Tinh Quỹ

Chương 9: Chương 9




Hứa Minh đi theo vệ sĩ đến trước cửa căn phòng cuối hành lang, vệ sĩ xoay nắm cửa, nói với Hứa Minh: “Vào đi.”

Hứa Minh sửng sốt một chút, căng thẳng nuốt nước miếng, đẩy cửa tiến vào, cậu đi vào vệ sĩ ở phía sau đóng cửa phòng lại.

Bên trong ánh sáng mờ mịt, Hứa Minh đạp trên thảm mà đi, vòng qua tấm bình phong mang phong cách cổ, trước mắt ánh sáng bừng lên, cậu theo bản năng nhìn về phía chỗ nguồn sáng duy nhất.

Phảng phất ánh sáng ấm áp của chiếc đèn sàn, người đàn ông mặc áo ngủ màu xanh lam sẫm ngồi trên chiếc sô pha lớn, y tao nhã dựa lưng vào sô pha, hai chân thon dài bắt chéo, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt giấu sau mắt kính, lại giống như hai đạo chùm tia sáng mãnh liệt bắn vào trái tim Hứa Minh, sóng to gió lớn dấy lên.

Bọn họ trong lúc đó cách nhau giữa bóng tối và ánh sáng, như cách nhau một vùng bờ biển cả, Hứa Minh có thể trông thấy y, nhưng cùng cực cả đời cũng không thể đến được với y, chân thật mà chạm vào y.

“Ngẩn người làm chi vậy, lại đây.”

Từ biệt nhiều ngày, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngô Hàn Giang như ma âm xuyên thấu màng tai Hứa Minh, khiến cậu run sợ cả người. Trái tim cũng vì thế mà kịch liệt nhảy lên, giống bị hồn xiêu phách lạc, cậu máy móc đi qua, ngốc lăng đứng trước mặt Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang cũng nhìn cậu.

Bọn họ không hề nghĩ rằng sẽ có cơ hội gặp lại nhau.

Lúc Hứa Minh bị vệ sĩ bắt được, Ngô Hàn Giang đã ngủ, cận vệ y nhận được điện thoại của lão ngũ, nghe ra là một cậu bé họ Hứa đến quấy rối, đang điều tra. Do miệng vết thương đau khiến Ngô Hàn Giang thực không dễ dàng đi vào giấc ngủ, tự tiện đánh thức y có khả năng sẽ bị y mắng, vệ sĩ do dự một chút, cuối cùng vẫn là đến đánh thức Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang bị bắt tỉnh lại, tính tình đương nhiên không tốt, há mồm thuận miệng nói: “Để cậu ta tự sinh tự diệt đi.”

Bất quá rất nhanh y lại thay đổi chủ ý, “Quên đi, dẫn cậu ta đến đây.” Bằng không thằng nhóc kia sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt nơi tay hạ nhân.

Hiện tại, nhìn thấy Hứa Minh cắn đôi môi khô nức nẻ của mình, gương mặt trắng bệch, đi từng bước tới bên cạnh mình, Ngô Hàn Giang cảm thấy may mắn khi bản thân đã đưa ra quyết định như vậy.

Y đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Ngồi……”

Lời còn chưa dứt, Hứa Minh không khống chế được nhào về phía y, cậu dùng phương thức dữ dội trước sau như một, ôm chặt lấy y.

Miệng vết thương trước ngực vừa vặn bị cậu đụng phải, Ngô Hàn Giang đau kêu rên một tiếng, nhưng mà ngực nhanh chóng truyền đến xúc cảm nóng ướt, ngăn lại cơn tức giận sắp sửa phát tán của y.

Ngô Hàn Giang phát hiện, đứa nhỏ trước mặt này lúc bấy giờ có biểu hiện không giống như bình thường, y hoàn toàn không còn cách nào khác.

Mắt thấy miệng vết thương đã bị ẩm ướt, Ngô Hàn Giang nắm sau cổ Hứa Minh, cứng rắn kéo cậu ra, thấy gương mặt cậu nước mắt bù lu bù loa, trong lòng nói không nên tư vị gì.

Y luôn luôn phản cảm với những giọt nước mắt của người khác, vô luận là nam hay nữ, bất kể là kẻ nào ở trước mặt y khóc lóc không chỉ sẽ không thể nhận được chút đồng tình nào từ y, mà ngược lại còn khiến y cảm thấy nhàm chán, cho dù con trai Ngô Lạc Dương của mình mới trước đây còn khóc nháo, y cũng chỉ biết đánh hai bàn tay nó uy hiếp nó không cho nó khóc, bởi vì y nghĩ khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, nhất là với một cậu bé trai. Cho nên Ngô Lạc Dương từ nhỏ đã rất ít khóc, lần này y bị thương, Ngô Lạc Dương mặc dù lo lắng, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh. Không như Hứa Minh, vừa thấy mặt liền oà khóc. Nhưng biểu hiện lo lắng và khổ sở của cậu nhìn thế nào cũng không giống như đang giả tạo, tựa hồ bản thân mình là người quan trọng biết bao nhiêu đối với cậu, mà cho dù là giả, y cam nguyện bị lừa gạt.

Từ lần sau cùng cậu trai này khóc trong vòng tay mình, nước mắt của cậu ta đã trở thành điểm yếu của y, y có muốn phản kháng cũng không thể.

Ngô Hàn Giang chùi nước mũi cho Hứa Minh, giọng điệu nghe như muốn bắt lỗi vừa lại hung ác: “Khóc thành cái bộ dáng gì rồi! Cậu là nam tử hán sao?”

Hứ, Hứa Minh ôm quanh cổ y, đổi chỗ trút nước, rất nhanh đã làm ướt nhẹp hết cổ của y.

Ngô Hàn Giang dở khóc dở cười, dịu dàng hiếm thấy, dường như muốn trấn an mà sờ soạng tóc cậu khiến cho nó xù lên, mang theo nụ cười uy hiếp nói: “Không để yên được hử? Khóc nữa tôi sẽ ném cậu ra!”

“Ông ném a……”

Đây là ông thiếu nợ tôi. Tôi vì ông nên mới chảy nước mắt, đâu chỉ lúc này đây, đáng tiếc ông đời này sẽ không biết, cho nên, ông thiếu nợ tôi, vĩnh viễn trả không hết.

Hứa Minh phun ra hơi thở lên cổ Ngô Hàn Giang, khiến y ngứa ngáy một trận, y chịu không nổi kéo Hứa Minh ra, ngón cái cùng ngón trỏ bóp hai má cậu, Hứa Minh chu môi, phát ra thanh âm rầm rì mơ hồ không rõ, vẻ tức giận, tựa như một đứa trẻ bị khi dễ mà mếu máo.

Ngô Hàn Giang không khỏi nở nụ cười, cưỡng chế đặt cậu ngồi lên sô pha, lấy khăn giấy đưa cho cậu, “Lau mặt, xấu quá.”

Xấu quá chẳng phải là câu cửa miệng của hắn, rất nhiều năm đã không nói như vậy, hiện tại bị Hứa Minh làm cho vừa tức giận vừa buồn cười, lơ đãng mà mở miệng, y không khỏi cảm thấy muốn cười, quả nhiên thần kinh cũng bị lây bệnh rồi.

“Tôi xấu cũng không mắc mớ gì tới ông ……” Hứa Minh giống như một tiểu oán phụ tủi tủi thân thân trách cứ, cầm lấy khăn tay lung tung lau nước mắt.

Ngô Hàn Giang đi vào phòng ngủ thay áo ngủ bị ướt, theo góc độ của Hứa Minh, vừa vặn thấy thân người y.

Thấy bên xương sườn của y có quấn một vòng băng gạc thật dày, Hứa Minh mới sực nhớ ra bản thân đã xông vào họa lớn, cậu thế nhưng đã quên Ngô Hàn Giang bị thương, còn dùng sức lực lớn như vậy mà ôm chầm lấy y, trách không được nghe y kêu rên một tiếng, thì ra là đụng vào miệng vết thương.

Hứa Minh hận chính mình lỗ mãng cực kỳ, mà sao Ngô Hàn Giang lại không hé răng nhỉ?

“Cậu thật thần thông quảng đại, làm sao tìm được đây?”

Ngô Hàn Giang thay áo xong quay về, ngồi lại bên cạnh Hứa Minh.

“…… Kỳ thật, tôi là người của kẻ thù ông phái đến đây để ám sát ông.” Hứa Minh vì không muốn khai ra Trịnh Khải, đánh Thái Cực nói.

“Bạn cùng phòng của cậu là hacker?” Ngô Hàn Giang nghĩ đến người này đầu tiên.

Hứa Minh vội vàng phủ định: “Không liên quan đến hắn.”

Về điểm tâm tư này của Hứa Minh ở trước mặt Ngô Hàn Giang y hiểu là không có liên can, Ngô Hàn Giang chỉ cần thăm dò một lần là đủ biết, “Cậu không cần căng thẳng, nếu là nhân tài, tôi sẽ rất vui lòng tuyển dụng.”

Hứa Minh giống như đang chơi đá gà thần kinh lập tức buộc chặt, “Ông đừng ra tay với anh ấy!”

Nhìn cậu căng thẳng như vậy, Ngô Hàn Giang không khỏi hoài nghi quan hệ của bọn họ có đơn giản là bạn cùng phòng hay không.

“Tôi trong mắt cậu đáng sợ đến vậy?”

Ngô Hàn Giang đứng dậy lấy một chiếc cốc giấy rót đầy nước từ bình lọc nước, đặt trên bàn trước mặt Hứa Minh, “Uống đi.”

Hứa Minh cầm lấy cái ly nắm trong lòng bàn tay, hưởng thụ cảm giác ấm áp chạy dọc theo mạch máu lan tràn đến toàn thân.

“Tìm đến tôi để làm chi?”

Biết rõ còn cố hỏi! Hứa Minh nhất thời nghẹn lời, cuối cùng vẫn khẩu thị tâm phi mạnh miệng nói: “Nghe nói ông bị người ta giết, tôi đến xác nhận một chút.”

Ngô Hàn Giang nhờ vào cậu mà luyện được trình độ kiềm nén cơn giận đạt tới mức uyên thâm, không quan tâm nói: “Vậy khiến cậu thất vọng rồi.”

Hứa Minh quay đầu trừng mắt liếc y một cái, giọng điệu không được tự nhiên hỏi: “Nhìn ông sức lực mười phần như vậy, thân thể đã không có việc gì đi?”

“Lo lắng cho tôi?” Ánh mắt Ngô Hàn Giang mang ý cười.

Hứa Minh đỏ mặt hét lên: “Đúng vậy, ông là người tôi thích, lo lắng cho ông thì có cái gì không đúng?”

“Cốc giấy bị cậu bóp hỏng rồi kìa, bị nóng thì cũng đừng khóc la nha.”

Hứa Minh lúc này mới phát giác cốc giấy trong tay đã muốn bị chính mình nắm đến biến hình, nước bên trong thiếu chút nữa tràn ra, nhất thời xấu hổ không thôi, vội vàng uống nước để che giấu.

“Cẩn thận nóng!”

Hứa Minh dừng lại động tác uống nước, đắc ý nhướn mi hướng về phía Ngô Hàn Giang: “Lo lắng cho tôi?”

“Lúc đến đây có bị đánh không?” Lẻ loi một mình xông tới đấm đá, khó tránh khỏi bị vệ sĩ đánh vài cái.

Sau khi được y nhắc nhở, Hứa Minh cảm thấy cánh tay đau bụng đau, nhưng trong lòng vui vẻ, “Bị nhéo cánh tay, một quyền trúng bụng, không sao cả. Ông có thể bảo đàn em của ông sửa tác phong được hay không, hở ra là đánh vào bụng người ta, rất đau.”

Ngô Hàn Giang nhăn mày, “Thực nghiêm trọng? Tôi gọi bác sĩ đến xem cho cậu.”

Hứa Minh không nghĩ tới y coi trọng mình như vậy, trong lòng càng đắc ý, “Không nghiêm trọng, tôi đã nói rồi mà.”

Ngô Hàn Giang tới gần cậu, không cho chống cự ra lệnh: “Vén quần áo lên, cho tôi xem.”

Do y tới gần mà còn đề nghị mờ ám, Hứa Minh đỏ mặt, “Hơ, thật sự không nặng lắm……”

“Muốn tôi tự mình động thủ hửm?”

“Được rồi.”

Hứa Minh kéo khoá áo khoác, vạch áo T shirt ra, đem cái bụng bày cho Ngô Hàn Giang xem, không dám đối mặt với y, cúi đầu thoáng nhìn bụng bầm xanh một khối, rồi chuyển mắt nhìn xuống đất.

Làn da trần trụi đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp, ngón tay thon dài trắng nõn của Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng mơn trớn nơi tụ máu bầm kia.

“Ông làm gì vậy!”

Hứa Minh giống như bị điện giật mạnh mẽ thối lui về phía sau, gương mặt hoàn toàn đỏ bừng lên.

“Trốn cái gì? Cậu không phải là rất phóng khoáng sao.” Ngô Hàn Giang bấm chuông, nói với y tá: “Cảm phiền mang giúp một ít thuốc trị bầm đến đây.”

Y tá rất nhanh đã đến, thoa thuốc cho Hứa Minh, rồi trong phòng lại chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nhất thời không biết nói gì, không khí mờ ám không thôi.

Hứa Minh nâng cốc uống nước, động tác càng ngày càng chậm, uống từng ngụm từng ngụm chừa lại, hy vọng vĩnh viễn không uống hết.

Khó có được một lần cậu ngoan ngoãn như vậy, Ngô Hàn Giang rất kiên nhẫn với tiến độ uống nước siêu chậm rì của cậu, lắng nghe thanh âm đồng hồ nhích từng giây “Tích tắc tích tắc” vang lên.

Vầng sáng màu da cam bao phủ cậu trai lặng im, vẻ ngoài giả vờ cường ngạnh cứng rắn ngày thường của cậu dường như đã tan rã toàn bộ. Mái tóc hỗn độn của cậu dưới ánh sáng mông lung có vẻ mềm mại dị thường, Ngô Hàn Giang nhớ tới xúc cảm khi sờ vào tóc cậu lúc nãy, mặc dù vừa thẳng vừa cứng, nhưng lại có cảm giác tơ lụa cẩm bạch, cùng với mái tóc đầu đinh của con trai Ngô Lạc Dương mình thì không giống nhau một chút nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Minh vẫn không ngừng ức hiếp cốc nước.

Hao hết sức lực không muốn sống chạy tới đây, rồi chẳng hiểu ra làm sao khóc lóc một hồi, sau đó cùng một cốc nước nói chuyện yêu đương? Ngô Hàn Giang nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, uống xong tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

Hứa Minh buồn thiu, lưu luyến không rời buông cốc nước. Nếu Ngô Hàn Giang đã không có vấn đề gì, thì mục đích của mình xem như cũng đã đạt được, quả thật là cần phải đi rồi.

Cậu đứng dậy nói: “Không cần, tôi gọi xe.”

Nhìn bộ dáng cậu yếu xìu không có tinh thần, Ngô Hàn Giang rốt cuộc không đành lòng, bèn khẽ thở dài chịu thua, giữ chặt cậu, “Đưa di động của cậu cho tôi.”

“…… Ơ?”

Ngô Hàn Giang trực tiếp vói tay vào túi quần bò của cậu lấy chiếc di động ra, Hứa Minh bị động tác bá đạo của y làm cho mặt đỏ tới mang tai.

Ngô Hàn Giang lưu lại một dãy số vào di động của Hứa Minh, trong phòng ngủ tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi ấn tắt, tiếng chuông cũng tương ứng ngưng bặt.

Kéo tay Hứa Minh, trả điện thoại lại vào trong lòng bàn tay của cậu, “Về sau có việc gì, cứ gọi vào số này.”

Hứa Minh ngẩn ngơ nhìn y, “……”

“Nhớ kỹ từ nay về sau, đừng để lộ tin tức cậu tới đây với bất kỳ ai, bao gồm bạn cùng phòng của cậu, đối với cậu và cả hắn đều không có ích lợi gì. Cậu sẽ không muốn đem thân phận của tôi nói cho hắn biết đi?”

“…… Ơ, a? Không, không có.”

Hứa Minh nắm chặt di động, gương mặt ửng hồng, đang ngẩn ngơ thì bất thình lình hiện ra vẻ sung sướng, cười ngây ngô ngốc nghếch, bộ dạng ngoan ngoãn ngượng ngùng khó có dịp thấy được.

Ngô Hàn Giang không khỏi mỉm cười, “Đồ ngốc.”

Thẳng đến khi về nhà, trên mặt Hứa Minh vẫn còn duy trì nụ cười ngớ ngẩn, một chút cũng chưa hề thay đổi. Trịnh Khải đã ngủ, cậu tắt đèn, trùm chăn, che đầu, cười đến run rẩy hết cả người.

Cười đủ rồi, cậu cầm di động nhìn dãy số trên màn hình, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng. Trái lo phải nghĩ, chỉnh sửa danh tự thành “Y”, [hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng], rèn sắt khi còn nóng gửi một cái tin nhắn qua: “Tôi đã về nhà, ông phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh.” Sau đó giữa lúc hạnh phúc chờ đợi mà ngọt ngào ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.