Ta chậm rãi dừng bước, ta nghĩ mình đã biết gặp thân ảnh này ở đâu.
Bên yển hồ, trong đình bên yển hồ!
Là... Là Hoàng Thượng!
Trong lòng khẽ run lên, ta vội quỳ xuống cúi đầu: “Nô tỳ đáng chết!” Nắm chặt hai tay, Nguyên Phi Cẩm đáng giận, gã có phải cố ý không? Cố ý để ta xông loạn, quấy nhiễu hoàng đế.
Thật lâu thật lâu sau không có tiếng trả lời, lòng ta thấp thỏm lên xuống, lặng lẽ ngước mắt, thế nhưng không biết từ khi nào nam tử đang đứng trước mặt nhìn ta chằm chằm. Không khỏi kinh hãi, ta cư nhiên một chút tiếng động cũng không nghe thấy.
Lại rũ mi.
Vô luận là An Kỳ Dương hay Nguyên Phi Cẩm, trên người bọn họ đều có thể cho ta cảm giác để phân biệt, hoặc lạnh, hoặc ấm. Mà người trước mặt lại là bình tĩnh, giống như mặt hồ không chút gợn sóng.
Không biết tại sao, ta bỗng nhiên nghĩ tới yển hồ.
Yển hồ, quanh năm cũng đều bình tĩnh như vậy, mà thứ giấu ở bên dưới, không ai có thể tưởng tượng được.
Bước chân hắn tới gần, giày được sở chế từ gấm vóc tốt nhất, sạch sẽ đến không chút bụi bậm.
Nhưng, ta sợ hắn.
Bất giác rụt rụt thân thể, phảng phất như đôi tay dù muốn thả lỏng thế nào cũng cảm thấy co quắp.
“Ngươi là ai?” Thanh âm kia từ đỉnh đầu truyền xuống, có lẽ ta điên rồi, sao còn cảm nhận được một chút ôn nhu?
Vẫn cúi đầu, ta nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ A Tụ.”
“A Tụ?” Hắn hỏi, “Ngươi không phải người nơi này.” Nửa câu sau, hắn nói rất chắc chắn.
Đúng vậy, ta không phải người của hắn, chỉ là một tiểu vũ cơ của Cung phủ.
“Hoàng Thượng thứ tội.” Ta cúi người.
Đôi giày kia thoáng cứng lại, hắn nói: “Biết trẫm là ai, ngươi còn dám xông tới?” Ngữ khí của hắn giống hệt cảm giác bình tĩnh hắn cho ta, bình tĩnh đến khiến ta sợ hãi.
“Nô tỳ...” Im lặng, cho dù nói là Nguyên Phi Cẩm tính kế ta, e rằng hắn cũng không tin.
“Ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh.
Thoáng chần chờ, ta cuối cùng vẫn chậm rãi ngẩng đầu.
Dưới bóng cây, gương mặt tuấn tú ánh vào đôi mắt ta, môi mỏng nhấp thành một đường, hơi mang chút dáng vẻ của yêu nghiệt. Lông mày đen rậm, hạ xuống nhìn ta, trong hoảng hốt, người hắn như lóe lên ánh sáng khiến người thường không có cách nào nhìn thẳng.
Lòng bàn tay hắn xẹt qua gương mặt ta, thấp giọng: “Tóc đen như thác nước, hàng mi mềm mại như tơ, đúng là một mỹ nhân.”
Một cảm giác không tốt từ lời nói của hắn sinh ra.
Quả nhiên, ngay sau đó, ngón tay thon dài kia rời khỏi mặt ta, hắn nhíu mày, lần nữa nhấp môi: “Trẫm thưởng thức lá gan của ngươi, nhưng lại không thích hành vi của ngươi.”
Hắn là cho rằng, ta biết hắn ở đây, cho nên cố ý tới?
Động môi, định mở miệng giải thích, liền nghe phía sau có người chạy tới, tiếp đến là thanh âm thuộc về công công: “Hoàng Thượng, nô tỳ này là người bên quận thủ phủ phái tới đưa huân hương, không quen thuộc đường đi nên mới... Hoàng Thượng thứ tội, là nô tài sơ sót.” Một người quỳ bên cạnh ta.
Nắm chặt đồ vật trong tay, thì ra chẳng qua chỉ là huân hương. Ngẫm lại cũng đúng, nếu là đồ vật quan trọng, người nọ sao có thể vô cớ ủy thác cho một nha đầu?
Người trước mặt lại ngước mắt nhìn về phía không xa, nói: “Phi Cẩm, đệ càng ngày càng hồ nháo.”
Ta cả kinh, nghe tiếng cười khoa trương của Nguyên Phi Cẩm truyền tới. Gã đến gần, mới nói: “Hoàng Thượng, thần đệ vốn định dẫn nàng đi tìm Thường công công, ai ngờ tự chính nàng ấy đi lạc.”
Ta cắn răng trừng mắt nhìn gã, rõ ràng là gã cố ý.
Người trước mặt khẽ cười: “Trẫm không phải An Kỳ Dương, không chịu được mấy trò trêu chọc của đệ.”
Đối với Nguyên Phi Cẩm, hắn dường như biến thành con người khác. Bởi vì khóe miệng kia đã cong lên, thật sự là cười.
Nguyên Phi Cẩm lại không biết tốt xấu mà dò người qua: “A Tụ, ngươi nói xem có phải hay không?”
Ta nghĩ, ta rốt cuộc cũng lý giải vì sao An Kỳ Dương lại hất đổ chén cháo lên người gã. Nếu giờ phút này trong tay ta cũng có một chén cháo, ta ngược lại sẽ ra tay càng không do dự.
Nguyên Phi Cẩm, gã thật đáng bị đánh!