Ta đột nhiên hoàn hồn, đã thấy phu nhân vội vàng tới đây, cẩn thận kéo tay An Kỳ Dương, tay hắn đã hơi sưng sưng. Lúc này ta mới nhớ, An Kỳ Dương mắc “bệnh hoàng tử“.
Người “bệnh hoàng tử” chính là thân thể vô cùng quý giá.
Ban đêm phải có chăn ấm đệm êm mới có thể yên giấc, chịu không được lạnh, bị bệnh không thể dùng thuốc, vừa ngửi vị thuốc liền nôn ra. Trên người không thể mặc áo vải thô sơ, nếu không sẽ nổi mẩn. Không được kéo, không được nắm chặt, nếu không...
Cúi đầu, lặng lẽ đi qua, trong quá khứ ta đã từng nghe nói, lại không ngờ so với lời đồn càng thêm nghiêm trọng.
Loại bệnh này không trí mạng, nhưng thuốc và kim châm đều không thể chữa.
Nghe nói hắn di truyền từ Thừa Tướng phu nhân, mà Thừa Tướng phu nhân thời điểm sinh hắn, cố gắng không được mà đã qua đời. Vì thế, Thừa Tướng mới càng dung túng hắn, có lẽ cũng vì bồi thường với vong thê.
Ai cũng biết, người mắc bệnh này không thể sinh hài tử. Bà ấy có lẽ vì quá yêu nên mới làm được như thế.
Sắc mặt phu nhân lập tức trở nên khó coi, bà không có nhi tử, vẫn luôn coi hắn như con ruột của mình, không thể nhìn hắn chịu khổ. Bà nhìn ta, lạnh giọng: “Đúng là không biết sống chết, ngay cả nó ngươi cũng dám động thủ!” Nói rồi, bà đưa tay muốn đánh xuống.
Ta cả kinh, nhưng không né tránh.
Trốn rồi, bà cũng sẽ gọi người bắt ta. Mỗi lần giáo huấn hạ nhân trong phủ, bà đều sẽ như thế.
“Dì.” An Kỳ Dương vội chắn trước mặt ta, cười nói, “Việc nhỏ thôi, không cần phải vậy.”
“Kỳ Dương, cháu đừng ngăn cản, không giáo huấn nha đầu này, ả sẽ không biết nặng nhẹ!” Phu nhân nhẹ nhàng kéo hắn qua, định lần nữa đánh xuống.
“Nương, dừng tay!” Phía sau truyền tới thanh âm của Cung Khuynh Nguyệt.
Lòng ta kinh hỉ, quay đầu liền thấy nàng nhấc theo làn váy chậm rãi đi tới. Ta nhỏ giọng gọi một tiếng “Tiểu thư”, nàng lại ra hiệu bảo ta đừng nói chuyện, tiến lên nói: “Nương, mặc kệ A Tụ đã làm sai chuyện gì, hiện tại người cũng không thể phạt nàng. Người đừng quên, mấy ngày nữa Hứa đại nhân mở tiệc, cần nàng ấy khiêu vũ. Nàng ấy mắc sai lầm không quan trọng, nhưng liên lụy Cung phủ thì mất nhiều hơn được.”
Nghe vậy, sắc mặt phu nhân lập tức thay đổi.
An Kỳ Dương vội hùa theo: “Biểu muội nói đúng, hơn nữa cháu cũng không sao.”
Cung Khuynh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái.
Phu nhân lúc này mới buông tay, chỉ nói: “Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau nếu lại như thế, cẩn thận da của ngươi!” Nói rồi, bà xoay người, “Đi với dì, cha cháu đưa tin tới, bảo mấy ngày nữa sẽ tới Du Châu.”
“Cha cháu tới?” An Kỳ Dương rõ ràng kinh hãi, lập tức tỏ vẻ hậm hực, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo phu nhân.
“Không sao chứ?” Cung Khuynh Nguyệt quay đầu nhìn ta.
Ta lắc đầu, lè lưỡi nói: “Vừa rồi là ta nhất thời không chú ý, làm biểu thiếu gia bị thương.”
Nàng cười cười: “Biểu ca sẽ không trách cứ, nhưng ngày sau nhớ cẩn thận, nương ta thương huynh ấy vô cùng.”
Ta gật đầu, lại hỏi: “Đang êm đẹp, sao tiểu thư lại tới hậu viện?”
Lúc này nàng tựa như mới nhớ tới nguyên nhân, quay đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng: “A Tụ, ta muốn ra ngoài.”
Nhìn bộ dáng này của nàng, lòng ta đã rõ.
“Ta đã nói với cha cả buổi chiều sẽ ở trong phòng luyện cầm.”
Ta gật đầu: “A Tụ đã biết, lát nữa A Tụ sẽ qua phòng tiểu thư.”
Nàng gật đầu, sau đó rời đi.
Nàng nói cả trưa luyện cầm, như vậy sẽ không có ai tới quấy rầy. Nàng muốn ra ngoài, cầm nàng đương nhiên sẽ là ta giúp nàng đàn. Đại thiên kim Cung phủ này có gia thế và mỹ mạo mọi người đều hâm mộ, nhưng một chút cũng không ghen ghét ta, bởi vì nàng vốn là một nữ tử lương thiện. Ta ở Cung phủ mười mấy năm, nàng bảo vệ ta mười mấy năm. Nàng nói, nàng hi vọng chúng ta là tỷ muội, không phải mối quan hệ xưng hô chủ tớ lạnh băng kia.
Ở Cung phủ, chỉ có đứng trước mặt nàng, ta mới có thể an tâm xóa đi hai chữ “Nô tỳ“.
OoOoO
Bàn tay trắng nõn đặt lên huyền cầm, nhẹ nhàng gãy lên.
Qua một lúc, bên ngoài truyền tới người gõ cửa, ta kinh hãi, nghe An Kỳ Dương gọi: “Biểu muội, biểu muội.”
Bất giác cắn môi, An Kỳ Dương này đúng là một khắc cũng không được an bình. Chỉ là hiện tại, ta sao có thể mở miệng trả lời hắn đây?
Cũng may cửa đã khóa, hắn muốn xông vào cũng không được.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa nhỏ lại, ta vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe phía cửa sổ truyền tới động tĩnh, ngay lập tức một bóng người xuất hiện phía sau ta, cười nói: “Biết ngay biểu muội không ở đây.”
Ta hoảng sợ, tiếng đàn không tự chủ mà sai mấy âm. Hắn híp mắt cười: “Bình tĩnh, đừng để người ngoài nghe ra manh mối.”
Hắn tươi cười ngồi trước mặt ta, thoải mái rót trà uống. Mu bàn tay phải kia vẫn một mảnh hồng hồng, khiến người nhìn có chút thương tâm.
“Biểu thiếu gia, ta không cố ý.” Thật sự không cố ý.
Hắn cười, chỉ nói: “A Tụ, chúng ta ra ngoài chơi đi.”