Tính ra thì đây là lần đầu tiên hai người dùng diện mạo thực sự của mình thẳng thắn đối mặt nhau, thực thần kỳ, không có xấu hổ, không có ngăn cách, không có gì không tự nhiên, nam nhân lớn tuổi mặc áo chùng đen bất đắc dĩ xoay người lại, vòng tay kéo thiếu niên vào lòng ngực mình, giống như đây là chuyện bình thường nhất trên đời.
Cơ thể thiếu niên rét run, tựa như hàn khí thấm vào tận xương tủy, Snape nhíu mày, lồng ngực lại ẩn ẩn đau: “Có chuyện gì?” Không hề châm chọc, cũng không hề trách cứ, Snape nhẹ nhàng hỏi.
Thiếu niên trong lòng buồn bực lắc đầu, cánh tay lại càng siết chặt hơn, Harry tới đây không phải để bàn luận, cậu tới để gặp người mình yêu, thân thiết với anh, dùng hết tất cả cơ hội, vì mỗi lần được gần nhau, cậu lại mất đi một lần cơ hội, cậu không có tương lai, bọn họ cũng không có tương lai.
Trong trận chiến này, bất luận là cậu, hay những người bên cạnh cậu, bọn họ đều phải trả giá rất nhiều, hết thảy đã không thể dừng lại được nữa, Harry trốn không thoát, rất nhiều thảm kịch diễn ra trước mắt cậu, rất nhiều tiếng thét vọng bên tai, còn có mùi máu tươi nồng nặc xông vào xoang mũi, chiến tranh nhiều thêm một ngày sẽ càng có nhiều vong hồn, cậu có thể nhìn thấy ánh mắt trống rỗng tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, bọn họ, là trách nhiệm của cậu, cậu phải chấm dứt hết thảy.
Snape không đuổi Harry rời đi nữa, hầm có lẽ là nơi an toàn nhất ở Hogwarts, bất luận là ai cũng không thể tùy ý xâm nhập nơi này, dù sao Snape cũng là hiệu trưởng, đồng thời cũng là tử thần thực tử có vị trí rất cao, một hồi sau, Snape phóng nhẹ giọng điệu: “Ngồi đi, ta lấy chút độc dược.”
Harry không hề động.
“Đừng làm như con nít, xấu hổ.” Snape xoa đầu thiếu niên, như trách cứ cũng như không phải.
Harry lúc này mới chịu thả tay ra, dời ra khoảng cách, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, nghiêng đầu, cậu chú ý từng động tác của nam nhân, biểu tình nghiêm túc lựa chọn độc dược, lúc xoay người lại làm ra bộ dáng như không thèm nhìn cậu, bước nhanh về phía trước, có chút sốt ruột: “……..anh có vẻ không được tự nhiên.”
Snape sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục thái độ hung ác bình thường, nhét độc dược vào trong tay Harry, người nọ cũng không nhìn xem là gì càu nhàu vài tiếng ngửa đầu uống hết, sau đó ném cái chai qua một bên, Harry nói: “…………ngồi với tôi một lát được không?” Hoàn toàn không cho người ta có cơ hội nhẫn tâm cự tuyệt.
Snape cứng ngắc ngồi xuống, y thực sự xem lời nói của Harry, còn có hành động thỏa hiệp của chính mình. Ngay sau đó, thiếu niên với cái đầu tóc rối bù nằm lên đùi y, tìm được vị trí thích hợp sau đó không nhúc nhích nữa, từ từ nhắm mắt lại tựa như đang nghỉ ngơi.
Snape nhận ra mệt mỏi trong đôi mắt của Harry, do dự một lát, y đưa tay lên khoát lên vai thiếu niên, mấy tháng không gặp, người yêu của y đang nằm trước mắt, lúc còn ở đường Bàn Xoay vẫn chỉ là một đứa nhỏ, chỉ là một đứa nhỏ sớm trưởng thành, mà hiện tại, cậu đã trở thành một nam nhân âm trầm, hơn nữa cả người phủ đầy tang thương cùng nặng nề, không còn là một đứa nhỏ.
“Này, Severus, anh phát hiện tôi là Daniel từ lúc nào?” Đột nhiên Harry hỏi nhưng cũng không mở mắt ra.
“……lần ngươi khóc trong hầm.” Một lát sau Snape nói.
Harry nhớ số lần mình khóc không nhiều, nhưng không thể nhớ nỗi, cậu cũng không truy tới cùng, lại nói: “Dù sao mỗi lần tôi khóc đều là lỗi của anh.”
“……….” Snape không nói gì.
Harry quơ tay, bắt lấy cánh tay còn lại của nam nhân, độ ấm còn cao hơn cơ thể mình, Harry nhẹ nhàng nắm lấy, áp mặt vào mu bàn tay: “Trước kia chúng ta còn cá cược xem anh có nhiệt độ cơ thể hay không, bởi vì quỷ hút máu bình thường lạnh như khối băng vậy, ưm, còn có, có lần Ron còn định mang tỏi vào lớp độc dược, thử xem có thể xua đuổi được anh không……” Harry nhớ lại chuyện cũ lộ ra mạt cười thản nhiên: “Chờ cậu ấy đến trường, anh có thể trừ điểm.”
“………..phần của ngươi cũng không ít hơn là bao.” Snape nhíu mi, theo bản năng châm chích lại lời nói của Harry. Bất quá lời vừa nói ra, âm điệu cứ dần giảm xuống, tới từ cuối cùng thực sự không thể nghe thấy. Snape cũng không giỏi làm ra vẻ lạc quan giả dối.
Harry trầm mặc, qua một lát sau cậu đột nhiên xoay người ghét trên đùi nam nhân mà cười, nặng nề cười.
Quả nhiên a, Severus, cái gì anh cũng biết, nhưng cái gì cũng không nói, đúng vậy, anh khôn khéo như vậy, còn dạy tôi bế quan bí thuật, so với bất kỳ ai anh hiểu rõ mối liên hệ của tôi và Chúa tể Hắc ám, anh luôn phát hiện chân tướng sớm hơn bất kỳ ai, đúng không?
Harry nghe thấy tiếng cười của mình thực khó nghe, đời này cậu chưa từng cười như vậy, trong lòng cậu âm thầm gọi n lần tên của nam nhân, tựa như muốn khắc nó vào trong não: Severus, Severus, Severus………
“Harry!” Snape nhíu mày ngày càng chặt, nâng thiếu niên đang luống cuống ngồi dậy.
“………tôi không sao.” Harry bịt trán lại, dừng một giây, sau đó gương mặt khôi phục bộ dáng bình thường: “Tôi mệt quá.” Nói xong, Harry đứng lên, ngựa quen đường cũ đi vào phòng ngủ.
Ánh mắt Snape có chút lo lắng nhìn về phía phòng ngủ, một lúc lâu sau, y đứng dậy đi tới giá sách, rút ra một quyển sách cũ nát đã ố vàng, mở ra một trang có đầy bút ký, y chăm chú nhìn lại một lần, không có phương pháp nào để tách biệt linh hồn và hồn phiến, Snape chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Y tìm được một khế ước, thời điểm sinh mệnh Harry gần như bằng không, y sẽ chuyển dời ma lực, thậm chí là sinh mệnh của mình thông qua khế ước tới cơ thể đối phương, y không biết làm vậy có hiệu quả hay không, y cũng không biết mảnh hồn phiến kia liên hệ chặt chẽ với sinh mệnh Harry thế nào, y chỉ biết sự bảo hộ của sinh mạng có lựa chọn, linh hồn của y chọn lựa bảo hộ cho Harry Potter, như vậy có lẽ sẽ có một kết cục khác, nhưng cũng chỉ là có lẽ mà thôi.
Có lẽ y sẽ thất bại, rất có thể.
Nhưng mà, cho dù như vậy, ít ra y cũng không để cậu một mình đối mặt với tử vong.
………..
Snape không quan tâm tới mớ bài tập nữa, y tắt đèn, phóng chú dò xét bốn phía, đồng thời kèm thêm chú cách âm, bột floo để sẵn trên nóc lò sưởi, có thể dùng bất cứ lúc nào, cuối cùng phải ra ngoài tiêu trừ mùi cùng dấu vết của Harry ở đại sảnh, Snape nhặt lấy áo tàng hình trên mặt đất đi vào phòng.
Snape thấy Harry đang vùi trong chăn, trên người mặc áo ngủ của y, đại khái là tùy tiện lấy trong tủ áo đi, sắc mặt vẫn không tốt như trước.
“Tôi vẫn cảm thấy nằm trong lòng anh càng thoải mái hơn.” Harry không ngủ, thấy anh tới liền kéo anh ngồi xuống, lắc lắc hai tay áo, nói: “Bây giờ tôi có giống con dơi con không?” Harry cơ hồ không có quần áo màu đen, càng miễn bàn tới áo ngủ đen.
Không đợi Snape kịp nói gì, thiếu niên đã nhào vào ôm ấp của anh, tựa như xưa, thân thiết dựa vào, dùng nhiệt độ cơ thể xác nhận tồn tại, trao đổi hơi thở ấm áp. Snape có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh tâm tư của y tập trung vào việc làm sao hạ khế ước lên người Harry mà không để đối phương phát hiện, đây là một nan đề, đối phương đã không còn là một phù thủy nhỏ không biết gì nữa.
“Ngủ ngon………” Harry nhẹ nhàng nói.
Snape không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy eo đối phương.
Trong màn đêm tràn ngập tiếng hít thở vững vàng, hồi lâu, Snape quyết định để lại sau, Harry rất khó mới có thể ngủ an ổn như vậy, y không muốn đánh thức đối phương, y sẽ tìm cơ hội khác.
Snape cũng mệt mỏi, vì thế y nhắm mắt lại, thực khó có được một đêm yên lặng như đêm nay.
………..
Nửa đêm.
Snape bị thiếu niên đang run rẩy trong lòng đánh thức, bất đồng với nhiệt độ thấp lúc trước, hiện tại độ ấm cơ thể Harry lại tăng cao, miệng còn phát ra âm thanh nức nở.
“Harry?” Snape đưa tay, chạm tới vết sẹo đang nóng bừng, đúng vậy, cái trán nóng lên, chính xác hơn là vết sẹo, nóng tới bỏng tay.
“A!” Harry bật người ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, cậu thở hồng hộc, vài giây sau cơ thể lại lạnh như băng, gương mặt tràn ngập thống khổ, chết tiệt, khốn khiếp! Bụm lấy cổ họng, Harry quay đầu muốn nôn, lại bởi vì dạ dày không có thứ gì mà thấy bại.
Con rắn kia, trong tất cả giấc mộng, Harry oán nhận nhất là chính mình biến thành thị giác của nó, ai có thể tưởng tượng được hương vì tanh tưởi trong cổ họng lúc nó nuốt thức ăn? Không ai, ngoại trừ Harry, Harry cố gắng hít thở, cậu ý thức được một chuyện, cậu có thể liên kết với con rắn đó….. như vậy nó rất có thể là hồn khí, thì ra là vậy, có một hồn khí tồn tại bên cạnh Chúa tể Hắc ám.
Ánh mắt Harry nháy biến trở nên lạnh lùng.
“Harry!” Một bàn tay mạnh mẽ túm lầy cậu, Harry muốn đánh trả, nhưng cánh tay mới đi được một nửa cậu liền nhớ tới đây là đâu, người bên cạnh là ai, cũng may đối phương là bậc thầy về thực chiến, dễ dàng đỡ được công kích của cậu. Chính là vẻ mặt nam nhân chắc chắn cũng âm trầm như âm thanh của anh, đáng tiếc quá tối, Harry không nhìn được.
“Ác mộng sao?” Trong lúc Harry trầm mặc, nam nhân đặt câu hỏi.
Harry vòng tay ôm lấy anh, cái trán chạm vào ngực nam nhân, vẫn còn rất lạnh, nhiệt độ cơ thể biến đổi làm Harry có chút khó chịu, cộng thêm cơn ác mộng ảnh hưởng, Harry run rẩy sờ soạng, bắt lấy cánh tay nam nhân.
Nhìn không được biểu tình của Snape, thật tốt, Harry đột nhiên nghĩ vậy, giây tiếp theo cậu tiến tới, thông qua âm thanh lúc nãy, chuẩn xác tiếp xúc đôi môi đối phương.
Snape còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đầu lưỡi thiếu niên đã mạnh mẽ xông vào, ngang ngược dây dưa, đồng thời Snape cảm thấy bàn tay Harry đang bấu cánh tay mình tăng lực, đây không giống như một nụ hôn, cứ như đang truyền đạt gì đó, tỷ như bất lực, tỷ như sợ hãi, tỷ như tuyệt vọng.
Harry đè lên trên nam nhân, không hề chấm dứt nụ hôn, đôi tay cũng bắt đầu làm càn. Cậu cần một hơi thở khác để tiêu tán đi hương vị kinh khủng trong đầu, cậu cận một sự kích thích để che dấu ảo giác của cơ thể, cậu cần Severus ôm mình, cậu muốn anh.
Snape rất nhanh phát hiện ra Harry không thích hợp, y xoay người dứt khoát đè thiếu niên lại, bắt được cánh tay thiếu niên, khàn giọng nói: “Harry, trạng thái của ngươi hôm nay rất tệ……..” Lúc này cần chính là bình tĩnh, chứ không phải…….
“Không phải……hôm nay?” Tiếng thở nặng nề của thiếu niên vang lên bên tai Snape trở thành chua xót: “Nhưng mà chúng ta có ngày mai sao?”
Snape giật mình, trong bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng vẻ mặt thế nào mới có thể phát ra ngữ điệu như vậy?
“Có một số việc chúng ta đều hiểu rõ, Severus, vì vậy.” Thiếu niên chủ động bò lên người nam nhân, thân cận hơn nữa, mê hoặc cũng tốt, dụ dỗ cũng tốt, Harry nhắm mắt lại, yêu thương hôn lên đôi môi lạnh lẽo, lời nói nhẹ nhàng phun ra xen lẫn những hành động mơn trớn: “Hiện tại anh chỉ cần nghĩ tới tôi là tốt rồi.”
Những lời này hoàn toàn cắt đứt thần kinh Snape, gắn bó hai người không chỉ có tình yêu, còn có tuyệt vọng, hai cơ thể rất nhanh dây dưa cùng một chỗ, kịch liệt va chạm, tựa như hai con thú điên cuồng với những vết thương buồn thiu.
Không phải dịu dàng ôn nhu, là một loại kết hợp sáp nhập sinh mệnh cùng linh hồn vào cùng nhau.
Bọn họ yêu nhau, tới chết cũng không thay đổi.
Hoàn Chương 99.