng hơi nóng phả ra từ miệng gặp nhiệt độ lạnh như băng lập tức ngưng kết biến mất.
“Dumbledore chết tiệt.” Snape bắt đầu giận chó đánh mèo sang những người khác, nếu không phải Dumbledore muốn y hỗ trợ bào chế loại độc dược này thì y tuyệt đối cũng không tự mình đi tìm phiền toái, lão già này luôn tìm được biện pháp thuyết phục y làm bất cứ chuyện gì, Snape không tình nguyện nhưng miễn cưỡng cũng phải nghe theo, nếu có thể quay lại, cho dù Dumbledore trừng mắt nhìn y cả ngày, y tuyệt đối cũng không làm.
Harry Potter lại càng chết tiệt hơn!
Đây mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, ngu ngốc không học được bế quan bí thuật, ngu ngốc chỉ biết ôm vết sẹo kêu đau, Dumbledore nói cái gì mà thuốc ổn định linh hồn sẽ có hiệu quả, còn nói gì đứa nhỏ đáng thương cần sự trợ giúp của y, tiểu sư tử vô liêm sỉ trừ bỏ nhào tới gây họa mỗi năm thì có thể làm được cái gì!
Được việc thì ít phá hoại có thừa!
Snape thề, y trở về trường học xong nhất định phải đem Harry Potter xé thành mảnh nhỏ.
Hoàn Chương 12.