Mọi người đều hướng mắt về cửa.
Nguyên Thừa Hạo nắm tay Hoàng Hậu đi vào, trên mặt hai người đều mang ý cười ôn hòa.
Hôm nay Hoàng Hậu một thân phượng bào nghiêm trang, tơ lụa màu đỏ tốt nhất, ở trước thêu một con phượng lửa rất lớn, sinh động như thật. Nàng được hắn nắm tay, hiền huệ đi bên cạnh.
Mọi người vội đứng lên hành lễ.
Bọn họ đi tới, hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu.
“Trẫm và Hoàng Hậu tới trễ, để hoàng tổ mẫu chờ lâu.”
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười: “Ai gia cũng mới đến. Hai người cũng mệt rồi, mau ngồi đi.”
“Tạ hoàng tổ mẫu!”
Hai người ngồi xuống.
Người bên dưới lúc này mới đứng lên, lần nữa trở về vị trí. Đế Cơ vẫn nhìn chằm chằm Nguyên Thừa Hạo, vừa rồi thời điểm đi ngang hắn chưa từng nhìn nó, hài tử dường như vô cùng thất vọng.
Diêu Phi ôm lấy bả vai nhỏ bé kia, thấp giọng: “Ngọc Nhi muốn ăn gì? Mẫu phi lấy cho con.”
Đế Cơ lắc đầu, chu miệng nói nhỏ: “Mẫu phi, người khi nào mới ngồi vào vị trí trên kia?” Hài tử chỉ vào vị trí Hoàng Hậu.
Sắc mặt Diêu Phi lập tức thay đổi, vội che miệng nói lại: “Không được nói hỗn!” Ý thức ta đang ngồi bên cạnh, nàng cuống quít ngước mắt nhìn ta.
Ta khẽ cười: “Nương nương không cần kinh hoảng, hài tử lỡ lời mà thôi.”
Đế Cơ dường như rất ủy khuất, treo nước mắt mà nói: “Người ở đó, Ngọc Nhi mới có thể ngồi cạnh phụ hoàng.”
Đáy mắt Diêu Phi dâng lên một mạt đau lòng, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn đã có nước mắt, dỗ dành: “Vẫn là ngồi bên dưới tốt, bên dưới tự tại hơn nhiều. Con ngồi ở đây có thể mang theo hoa cầu của mình.”
“Thật sao?” Hài tử ngửa đầu hỏi.
Ta lên tiếng: “Đương nhiên là thật, mẫu thân con có khi nào gạt con chưa?”
Nghe vậy, Đế Cơ rốt cuộc cũng không truy hỏi nữa. Diêu Phi cảm kích nhìn ta: “Đa tạ muội muội.”
Ta lắc đầu, không có gì ghê gớm cả, lời của hài tử, hơn phân nửa là thẳng tính, có gì nói đó. Nó muốn ngồi cạnh Nguyên Thừa Hạo cũng không có gì sai. Chỉ là nó không biết, nếu Diêu Phi muốn ngồi ở vị trí kia, bắt buộc phải trở thành hoàng hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu truyền ca vũ lên, mọi người đều chỉ ăn, không ai dám lớn tiếng trò chuyện.
Tiệc tối rất nhanh kết thúc, các phi tần đều tự hồi cung, Nguyên Thừa Hạo lại không đứng dậy, ta không khỏi cảm thấy kỳ quái mà nhìn hắn. Quan hệ giữa hắn và Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thân cận đến có thể nhàn thoại việc nhà, thật không hiểu hắn ở lại làm gì?
Khóe miệng khẽ động, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng không liên quan tới ta.
Ánh trăng hôm nay tròn nhất trong năm, còn rất sáng. Không đốt đèn, cũng có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh. Không ngồi kiệu, ta và Vân Mi chậm rãi đi về phía trước, trong không khí có chút lạnh lẽo, lại rất tươi mát.
Thời điểm tới bên nội hồ, đúng lúc có đội thị vệ đi tới, dẫn đầu là Dương tướng quân Dương Thành Phong.
Ông ấy hành lễ với ta, ta không khỏi hỏi: “Hôm nay tướng quân không ở với người nhà sao?”
Ông ấy thong dong đáp: “Mạt tướng chẳng qua chỉ có một mình, ở đâu cũng giống nhau thôi.”
Nghe vậy, ta thật sự ngẩn ra, ta cho rằng, ông ấy là người đã có gia thất, lại không ngờ, tới nay thế mà chưa thành thân.
“Mạt tướng không quấy rầy nương nương nữa, cáo lui trước.” Ông ấy ôm quyền, sau đó dẫn người rời đi.
Thời điểm hoàn hồn, thấy ánh mắt Vân Mi vẫn nhìn theo người kia, ta gọi: “Vân Mi.”
Nàng giật mình, xấu hổ đáp: “Nô tỳ thất thố.”
Ta nhịn không được mà nhìn theo hướng Dương Thành Phong rời đi, hỏi: “Trước kia các ngươi từng gặp qua sao?” Thời điểm nàng lần đầu nhìn thấy ông ấy, ta đã có cảm giác này, chỉ là không hỏi mà thôi.