Ta nhịn không được mà sửng sốt, nhìn hắn chằm chằm.
Cổ tay đột nhiên bị hắn nắm chặt, ta đau nhưng không dám rên ra tiếng. Hắn vừa ôm ta, vừa an ủi: “Đừng sợ, trẫm ở đây, trẫm ở chỗ này.”
Thời điểm tiến vào, thấy Nguyên Thừa Hạo ở đây, thái y dường như hoảng sợ, vội quỳ xuống hành lễ.
Hắn có chút không kiên nhẫn mà trầm giọng: “Không cần hành lễ, lại đây bắt mạch cho Tiệp Dư nhanh!”
“Vâng, vâng.” Thái y vội đi tới.
Ta chần chờ, hắn dứt khoát kéo tay ta ra, đặt dưới lòng bàn tay của thái y.
Theo bản năng muốn trốn, hắn lại giữ thật chặt.
Chưa đợi thái y mở miệng, hắn đã hỏi: “Thai nhi trong bụng Tiệp Dư thế nào?”
Bàn tay đang bắt mạch cho ta run lên, thái y cả kinh ngước mắt.
“Sao hả?” Hắn lại hung tợn hỏi.
Thái y run run môi, nhất thời không biết trả lời thế nào. Từ lúc bắt đầu bắt mạch cho ta, trong lòng ông ấy liền hiểu rõ, ta nơi nào có thai? Ông ấy là thái y, không phải lang băm!
Vân Mi ở cạnh nhìn không được mà nức nở, thấy Nguyên Thừa Hạo và thái y như vậy, ai cũng đều cho rằng đã xảy ra đại sự.
Hoàng Hậu nâng bước đi tới, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ... Không giữ nổi sao?” Thời điểm hỏi chuyện, mắt phượng lặng lẽ xẹt qua khuôn mặt trắng bệch của Hiền Phi, khóe miệng cong lên ý cười nhạt.
Thái y giật mình, thấy Nguyên Thừa Hạo phẫn nộ, ông ta chỉ biết cúi đầu, run rẩy đáp: “Hoàng Thượng thứ tội, thần không thể ra sức.”
“Nương nương!” Đường Tiệp Dư vội đỡ lấy Hiền Phi thiếu chút té ngã, sắc mặt nàng cũng rất không tốt.
Chỉ có trong mắt Hoàng Hậu có ý cười, thần sắc lại trầm xuống, khuyên nhủ: “Hoàng Thượng đừng thương tâm...”
Hắn ngụy trang thật giống, lớn tiếng mắng thái y “Cút”, một tay ôm ta lên, hùng hổ lao ra ngoài.
Ta thật sự hoảng sợ, hắn chỗ nào cũng không đi, lập tức đưa ta về Thủy Yên Các. Vào phòng, hắn ném lên giường, Vân mi lui xuống chuẩn bị y phục cho ta thay, bên trong chỉ còn lại ta và hắn.
Hắn nhìn ta hồi lâu, cười lạnh: “Diễn thật tốt.”
Ta nhìn hắn: “Hoàng Thượng cũng không kém.”
Ánh mắt sắc bén lên, hắn đột nhiên xoay người.
“Hoàng Thượng...” Ta bật thốt lên gọi hắn.
Hắn không quay đầu, chỉ trầm giọng: “Lát nữa trẫm lại đến.” Dứt lời, hắn đã ra ngoài cửa phòng.
Vân Phi tiến vào, phía sau còn có một cung nữ.
“Nhị tiểu thư, Hoàng Thượng đâu?” Lúc nàng đi hắn vẫn còn ở đây, hiện tại trở về, người đã không thấy đâu.
Ta nhấp môi không nói lời nào, kỳ thật, nhìn thái độ vừa rồi của hắn với thái y, ta liền biết bàn tính trong lòng hắn. Giờ phút này, hắn đương nhiên quay lại Tuệ Như Cung.
Ta ngụy trang mang thai để “thoát tội”, mà hắn cùng ta diễn kịch cũng là có mục đích.
Ta và hắn, chẳng qua đều vì bản thân mà thôi.
Thay xong y phục, hai mắt Vân mi vẫn hồng hồng. Ta cho cung nữ kia lui xuống, kéo nàng tới gần, nhỏ giọng: “Đừng khóc, là nguyệt tin tới.”
Nàng “A” một tiếng, mở to hai mắt nhìn ta, sau một lúc lâu mới nói chuyện: “Người hù chết nô tỳ!”
Như vậy mới giống, không phải sao?
Hoàng Hậu tin, Hiền Phi và Đường Tiệp Dư cũng tin.
Thời điểm Nguyên Thừa Hạo quay lại đã là buổi tối, thái y đi theo sau hắn vẫn là người bắt mạch cho ta ban ngày. Hắn vào phòng, vẫy tay, cho mọi người lui xuống. Thái y không theo cùng, chỉ thấy Thường công công bưng chén thuốc vào, cẩn thận gác ở đầu giường của ta.
Hắn ngồi xuống, cầm chén thuốc đẩy về phía này, thấp giọng: “Uống đi.”
Ta ngước mắt nhìn hắn: “Đây là cái gì?”
Con ngươi thâm thúy kia nhìn ta, cười nhạt: “Quên rồi sao? Nàng sinh non, không uống thuốc, sợ là thai nhi ở trong bụng sẽ không sạch sẽ. Vở kịch này nếu đã khai mạc, đương nhiên phải bế mạc hoàn mỹ.”
Ta cắn răng, hắn đã cầm chén thuốc tới gần...