Tịnh Phi Dương Quang

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Buổi tối sao sáng đầy trời, cuối cùng không biết là khóc ngất đi hay ngủ thiếp đi.

Tôi rốt cuộc nhắm mắt lại trong lòng người tàn nhẫn nhất, khi mở mắt ra, đã trở về căn phòng ngủ hoa lệ.

Hết thảy dường như chỉ là mộng.

Không có khu vui chơi, không có hải đảm thứ thân, không có trời xanh biển xanh, và An Nhiên của tôi.

Cái gì cũng không thay đổi.

Người sở hữu tôi đang đứng bên giường mặc tây trang, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, nói, “Cậu đã ngủ thẳng đến giữa trưa rồi. Rời giường, ăn cơm trưa, đi gặp cô giáo.”

Lãnh đạm, cường ngạnh.

Tôi không thể không nghe theo, thật sự rời giường, ăn cơm, đi gặp cô giáo.

Cô giáo xinh đẹp thật sự đang chờ, thấy tôi tiến vào ngồi xuống, liền hỏi, “Ngày nghỉ hôm qua trôi qua thế nào? Tặng quà gì?”

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, cô quan sát tôi, nhăn hàng mi xinh đẹp, “Sinh nhật của An Nhiên, cậu sẽ không ngay cả một món quà cũng không tặng chứ?”

Tôi cả kinh, “Sinh nhật của An Nhiên sao?”

“Cậu không biết?”

Tôi không nói lời nào.

Cô giáo ngồi trước mặt tôi cười lạnh, chậc chậc hai tiếng, “Bội phục, bội phục.”

Tôi nhìn cô, “Cô bội phục cái gì?”

Cô nói, “Tôi đương nhiên là bội phục An Nhiên. Còn có thể bội phục cái gì?”

Tôi hung hăng nắm bàn tay thành quyền dưới bàn học, cô cũng xem như có bản lĩnh, cư nhiên có thể nhìn ra được, mỉm cười với tôi, “Cậu lại muốn bất kính với cô giáo? A, Lần trước cậu ném chậu trúc về phía tôi, vẫn còn chưa khấu trừ cho cậu.”

Cô lấy ra bút đỏ, lẩm bẩm một mình: “Ném chậu trúc vào cô giáo.” Tay di chuyển cực nhanh, mỗi chữ là một dấu gạch chéo màu đỏ gai mắt, liên tiếp vẽ sáu cái, chuyển qua, nói với tôi, “Tổng cộng tám biên bản, hi vọng không cần điền đủ mười cái quá nhanh.”

Cô nói, “Được, bây giờ vào học. Tôi thấy cậu xem ra không có hứng thú với pháp luật, cũng không ngại sửa đổi một chút, bắt đầu học từ phương diện cậu tương đối quen thuộc. Hôm nay chúng ta học về lễ nghi bàn ăn.”

Đã đến giờ giảng bài.

Thật chu đáo, cái gì cũng đều chuẩn bị đầy đủ. Giảng về lễ nghi bàn ăn, liền thật sự có hai người khiêng đến một bàn ăn Tây tinh xảo, ngay cả khăn trải bàn, ghế dựa, bộ đồ ăn lóe lên ngân quang cũng đồng bộ, đều đã được mang hết ra như làm ảo thuật.

Buồn cười đến cực điểm, người phụ nữ này thế nhưng lại muốn tôi kéo ghế dựa giúp cô ta.

Tôi nói, “Nhìn khả năng của cô, trình độ nhất định không tồi, nói không chừng khí lực còn lớn hơn tôi, sao ngay cả kéo ghế cũng kéo không được?”

Lại lạnh lùng nói, “Cô giáo, học sinh ăn ngay nói thật, hẳn là sẽ không bị lưu biên bản chứ?”

Cô cười cười với tôi, xuống tay không chút do dự, cư nhiên lại vẽ thêm một dấu gạch đỏ.

Tôi nhìn thẳng cô.

Cô cũng nhìn thẳng lại tôi, nhưng tuyệt không chút chột dạ, nói, “Ăn ngay nói thật sẽ không bị lưu biên bản. Có điều tâm tình cô giáo không tốt, liền thích vẽ bừa vẽ bậy. Sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội ở cùng nhau, sớm quen thuộc tính khí hai bên liền sẽ tốt hơn.”

Lại nói thêm, “Có định cầm ghế đập người thì cũng động thủ nhanh một chút.”

Tôi hít thật sâu, tranh cãi vô ích.

An Nhiên, giáo viên giỏi do An Nhiên chọn.

Không thể không xuất ra phong độ, giúp cô kéo ghế, để cô ngồi xuống như thục nữ.

Cô lại được voi đòi tiên, “Quân Duyệt, chúng ta đến nói chuyện phiếm.”

Tôi đau đầu cơ hồ muốn rên rỉ.

Lễ nghi bàn ăn từ khi nào thì có bao hàm cả nói chuyện phiếm?

Cô nói, “Nói chuyện phiếm là thứ phương pháp giao lưu trọng yếu nhất giữa người và người. Ăn cơm là khi mọi người tụ họp, khó có được cơ hội nói chuyện, giao lưu đối với cả hai đều rất trọng yếu.”

Tôi hỏi, “Cô thực sự muốn cùng tôi giao lưu?”

Cô ta nói, “Tôi thực sự một chút cũng không muốn, thực sự bất đắc dĩ.”

Tôi đáp, “Rất tốt, vậy chúng ta có thể cùng nhau duy trì trầm mặc, ăn xong liền giải tán.”

Cô trực tiếp cự tuyệt, “Không thể.”

“Vì sao?”

“An Nhiên sẽ không đồng ý.”

Cái tên An Nhiên, thật sự là con át chủ bài.

Trong lòng cô biết rõ ràng, trong lòng tôi cũng biết rõ ràng.

Tôi thở dài một hơi, đầu hàng chịu thua, “Tán gẫu cái gì?”

“Cậu tự nghĩ.”

Tôi cười khổ, nhìn cô.

Cô bình thản ung dung nhìn tôi, trên gương mặt mỹ lệ, cơ hồ không có một chút biểu tình.

Cái vẻ mặt này, tựa như có thể không buồn không giận mà giằng co với tôi trên một năm rưỡi cũng được.

Nhưng cô không định giằng co với tôi một năm rưỡi, lại tiếp tục nói, “Qua ba phút đồng hồ nữa, nếu cậu vẫn không chịu mở miệng, tôi đành phải tiếp tục cho cậu một cái đánh giá không tốt.”

Cái gọi là đánh-giá-không-tốt đại biểu cho cái gì, không cần phải nói nhiều.

Tôi nhìn chín dấu X đỏ thắm trên tường, tiếp tục cười khổ.

Quả nhiên phượng hoàng rơi xuống đất thì cũng không bằng con gà, giờ phút này, ngay cả một người phụ nữ không rõ lai lịch cũng có thể tùy ý tra tấn tôi.

Nếu đã nhấc tay, hẳn là nên đầu hàng triệt để.

Tôi thở ra một hơi thật dài, vừa định nói chuyện, cô lại đột ngột chặn tôi lại, nói, “Quân Duyệt, trước khi nói chuyện, nghìn vạn lần phải hiểu rõ. Tôi mặc dù là phụ nữ, nhưng cũng sẽ không mềm lòng.”

Cô giáo nói thực sự rất nghiêm túc.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tiếp thu lời dạy bảo.

Cô nói, “Cậu có thể bắt đầu rồi.”

Hơi hơi nghiêng người về phía trước, một tay chống lên mặt bàn, nâng má, chăm chú nhìn tôi.

Diễn kỹ xảo thật tốt, nếu ai không biết chi tiết về người này, nhất định sẽ tưởng lầm cô ta là một mỹ nhân hồn nhiên vô hại.

Tôi hỏi, “Có thể đàm luận về vấn đề thuộc phương diện văn học không?”

Cô nói, “Có thể. Văn học là một đề tài rất hay.”

“Về phương diện từ ngữ, cũng có thể đàm luận?”

“Đương nhiên.”

Tôi suy nghĩ một hồi, mới khiêm tốn thỉnh giáo, “Cô giáo, từ trái nghĩa của ‘tú sắc khả xan’* là gì?”

(*tú sắc khả xan có hai ý, thứ nhất là để chỉ phụ nữ có tư sắc mỹ lệ dụ nhân, thứ hai là miêu tả phong cảnh u nhã tú lệ)

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, một lát sau, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu cảm thán, “Quân Duyệt, nếu không phải An Nhiên hết lần này đến lần khác dặn tôi không được đánh cậu, khuôn mặt xinh đẹp này của cậu sớm đã bị tôi đánh đến nhận không ra nguyên hình.”

Nói xong, lại đứng lên, ngay trước mặt tôi, vẽ dấu chéo đỏ thứ mười, còn hỏi tôi, “Có lời gì muốn nói không?”

Tôi thực sự có chút ngạc nhiên.

Một vấn đề đơn giản như vậy, cư nhiên cũng chọc giận cô, hơn nữa còn lập tức trả thù.

Tôi đành phải lắc đầu, thẳng thắn nói, “Cô giáo, cô thật sự không thích hợp để ở chung.”

Cô lại cười lạnh, “Nếu không thích hợp để ở chung, cũng vẫn còn tốt hơn so với Quân Duyệt thiếu gia, kẻ mà ngay cả sinh nhật của người đã ở bên cạnh mình suốt mười mấy năm cũng không biết.”

Thật là lợi hại.

Xuất ngữ như chỉ (một lời nói ra), điểm trúng á huyệt của tôi.

Cô lại nói, “Nhìn vẻ mặt này của cậu, chắc sắp đến lúc phát tác rồi, buổi học kế tiếp cũng không cần lên lớp nữa. Hôm nay dừng ở đây thôi, An Nhiên đối với tôi thực sự rất tàn nhẫn, tìm tôi đảm nhiệm phần việc ngớ ngẩn này, lên lớp cùng cậu, đủ để hao mất của tôi một năm dương thọ.”

Thật sự là nhân từ ngoài dự đoán.

Cô lại buông tha một cơ hội rất tốt để tiếp tục tra tấn tôi như vậy, thật sự bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tôi nói, “Cô giáo, tôi cũng không nói gì đến việc không học.”

Hiếm thấy, cô cư nhiên lại nghe hiểu được khúc nhạc nhã ý, lập tức nói, “Yên tâm, là tôi nói dừng ở đây, sẽ không tố cáo với An Nhiên, nói cậu không chịu học.”

Vì thế, thật sự tan học.

Vô duyên vô cớ được nửa ngày nhàn hạ, tôi biết đằng sau nhất định có tai ương.

Cho dù cô không tố cáo với An Nhiên, chỉ cần mười cái biên bản không tốt bằng dấu chéo đỏ kia, cũng đủ để tôi chịu đựng rồi.

Cô giáo nói, An Nhiên hạ một lời bình mười hai chữ về tôi: ngang bướng bất kham, ngu xuẩn bất linh, không có thuốc chữa.

Tôi ngày trước cũng có nghe qua, xuất từ miệng của An Nhiên.

Ngày trước, mỗi lần tôi làm nhiều chuyện xấu, An Nhiên giận đến cực điểm, thường thường sẽ nói mấy câu này.

“Quân Duyệt, cậu thật sự là ngang bướng bất kham.”

“Quân Duyệt, cậu thật sự là ngu ngốc bất linh.” (bất linh: không linh hoạt, không khéo léo)

“Quân Duyệt, trên đời còn có ai hết thuốc chữa hơn cậu không?”

Sau khi mắng xong, còn giận tím mặt nói, “Không được, tôi hôm nay nhất định phải giáo huấn cậu.”

Dáng vẻ An Nhiên hung dữ đứng dậy nhìn cũng rất đẹp, từ đầu đến chân đều là khí khái nam tử hán.

Tôi nhìn đến lóa mắt mê người, thường thường sẽ cười rộ lên, nói với anh, “Được, tùy anh giáo huấn.”

Nếu như đang ở trong phòng ngủ, bốn bề vắng lặng, tôi liền dứt khoát cởi sạch quần áo, trần trụi nhảy đến trước mặt anh.

Để anh nhìn thấy khuôn mặt được người ta nói là đẹp đẽ đến quá phận của tôi.

Để anh nhìn thấy thân thể được bảo dưỡng đến cẩn thận tỉ mỉ, không chút tì vết của tôi.

Tôi nói, “An Nhiên, anh giáo huấn tôi, anh giáo huấn tôi đi.”

Cực thích, biểu tình dở khóc dở cười của anh.

Anh không còn tức giận đùng đùng, đã đổi thành gương mặt anh tuấn bất đắc dĩ, nói cùng một câu châm ngôn, “Quân Duyệt, cậu thật khiến tôi hết cách.”

Hiện tại, đến lượt tôi hết cách với anh.

Hết cách chỉ đành ngồi trong nhà giam hoa lệ chờ anh, chờ anh đến trừng phạt.

Buổi tối, An Nhiên trở về đúng giờ, vào cửa liền hỏi, “Cậu lại chọc giận cô giáo?”

Tôi nói, “Ừ.”

Anh lại hỏi, “Đủ mười dấu gạch chéo đỏ?”

Tôi nói, “Ừ.”

Vừa ừ, trái tim vừa đập dồn dập, len lén nhìn trộm động tĩnh của anh.

An Nhiên thần thái cũng không hề đáng sợ, vào phòng tắm tẩy rửa, khi đi ra, biểu tình bình đạm nói với tôi, “Đi tắm rửa, khi đi ra đừng mặc quần áo.”

Trong lòng tôi trầm xuống, không tự chủ được mà nổi lên hoảng sợ.

Nhưng lời An Nhiên nói, không thể không nghe theo. Lĩnh giáo qua thủ đoạn của anh, tôi làm sao dám ngang nhiên kháng lệnh.

Vào phòng tắm, tôi tắm rửa sạch sẽ, hồi lâu sau vẫn không muốn đi ra.

Thế nào lại đến tình cảnh như vậy?

Nếu tôi chưa từng là nhị thiếu gia khí thế hăm hở của Hà gia kia, nếu tôi chỉ là một người con có cha mẹ là người bình thường, hẳn cũng không phải chịu tra tấn mỗi ngày như thế này.

“Quân Duyệt,” Tiếng An Nhiên ở bên ngoài truyền vào, “Để tôi phải vào kéo cậu ra, tôi sẽ xuống tay càng nặng.”

Ác ma này!

Tôi cắn răng, tuân theo mệnh lệnh, không một mảnh vải che thân mà đi ra ngoài.

Dấu vết của mười roi đánh bằng dây lưng lần trước đã biến mất toàn bộ. Tôi biết da dẻ trên người mình trắng nộn hơn so với người bình thường, ngoại trừ vết thương màu trắng nhạt đã thu nhỏ lại trước ngực kia, những chỗ khác vẫn là một chút tỳ vết cũng không có.

Thân thể này, người nào hạ thủ được?

Chỉ có anh.

An Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, thấy tôi đi ra, liền cầm lấy điều khiển ti vi tắt đi.

Anh nói, “Nằm lên giường đi.”

Không dùng dây lưng sao?

Tôi cảnh giác đánh giá anh, trong nháy mắt liền tìm được lý do.

Chỉ sợ là trước tiên phải làm đủ đã, thỏa mãn nửa thân dưới rồi, mới lại chính thức trừng phạt.

Lòng người thật đáng sợ.

Tôi yên lặng cắn răng, trần trụi nằm thẳng lên giường.

An Nhiên quả nhiên đi tới, nhưng lại không trực tiếp xuất trận, lấy cái gì đó từ trên bàn, trói cổ tay tôi lại.

“An Nhiên?”

“Đừng nhúc nhích.”

Anh đè tôi xuống, hạ thủ cực nhanh, đã trói được hai cổ tay tôi lên đầu giường.

Tôi nổi lên sợ hãi, nói, “An Nhiên, không cần trói tôi, tôi sẽ không trốn.”

An Nhiên cười khẽ, “Vậy sao?”

Anh cười, tôi càng kinh hãi, vội vàng nói, “Tôi biết hôm qua là sinh nhật anh, sau này tôi đều sẽ nhớ kỹ.”

An Nhiên nhẹ nhàng đáp, “Đa tạ.”

Anh lấy ra thứ gì đó, lắc lư trước mắt tôi, hỏi, “Biết đây là cái gì không?”

Hỏi thực sự rất ôn hòa, như khúc dạo đầu của mỗi lần hung tàn.

Tôi cơ hồ rùng mình ớn lạnh, nơm nớp lo sợ, khiêm tốn thỉnh giáo, “Là cái gì?”

Anh không thừa nước đục thả câu, cấp cho tôi một lời giải thích rõ ràng, “Bàn ủi cỡ nhỏ dùng điện làm nóng, mặt trên là một chữ ‘An’ rất nhỏ, gắn phích cắm vào, luồng điện thông lên, sau ba mươi giây bên trong sẽ được làm nóng đến nhiệt độ cao nhất, lập tức có thể sử dụng. Rất tiện lợi. Hiện nay rất nhiều nông trường đều đã bắt đầu sử dụng loại thiết bị tân tiến này, cấp dấu hiệu cho ngựa lừa trâu bò dê cừu.”

Lời nói trầm thấp khinh miêu đạm tả truyền vào trong tai, tôi càng nghe càng sợ, kinh hoàng nhìn chằm chằm hình cụ* trong tay anh.

(*dụng cụ tra tấn)

Tôi nói, “An Nhiên, từ nay về sau tôi nhất định đi học thật tốt, sẽ không chọc giận cô giáo.”

Nhìn thấy anh thực sự đi đến nguồn điện làm nóng, tôi kinh hoàng gọi to, “An Nhiên! An Nhiên! Tôi nói thật mà! Tôi biết sai rồi!”

Ba mươi giây sau, anh trở lại đầu giường, đỉnh hình cụ trong tay quả nhiên đã nóng đến đỏ lên.

Không khí xung quanh cũng nóng đến vặn vẹo.

Thật đáng sợ.

Giọng An Nhiên vẫn ôn hòa mà tàn nhẫn, hỏi, “Quân Duyệt, cậu chọn một chỗ.”

“Tôi không cần! Tôi không cần!”

Hai cổ tay chết tiệt này, rốt cuộc bị cái gì trói vậy?

Cái song sắt đầu giường chết tiệt này, tại sao lại giằng không gãy.

An Nhiên rất lãnh tĩnh, rất vô tình, nói, “Cho cậu ba giây, chọn một chỗ.”

“Tôi không cần! Buông tôi ra! An Nhiên, buông tôi ra! Tôi sẽ nghe lời, thật sự, thật sự! Tôi…”

Lời còn chưa dứt, ba giây anh cho đã sử dụng hết.

Anh nói, “Không sao, cậu không chọn, tôi giúp cậu chọn.” Ngữ khí rất bình đạm, giống như anh chỉ đang giúp tôi chọn màu sắc cho một tấm khăn mặt.

Tôi hét lớn, “Tránh ra! Tránh ra! An Nhiên, anh sẽ không đối với tôi như vậy, anh sẽ không…”

Anh tách hai chân tôi ra giữa tiếng kêu la của tôi, động tác cường ngạnh nhất quán, không đáp một lời, tùy ý thực thi quyết định tàn nhẫn của anh.

Một tiếng “xuy” cực nhẹ, mùi khét khiến người ta phải khiếp sợ chui vào trong mũi, một giây sau, bên trong đùi mới truyền đến đau đớn đáng sợ như thiểm điện.

“A! A!” Tôi kêu thảm thiết đến ngay cả chính mình cũng không đành lòng nghe.

Đau đến giãy dụa không ngừng, dùng chân đạp anh.

Anh vô cùng đơn giản đè tôi lại, không cho hai chân tôi khép lại. Nơi đó đau đớn nóng rát, đau đến cơ hồ muốn ngất xỉu, đau quá, rất đau.

Tôi nghe thấy mình đang khóc, khóc thực sự rất thê lương, biết rõ không ai thương xót, vẫn muốn khóc thật to.

Không biết An Nhiên đem cái gì đổ vào miệng vết thương bên trong đùi, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đều.

Anh thấp giọng hỏi tôi, “Đỡ hơn chưa?”

Đáng hận! Ôn nhu chết tiệt!

Tôi khóc giận dữ, “Anh phá hủy tôi! Anh phá hủy tôi! Tôi hận anh, hận anh! Tôi muốn anh phải xuống địa ngục! Tôi muốn anh vĩnh viễn không thể siêu sinh!”

Những lời cùng loại, mắng rất nhiều, rất nhiều.

Anh lặng lẽ nghe.

Thân ảnh dưới ngọn đèn mờ tối trong phòng, tựa như một con thú đang tĩnh tâm suy nghĩ.

Mắng đến sức cùng lực kiệt, tôi khóc đến nghẹn ngào, liên tục nói đứt quãng, “Trên người tôi có sẹo rồi, có sẹo rồi…”

Cái đó không giống với vết sẹo do tôi tự sát.

Cái này là do một người đàn ông khác cấp cho.

Đại biểu cho việc bị người khác sở hữu, như một vật phẩm.

Tôi sao có thể không khóc?

Thân thể của tôi, thân thể mà An Nhiên thích nhất đã bị lưu dấu.

An Nhiên, anh đã yêu thích làn da như trẻ sơ sinh của tôi biết bao nhiêu, thích thân thể không tỳ vết của tôi biết bao nhiêu.

Người đàn ông kia lặng im rất lâu, sau đó cởi bỏ cổ tay tôi, ôm lấy tôi thật chặt.

Anh nghẹn ngào hôn tôi không ngừng, “Quân Duyệt, đừng khóc nữa. Quân Duyệt, ngoan, đừng khóc nữa.”

Trầm thấp, thân mật, cưng chiều thật sâu.

Tựa như anh chưa từng làm tổn thương đến tôi, tựa như tôi thực sự là người mà anh yêu mến.

Anh không ngừng hôn tôi, không cho phép tôi né, nói với tôi, “Thực xin lỗi, tôi biết cậu đau.”

Anh nói, “Đừng lo, tôi giúp cậu bôi thuốc rồi.”

Anh nói, “Đừng lo, tôi thề, sau này sẽ không dùng bàn ủi trên người cậu nữa.”

Anh còn nói, “Đừng lo, tôi thề, sẽ luôn mang cậu theo bên người, vĩnh viễn không bỏ cậu lại.”

Đây là cái lời thề chó má gì?

Tôi không cần, tôi không cần!

Tôi khóc kháng nghị, “Bỏ ra! Bỏ ra! Tôi không cần anh! Anh cút đi!”

Anh nói, “Quân Duyệt, cậu không thể không cần tôi. Tôi là của cậu, chỉ có thể là của cậu. Cậu nhất định phải cần.”

Có lẽ tôi vẫn khóc nháo, vẫn mắng chửi, anh dỗ một lúc lâu, liền mất kiên nhẫn.

Mất kiên nhẫn, liền lộ ra bộ mặt thật.

Anh vừa hôn tôi vừa nói, “Quân Duyệt, cậu còn như vậy nữa, tôi sẽ làm với cậu.”

Tôi đột nhiên cả kinh, cứng ngắc ngừng tiếng khóc.

Đây mà là con người sao?

Chỗ đó bị tổn thương, còn muốn làm, quả thực là hình càng thêm hình.

Anh tựa hồ rất thỏa mãn, vẫn nhẹ nhàng hôn hai má, hôn trán, chóp mũi, đôi môi tôi, nói, “Quân Duyệt, ngủ đi. Lúc cậu ngủ là ngoan nhất.”

Làm thế nào ngủ được?

Tôi bị anh dọa đến không dám tiếp tục khóc lớn, nhắm mắt lại đầy thương tâm.

Anh biết tôi không ngủ, nhưng vẫn hôn môi.

Anh hôn rất lâu, chỉ cần tôi không ngủ, anh sẽ không ngừng hôn, tựa như đó là một khúc hát ru trong im lặng.

Một người, sao có thể có sức chịu đựng và nhẫn nại dài đến vậy, không ngừng lặp lại động tác dịu dàng như thế?

Tôi hận anh như vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì sao lại vẫn cảm thấy nụ hôn của anh rất dịu dàng?

Rất lâu, rất lâu.

Đêm khuya yên tĩnh, anh vẫn ôm tôi, vẫn đang không ngừng hôn môi, giống như hạt mưa nhẹ rơi.

Tôi khẽ gọi một tiếng, “An Nhiên?”

Anh nói, “Tôi ở đây.”

Có lẽ tôi đã đi vào giấc mộng rồi, trong giấc mộng đẹp vẫn được anh kiên nhẫn hôn, cũng đem anh mang vào trong mộng đẹp.

Trong mộng, lại phân không rõ là ai với ai, quá khứ và hiện tại, đến cùng là ai với ai.

Vậy nên tôi nhịn không được muốn mở miệng hỏi.

“An Nhiên,” Tôi hỏi rất nhẹ, rất nhẹ, “Anh có từng thử qua bị bàn ủi làm bỏng không?”

Anh nói, “Đã thử qua.”

“Khi ở trong tù?”

“Phải.”

“Trong tù, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Anh ở trong mộng mỉm cười, mỉm cười thâm ý, lại càng đẹp hơn.

Tôi nói, “An Nhiên, nói cho tôi biết.”

Tôi nói, “Anh phá hủy tôi, lại ngay cả một đáp án đơn giản cũng không chịu nói cho tôi biết.”

Tôi muốn biết.

Thực sự muốn biết.

Cái gì đã hại chết anh, khiến anh vứt bỏ tôi mà biến mất.

An Nhiên đạm mạc cười.

Anh nói, “Quân Duyệt, nhà tù cũng không hề đáng sợ.”

Anh nói, “Ngày đầu tiên tôi báo danh, mọi người xếp thành hàng hoan nghênh, tiệc rượu đón chào mở suốt mười lăm ngày, phi thường náo nhiệt. Ngày thứ mười sáu, tôi đại khai sát giới, cho là báo đáp, sau đó bỏ trốn mất dạng.”

Anh nói, “Quân Duyệt, tôi đã phá hủy cậu, cũng đã bồi thường cho cậu một cái đáp án. Cậu nên thỏa mãn rồi, ngủ đi.”

Tôi muốn tiếp tục hỏi thêm.

Nhưng anh lại bắt đầu dịu dàng hôn, kiên nhẫn hôn môi, tựa hồ nhất định phải hôn đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Vì thế, tôi đã ngủ.

Ôi cái màn ngược này nó thật là….. TT^TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.