Vân Mi miễn cưỡng đứng thẳng người, không nói hai lời, cẩn thận đuổi theo ông ấy.
Ta ôm ngực, một câu cũng không dám nói, giờ phút này ngã ngồi trong bụi hoa cũng không dám đứng lên.
Thường công công đã xoay người trở về, bẩm báo: “Là Dương tướng quân, ngài ấy dẫn theo một cung nữ lạc đường đi rồi.”
Nguyên Thừa Hạo chỉ “Ừ” một tiếng, không quá để ý, lại nói với Nguyên Phi Cẩm: “Nếu đệ đã biết ý của Thái Hoàng Thái Hậu, vậy cũng không uổng phí trẫm làm những việc này. Chuyện rời kinh, không cần nhắc lại nữa.”
Hắn muốn xoay người, Nguyên Phi Cẩm lại lớn tiếng: “Thần đệ không muốn đi ngay lúc này!”
Bước chân hắn cứng đờ, trầm giọng: “Thường Cừ, tiểu vương gia uống say rồi, gọi người đưa đệ ấy về đi.”
“Vâng.” Thường công công gật đầu, đỡ lấy Nguyên Phi Cẩm, “Tiểu vương gia, nô tài gọi người đưa ngài về.”
“Ta không say!” Gã gào thét.
Mà Nguyên Thừa Hạo đã đi rồi.
“Hoàng Thượng!”
Gã còn muốn đuổi theo, thân mình đã bị giữ Thường công công giữ chặt: “Tiểu vương gia còn không hiểu tính tình của Hoàng Thượng sao? Chuyện ngài ấy quyết định, ai cũng không thay đổi được. Ngài vẫn là về trước đi.”
Nhìn bóng lưng kia, Nguyên Phi Cẩm bỗng nhiên cười rộ: “Công công sợ ngài ấy lại phạt ta chép kinh thư sao?”
“Tiểu vương gia...” Thường công công thở dài, “Ngài thật sự say rồi.”
Cách đó hơi xa, ta không nhìn rõ vẻ mặt của gã, nhưng ta cũng cảm thấy gã đã say. Nếu không, gã sao dám to gan nói chuyện với Nguyên Thừa Hạo như thế? Nhớ tới vừa rồi gã điên cuồng uống cạn bầu rượu, là vì sợ bản thân không dám nói thẳng hay sao?
Thường công công vòng qua bụi hoa muốn đỡ gã ra ngoài, lại nghe “Bang” một tiếng, bầu rượu vốn đặt trên bàn đã bị đập nát. Ta vội nhân cơ hội này bò lên, vội vàng rời đi.
Một mình qua Trữ Ngọc Cung, không dẫn theo cung nữ, dường như có chút không ổn, chẳng qua không rảnh lo nhiều như vậy, vốn dĩ việc chúc mừng với ta mà nói chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
Đế Cơ đã ngủ, ta nói vài câu với Diêu Phi, lại vội vàng ra ngoài.
Trở về Thủy Yên Các, ở cửa, nhìn thấy Vân Mi.
“Nhị tiểu thư.” Thấy ta đã về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta kéo tay nàng, hỏi: “Dương tướng quân không làm gì ngươi chứ?” Trước sau ta vẫn không tin thật sự có người trùng hợp rớt khăn như vậy.
Vân Mi gật đầu: “Hôm nay ít nhiều nhờ Dương tướng quân, hù chết nô tỳ.” Nàng vẫn còn sợ hãi, “Nô tỳ lo cho Nhị tiểu thư còn ở chỗ đó, nhưng không dám quay lại tìm người, hiện tại người đã về thì tốt quá.”
“Ta không sao, chỉ là vì sao Dương tướng quân lại nguyện ý ra tay tương trợ?”
Vân Mi lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết, a... Băng gạc trên cổ tay Nhị tiểu thư đâu?”
Nghe nàng nói, ta mới phát hiện cổ tay vốn có băng gạc quấn quanh hiện tại đã lõa lồ. Cẩn thận nghĩ, nhất định là vừa rồi vội vàng rời đi mà đánh rơi, nếu không, ta không thể một chút cảm giác cũng không có.
“Nô tỳ đi tìm.”
Ta cản nàng, cũng không phải đồ gì quan trọng.
Về phòng, Vân Mi cẩn thận xem xét ngân phiếu An Kỳ Dương đưa, lại dặn dò ta chỗ cất. Ta cười nàng giống lão bà quản tiền, nàng đỏ mặt nói, đây là đồ biểu thiếu gia đưa cho ta, không thể không coi trọng.
Kỳ thật ta biết, ngân phiếu này, với ta mà nói không chỉ là tiền tài.
Hôm sau cứ theo lẽ thường đi thỉnh an Thái Hậu.
Thời điểm rời khỏi Úc Ninh Cung, cỗ kiệu của Hiền Phi chưa rời đi, khuôn mặt mỹ lên từ bên trong dò ra ngoài, nói: “Nghe nói hôm qua Hoàng Thượng ngủ lại Thủy Yên Các sao?”
Ta kinh hãi, vội hỏi: “Nương nương nghe ai nói?”