Tinh Quái

Chương 16: Chương 16




Edit: Khía.

Beta: Tum.

_____________

Đông Thủy Quân bị hoảng sợ không nhẹ khi thấy Trần Uyên gần như nửa bước không rời Trầm Bạch, cậu quan sát cả buổi, rốt cuộc cũng hỏi Trầm Bạch: "Bạch Bạch... Trần Uyên đến kì động dục à?"

Trầm Bạch đang xào rau thì bị Trần Uyên ôm eo, đẩy mấy lần cũng không ra, tức giận nói: "Đệ hỏi hắn đi."

Đông Thủy nhìn Trần Uyên, người sau lưng mặt đầy thoải mái thảnh thơi tiếp tục ôm người không thả.

Rốt cuộc Đông Thủy Quân không nhìn nổi nữa, bụm mặt nói: "Trần Uyên à, huynh sa đọa đến mức có thể động dục với một người mập luôn sao...?"

Trầm Bạch: "..."

Đắm chìm trong dâng hương gõ mõ, Trầm Bạch ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tụng kinh, Trần Uyên biến thành hình dáng mãng xà cuộn tròn trong lòng y, vảy thất thải hiện lên ánh sáng dịu nhẹ.



Đông Thủy thấy rất đẹp, muốn sờ nhưng bị Trầm Bạch nhẹ nhàng vỗ ra: "Trần Uyên không thích bất cứ ai chạm vào hắn."

Đông Thủy méo miệng: "Huynh còn nói Trần Uyên dính người à, đệ thấy á, hừ, cũng tám lạng nửa cân." Dừng một lát lại không cam lòng nói: "Hai người có thể kết hôn rồi, thật đó, nhanh đi kết hôn tí đi!"

Trầm Bạch: "..."

Nửa đêm ba người ngồi thành một vòng tròn, Trầm Bạch kết Phật ấn, Đông Thủy mở ra kết giới, Trần Uyên theo bản năng muốn tới chỗ đó tiếp cận Trầm Bạch, cái người bị tiếp cận đó rốt cuộc cũng phát cáu: "Không được tới đây! Ngồi yên ở đó!"

Trần Uyên không đồng ý: "Nếu ta vào ma chướng mà không được thì ngươi làm sao? Không phải ngươi sẽ vứt ta chứ?"

Trầm Bạch đỡ trán: "Dưới lưỡi ngươi có vảy rồng của ta, ngươi lo lắng lung tung cái gì!"

Trần Uyên lẩm bẩm một lúc lâu, không cam lòng vặn vẹo tại chỗ, Trầm Bạch nhìn đuôi rắn đối phương rũ xuống không có tinh thần, do dự một hồi mềm lòng nói: "Được rồi, ngươi tiếp tục tiếp cận tới 5 cm... Chỉ 5 cm thôi đó!"

Đông Thủy Quân yên lặng ngửa đầu, trong nét mặt đầy kiêu ngạo: Mình tới làm kỳ đà cản mũi chứ gì?! Đúng không! Đúng không!!

Sơ độ chân nguyên rất thuận lợi, không giống với Trầm Bạch dương khí thuần khiết, chân nguyên Đông Thủy trong veo lâu dài, mang hải khí Thanh Long có một không hai, Trầm Bạch biến ra tòa sen tiếp tục tụng kinh, Đông Thủy nhìn bốn phía, không chắc chắn nói: "Đây cũng coi như... Phá ma chướng oán tăng hội rồi?"



Trầm Bạch nhắm mắt nhàn nhạt nói: "Vốn tính huynh vì Phật, đương nhiên không oán không hận, Trần Uyên mới mở Linh Khiếu lại là tinh quái thượng linh, vẫn chưa hiểu oán tăng, không gặp ma chướng là phải."

Đông Thủy suy nghĩ một lát, mặc dù không cách nào hiểu được nhưng cũng không yêu cầu giải thích cái gì, cậu ngồi xếp bằng kế bên Trầm Bạch nghe kinh Phật một lát, đột nhiên hỏi: "Bạch Bạch, huynh tụng kinh mỗi ngày có thể một lòng hướng Phật thật không?"

Trầm Bạch dừng một lát, qua hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Huynh niệm kinh chỉ mong yên lòng."

Chân nguyên di chuyển trong cơ thể Trần Uyên một vòng, toàn thân thoải mái, bộ dạng mãng xà của hắn lớn gấp đôi bình thường, lười biến thành hình người, vảy thất thải lóng lánh lạ thường, Đông Thủy cũng vui dùm cho hắn, vừa đứng lên đột nhiên cảm thấy đất đai dưới chân nhẹ nhàng chấn động.

Trầm Bạch chợt mở mắt, theo bản năng nhìn về phía Trần Uyên, thấy đối phương sợ hãi nhìn y.

Đông Thủy còn chưa kịp phản ứng thì bị một lực kỳ lạ ném về phía Trần Uyên, Trầm Bạch bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích được, cứng ngắc nhìn rãnh trời ngăn giữa ba người, Trầm Bạch bị cản trở, Trần Uyên và Đông Thủy lại không qua bên kia được.

Hình ảnh chuyển một cái, rãnh trời và Trầm Bạch đều biến mất.

Trần Uyên nắm kiếm Long Tức ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn chợt quay đầu nhìn Đông Thủy, thấy sắc mặt đối phương ảm đạm.

"Là ái biệt ly." Mắt Đông Thủy xuất hiện vệt đỏ, cậu nhắm mắt, hốc mắt từ từ đỏ lên: "Ái biệt ly, từ đầu tới cuối Trầm Bạch không phá được ma chướng này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.