Vân Mi tới dâng trà, Chỉ Doanh lại xua tay, nói: “Không uống, vừa uống ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, giờ phút này một chút cũng không khác.” Hai mắt nàng sáng lên nhìn An Kỳ Dương, hỏi, “Kỳ Dương muốn uống không?”
Hắn cũng lắc đầu.
Vân Mi gật đầu, gác chung trà lên bàn, lui sang một bên.
Nguyên Chỉ Doanh luôn nắm tay hắn, ở bên cạnh hắn, nàng cười rất chân thật, đó là nụ cười của hạnh phúc, ta nhìn ra.
Hắn không né tránh, nhưng lại có vẻ bất đắc dĩ.
Ngồi một lát, bên ngoài lại có cung nữ tiến vào, bẩm báo: “Quận chúa, Thiển Ca cô nương bên cạnh Hoàng Hậu nương nương tới, nói người làm rơi đồ trong cung của Hoàng Hậu nương nương, mời người qua đó lấy.”
Nguyên Chỉ Doanh nhíu mày, ta cũng cảm thấy kỳ quái, nếu đã rơi đồ, vì sao không kêu Thiển Ca đưa tới, lại muốn nàng ấy tự mình đi một chuyến?
“Còn không đi? Đừng để Hoàng Hậu nương nương chờ sốt ruột.” An Kỳ Dương nhắc nhở.
Nàng hoàn hồn, có chút tức giận, cắn răng: “Kỳ Dương, xem chuyện tốt chàng làm kìa! Đồ đâu, đưa cho Thiển Ca mang về là được.”
Hăng buông một tay: “Thứ gì?”
“Kỳ Dương!” Nàng cao giọng.
“Quận chúa... Quận chúa, Thiển Ca cô nương nói Hoàng Hậu nương nương đang chờ người.” Cung nữ lại thúc giục.
Nguyên Chỉ Doanh đứng dậy, lôi kéo hắn: “Nếu như thế, cáo lui với Chiêu Nghi nương nương đi.”
Hắn vẫn ngồi im, ngước mắt cười nói: “Hoàng Hậu nương nương đâu phải gọi ta, hơn nữa, hôm nay mệt rồi, ta ở chỗ này của Chiêu Nghi nương nương chờ nàng trở về.”
Nguyên Chỉ Doanh rất không vui, cung nữ bên cạnh lại thúc giục, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn mấy lần rồi ra ngoài.
Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn ngoái đầu nhìn ta, đắc ý nói: “Nàng ấy làm gì có thứ làm rơi? Lần trước tua rua nàng ấy kết đưa cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu thật sự thích, muốn làm cho Hoàng Thượng một cái. Nàng ấy vẽ lại cách hướng dẫn cho Hoàng Hậu nương nương, ta có lòng tốt giúp nàng ấy cất đi.”
“Ngài vứt nó rồi.” Hắn nào có hảo ý, hắn là cố ý ném đô đi.
Thì ra Hoàng Hậu muốn lấy lòng Nguyên Thừa Hạo, nàng là Hoàng Hậu, sự tình này đương nhiên không thể nói ra, cho nên mới kêu Thiển Ca tới, nói Chỉ Doanh quận chúa có đồ làm rơi ở Quan Sư Cung, như thế, không sợ nàng ấy không quay về. Mà An Kỳ Dương rõ ràng đang muốn đuổii nàng ấy đi.
“Cũng không tính là vứt đi, chỉ không cẩn thận mà thôi, có lẽ trên đường nàng ấy đi sẽ nhặt lại được.” Hắn híp mắt cười, đứng lên, vô cùng tự nhiên mà ngồi ở mép giường, lại nói, “Ngày hôm qua làm ta sợ muốn chết, thật sự sợ ngươi xảy ra chuyện.”
Tim đột nhiên đập nhanh hơn, Vân Mi thức thời lui ra ngoài, canh giữ bên cửa.
“Ta... Ta không sao.” Không thể nói hắn biết chuyện ta ngụy trang mang thai, sự tình trong cung, hắn vẫn là biết càng ít càng tốt. Huống hồ, Nguyên Thừa Hạo không chạm vào ta, đó là ước định giữa ta và ngài ấy.
Hắn gật đầu, dường như suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Tuyển tú, sắp bắt đầu rồi.”
Ta biết hắn muốn nói gì.
Bất đắc dĩ mà cười: “Hôn sự của tỷ tỷ xảy ra vấn đề, ta biết, ta cũng không nghĩ được cách.”
“Không có cách nào hết.” Hắn lắc đầu, “Trừ phi, muội ấy chết.”
Lời hắn nói khiến ta nhịn không được mà rùng mình.
“Tỷ ấy không thể...”
“Muội ấy sẽ không, yên tâm.” Hắn đè hai vai ta lại, ý bảo ta đừng kích động, “Muội ấy không biết vì lần đào tẩu đó mà ngươi phải vào cung, muội ấy vẫn luôn tự trách, không có cơ hội nói một câu xin lỗi với ngươi.”
Cánh mũi chua xót, nước mắt lập tức rơi ra.
“Nhìn ngươi xem, chỉ có chút tiền đồ.” Hắn khẽ cười, nhưng trong mắt lại mang theo đau lòng. Nâng tay, hắn giật mình, lại buông xuống, nói, “Bổn thiếu gia rất mệt, tay cũng nâng không nổi.”
Ta nhịn khóc, lại cười, vội lau khô khóe mắt, cúi người, từ dưới giường lấy ra hộp đựng ngân phiếu kia.
“Làm gì?” Hắn hỏi.
Ta lấy ra, đưa cho hắn: “Ngân phiếu của ngài.”
“Đây là cho ngươi.” Hắn nhìn ta.
“Trả ngài.” Nhét vào lòng hắn, ta cắn răng nói, “Nếu để quận chúa biết ngài cho ta nhiều tiền như vậy, nhất định không tha cho ngài!”
Hắn cau mày: “Nào có đồ đã đưa đi lại lấy về? Có điều nếu ngươi đã khăng khăng trả ta, ta nhận lại vậy. Chỉ là, ngân phiếu này cho ngươi để tìm trợ giúp trong cung, hiện tại ngươi đã trả ta, như vậy, ta nể tình chồng ngân phiếu này, vào triều làm quan.”