Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 94: Chương 94: TÔI YÊU ANH!




Mặc đồng phục Gryffindor Harry giống như phát điên lao ra khỏi trường học, trong đầu cậu rối loạn một nùi.

Severus không đứng bên người Chúa tể Hắc ám, sẽ không!

Ý niệm này điên cuồng gào rống trong đầu cậu.

Chính là, vì sao Severus phải giết hiệu trưởng?

Đó là Albus Dumbledore, là hiệu trưởng! Vì cái gì anh phải giết cụ!

Chẳng lẽ có một ngày, Severus cũng tự tay giết chết mình sao?

Không! Giống như bị bóp cổ, Harry gập người lại ho khan, nước mắt cũng trào ra.

Sirius đã chết, người thân duy nhất của cậu cũng không còn, nếu như có một ngày cậu phải đối mặt với đũa phép của người yêu, Harry thực sự không biết mình phải đấu tranh cho cái gì.

Cậu còn cần đối mặt với Chúa tể Hắc ám làm gì?

Harry cảm thấy sinh mệnh của mình bị xé rách.

Vịn vào tường, cậu chậm chạp đi tới đường Bàn Xoay, bước chân nặng như đeo chì.

Cuối cùng cũng tới căn nhà u ám kia, Harry cũng không còn chút sức lực, suy sụp ngồi bệt trước cửa, cơ thể không ngừng run rẩy, đầu óc cũng bùng nổ.

Đột nhiên cậu không dám bước vào trong, cậu muốn chờ ở đây.

Chờ đợi một chú ngữ tà ác, hoặc là một người vì cậu mà mở rộng cửa?

Harry ôm chặt gối, chôn đầu vào trong.

Severus, cầu xin anh, nói cho tôi biết tất cả chỉ là giả dối.

Nói cho tôi biết, anh chỉ là bất đắc dĩ.

Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết đi…….

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, dài tới mức cơ thể Harry tê liệt, nhưng cậu vẫn duy trì tư thế như vậy.

“Hắt xì——”

Đêm khuya yên tĩnh, âm thanh kéo cửa vang lên rất rõ.

Harry run rẩy, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Ánh sáng chiếu rọi lên mặt đất dưới chân, Harry sợ hãi nhắm mắt lại.

Tiếp đó là một mãnh yên tĩnh, không ai nói gì, chỉ là Harry có thể cảm nhận được, phía sau có người, nam nhân cậu đang chờ đợi.

Vô lực giật giật chân, Harry hít sâu một hơi cố gắng đứng lên quay đầu lại.

Harry muốn khóc.

Cậu nhìn thấy Severus uống thuốc giảm tuổi.

Trãi qua một đêm kinh khủng như vậy, nam nhân này vẫn không quên che dấu tung tích!

Là vì cậu sao?

Harry cơ hồ là nhào tới lồng ngược người trước mắt đồng thời phát ra tiếng khóc nức nở, cậu cảm nhận được cơ thể đối phương cứng ngắc, nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy không buông tay.

Lần này người sửng sờ là Snape, ôm lấy y chính là một Harry Potter chân thật, gương mặt tái nhợt với vết sẹo tia chớp cùng đôi ngươi xanh biếc.

Snape chần chờ, sau một lúc lâu vẫn đưa tay ôm lấy thiếu niên đang vô cùng thương tâm.

Đáp ứng Dumbledore, y đã làm, một khắc đó, tâm y như tro tàn, sau khi kết thúc hết thảy, y muốn trở lại căn nhà ở giới Muggle, đây là nơi đầu tiên y cảm nhận được ấm áp.

Snape biết có lẽ sẽ không trùng hợp như vậy.

Nhưng mà một lần nữa y bắt gặp thiếu niên đang chờ đợi ở cửa.

Người y không thể đối mặt nhất.

Thật lâu, thật lâu sau Snape mới quyết tâm ra mở cửa, y muốn nói với Harry, sau này đừng tới tìm y nữa.

Nhưng mà, Harry không cho y có cơ hội nói chuyện, thiếu niên cứ khóc mãi, khóc không ngừng, Snape có thể cảm nhận nước mắt thấm ướt ngực mình.

Đợi đến lúc tiếng khóc dần dần giảm đi, cánh tay Harry vẫn gắt gao ôm lấy y, âm thanh cuối cùng biến mất.

Khóc mệt mỏi liền ngủ.

“Thực xin lỗi.” Snape nhẹ nhàng nói, vòng tay cũng không rời khỏi lưng Harry, có lẽ đây là lần cuối cùng y có thể thân thiết chạm vào người mình yêu.

“……….không, ta không thể buông tay.” Snape ôm chặt lấy Harry, thì thào. Cho dù phải trả bằng sinh mạng mình, cho dù linh hồn tan biến, y cũng phải tìm ra phương pháp để Harry sống sót.

……….

Harry tình lại phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, cơ thể nằm trong vòng tay ấm áp của người kia.

Harry chớp mắt, trí nhớ đêm qua nhanh chóng ập về.

Harry hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Snape, thực hiển nhiên, người này ngủ cũng không yên, dù đang nhắm mắt nhưng hàng chân mày vẫn nhíu chặt.

“Cho dù tận mắt nhìn thấy cũng không chắc là thật.”

Những lời nói như di ngôn của cụ Dumbledore vang lên trong đầu.

Cụ Dumbledore muốn nói tình cảnh đó sao?

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, hãy tin tưởng nam nhân này.

Nếu thật như vậy, Severus dùng tâm tình thế nào để giết cụ Dumbledore?

Tử vong sao?

Đây là…….chiến tranh?

Harry đau lòng, bản chất trẻ con trên người chậm rãi tản đi, cậu thực ngây thơ cho rằng mọi việc luôn tốt đẹp, nhưng thực tế, sự thật lại tàn khốc đến vậy?

Harry muốn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt anh.

Vừa mới động một chút đối phương đã có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Harry vội vàng nhắm mắt, cậu không biết mình sợ điều gì, chính là không muốn đối phương biết mình đang nhìn lén.

Harry có thể cảm nhận Snape đã tỉnh lại, hơn nữa còn chăm chú nhìn mình, thật lâu.

Sau đó một nụ hôn dịu dáng đặt lên trán cậu.

Harry chua xót, vừa chuẩn bị phối hợp lại thì đột nhiên sau lưng cậu, nơi bị Snape ôm lấy truyền tới một trận nóng rực.

Đó là…….cánh tay Snape.

Dấu hiệu….. đang nóng lên.

Snape thanh tỉnh, y vội vàng ngồi dậy, nhảy xuống giường, chuẩn bị đi. Ngay lúc đó, một đôi tay từ phía sau ôm lấy y.

Cánh tay Harry có thể cảm nhận được từ nhiệt độ cánh tay Snape truyền tới, hốc mắt cậu nóng lên: “Tôi sẽ không tới nữa………”

Snape nghe ra tiếng khóc nức nở.

“Nếu…… nếu chiến tranh kết thúc, chúng ta đều còn sống…….” Âm thanh có chút tắc nghẹn: “Chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, một căn nhà đơn giản, một cái sân vườn nho nhỏ, chúng ta sẽ ở cùng nhau, được không?”

Âm thanh dường như đang cầu xin.

Trong nhất thời, Snape không biết nên trả lời thế nào, mãi đến khi nhiệt độ trên cánh tay trở nên bỏng rát nhắc nhở y phải rời đi. Cùng lúc đó, đôi tay đang giam cầm y cũng buông ra.

Snape không dám quay đầu lại, đi tới hai bước lại dừng lại, y phải cho Harry một đáo án, y phải nói gì đó trước khi rời đi.

“Được không?” Harry nhẹ nhàng hỏi, hơn nữa lần đầu tiên gọi tên người mình yêu: “…….Severus?”

Âm thanh này như một đạo sấm chớp giáng xuống Snape, y cứng đờ.

“………tôi biết anh là ai, như anh vẫn luôn biết tôi là ai.”

Âm thanh mềm mại như lông tơ quẩn quanh bên tai Snape, Snape không biết mình nên nói cái gì, tiềm thức mách bảo y phải rời đi, vì thế đôi chân y lại bắt đầu di động.

Trong nháy mắt y đi ra khỏi cừa, y nghe được lời cuối cùng của Harry.

“Tôi yêu anh, Severus.”

………

Harry rửa mặt, hủy diệt hết tất cả dấu vết chứng tỏ mình từng hiện diện ở đây.

Cậu không phải con nít, cậu cũng phải tìm ra hồn khí để hủy diệt, những gì cụ Dumbledore và chú Sirius chưa hoàn thành, cậu phải tiếp tục thực hiện.

Cậu không muốn tiếp tục được bảo hộ, cậu muốn dùng chính sức lực của mình để bảo hộ những người quan trọng.

Cậu thậm chí không còn thời gian để bi thương khóc lóc nữa.

Harry tát mạnh lên má mình, phải thanh tỉnh, phải mạnh mẽ hơn nữa!

Harry trở về trường học khi một ngày mới bắt đầu.

Người đầu tiên phát hiện ra cậu là Remus.

Lang nhân không tham gia cuộc chiến đấu đêm qua, hôm nay chỉ vừa khôi phục lại dựa vào khứu giác nhạy bén của sói mà tìm được cậu.

Rất nhanh, Hermione cùng Ron không ngủ suốt đêm qua cũng nhào tới, ôm chặt lấy Harry.

“Con rốt cuộc đã đi đâu?” Remus cùng McGonagall giáo sư tiến tới, thân thiết hỏi.

Harry nhẹ nhàng lắc đầu.

“Trông bồ tệ quá.” Giọng Hermione mang theo chút nức nở.

Harry cố nặn ra một nụ cười khó coi ý đồ an ủi bạn tốt.

Hermione nhìn thấy lại càng khổ sở.

“Úc.” Ron chùi mắt, nói: “Mọi người không tìm được Sirius.”

“Cái gì?”

“Chỉ có Dumbledore giáo sư.” Âm thanh Hermione thực khàn: “………không có Sirius.”

“Chú ấy còn sống?” Harry kích động: “Đúng rồi, Bellatrix không phải bắn tới tử chú, chú ấy chỉ bị té xuống, chú ấy không chết, không chết!”

Hermione cũng gật đầu: “Chẳng qua là không phát hiện được tung tích mà thôi.”

“Không sao, không sao rồi.” Harry thì thào, Sirius có lẽ vì muốn tra hồn khí, nên không thể tụ hợp với thành viên Hội Phượng Hoàng.

“Harry.” McGonagall đứng bên cạnh chen vào nói, mang theo vài phần thống khổ: “Trò có thấy……. là ai giết cụ Dumbledore không?”

Harry nghe vậy biểu tình lập tức đông cứng.

“Harry?” Hermione cẩn thận gọi.

Harry cắn môi, cuối cùng nhắm mắt lại, cái tên kia bật ra từ đôi môi cắn chặt: “Severus Snape.”

Nếu anh phải làm một tử thần thực tử được tín nhiệm bên cạnh Chúa tể Hắc ám, như vậy, tôi thành toàn cho anh.

Thét chói tai, không thể tin nỗi, nghi ngờ, thống khổ, lên án. Harry tùy ý những âm thanh vang lên bên tai, cậu nhắm mắt lại, im lặng lắng nghe.

Hermione nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Harry, muốn an ủi.

Harry mở mắt ra.

“Tay bồ bị thương.” Hermione lúc này mới chú ý trên tay Harry có vết trầy.

“Không sao.” Chỉ trầy da một chút thôi, không đau chút nào.

“Vẫn nên tới bệnh xá đi.” Hermione đề nghị.

McGonagall lập tức nói: “Remus, anh theo Harry, tình huống cơ thể anh hiện tại cũng không xong.”

Remus mệt chết đi, cũng không gắng gượng nữa, mọi người đang chuẩn bị đi về hướng bệnh xá lại thấy bà Pomfrey lao tới, vẻ mặt vô cùng kích động: “Thấy Malfoy không?” Bà ý tá hỏi.

McGonagall giật mình, biểu tình trên mặt có thể đọc được hai chữ “không biết”.

“Không thấy nó đâu.” Bà Pomfrey thở phì phò nói.

Harry thấy biểu tình mọi người đều biến sắc: “Hermione?” Cậu gọi tên bạn tốt, hi vọng biết được chút tin tức.

“Tối qua sau khi bồ chạy đi, chúng ta gặp Malfoy.” Trả lời là Ron, âm thanh có chút sợ hãi: “Cánh tay nó toàn là máu, nó, nó bị người sói cắn.”

Người sói?

Harry nhớ lại tiếng sói tru hôm qua: “Greyback?”

McGonagall chua xót gật đầu, hôm qua nếu không sớm chuẩn bị dặn dò đám học trò ở lại ký túc xá, chỉ sợ hậu quả vô cùng nghiêm trọng: “Không rõ vì sao Malfoy lại chạy ra ngoài, bất quá vết thương cũng không phải bị cắn.” McGonagall nhìn về phía bà Pomfrey.

“Là vết cào, ít nhất có thể nhận định không phải dã thú bình thường gây ra.” Bà Pomfrey có vẻ thực tiều tụy: “Bởi vì miệng vết thương không thể khép lại, về phần có phải bị cắn hay không, tôi còn chưa kịp kiểm tra, mới rời đi một chút để lấy dược liệu, nó đã biến mất không thấy tăm hơi.”

“Nó không ra đây.” Remus nói xong vội vàng chạy tới.

McGonagall, Pomfrey cùng tổ hoàng kim ba người vội vàng đuổi theo.

Một đường đi thẳng tới bệnh xá, Remus lắc đầu: “Kỳ quái, mùi của nó tựa hồ không hề tồn tại.”

“Sao có thể như vậy?” McGonagall nhíu mày.

“Nó cố ý tiêu mùi.” Remus ngắt lời: “Phòng ngừa có người truy đuổi.”

“Nó……….” Harry há mồm, thắc mắc bật ra: “Sẽ biến thành người sói sao?”

Trong nhất thời, một trận trầm mặc.

Cuối cùng người trả lời là bà Pomfrey: “Nếu như thực sự bị Greyback cắn, sẽ như vậy.”

Trái tim Harry chùng xuống.

Hermione cũng không chịu nỗi: “Hay là nó về nhà?”

Bà Pomfrey nhìn qua chiếc giường thấm đầy máu nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu trầm trọng: “Nó không chịu nói cái gì gây ra thương tích, nếu như thực sự như vậy, nó sẽ không trở về, gia tộc Malfoy sẽ không chấp nhận nó.”

Huyết thống tinh khiết tối cao.

Kiêu ngạo của quý tộc tuyệt đối không thể bị xúc phạm.

Hoàn Chương 94.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.