Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 37: Chương 37: Nhớ rõ




Đầu ngón tay chạm tới ngọc châu trong tay áo, bên tai lại nghĩ tới lời Nguyên Phi Cẩm nói.

Chăm chú nhìn nam tử trước mặt, thật sự, chuyện gì cũng đồng ý với ta sao?

Nhấp môi, ta lại lên tiếng: “Tỷ tỷ đã có người trong lòng, Hoàng Thượng tội gì phải ép buộc chứ?”

Hắn thoáng nhíu mày, dường như giật mình, mới hỏi: “Là người phương nào?”

Ta bỗng nhiên cười, ngước mắt nhìn hắn: “Ngài thật sự muốn biết sao?” Ta nghĩ, hắn sẽ không muốn biết, nữ tử hắn thích lại thích kẻ khác, hắn là hoàng đế, cần gì phải đi hỏi kẻ đó là ai?

Ta cười, nhưng hắn không cười.

Ta biết, hắn cười không nổi.

Không biết vì sao, một khắc này, ta bỗng nhiên không sợ, ngược lại còn có chút đắc ý. Nguyên Thừa Hạo, hắn cho rằng cái gì hắn cũng có thể khống chế, nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Hắn nhấp môi, không nói nữa, không khí lại lần nữa rơi vào an tĩnh. Ta thầm cảm thấy may mắn, ít nhất, hắn đã quên vừa rồi hỏi ta có tự nguyện không, chỉ vì vô luận ta trả lời thế nào, hắn đều sẽ có lý do để giết ta.

Hai tay nắm chặt chậm rãi thả lỏng, hiện tại không cần dùng tới ngọc châu, điều này khiến ta không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Ta thật sự không rõ, vì sao hắn lại thích tỷ tỷ ta như vậy, sau khi biết tỷ ấy đã có người trong lòng, hắn vẫn không thể buông tay.

Đúng vậy, không thể buông tay.

Đây là thứ ta có thể cảm nhận được.

Rất lâu sau, ánh mắt hắn mới chậm rãi dừng trên người ta, ánh mắt như sáng lên, nhẹ giọng: “Trẫm vốn tưởng rằng lần này về Du Châu sẽ là chuyến đi không tệ.”

Ta cuối cùng cũng khiếp sợ, bật thốt lên hỏi: “Hoàng Thượng quen tỷ tỷ sao?” Vì sao ta lại nghĩ như thế? Nhưng, điều đó không có khả năng, sao có thể?

Bước chân khẽ động, thời điểm đi ngang qua ta, hắn mới trầm giọng trả lời: “Nàng sẽ không quên trẫm.”

Giật mình quay đầu, chỉ thấy nam tử càng lúc càng xa tầm mắt ta.

Nàng sẽ không quên trẫm...

Bọn họ thật sự quen nhau sao?

Cắn môi, như vậy, rốt cuộc là chuyện khi nào?

Một mình đứng ở bờ sông thật lâu, thời điểm về doanh trường, Vân Mi đang vội vàng đứng hầu ở cửa, thấy ta về liền thở phào nhẹ nhõm, vội kéo tay ta, nói: “Nhị tiểu thư, quận chúa tới.”

Ta giật mình, mới thấy Nguyên Chỉ Doanh ngay ngắn ngồi bên trong, thấy ta đi vào liền đứng lên, cười nói: “Về rồi, vậy là không có việc gì.”

Ta hành lễ với nàng: “Phiền công chúa quan tâm.”

Tầm Chi dìu nàng tiến lên, nàng lại cười nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng cũng không phải người đáng sợ như vậy, đúng không?”

Ta lắc đầu.

“Đây thật ra là lần đầu tiên Hoàng Thượng tự mình chọn nữ tử tiến cung, nếu Nhị tiểu thư có thể nắm được trái tim của ngài ấy, chẳng chắn sẽ sủng quan lục cung.”

Ta không khỏi muốn cười, sủng quan lục cung thật đúng là người si nói mộng. Nguyên Thừa Hạo hắn có người trong lòng, mà người kia là tỷ tỷ của ta. Hắn không giết ta đã là khai ân, ta còn có thể mong chờ thay thế vị trí của tỷ tỷ trong lòng hắn sao?

Nàng cũng cười, được Tầm Chi dìu ra ngoài, thời điểm tới cửa, màn trướng đột nhiên bị người ngoài xốc lên, sắc mặt Nguyên Chỉ Dao chợt thay đổi, ta thấy An Kỳ Dương xanh mặt xông vào.

“Kỳ Dương!” Nguyên Chỉ Dao sợ hãi gọi một tiếng, vội duỗi tay ngăn hắn.

Hắn lại đẩy nàng ra, tức giận hét lớn: “Ta thật không ngờ, ngay cả người cũng gạt ta!”

“Ta...” Nhất thời nàng không biết phải trả lời hắn thế nào.

An Kỳ Dương vòng qua người nàng, đi về phía ta, bắt lấy tay ta, nói: “Đi, cùng ta đi gặp Hoàng Thượng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.