Nghĩ tới thời điểm ở Thành Vương phủ vừa rồi, câu hỏi hắn hỏi Dương tướng quân, thì ra là có ý này.
Hắn vẫn luôn hoài nghi, hoài nghi lòng trung thành của Dương tướng quân.
Đương nhiên, hắn không cho rằng Dương tướng quân là người của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng hắn lại không cho rằng ông ấy là người của mình.
Nhưng, như vậy không phải quá buồn cười sao? Tiên đế đã băng hà nhiều năm, cho dù người nguyện trung thành Dương tướng quân chỉ nói là “Hoàng Thượng”, nhưng hiện tại ngoại trừ Nguyên Thừa Hạo, còn có người thứ hai?
Ta nhịn không được mà nói: “Hoàng Thượng nghĩ nhiều rồi, tiên đế... Tiên đế bệnh nặng băng hà đã nhiều năm, hiện tại ngài kêu Dương tướng quân trung thành với ai chứ?” Ta chỉ là một Chiêu Nghi, không thể nghị luận về hoàng tộc, nếu không phải hiện tại đang ở ngoài cung, ta nghĩ, ta sẽ không nói những câu thế này.
Hắn nhìn ta, đột nhiên tới gần, nói nhỏ: “Ai nói với nàng tiên đế vì bệnh nặng mà băng hà?”
Ta ngẩn ra.
Không phải sao?
Nhưng, người đời đều nói như vậy. Hoàng bảng chiếu cáo thiên hạ cũng nói như vậy.
Hắn nhìn ta, ánh mắt dần dần lộ vẻ tức giận, lần nữa khiến trái tim ta đập loạn nhịp. Hắn lạnh lùng nói: “Trong hoàng lăng, lăng mộ của tiên đế chẳng qua là cái mộ chôn y phục và di vật.”
Tay đỡ mép bàn cuối cùng vẫn nhịn không được mà run rẩy, ngôi mộ chỉ chôn y phục và di vật.
Cho nên, hắn mới hoài nghi tiên đế còn sống sao?
“Nhưng, Dương tướng quân vừa nói... Nói...” Nói tiên đế xác thật đã băng hà.
Hắn bật cười: “Trẫm rất muốn tin ông ta.”
Hắn muốn tin, lại không dám tin.
Ta hiểu chứ! Tiên đế hủy hoại tất cả của hắn, cho dù truyền lại hoàng vị, nhưng điều đó không hề giảm bớt hận ý tồn tại trong lòng. Huống chi, năm đó tiên đế lựa chọn hắn, sợ là không đơn thuần chỉ vì điểm tốt của Nguyên Thừa Hạo. Quan trọng nhất là, hắn năm đó, chẳng qua là một hài tử ba tuổi.
Hài tử, là thời điểm dễ khống chế nhất.
Cho tới hiện tại, thực quyền trong triều, hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ trong tay.
Nếu năm đó Nguyên Thừa Hạo đã trưởng thành, ta nghĩ, kết cục của hắn chỉ có... Chết.
Cái chữ đó, thời điểm lóe lên trong đầu, ta theo bản năng cắn môi.
Đây, chẳng qua là suy đoán của riêng ta mà thôi.
Nhưng, đó cũng có thể là một sự thật tàn khốc.
Hoàng quyền lạnh lẽo nhưng cực nóng, trước nay đều mâu thuẫn.
Ta có thể tưởng tượng được, Hoàng Thượng cao cao tại thượng của hiện tại, mười sáu năm trước chỉ là quân cờ mặc người ta xâu xé. Đó là nỗi đau không thể diễn tả, rất đau, cung rất hận.
“Hoàng Thượng định làm gì người ở Thành Vương phủ?” Không biết vì sao, ta lại nhớ tới Linh Khuyết, Thục Viện của tiên đế kia.
Hắn hừ một tiếng: “Trẫm sẽ không ra tay với một nữ nhân.”
Linh Khuyết là kẻ điên, bà còn coi Nguyên Thừa Hạo là tiên đế. Tình yêu của tiên đế, có lẽ dành cho nữ tử tên Nghê Thượng Trang đúng không? Nghê Thượng Trang, a, chuyện về bà, ta không nên hỏi nhiều. Không, hẳn là chuyện về tiên đế, ta không nên hỏi nhiều.
Dương tướng quân đã quay lại, mang theo y phục cùng rượu và thức ăn.
Ta vào nội thất thay y phục, nghe Dương tướng quân nói: “Bên ngoài gió lớn, nếu Hoàng Thượng muốn uống rượu, vậy uống ở đây đi.”
Hắn “Ừ” một tiếng, ta lại nghe tiếng hắn thay y phục.
“Việc hôm nay, mạt tướng thay Linh Khuyết đa tạ Hoàng Thượng.”
Hắn cười rộ lên: “Sư phụ còn khách khí với trẫm? Sư phụ đến nay vẫn chưa thành thân, chẳng lẽ là vì bà ấy? Chi bằng trẫm làm chủ, cho bà ấy thân phận, hứa gả cho ngươi?”