Tình Sắc Dụ Hoặc

Chương 153: Chương 153: Nhịn không được rên rỉ




Tiếu Dao đã thật lâu rồi không được thoải mái giống tối hôm qua, ngủ sâu như vậy, cũng an tâm như vậy.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên giường ngồi dậy, duỗi duỗi người, có cảm giác như mới vừa thay đổi thân xác.

Mặt trên tủ đầu giường, có để lại một tờ giấy, Tiếu Dao nhận định là chữ của Nhất Phi, liền cầm lên.

Dao Dao, chào buổi sáng!

Anh có nhiệm vụ phải rời đi trước, Quân Dạ Huyền sẽ quay lại lúc 9 giờ, đến khoảng 10 giờ hắn có thể tìm tới nơi này.

Nên em đừng ngủ nướng quá muộn, trong phòng bếp có cháo, em có thể ăn xong rồi đi cũng chưa muộn.

Chăm sóc cho bản thân thật tốt! —— Nhất Phi

Nhất Phi lại đi rồi, trong lòng cô là không nỡ, nhưng có cách nào khác sao? Bọn họ một ngày là người của tổ chức, vẫn phải nhất thiết nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh.

Mím môi, Tiếu Dao ngước mắt nhìn đồng hồ trên vách tường.

9 giờ mười lăm, cho nên, còn có thể ăn bữa sáng, đúng không?

Đối với phỏng đoán của Tần Nhất Phi, Tiếu Dao một chút đều không nghi ngờ.

Nếu hắn nói Quân Dạ Huyền khoảng 10 giờ đến, trước sau cũng sẽ không kém mười phút.

Nhất Phi nhà mình rất giỏi, anh ấy đến tột cùng vì cái gì có thể mạnh mẽ như vậy, Tiếu Dao cũng không rõ ràng lắm, đối với hắn, cô chỉ có thể dùng hai từ bội phục.

Vệ sinh cá nhân, thay quần áo, ăn xong cháo, lại đem chén rửa sạch sẽ, Tiếu Dao mang theo đồ vật của mình, rời đi khu dân cư cũ kĩ.

Nếu có thể, cô còn muốn đem nơi này lưu lại, chờ thời điểm thích hợp chính mình có thể dùng.

Ngồi xe buýt trong chốc lát, Tiếu Dao mới kiểm tra điện thoại.

Ngày hôm qua ở trường học, điện thoại đã bị ngắt tín hiệu, việc thông qua tín hiệu có thể tìm được mình, người bình thường cũng làm không được.

Nhưng, Tiếu Dao biết, thiên tài máy tính như Quân Dạ Huyền, không phải tìm không thấy, chỉ là còn không có bắt đầu tìm thôi.

Xe buýt đi không đến năm phút, một chiếc siêu xe màu đen tuyền đột nhiên đánh tay lái, chắn ở trước xe.

Còn may, kỹ thuật lái của bác tài không kém, bằng không, với kiểu chặn đường ngang ngược này, kiểu gì cũng đụng phải nhau.

Tài xế mắng vài tiếng, vừa mới mở cửa xe, một thân hình cao lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mọi người vốn đang là hùng hùng hổ hổ, vừa nhìn đến Quân Dạ Huyền, lập tức ngậm miệng.

Nam, chắc là bị hơi thở của hắn trấn áp; nữ, giống nhau, là bị sắc đẹp làm cho mê hoặc.

“Mẹ ơi! Ảnh ngonnn!”

“Ai a? Đẹp trai quá!”

“Vị thiếu gia nào đây? Quá đẹp trai! Wow... Thật sự rất ngầu nha!”

“Thật là ngầu! Đẹp trai! Thơm như sầu riêng dị đó!”

“Anh ấy đang tìm ai? Không phải là... hm, tìm em hả?”

“Trời ơi! Là minh tinh sao? Ai vậy? Quá là ngầu!”

Lời mắng chửi toàn bộ đổi thành ca ngợi, có người thậm chí nhịn không được rên rỉ.

Quân Dạ Huyền, cao 1 mét 88, đứng trên xe buýt cần thiết phải cúi đầu.

Thân hình cao lớn của hắn, vừa bước lên xe, hết thảy đều trở nên ảm đạm trong tức khắc.

Một bộ quần áo đơn giản nhàn nhã, một chút đều che dấu không được dáng người hoàn mỹ của hắn.

Ngũ quan tinh xảo, giống như đã trải qua tạo hình điêu luyện sắc sảo vậy, đã tuấn mỹ, cũng có đặc sắc riêng, làm người khác không thể bắt bẻ.

Nhìn thấy Quân Dạ Huyền, cũng không ngoài dự kiến của Tiếu Dao, chẳng qua cô không nghĩ tới hắn sẽ lấy phương thức xuất hiện như vậy, cũng không xác định hắn có phải sẽ tự mình lại đây hay không.

Không thể phủ nhận, cháu ngoại trai của Mặc thiếu, tính cả hắn, đều thật sự xuất chúng.

Ba mục tiêu tạm thời của cô, Tần Mặc, Quân Mạc Bắc, Quân Dạ Huyền, đều là nam nhân rất khó tìm, còn chưa tính Quân Mạc Bắc đã là quá khứ.

Khó chơi thì khó chơi, nhưng đổi một góc độ khác, việc này cũng không phải chuyện xấu.

Ít nhất, những người cô từng ngủ qua đều lớn lên rất tuấn tú, thật sự rất tuấn tú!

Nhìn lại nam nhân khác trong xe, Tiếu Dao nuốt một ngụm nước miếng, được, khó chơi một chút, vẫn tốt hơn.

~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.