Cả ngày hôm sau, không có tin tức gì về Hứa Minh. Buổi tối Ngô Hàn Giang lái xe đến dưới lầu nhà cậu, nhìn thấy trong nhà cậu tối như mực. Lên lầu gõ cửa nửa ngày, cũng không có ai đáp lại.
Y gọi vào số của Trịnh Khải, “Trịnh Khải, tôi là…… bạn trai của Hứa Minh, di động của cậu ấy không có người tiếp, anh biết cậu ấy đang ở đâu không?”
“Anh làm sao biết được số di động của tôi vậy, Hứa Minh không có ở nhà sao?”
“Tôi đã gõ cửa nhưng không có ai trả lời.”
“Vậy có lẽ cậu ta đã ra ngoài chơi rồi.”
“Tối hôm qua sau khi cậu ấy trở về, có gì khác thường không?”
“Nghe giọng nói thì có vẻ đang bị cảm, tôi sáng sớm hôm nay phải đi công tác ở tỉnh B, lúc đi cậu ấy còn đang ngủ.”
“Anh để cậu ấy ở nhà một mình?!”
“Anh có thời gian phát hỏa với tôi, còn không bằng đi tìm người đi. Cũng có khả năng cậu ấy bệnh không dậy nổi, anh thử đi xin người bảo vệ chìa khoá dự trữ mở cửa đi.”
“Tôi đã biết.”
Ngô Hàn Giang mời thợ khóa lần trước đến mở, dùng phương thức giống nhau, vào nhà Hứa Minh.
Bức màn khép kín, bên trong một mảnh tối om, y dễ dàng lần mò vào phòng ngủ của Hứa Minh.
Bên trong truyền đến tiếng hít thở khiến y yên tâm, y nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, ngồi xuống.
Ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể nhìn thấy thân hình đơn bạc cuộn lại dưới chăn của Hứa Minh, chỉ lộ đầu ra ngoài, tựa như đang ngủ, một đầu tóc đen hỗn độn.
Tiếng hít thở của Hứa Minh nghe có chút không được ổn định, Ngô Hàn Giang đặt tay lên trán cậu, quả nhiên là nóng hừng hực.
Không ngờ, Hứa Minh bỗng nhiên bắt được tay y, “Khải ca, anh đã trở lại.”
Ngô Hàn Giang không lên tiếng, đứng dậy muốn đi tìm thuốc cho cậu.
Hứa Minh cầm lấy tay y không buông, “Đừng lo lắng, trước khi ngủ em đã uống thuốc, nghỉ ngơi thì tốt rồi.”
Ngô Hàn Giang lại ngồi xuống.
“Khải ca, có thể ôm em một cái được không?”
Ngô Hàn Giang trầm mặc dìu cậu dậy, gồm cả chăn ôm vào ngực, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu, cằm kề sát trước cái trán nóng hổi của cậu, giấu diếm dấu vết hôn lên.
“Khải ca, em thất tình.”
“Ha ha, anh nói đúng, y đùa giỡn em. Bất quá, cũng không thể trách y, giữa chúng ta vốn chỉ là chơi một trò chơi mà thôi. Tóm lại, hai chúng ta không ai nợ ai. Anh không cần lo lắng.”
“Được rồi, cho em nằm xuống anh đi ngủ đi.”
Ngô Hàn Giang đặt cậu nằm xuống yên ổn, đắp chăn thật kín cho cậu.
Một lát sau, Hứa Minh hô hấp dần dần có quy luật.
“Ba ba……”
Bỗng dưng, một tiếng gọi cơ hồ không thể nghe thấy, khiến Ngô Hàn Giang muốn rơi nước mắt.
Đi ra ngoài gọi điện thoại cho Trịnh Khải, nói với hắn về tình trạng của Hứa Minh, “Chừng nào thì anh trở về?”
“Tôi sẽ về mau thôi, đại khái là sáng mai.”
“Nói với cậu ấy là đêm nay anh đến, đừng cho cậu ấy biết là tôi đã tới.”
“Anh có ý gì?”
“Làm theo lời tôi nói là được. Như anh mong muốn, tôi và cậu ấy đã chia tay.”
“Chuyện gì đã xảy ra?! Nè……”
Ngô Hàn Giang cúp điện thoại, trở về phòng, ở bên giường canh chừng Hứa Minh, đến khi trời tờ mờ sáng, thấy cậu không còn quá nóng nữa, mới đi.
Ngày hôm sau, Hứa Minh bị Trịnh Khải lay tỉnh.
Nhìn ra được toàn bộ tinh thần trạng thái của cậu thật không tốt, nhưng Trịnh Khải không đề cập tới chuyện của cậu và Ngô Hàn Giang, “Anh mua đồ ăn sáng rồi, ngồi dậy ăn.”
“Vâng.”
Hứa Minh giống như đương ở trong mộng thì đột ngột tỉnh giấc, có chút mơ màng, ngơ ngác xuống giường, vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Nhìn hai mắt sưng đỏ của mình, dường như muốn nhắc nhở mình điều gì đó, lòng bị đâm mạnh đau đớn.
A, nhớ rồi, mình cãi nhau với Ngô Hàn Giang, vô cùng ác liệt……
Sau đó, Ngô Hàn Giang quả nhiên không để ý đến cậu nữa.
Thời gian là liều thuốc chữa thương, Hứa Minh dần dần tỉnh táo lại, nghĩ thông suốt một việc. Mình vốn mặt dày mày dạn theo đuổi Ngô Hàn Giang, kết quả lại hiểu lầm sự tội nghiệp và bố thí của y, cho nên sau khi biết được sự thật mình mới thất vọng đến vậy.
Thật vất vả mới đạt được thành quả, cứ thế mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cậu hối hận không thôi, tự nhiên lại phát cáu lên để làm chi, còn nói lời chia tay ngu xuẩn nữa chứ? Mình biết sai rồi, tốt xấu gì mình cũng phải xin lỗi y, tranh thủ để y tha thứ cho mình.
Nhưng mà, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Cậu bắt đầu thử gửi tin nhắn cho Ngô Hàn Giang, không nhận được hồi âm, cậu liền gọi điện thoại cho y, nhưng đối phương lại thủy chung tắt máy.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức gì về Ngô Hàn Giang, Hứa Minh sắp điên rồi.
Cậu xin Trương quản lí nghỉ dài hạn, chuyển đến khu nhà chung cư, ôm cây đợi thỏ, kiên trì không ngừng gửi tin nhắn cho Ngô Hàn Giang.
“Tôi sai rồi, tôi không muốn chia tay, ông cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, xin ông.”
“Tôi về sau đều sẽ nghe lời ông, không chọc giận ông nữa.”
“Ông đến khu nhà chung cư đi, tôi chờ ông, ông mau tới đi.”
“Xin ông. Tôi chịu không nổi nữa rồi.”
Nếu không đến, tôi sẽ chết.
Đêm khuya.
Cả toà nhà chung cư không còn hộ nào sáng đèn, chỉ duy nhất một hộ gia đình trên tầng mười là vẫn mở đèn đến hơn hai giờ.
Ngô Hàn Giang ngồi trong xe đầy mùi thuốc lá, dập tắt một điếu cuối cùng, xuống xe đi vào khu nhà.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, trước mặt là ánh trăng, khắc hoạ một cảnh tượng lạnh lẽo: Cậu trai gầy yếu cuộn tròn trên sô pha như con tôm nhỏ, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, ngay cả một mảnh chăn mỏng cũng không có.
Trên bàn trong phòng ăn, bày biện ba món mặn một món canh không ai động tới, không người hỏi thăm.
Trong lòng không biết nói lên tư vị gì, Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hứa Minh, cởi áo khoác của mình ra dịu dàng đắp lên người cậu.
Hứa Minh ngủ mơ cảm giác y chạm vào mình, thân thể run lên một cái, Ngô Hàn Giang ngừng hô hấp.
Thấy Hứa Minh nhíu nhíu mày, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Ngô Hàn Giang nâng tay lên, chậm rãi hướng về phía gương mặt của cậu, cách khoảng không, yêu thương vuốt ve gương mặt cậu.
“Đứa nhỏ của ta.”
Trong lòng y chua xót mà yêu thương gọi.
Cuối cùng, y nhịn không được nhẹ nhàng mà ôm lấy Hứa Minh gầy đáng thương, hướng đến phòng ngủ, đặt lên giường, đắp chăn.
Mặc dù động tác đủ nhẹ, nhưng vẫn làm Hứa Minh thức giấc, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt ngây thơ mờ mịt.
Để tránh dọa đến cậu, Ngô Hàn Giang thấp giọng gọi một tiếng, “Hứa Minh.” Thuận tay vặn đèn sáng lên.
Ánh sáng dịu dàng dần dần lấp đầy bên trong.
Hứa Minh híp mí mắt rồi hoàn toàn mở toang, sau khi thấy rõ gương mặt người đàn ông, thì liền trợn tròn ngây ngốc sửng sốt vài giây.
Bỗng nhiên cậu tựa như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, khẩn cấp tiến vào lòng Ngô Hàn Giang, sống chết ôm lấy.
Ngô Hàn Giang cảm giác lực trên cánh tay cậu mạnh kinh người, làm sao cũng giãy không ra.
Hứa Minh ôm thắt lưng Ngô Hàn Giang, mặt vùi vào ngực bụng ấm áp của y, sau một hồi lâu, không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng thật dè dặt, như là sợ sẽ đánh thức giấc mộng đẹp đẽ này.
Ngô Hàn Giang phải dùng sức lực rất lớn, mới có thể kiềm chế bản thân không ôm đáp trả cậu, thậm chí chỉ là đơn giản sờ sờ tóc của cậu.
Y chưa bao giờ như lúc này, cảm giác bản thân mình bất lực cùng cực, không xong, thất bại.
“Hứa Minh, buông tay.”
Thân thể Hứa Minh kịch liệt run lên, sau đó liên tiếp cầu xin: “Tôi biết sai rồi, tôi nhất định sẽ hảo hảo sửa đổi, ông tha thứ cho tôi, đừng không cần tôi, bằng không tôi sẽ không có nhà để về ……”
Độ ấm xuyên thấu qua áo sơmi ướt đẫm truyền đến Ngô Hàn Giang.
Y nắm lấy bờ vai Hứa Minh, cứng rắn đẩy cậu ra, nhìn gương mặt khóc thảm của cậu, lạnh lùng nói: “Không được khóc!”
Hứa Minh che miệng lại, cực lực nhẫn nhịn, kiềm nén nước mắt, nhưng chúng nó tựa hồ đã mất đi khống chế, hăng hái chảy xuống, cậu thống khổ lắc đầu, nước mắt rơi trên tay Ngô Hàn Giang, nóng đến mức khiến y rát đau.
Mình phải làm sao với nó bây giờ?!
Nó còn khóc như vậy, mình nhất định sẽ nổi điên, sẽ không khống chế được, sẽ nhịn không được mà hủy diệt nó!
Đứa nhỏ, con hãy kiên trì thêm lát nữa, chúng ta đều hãy kiên trì thêm một lát, đợi một hồi này trôi qua là tốt rồi……
Hứa Minh khóc thút thít, cậu cắn nát môi mình, rồi dần dần ngừng chảy nước mắt.
Ngô Hàn Giang chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, móng tay thoát ly khỏi thớ thịt trong lòng bàn tay.
Hứa Minh lau nước mắt, bắt đầu điên cuồng mà cởi quần áo, cố gắng cởi bỏ, cởi được phân nửa chiếc quần thì thiếu chút nữa vấp ngã, trong lúc Ngô Hàn Giang còn đang kinh ngạc vội vàng đỡ lấy mình, cậu thừa cơ ôm lấy Ngô Hàn Giang liều lĩnh cường hôn y, dùng chính thân thể trần trụi của mình cọ xát vào y, ồ ồ thở dốc, “Làm tôi, tôi cũng có thể ……”
Thân thể Ngô Hàn Giang mạnh mẽ siết chặt, thoáng cái khiêng cậu lên ném tới giường, đè ép đến.
Y hung ác lấp đầy môi Hứa Minh, gắt gao giữ chặt kéo mạnh hai cổ tay gầy yếu của cậu sang hai bên. Giống như một dã thú đã nhiều ngày cơ khát, y hung tàn cắn cắn da thịt mềm mại trần trụi của cậu, y hận không thể cắn nuốt cậu vào bụng, cùng mình hợp thành một thể, không gì có thể tách bọn họ ra.
Hứa Minh thét chói tai tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay là vui sướng. Trên người bị môi và răng của người đàn ông ngược đãi rất đau, cậu có loại cảm giác không thở nổi.
“Đau…… Ngô Hàn Giang ông nhẹ một chút được không……”
“A!” Trả lời cậu lại là tiếng thét chói tai của chính mình, ngực bị hung hăng cắn một hơi.
“Đau! Ông dừng lại, tôi từ bỏ……”
Toàn thân cậu đều đau, đau đớn tựa như đến từ mỗi bộ phận sâu trong cơ thể, đau đến mức cậu không thể thở được.
Cậu rất sợ hãi, người đàn ông trên người mình cơ hồ đã biến thành một kẻ xa lạ, thô bạo như muốn hủy diệt mình, y căn bản không phải là Ngô Hàn Giang, cậu một chút cũng không muốn bị người này chạm vào, cậu cảm thấy ghê tởm!
“Dừng tay! Ông đừng chạm vào tôi!” Cậu dùng hết toàn bộ sức lực còn lại mà giãy dụa.
Môi và răng của y đang không thương tiếc tàn sát bừa bãi thì bỗng dưng ngừng lại, Ngô Hàn Giang giống như một dã thú bị thương, gục đầu vào cổ cậu thở hổn hển.
Sau một hồi lâu, Ngô Hàn Giang buông cổ tay cậu ra, từ trên người cậu đứng lên, đôi mắt vươn tơ máu nhìn cậu thật sâu.
Trong ánh mắt y có cái gì đó Hứa Minh không kịp đọc biết, Ngô Hàn Giang đứng dậy định bỏ đi, Hứa Minh vội vàng từ phía sau ôm lấy y, “Thực xin lỗi, là tôi không chuẩn bị tốt, chúng ta lại đến……”
“Ngây thơ.”
Ngô Hàn Giang xuống giường nhặt lấy quần áo của cậu ném cho cậu, “Cậu thua.”
Hứa Minh sửng sốt, “Cái gì?”
Ngô Hàn Giang đưa lưng về phía cậu sửa sang lại quần áo, “Vụ cá cược giữa chúng ta đến đây là kết thúc, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu cậu. Vậy nên, cậu thua, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi. Căn nhà này tôi sẽ nhanh chóng chuyển nhượng cho cậu, coi như là phí chia tay, nếu không đủ, cậu có thể yêu cầu thêm. Từ nay về sau, vĩnh viễn đừng tới tìm tôi nữa.”
Nói xong thì rời đi.
“Không! Ông đứng lại!” Hứa Minh kinh hoảng nhảy xuống giường đuổi theo y, vướn ống quần, “Bùm” Một tiếng ngã thật nặng trên mặt đất, cậu chịu đựng đau đớn ngọ nguậy đứng lên, nghe thấy tiếng Ngô Hàn Giang mở cửa.
“Vĩnh viễn nhớ kỹ, trên đời này không ai xứng đáng để cậu toàn tâm toàn ý tín nhiệm, cũng không có cái gọi là chuyện cổ tích tình yêu.” Lời giảng cuối cùng của y.
“Chớ đi! Ông trở về!”
“Phanh” một tiếng, cửa đóng sầm, hết thảy quy về sợ hãi lặng im như tờ.
“Tôi không muốn chia tay! Ông trở về đi! Tên khốn! Vương bát đản! Ô ô…… Tôi hận ông, tôi hận ông!”
Ngoài cửa, Ngô Hàn Giang kề sát vào cánh cửa, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một mạt cười khổ.