Một câu đủ khiến An Kỳ Dương ngây ngẩn.
Mà ta đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nước mắt càng không thể ngăn được, cứ thế mà cuồn cuộn rơi xuống.
Ta chẳng qua chỉ vì Hứa đại nhân muốn lấy lòng Hoàng Thượng, bị lão gia gọi tới trợ hứng tiết mục, mà ta nỗ lực nhảy Lăng Ba chỉ vì cho rằng sẽ mang vận may tới cho Cung phủ.
Nghĩ tới, trong lòng càng chua xót. Nếu sớm biết như vậy, ta đã nói với lão gia, ta căn bản không biết Lăng Ba.
Nhưng hôm nay, tất cả đều không còn kịp nữa.
Ta còn làm hại tới hạnh phúc của tỷ tỷ.
Có lẽ vì thấy ta khóc, An Kỳ Dương giật mình, tiến lên một bước, đưa tay, cuối cùng lại buông xuống. Hắn nhíu mày, cắn răng hỏi: “Ngươi cho rằng ta nghĩ ngươi là người thế nào? Ta biết quan hệ giữa ngươi và biểu muội xưa nay đều tốt, ngươi làm vậy, không sợ muội ấy hận ngươi sao? Cái gì là Cung Nhị tiểu thư, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là trong lòng muội ấy vẫn luôn coi ngươi là muội muội. Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ sao? Nếu muội ấy hận ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”
Thanh âm hắn không quá lớn, nhưng từng câu từng chữ ta nghe đều rất rõ ràng.
Có chút khiếp sợ mà ngước mắt nhìn hắn, nghe hắn tiếp tục: “A Tụ, điều ta lo lắng nhất chính là...” Sắc mặt hắn ngày càng khó coi, thế mà trong lúc nhất thời không nói được gì.
Ta kinh ngạc: “Biểu thiếu gia...”
Hắn nhìn ta, định nói tiếp, nhưng ánh mắt lướt qua bả vai ta nhìn ra sau, thần sắc khẽ thay đổi. Ta không hỏi quay đầu, thấy Chỉ Doanh quận chúa đứng cách đó không xa.
Nàng không tiến lên, chỉ có một bóng hình khác chạy tới, lại gần, mới thấy là A Man.
Nàng thở hổn hển: “Thiếu gia, thiếu gia, lão gia muốn người trở về thu dọn.”
An Kỳ Dương nhịn không được mà hỏi: “Sao lại gấp như vậy?”
Nguyên Chỉ Doanh phía sau khẽ cười: “Ngày mai phải hồi kinh, mọi người đều biết, chỉ có chàng không rõ mà thôi. Ta vốn định nói chàng biết việc này, giục chàng về thu dọn.” Nói tới đây, nàng liếc mắt nhìn ta, “Có điều nếu đã có chuyện muốn nói với Cung Nhị tiểu thư, vậy ta không tiện làm phiền. Hôm nay từ biệt, cũng không biết khi nào gặp lại. Tầm Chi, chúng ta về trước.”
Dứt lời, nàng liền xoay người rời đi.
Không lẽ An Kỳ Dương và Chỉ Doanh quận chúa cho rằng Cung Nhị tiểu thư này là nghĩa nữ của lão gia sao? Rốt cuộc, trong mắt người ngoài, đây là lý do hợp lý nhất.
“Nhị tiểu thư, phu nhân mời người qua.” Thanh âm của nha đầu cách màn đêm truyền tới.
Ta kinh hãi, thời điểm quay đầu nhìn mới thấy là nha hoàn Hành Nhi bên cạnh Cung Khuynh Nguyệt. Nhớ lại lúc nãy Cung Khuynh Nguyệt nói muốn đưa ta qua gặp phu nhân, ta vội tới chỗ Hành Nhi.
“A Tụ...”
An Kỳ Dương muốn đuổi theo, lại bị A Man ngăn cản: “Thiếu gia, Cung phu nhân nói, kêu ngài đừng quản việc này.”
Theo Hành Nhi qua phòng phu nhân, lúc này mới phát hiện, Cung Khuynh Nguyệt không ở bên trong, chỉ có một mình phu nhân ngồi bên cạnh bàn chờ ta.
Ta không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, bà cho Hành Nhi lui xuống, mới mở miệng: “Ta kêu Khuynh Nguyệt về rồi, có mấy câu muốn nói riêng với ngươi.”
Khiếp sợ, ta vẫn thấp đầu: “Người nói.”
Bà buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy, thanh âm vững vàng: “Nhớ kỹ, tối nay, người nhảy Lăng Ba là Khuynh Nguyệt.”
Nắm chặt hai tay, ta hiểu, bà ấy muốn ta câm miệng.
Lắc đầu, nhưng ta làm không được, làm không được!
Trong mắt phu nhân lộ rõ tức giận: “Sao hả? Cho ngươi thân phận Cung Nhị tiểu thư còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ ngươi dám tơ tưởng được Hoàng Thượng chú ý.”
Ta bỗng nhiên to gan, mở miệng hỏi: “Người thật sự cho rằng lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng là nguyện vọng của tỷ ấy sao?”
Phu nhân cười khinh miệt: “Ta là nương của nó, việc này không cần ngươi nhọc lòng!”
Ta cười lạnh, bà ấy cho rằng vinh hoa phú quý có thể đổi được tất cả, lại không ngờ, trong thâm cung kia rốt cuộc có bao nhiêu hiểm ác.