Ánh nến trong phòng lay động
Bên ngoài gió cũng đã nổi lên, dù cửa sổ đóng chặt, người bên trong vẫn có thể nghe thấy. Ta ngước mắt, thấy hắn đã nhắm mắt lại, cảm giác ta cử động, lúc này mới mở mắt nhìn ta.
Ta không khỏi xấu hổ, cúi đầu.
Hắn cầm tay ta, nhẹ giọng: “Ngủ đi.” Nói rồi, hắn đẩy ta nằm xuống, bản thân lại đứng lên.
Ta vội ngồi dây: “Hoàng Thượng đi đâu?”
“Trẫm đi suy nghĩ về thánh chỉ, lát nữa kêu Thường Cừ đem qua cho Thái Hoàng Thái Hậu xem.”
Đồ ban ngày chuẩn bị lúc này còn ở trong phòng ta, nhìn theo bóng lưng của hắn, ta không khỏi muốn hỏi, như vậy còn Thanh đại nhân thì sao? Hắn định xử trí ông ấy thế nào?
Lời này, cuối cùng lại không hỏi ra.
Hắn vòng qua bình phong, từ đây nhìn ra, chỉ có thể thấy đươc dáng người cao dài của hắn.
Hắn nói Cảnh Vương thấy hắn như ta gặp Hoàng Hậu. Hoàng Hậu là hung thủ hại chết An Kỳ Dương, ta sẽ không bỏ qua cho ả. Kỳ thật, ta giống Nguyên Thừa Hạo, bởi vì ta không thể xác định sau lưng ả có phải còn có Thái Hoàng Thái Hâu không. Nhưng, người duy nhất ta không muốn buông tha vẫn là Hoàng Hậu.
Lặng lẽ nắm chặt hai tay, ta có thể khuyên Nguyên Thừa Hạo, lại không thể khuyên chính mình. Ngoại trừ An Kỳ Dương, còn có tỷ tỷ của ta.
Đạo thánh chỉ này hắn suy nghĩ rất lâu, sau, ta nghe tiếng Thường công công vào phòng.
Nằm trên giường mở to hai mắt, hắn không tới, ta cũng không ngủ.
Thường công công đã rơi đi một lúc, hắn vẫn không trở lại. Là vì giết Thanh đại nhân mà bất an, hay vì không giết ông ấy mà áy náy trong lòng?
Thời điểm hắn quay lại trời đã khuya, ta rõ ràng chưa ngủ, lại không biết vì sao, ta bỗng nhiên không muốn để hắn biết. Nhắm mắt lại, cảm nhận được nam tử ngồi lên giường, hắn thoáng chần chờ, cuối cùng cũng cởi y phục rồi nằm xuống.
Ngồi bên ngoài quá lâu, thân thể hắn mang theo chút lạnh lẽo.
Nghe hắn thở dài, thân mình nhích gần về phía ta, sau đó, duỗi tay ôm lấy ta. Ta muốn cử động nhưng không được, hắn ôm ta quá chặt, mặt chôn vào cổ ta: “Chưa có ai dám hóa tượng như nàng, nàng không sợ trẫm cũng giết nàng sao?”
Lúc này ta mới nhớ, ta đã “Ngủ“. A, Nguyên Thừa Hạo, ngài đang dụ hoặc thiếp sao?
“Hôm qua ở ám đạo, biết nàng đi theo, trẫm vốn định kêu nàng trở về, nhưng không biết làm sao, trẫm lại không ngăn cản.”
Thảo nào, thời điểm ta đi xuống cùng hắn, có một lúc tiếng bước chân dừng lại. Thì ra, hắn sớm đã biết.
Hắn khẽ cười: “Nữ nhân hậu cung nhìn đàn thú dưới đài xem thú đều sợ tới hai chân mềm nhũn, sao nàng còn dám nhào lên?” Đôi môi mềm mại của hắn phủ lên môi anh đào của ta, “Nói trẫm biết, tại sao?”
Tim đập nhanh hơn, vì sao nghe hắn hỏi, ta lại muốn khóc chứ?
“Sinh Nhi, mỗi lần gọi tên nàng, trẫm đều nhớ tới chính mình của mười sáu năm trước.”
Mười sáu năm trước, hắn là hắn, ta là ta, chúng ta căn bản không quen biết. Hắn vì sao lại nói mỗi lần gọi tên ta lại khiến hắn nhớ tới bản thân của mười sáu năm trước?
“Trẫm mệt quá, đầu cũng đau.” Hắn nỉ non.
Ta vẫn mặc hắn ôm, không nói lời nào, cũng không cử động.
Không biết qua bao lâu, hơi thở của hắn chậm rãi đều đều. Mở mắt, thấy hắn thật sự đã ngủ, ta đưa tay sờ trán hắn, không sốt, không phải bị bệnh.
Hai tay bỗng nhiên dùng sức, hắn lẩm bẩm: “Đừng đi, đưng gạt trẫm.”
Ta giật mình nhìn hắn, mới biết thì ra chỉ là hắn nói mớ mà thôi.
“Không lừa ngài.”
Nhưng, Nguyên Thừa Hạo, ngài dám tin thiếp sao? Ngài từng tuổi này, đã từng tin tưởng ai chưa?
Sáng sớm, không cần lâm triều, thời điểm ta tỉnh lại phát hiện hắn sớm đã rời đi. A Man vào hầu hạ ta xuống giường, ta hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”
“Vừa rồi Tiền công công tới, nói Thái Hoàng Thái Hậu mời Hoàng Thượng qua.” A Man giúp ta cài nút thắ, lại nói, “Nương nương, bên ngoài đang mưa, người muốn ra ngoài sao?”
Có cung nữ đi mở cửa sổ, trông ra, mưa không lớn. Đợi rửa mặt chải đầu xong, ta mới nói: “Đi thăm tiểu vương gia.”
A Man gật đầu.
Chúng ta ra ngoài, thấy Đường Tiệp Dư từ bên ngoài trở về, thấy ta, nàng tỏ vẻ lạnh lùng. Lần trước tới phòng Nguyên Thừa Hạo, chỉ cần hỏi liền biết hắn ở phòng ta, hiện tại, nàng đương nhiên hận.
Nhưng dù hận thì thế nào?
Ta đi tới, cười hỏi: “Sao lại xuất cung? Đường Tiệp Dư có phải đã quên quy củ rồi không?”
Nàng không tình nguyện mà hành lễ: “Nương nương đúng là không nể nang ai.”
Ta khẽ cười: “Long thể Hoàng Thượng không tốt không tiện hầu hạ, kỳ thật bổn cung còn muốn ngài ấy qua chỗ của tỷ tỷ.”
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, châm chọc: “Vậy còn phải xem nương nương có bỏ được không.”
Đỡ tay A Man đi đến cạnh nàng, ta nhẹ giọng: “Bổn cung sao lại không bỏ được? Nhưng, muốn Hoàng Thượng đi rất dễ, muốn giữ ngài ấy, còn phải xem ngươi có bản lĩnh này không?”
Nàng xoay người, tay nắm khăn lụa rõ ràng đã nổi gân xanh.
Ra khỏi biệt viện, hỏi phòng của Nguyên Phi Cẩm ở đâu, lúc đến, trùng hợp thấy Chỉ Doanh quận chúa từ phòng của gã rời đi. Thấy ta, nàng liền mỉm cười, ta hỏi: “Tiểu vương gia thế nào rồi?”
“Nói muốn ăn chút điểm tâm, ta tự mình xuống bếp làm cho huynh ấy, nếu nương nương đã đến rồi thì vào trong đi.”
Ta gật đầu đi vào, thấy trên bàn gian ngoài đặt một quyển kinh Phật. Không khỏi giật mình, gã thật sự lúc nào cũng mang theo cái này sao? Là sợ Nguyên Thừa Hạo bất kỳ lúc nào sẽ trách phạt?
Nghĩ, nhịn không được mà bật cười.
Nguyên Phi Cẩm nằm trên giường, thấy ta tới, hai mắt sáng rực lên, vui vẻ gọi: “A Tụ!”
A Man dìu gã ngồi dậy, nói: “Tiểu vương gia không thể gọi nương nương như vậy, cẩn thận để Hoàng Thượng nghe được, lại phạt ngài!”
Gã tỏ vẻ không phục, đột nhiên ôm ngực khom người. Ta kinh hãi, A Man cũng nóng vội: “Tiểu vương gia sao vậy? Nô tỳ đi mời thái y ngay!”
Gã cười đắc ý: “Nhìn xem, nếu ngươi còn nói ta một câu, vết thương của ta sẽ nặng thêm một phần, đến lúc đó kêu Hoàng Thượng trị tội ngươi!”
Giả bộ, giống hệt Nguyên Thừa Hạo.
Ta duỗi tay kéo A Man ra sau: “A Man là người của bổn cung, ai cũng không thể động đến.”
Nguyên Phi Cẩm bất mãn: “Nha đầu chết tiệt kia, lúc trước An Kỳ Dương che chở ngươi, bây giờ đến phiên cái người gọi là Chiêu Nghi nương nương che chở ngươi!”
Đột nhiên nhắc đến An Kỳ Dương, bầu không khí liền trở nên kỳ quái. Ta đi tới, ngồi vào mép giường, mới nói: “Kỳ Dương không ở đây, bổn cung đương nhiên phải bảo vệ nàng ấy, ngài có gì phải tức giận? Ngày khác nếu ngài thấy mình lợi hại, thì gọi nha đầu lợi hại hơn A Man ra thi đấu đi.”
Gã hừ một tiếng.
A Man cũng không rảnh so đo với gã, đi tới giúp gã lót thêm cái đệm sau lưng: “Hôm nay sắc mặt tiểu vương gia không tồi.
Gã dường như nhớ tới gì đó, sau một lúc lâu, mới lên tiếng: “Phụ vương ta trị thương cho ta?”
Giật mình nhìn gã, Cảnh Vương tự mình trị thương cho gã sao? Đúng rồi, gã là nhi tử thân sinh của ông ta, hổ phụ không bao giờ ăn hổ tử.
“Hoàng Thượng, thu hồi đất phong của Lăng Vương.” Gã đột nhiên nói một câu như thế.
Ta nhìn gã, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu vương gia muốn biết điều gì?” Chắc chắn là Cảnh Vương đã nhắc chuyện đó với hắn. Lời từ miệng Cảnh Vương, đương nhiên không có gì hay. Nguyên Thừa Hạo xác thật đã lợi dụng chuyện đất phong của Nguyên Phi Cẩm để lừa Cảnh Vương giúp hắn, chỉ là không biết, Nguyên Phi Cẩm sẽ nghĩ thế nào?
Gã lại hỏi: “Vết thương của Hoàng Thượng sao rồi?”
Nguyên Phi Cẩm, đây là quan tâm, hay là thuần túy thay đổi chủ đề? Cẩn thận quan sát gã, ánh mắt gã chậm rãi trở nên bình tĩnh, ta thế mà không thể nhìn thấu suy nghĩ của gã.
“Hoàng Thượng vì cứu ngài, ngay cả tính mạng của không cần.” Cho nên Nguyên Phi Cẩm, xin ngài tin tưởng ngài ấy.
Gã gật đầu: “Ta biết, chỉ là lo cho ngài ấy.”
Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Gã lại nói: “Từ sau khi An phủ xảy ra chuyện, long thể ngài ấy hình như vẫn luôn không tốt.”
Không khỏi giật mình, thì ra, gã đều biết.
“Chuyện ngài ấy không nói, muốn hỏi cũng hỏi không ra. A Tụ, ngài ấy có nói với ngươi không?”
Ngơ ngẩn, chuyện Nguyên Phi Cẩm muốn biết, kỳ thật ta biết rất rõ, nhưng ta không thể nói với gã. Nguyên Thừa Hạo không nói với gã, là sợ gã lo lắng. Không cho người khác biết, là sợ có kẻ nhân cơ hội gây chuyện. Long thể Hoàng Thượng không ổn, chắc chắn sẽ thúc đẩy nhiều kẻ tạo phản.
Chỉ Doanh quận chúa mang điểm tâm vào, gã lúc này mới bật cười, gọi: “Chết đói rồi.”
Đưa qua cho gã ăn, huynh muội bọn họ nói chuyện. Ta đứng dậy, vốn là tới thăm gã, thấy không sao, ta cũng yên tâm.
Trên đường trở về, A Man nhỏ giọng: “Nương nương, không biết Cảnh Vương đã nói gì với tiểu vương gia.” A Man không biết việc đó, nhưng thông minh như nàng, từ cuộc đối thoại vưa rồi của chúng ta nàng nghe ra được, đương nhiên là Cảnh Vương đã nói gì đó với Nguyên Phi Cẩm.
Ta thầm than, mặc kệ Cảnh Vương nói gì, chỉ cần Nguyên Phi Cẩm không tin thif tốt rồi.
Thời điểm ngước mắt, thấy Cảnh Vương đi tới, đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Sắc mặt ông ta quả nhiên ảm đam, hẳn vì chữa trị cho Nguyên Phi Cẩm.
“Sao vương gia đã về rồi?” Lúc này, bọn họ không nên ở bãi săn sao?
Ông ta cười lạnh: “Nương nương tới thăm Phi Cẩm sao? Hoàng Thượng thật có lòng, hôm qua tự mình tới, hôm nay còn kêu nương nương tới một chuyến.”
“Hoàng Thượng quan tâm ngài ấy.” Ta không cần giải thích lần này là ta tự mình muốn tới.
Cảnh Vương đối với ta vẫn không chút khách khí: “Nhờ nương nương chuyển lời với Hoàng Thượng, mong ngài ấy đừng vướng bận như thế, tốt xấu gì Phi Cẩm vẫn còn người phụ vương này ở đây.”
Ta giật mình: “Vương gia có ý gì? Hoàng Thượng luôn coi ngài ấy như huynh đệ.”
“Vậy sao? Chỉ sợ Phi Cẩm không làm nổi huynh đệ của Hoàng Thượng.”
“Chỉ vì đất phong kia thôi?”
“Hoàng Thượng đừng hòng chia rẽ quan hệ phụ tử chúng ta.”
“Vương gia sao có thể nghĩ thế?”
Ông ta không nhiều lời nữa: “Nương nương cứ việc tự nhiên, bổn vương không tiễn.” Dứt lời, ông ta nhanh chóng đi về hướng phòng của Nguyên Phi Cẩm.
Quay đầu nhìn, thấy thị vệ canh giữ bên ngoài đang nhìn về hướng này, xem ra có người đi mời ông ta tới. Ông ta cho rằng ta tới là giáo huấn Nguyên Phi Cẩm sao? Đúng là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!
Hừ một tiếng, ta xoay người trở về.
Vào biệt viện, thấy Ti Y cô cô đi ngang, ta vội gọi bà ấy: “Cô cô, Hoàng Thượng còn ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu sao?”
Bà hành lễ với ta, cười đáp: “Hồi nương nương, Hoàng Thượng tới bãi săn.”
Ta giật mình: “Sao Hoàng Thượng lại tới bãi săn?”
“Nương nương không cần lo lắng, Hoàng Thượng chỉ đi thị sát mà thôi, có Dương tướng quân đi cùng.” Bà lại nói, “Nô tỳ phải trở về hầu hạ Thái Hoàng Thái Hậu, xin cáo lui trước.”
“Cô cô, chuyện của Thanh đại nhân...”
Ti Y cô cô dừng bước, quay đầu nhìn ta: “Hoàng Thượng không nhắc tới.”
Chỉ một câu này thôi, bà không nói gì thêm, liền nâng bước đi khỏi.
Không nhắc đến, nghĩa là không ban chết.
Hít sâu một hơi, quay đầu, thấy Hoàng Hậu đỡ tay Thiển Ca đứng từ xa nhìn ta. Vội hành lễ với nàng, nàng đi tới, cười nói: “Bổn cung đúng là không biết, từ khi nào phi tần hậu cung lại được tham dự chính sự vậy?”
Cúi đầu, ta thong dong đáp: “Tần thiếp không rõ ý của nương nương.”
Ý cười trên mặt nàng không hề giảm, duỗi tay kéo tay qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Vây muội muội nhắc đến Thanh đại nhân với Ti Y cô cô làm gì?”
Xem ra việc này Thái Hoàng Thái Hậu không hề giấu nàng ta, nhưng nàng ta lại không biết nguyên nhân thật sư Nguyên Thừa Hạo muốn xử phạt Thanh đại nhân.
“Tần thiếp sợ Hoàng Thượng va chạm Thái Hoàng Thái Hậu.” Ta vẫn cúi đầu.
Nàng khẽ cười: “Đúng là hiền huệ.” Nói rồi, nàng ra hiệu bảo Thiển Ca tới gần, Thiển Ca giao cho ta một cái tua rua, “Đây là tua rua bổn cung làm cho Hoàng Thượng, không bằng nhờ muội muội chuyển dùm. Nếu muội thích, có thể giữ lại, bổn cung không so đo.”
Nhìn nàng rời đi, A Man mới lên tiếng: “Nương nương, ả có ý gì?”
Có ý gì? A, nàng là nói với ta, nàng là Hoàng Hậu, là trung cung, sẽ không vì một tua rua mà trở mặt với ta. Ta dù được sủng ái cũng chỉ là một Chiêu Nghi nhỏ nhoi, không đủ dao động vị trí trung cung của nàng.
Diệp Mạn Ninh, nàng ta đúng là quá bình tĩnh.
Cầm tua rua qua phòng Nguyên Thừa Hạo, đi vào, mới biết Hiền Phi cũng ở bên trong. Thấy ta ngẩn ra, nàng cười hỏi: “Sao thế? Muội muội cũng tới chờ Hoàng Thượng?”
Không khỏi xấu hổ, ta nào biết nàng cũng ở đây?
Thường công công vội sai cung nữ dâng trà rồi cùng lui ra, ta ngồi xuống, gác tua rua lên bàn: “Vừa rồi gặp Hoàng Hậu nương nương, nói là muốn đưa thứ này cho Hoàng Thượng, nhờ tần thiếp đưa dùm, tần thiếp cũng không biết có ý gì, chỉ đành nghe lệnh. Thật không ngờ, thì ra Hiền Phi nương nương cũng ở đây.”
Hiền Phi nhíu mày, duỗi tay cầm tua rua nhìn ngắm một lúc lâu, mới cười nói: “Thật không ngờ tay nghề của Hoàng Hậu nương nương lại tốt như vậy? Thật đẹp.”
“Đúng là rất đẹp.” Ta phụ họa.
Hiền Phi thở dài: “Bổn cung tới cũng được một lúc, cũng không biết Hoàng Thượng khi nào mới về. Thấy Tùy đại nhân nhiều ngày luôn túc trực trong phòng Hoàng Thượng, bổn cung thật lòng lo lắng. Hôm trước do bổn cung không khỏe, nếu không sớm đã tới.”
“Hoàng Thượng đặc biệt để Tô đại nhân canh giữ chỗ nương nương.”
Nàng cười: “Bổn cung không sao, chỉ là lo lắng cho long thể của Hoàng Thượng. Đúng rồi, nghe nói mấy ngày nay muội muội cũng mệt mỏi, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, chuyện Hoàng Hậu nương nương phân phó, bổn cung thay muội làm.”
Nếu nàng đã nói như thế, ta cũng không cần ở lại, vì thế liền đứng dậy trở về.
Ra khỏi cửa, thấy Phùng Tiệp Dư tới đây. Hôm nay rốt cuộc là ngày mấy mà nhiều người tới đây như vậy!
Ta không dừng lại, đỡ tay A Man về phòng, bên ngoài trời vẫn còn mưa, rất nhỏ rất nhỏ. Cầm cuốn sách ngồi bên cửa sổ, gió bên ngoài thổi tới làm người ta cảm thấy thoải mái.
Buổi chiều, có một thái giám tay cầm gì đó vội vàng chạy qua, nhìn phương hướng, xem ra là muốn tới chỗ Thái Hoàng Hậu.
Ta đọc sách mệt rồi, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.
Sau nghe nói Nguyên Thừa Hạo đã từ bãi săn trở về, hôm nay là ngày săn thú cuối cùng, kết quả không tồi, hắn ban thưởng cho đại thần rất nhiều.
Vốn sáng sớm ngày mai sẽ hồi cung, nhưng Thông Thiên Giám dự báo ngày mai có lẽ sẽ có tuyết, đến lúc đó không tiện lên đường, vì thế quyết định hồi cung suốt đêm.
Ta vẫn ngồi chung xe ngựa với Diêu Phi, Đế Cơ không vui mà nhíu mày: “Phụ hoàng lừa Ngọc Nhi, giường trong phòng mẫu phi con chưa đổi đã phải hồi cung.”
Ta và Diêu Phi đêu nhịn không được mà bật cười, đó là vì Nguyên Thừa Hạo dỗ nó, hôm nay cho dù không trở về, giường cũng sẽ không đổi.
Diêu Phi vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn kia: “Ngày mai tuyết rơi, sẽ rất lạnh, trong cung ấm áp, phụ hoàng con là sợ con sinh bệnh nên mới vội vã trở về.”
“Thật sao?” Đứa nhỏ khờ dại hỏi.
“Đương nhiên là thật, mẫu phi khi nào đã lừa con?”
Đứa nhỏ vui vẻ trở lại, thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Mẫu phi, không thấy ngự giá của phụ hoàng!”
Ta khẽ cười, đội ngũ hoành tráng như vậy, nó đương nhiên không nhìn thấy. Nhìn một lát, nó trở về chỗ ngồi, hỏi: “Chờ tuyết rơi, mẫu phi tới chơi tuyết với Ngọc Nhi được không?”
“Được.” Ta gật đầu.
Nó lại nói: “Vậy người nhớ dẫn phụ hoàng tới nha!” Ta ngẩn ra, nghe nàng hỏi tiếp, “Lần đó Ngọc Nhi đòi phụ hoàng ở lại chơi tuyết với Ngọc Nhi, phụ hoàng nói còn bận, nhưng sao lại cùng mẫu phi ra ngoài?”
Ta nhớ ra rồi, là lần gặp Đế Cơ trong đình.
“Phụ hoàng thiếu chút nữa trượt ngã, Ngọc Nhi cũng bị té ngã, nhưng Ngọc Nhi không khóc.”
Ta sờ đầu đứa nhỏ: “Ngọc Nhi thật kiên cường.”
Nó gật đầu thật mạnh: “Sau này Ngọc Nhi sẽ không khóc.”
Trận tuyết này, nửa đêm đã đã rơi. Lúc này, ta đã về Hinh Hòa Cung, ôm lò sưởi đứng trước cửa sổ, đèn lồng bên ngoài đã thắp sáng. Ban ngày trời mới đổ mưa, mặt đất còn ẩm ướt, bông tuyết nhất thời không thể đọng lại.
Thập Đắc công công từ bên ngoài trở về, giày đều đã ướt, thấy ta, vội nói: “A Man cô nương mau đóng cửa sổ giúp nương nương, lát nữa sẽ lạnh lắm.”
A Man cười nói: “Công công vẫn là mau về thay giày đi, nương nương ở trong phòng, không sao.”
Gã nghe thế, xấu hổ cười lui xuống.
Qua hôm sau, tuyết đã tích thành một tầng dày. Ta đi lại ngoài sân, giày trực tiếp bị chôn xuống.
“Nương nương!” A Man sợ hãi chạy tới, lại ra lệnh, “Đi lấy giày sạch cho nương nương, mau!”
Ta cười nói: “Không sao, gấp cái gì?”
A Man đẩy ta ngồi xuống, cúi người cởi giày cho ta: “Lát nữa cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
Đã thay giày mới, thấy Thập Đắc công công đi vào: “Nương nương, cỗ kiệu đã chuẩn bị xong.”
Thời điểm ra ngoài, thấy Hành Nhi, sắc mặt nàng đã tốt hơn khi vừa ở Hoán Y Cục tới rất nhiều. Đứng từ xa hành lễ với ta, ta mỉm cười, bước lên cỗ kiệu.
Tuyết lớn, chúng phi tần đều ăn mặc rất dày, lúc ta vào, nghe các nàng hào hứng bàn về trận tuyết này. Phùng Tiệp Dư vào cùng ta, hành lễ, mới tìm vị trí ngồi xuống.
Khi nàng đưa áo choàng cho cung nữ, ta nhìn thấy ngọc bội đeo trên eo nàng. Tay đỡ tay A Man run lên, điều khiến ta kinh ngạc không phải ngọc bội kia, mà là tua rua bên dưới.
Đó rõ ràng là đồ Hoàng Hậu làm cho Nguyên Thừa Hạo.
Nhịn không được mà nhìn Hiền Phi ngồi ngay ngắn bên cạnh, nàng cũng đang nhìn ta, khẽ cười.
“Nương nương sao vậy?” A Man nhỏ giọng hỏi, ta lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu.
Hôm qua, là Hiền Phi nói sẽ giúp đỡ đưa tua rua cho Nguyên Thừa Hạo, thật không hiểu tại sao đang êm đẹp nó lại ở trên người Phùng Tiệp Dư? Nếu Nguyên Thừa Hạo biết đây là tua rua Hoàng Hậu làm, chắc chắn không thể truyền tới tay Phùng Tiệp Dư. Ta còn nhớ khi đó ta hỏi xin tua rua của hắn, hắn còn cười hỏi ta dám sao.
Đúng rồi, hôm qua ở biệt viện, thời điểm rời khỏi phòng Nguyên Thừa Hạo, vừa lúc Phùng Tiệp Dư tới. Khi đó, Hiền Phi còn ở bên trong.
Không khỏi nhìn Hiền Phi thêm lần nữa, nàng làm như không có chuyện gì mà trò chuyện với Trịnh Quý Tần ngồi cạnh.
Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu tới, mọi người đều đứng dậy hành lễ.
Hoàng Hậu nhìn ta, ánh mắt lướt qua vòng eo, khóe miệng cong nhẹ. Ả đương nhiên là xem ta có hỏi xin Nguyên Thừa Hạo tua rua của ả không, chỉ tiếc, tua rua hiên tại đang ở trên người Phùng Tiệp Dư. Mà Hoàng Hậu sẽ không nghĩ đến, cho nên sẽ không chú ý tới Phùng Tiệp Dư.
Vậy, ta nên nói ra sao?
Cắn môi, Hiền Phi muốn làm gì ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ không có lợi cho Hoàng Hậu. Hoặc là, nàng muốn Hoàng Hậu thấy tua rua ở trên người Phùng Tiệp Dư, để Hoàng Hậu đối phó Phùng Tiệp Dư? Nếu thật là vậy, bàn tính này của nàng sai rồi, bởi vì chỉ có ta biết, dù Hoàng Hậu tức giận cũng sẽ không vì việc này mà ra tay.
Thời điểm rời khỏi Úc Ninh Cung, Diêu Phi gọi ta lại. Ta mới nhớ tới chuyện đã hứa với Đế Cơ hôm qua, liền theo nàng tới Trữ Ngọc Cung, hôm nay Đế Cơ mặc rất nhiều y phục.
Thấy ta, đứa nhỏ vui vẻ chạy tới.
Huyên Nhi đuổi theo sau bảo nó cẩn thận.
Nhìn phía sau ta, hài tử có chút thất vọng: “Sao phụ hoàng không tới?”
Diêu Phi vội khuyên: “Phụ hoàng con rất bận, lát nữa xong việc sẽ tới thôi.” Kỳ thật ta biết, nàng căn bản không đi mời Nguyên Thừa Hạo, Diêu Phi làm việc cẩn thận, đối với hài tử luôn biết dỗ dành.
Xoay người, ta nói với A Man: “Đi xem Hoàng Thượng ở đâu, nói với Hoàng Thượng, nếu có rảnh thì qua Trữ Ngọc Cung.”
A Man lui xuống.
Diêu Phi vội đứng lên: “Muội muội, vẫn là đừng làm phiền Hoàng Thượng.”
Ta cười bảo: “Không sao, nếu Hoàng Thượng không rảnh tất nhiên sẽ không tới.”
Lúc này nàng không nói gì nữa.
Vừa xoay người, Đế Cơ đã ném tuyết tới, vui cười: “Đánh trúng! Đánh trúng rồi!”
“Hay lắm, đừng để mẫu phi bắt được con!”
Nghe ta nói thế, Đế Cơ chạy càng nhanh.
Chơi với hài tử một lát, cả người đều nóng, lòng bàn chân ban đầu lạnh như băng cũng nóng. Đã lâu rồi không điên cuồng như vậy, rất mệt, nhưng cũng rất vui. A Man đã trở về, chỉ đứng từ xa, không tới gần.
Đế Cơ vui vẻ lăn vài vòng trên nền tuyết, Huyên Nhi vội cúi người ôm nó lên, Diêu Phi lại cười nói: “Được rồi, hôm nay vui vẻ, tùy nó đi.”
Xoay người, thấy Nguyên Thừa Hạo dẫn theo Thường công công tới. Định hành lễ, hắn lại giơ tay ngăn cản chúng ta, sau đó đi tới chỗ Đế Cơ. Hài tử đột nhiên xoay người ném tuyết.
Nguyên Thừa Hạo giật mình, tuyết kia đã đi thẳng vào cổ áo hắn.
Diêu Phi kinh hãi, vội chạy tới. Hắn lại xoay người cản nàng, một tay ôm đứa nhỏ nằm dưới đất lên. Đế Cơ lúc này mới thấy rõ người trước mặt, gọi: “Phụ hoàng.”
Đế Cơ theo bản năng ôm lấy cổ hắn, hắn cười vỗ mông nó: “Hay lắm, dám đánh lén phụ hoàng!”
Diêu Phi đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, có cần thay xiêm y không?”
Hắn lắc đầu, chỉ lo nói chuyện với Đế Cơ: “Để phụ hoàng xem, tay nhỏ có lạnh không?”
Đế Cơ dán hai tay lên mặt hắn, cười hỏi: “Phụ hoàng nói xem có lạnh không?”
“Lạnh.” Hắn cau mày, “Kêu người mang lò sưởi tới.”
“Không cần.” Đế Cơ chu miệng, “Phụ hoàng khó khăn lắm mới tới, chơi cùng Ngọc Nhi một lát đi.”
“Được.” Hắn cười, không từ chối. Buông hài tử ra, Đế Cơ nhanh như chớp mà đi, cúi người nhặt tuyết tạo thành tuyết cầu, dùng sức ném lại đây. Hắn cười đuổi theo, Đế Cơ “A” một tiếng, vội xoay người bỏ chạy.
Ta đến bên cạnh Diêu Phi, nàng cao hứng, nghiêng người đa tạ ta.
Huyên Nhi tới mời chúng ta qua bên cạnh uống trà.
Ngồi xem cha con họ đùa giỡn, không bao lâu, trời lại đổ tuyết. Diêu Phi nói: “Huyên Nhi, đi khuyên Đế Cơ trở về, cũng nói Hoàng Thượng ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Huyên Nhi đi qua, thấy Nguyên Thừa Hạo đã ôm Ngoc Đế Cơ trở về.
Diêu Phi vội ôm Đế Cơ vào trong thay y phục, Thường công công cũng vội chuẩn bị xiêm y cho hắn. Thấy ta vào, hắn phất tay bảo Thường công công lui xuống. Ta hiểu ý tiến lên, cởi y phục giúp hắn, tuyết vào bên trong sớm đã hòa tan, lúc này hắn chỉ chăm chú nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Sao sắc mặt không tốt thế?”
Vậy sao? Theo bản năng đưa tay xoa mặt, vừa rồi lúc ngồi nghỉ ngơi, bụng có chút không thoải mái.
“Gọi thái y đến xem.” Hắn nhàn nhạt nói, “Kêu Thường Cừ vào hầu hạ đi.”
Gọi Thường công công vào, ta chỉ ngồi bên cạnh.
Đế Cơ đã thay y phục xong, Diêu Phi mặc cho nó cái áo màu hồng nhạt, cả khuôn măt đỏ bừng, rất đáng yêu.
Hắn ôm nó ra ngoài, A Man tới dìu ta: “Nương nương không thoải mái sao?”
Ngay cả A Man cũng nhìn ra?
Gật đầu, bụng nhỏ lại bắt đầu đau, ta nhỏ giọng: “A Man, chúng ta hồi cung trước đi.” Có thể là nguyệt tin tới, nhiều người ở đây như vậy... Cắn môi, chuyện này nói ra thật mất mặt.
Thấy ta như vậy, A Man vội xoay người ra ngoài.
Đợi nàng xin Nguyên Thừa Hạo cáo lui, nàng lại nói: “Hoàng Thượng bảo để nương nương ngồi ngự giá trở về, còn bảo để Thường công công đi truyền thái y. Nô tỳ nói vẫn là để nô tỳ tới Thái Y Viện một chuyến.” A Man quả nhiên cẩn thận.
Hai người chúng ta về Hinh Hòa Cung, thay y phục. A Man kêu cung nữ mang thêm lò sưởi vào, trong phòng rất nhanh trở nên ấm áp.
Chỉ chốc lát, có người tới, ta tưởng là cung nữ, lại không ngờ là Nguyên Thừa Hạo. Hắn mới ở Trữ Ngọc Cung chơi cùng Đế Cơ, sau nhanh như vậy đã trở về?
Đi nhanh tới, ngồi xuống mép giường ta, hắn ngước mắt hỏi: “Sao không truyền thái y?”
“Hoàng Thượng, không cần... Truyền thái y.” Ta cúi đầu.
Hắn ngẩn ra, nhìn ta hồi lâu, đột nhiên bật cười. Hắn nắm lấy tay ta, ta không khỏi nhớ đến lần đó, ta còn lừa hắn dừng chân khí làm ấm bụng cho ta, hiện tại đã biết sự thật, ta sao có thể bảo hắn làm như vậy?
Hắn thế mà nhích lại gần, hắn nhận lấy túi ấm từ tay cung nữ, dán lên bụng ta, đuổi mọi người lui xuống, mới nói: “Bản thân mình cũng không chú ý, vừa rồi còn cùng Ngọc Nhi ở Trữ Ngọc Cung làm bậy gì hả?”
Ta nào biết là hôm nay, đúng là không chuẩn.
Hắn một chút cũng không kiêng dè, còn nói việc này với ta. Nghĩ đến, gương mặt càng đỏ bừng. Hắn lại không cho là đúng: “Vừa rồi Diêu Phi thấy nàng ra ngoài, còn lén hỏi trẫm, hỏi nàng có phải có rồi không?”
Ta còn chưa kịp có phản ứng, hắn đã bật cười, ta lúc này mới bừng tỉnh.
“Nhưng cố tình Chiêu Nghi của trẫm lại không cho trẫm chạm vào.” Hắn nhìn ta chằm chằm.
Ta xoay người đưa lưng về phía hắn: “Hoàng Thượng, hôm nay thần thiếp không tiện, ngài vẫn là trở về đi.”
“Trẫm không giết Thanh Tuyệt.” Hắn đột nhiên nói một câu như vây.
Quay đầu, nửa mặc nam tử bị bóng tối bao phủ, chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng rưc.
Chuyện này, kỳ thật ta đã biết, ta cho rằng, hắn sẽ không nói với ta. Nhưng không ngờ, hắn thế mà vẫn nhắc tới.
Không khỏi xấu hổ, ta không biết nên nói cái gì, thay Thanh đại nhân tạ ơn sao?
Hắn không tiếp tục vấn đề này, lại nói: “Hôm qua Mạc Bắc có tin tức truyền đến, nói Bắc Quốc phái sứ thần tới muốn kết giao với Tây Chu ta, sứ thần đã lên đường.”
Ta theo bản năng nhớ đến chuyện hôm qua thấy một công công vội vàng chạy về hướng phòng của Thái Hoàng Thái Hậu.
“Vậy khi nào Hoàng Thượng cử hành quan lễ?” Nếu là trước kia, hắn không thể tự mình làm chủ.
Hắn khẽ cười: “Chọn ngày tốt năm sau, việc này hiện tại không kịp rồi.” Xem ra tâm trạng của hắn không tồi, là ta nghĩ nhiều.
Qua một lát, Thường công công vào, hỏi hắn: “Hoàng Thượng, tuyết bên ngoài ngày càng lớn, lát nữa ngài còn xuất cung sao?”
“Hoàng Thượng xuất cung làm gì?” Hôm qua bọn họ mới từ bên ngoài trở về.
“Vốn định đi thăm Phi Cẩm, chư vương còn ở kinh thành, trẫm muốn mở tiệc tiễn bọn họ trở về.”
Hắn đúng là tốt với Nguyên Phi Cẩm, chỉ là tuyết lớn như vậy, trời lại tối, ta thật sự lo lắng cho hắn. Huống chi Cảnh Vương còn lòng mang địch ý. Chuyện Lăng Vương, xem ra phải chờ chư vương đi rồi mới có thể giải quyết.
Thường công công vội nói: “Không bằng để nô tài xuất cung thăm hầu gia, Hoàng Thượng chờ thời tiêt tốt hơn rồi đi cũng không muộn.”
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
Thường công công như trú được gánh nặng.
Hắn lại nhìn ta, nhẹ giọng: “Nghỉ ngơi đi, trẫm qua Ngự Thư Phòng.”
“Hoàng Thượng...”
Hắn dừng bước quay đầu, ta cắn môi: “Bên ngoài đường trơn, ngài cẩn thận.”
Khóe miệng hắn cong lên, A Man vội lấy áo choàng khoác thêm cho hắn. Đợi hắn ra ngoài, A Man mới vào hỏi: “Nương nương khá hơn chưa?”
Ta gật đầu, bụng nhỏ ấm lên, đương nhiên đã khá một chút.
Tuyết rơi ngày càng lớn, tới chạng vạng vẫn không có dấu hiệu dừng.
Ta nằm đến cả người đau nhứt, vì thế dứt khoát đứng lên, kêu cung nữ dọn ghế ở cửa. Đang nghĩ tới tỷ tỷ, thật không ngờ, tỷ ấy thế mà tới.
A Man mời tỷ ấy vào, ta vội đưa lò sưởi cho tỷ ấy, tỷ ấy không từ chối, ôm chặt trong tay, nói: “Hoàng Hậu nương nương và Thái Hoàng Thái Hậu đang ngắm tuyết. Vũ Sinh, sắc mặt muội hình như không được tốt.”
A Man cười nói: “Không sao, nguyệt tin của nương nương tới.”
Tỷ tỷ vội hỏi: “Đã dán túi nước ấm lên chưa?”
“Đại tiểu thư yên tâm, không quên được.”
Tỷ tỷ lúc này mới yên tâm, gọi Hành Nhi vào, hai người lâu ngày không gặp, không tránh được ôm nhau khóc một phen.
Cùng A Man ra ngoài, để hai người ở lại trong phòng, đã lâu không gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói.
“Nương nương lạnh không?” Đứng bên ngoài, A Man nhỏ giọng hỏi, một mặt chỉnh lại áo choàng cho ta.
Ta lắc đầu, tay ôm lò sưởi, sao có thể lạnh?
Thấy Thập Đắc công công dẫn theo cung nữ quét tuyết trong sân, ta cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi. Trong viện lập tức trở nên an tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng gió.
Qua một lát, có tiếng người tới, quay đầu, nhìn thấy xiêm y minh hoàng kia. Vội hành lễ với hắn, hắn lại nhíu mày đi vội qua đây: “Sao lại đứng ở chỗ này?” Dứt lời, hắn kéo ta vào trong.
Ta bây giờ mới nhớ ra tỷ tỷ và Hành Nhi còn ở bên trong trò chuyện.
Vội dừng bước, hắn nghi hoặc ta, đúng lúc này, cửa phòng mở ra, các nàng thấy tình cảnh bên ngoài, vội quỳ xuống dập đầu hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!”
Trong mắt hắn lộ ra mấy phần tìm tòi: “Sao Chiêu Nghi của trẫm đứng ở bên ngoài, hai nô tỳ này lại ở trong phòng?”
Ta vội giải thích: “Hoàng Thượng, là thần thiếp bảo tỷ tỷ...”
“Tỷ tỷ?” Hắn cắt ngang lời ta, “Nàng là Chiêu Nghi của trẫm, gọi một nô tỳ là tỷ tỷ còn ra thể thống gì?”
Hắn thấy tỷ tỷ, thái độ liền thay đổi, lúc trước ở trước mặt hắn, ta gọi tỷ tỷ hắn cũng mặc kệ ta, hiện tại đối diện với Cung Khuynh Nguyệt, hắn lại tỏ thái độ.
Mặc kệ hai người dưới đất, hắn kéo ta vào trong, không cho các nàng đứng lên, cứ để quỳ như thế.
“Hoàng Thượng...”
Hắn đẩy ta lên giường: “Không khỏe thì nghỉ ngơi, trời lạnh như vậy, nàng đứng bên ngoài làm gì?”
Ta lại nhảy xuống: “Hoàng Thượng cho tỷ ấy về đi, lát nữa Hoàng Hậu nương nương hồi cung không gặp tỷ ấy...”
“Không gặp thì kêu Hoàng Hậu tới Hinh Hòa Cung của nàng đón người.”
Ta cắn răng, kêu Hoàng Hậu tới đón người? Hắn thế mà cũng nói được!
Bụng sớm đã dễ chịu hơn sáng rất nhiều, lúc này bị hắn chọc giận lai đau lên.
“Ưm..” Ta khom người.
Sắc mặt hắn thay đổi, vội bế ta lên: “Nàng còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì hả? Trẫm kêu Tô Diễn tới xem cho nàng.”
“Không cần...” Là bị hắn chọc giận, huống hồ chuyện này, sao có thể bảo thái y tới xem?
Hắn không để ý, đặt ta lên giường, cười hỏi: “Hay là tay trẫm có tác dụng hơn hả?”
Ta tức giận, tình huống giống hệt lần đó, nhưng lúc này, ta lại không đành lòng kêu hắn hao tổn chân khí để giúp ta giảm đau. Ta vẫn quá nhân từ, không thể so với hắn nhẫn tâm để tỷ tỷ quỳ gối bên ngoài.
“Hoàng Thượng, cho các nàng lui xuống đi.”
Hắn nhấp môi: “Sinh Nhi, khi nào nàng mới có thể nghĩ cho chính mình đây?”
“Đối tốt với người khác, có đôi khi, cũng là đối tốt với chính mình.” Huống chi, đó là tỷ tỷ của ta.
Hắn sửng sờ.
Tô thái y tới, lúc vào, sắc mặt có chút khó coi. Hắn hành lễ, mới tiến lên bắt mạch cho ta: “Hoàng Thượng, nương nương là khí huyết không thông nên cơ thể khó chịu, thần lui xuống làm thuốc dán, dán lên là được.”
Nguyên Thừa Hạo gật đầu, lại nói: “Chẳng lẽ Tô thái y cũng bị bệnh sao?”
Hắn kinh hãi, vội quỳ xuống: “Vi thần không sao.”
Nguyên Thừa Hạo phất tay: “Thôi, lui xuống phối thuốc đi.”
Ta khẩn cầu nhìn hắn, hắn cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: “Thôi được, cho các nàng đứng lên đi.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Truyền Cung Khuynh Nguyệt vào.”
Căng thẳng nhìn hắn, muốn tỷ tỷ vào đây, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tỷ tỷ rất nhanh đã tới, theo quy củ mà quỳ xuống. Ta như muốn từ trên giường nhảy dựng lên, ta ở chỗ này, kêu tỷ tỷ quỳ ta, ta chẳng phải đáng chết sao? Hắn giữ ta lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Mọi người đều cho rằng trẫm trăm phương nghìn kế muốn ngươi tiến cung là vì thích ngươi.”
Hắn nói, thế mà nhìn về phía ta. Ta cắn môi, đúng vậy, ngay cả ta cũng nghĩ như thế, cho rằng hắn coi ta là thế thân của tỷ tỷ, a, quá buồn cười phải không? Đó căn bản là sự giả dối!
“Hiện tại trẫm sủng ái muội muội ngươi, trong lòng ngươi cảm nhận thế nào?”
“Nô tỳ rất vui.” Tỷ tỷ đáp.
“Rất tốt.” Hắn gât đầu, “Nếu để trẫm biết ngươi giả bộ vui mừng, trẫm sẽ xử lý ngươi.”
“Hoàng Thượng...” Ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn rốt cuộc có ý gì?
Hắn lại không để ý tới ta, tiếp tục nói: “Tối nay không cần về Quan Sư Cung, ở lại đây hầu hạ trẫm và Chiêu Nghi đi ngủ.”
Nguyên Thừa Hạo!
Ta phẫn nộ nhìn hắn, hắn lại hờ hừng nói: “Còn không tới đây hầu hạ trẫm cởi áo?”
“Vâng, nô tỳ tuân lệnh.” Tỷ tỷ đi tới, quỳ gối, duỗi tay cởi nút thắt cho hắn. Nàng cố chấp không nhìn ta, nhưng trên nét mặt của nàng, rõ ràng không có sợ hãi.
Y phục từ cánh tay trượt xuống, ngoại trừ thủ cung sa, còn lộ ra vết thương đan xen ngang dọc. Ta nhìn tới trái tim đau nhói, cũ, mới, đều có.
Hắn cũng chú ý đến, nhỏ giọng: “Hoàng Hậu của trẫm đúng là ngày càng từ đức.” Lời này, không biết là tán tụng hay trào phúng.
“Nô tỳ làm việc không nhanh nhẹn, Hoàng Hậu nương nương trách phạt cũng là lẽ đương nhiên.”
Hắn khẽ cười: “Chủ tử ngươi nói, muốn điều ngươi tới Hinh Hòa Cung làm việc, tới đây hầu hạ nàng ấy.”
Mở to hai mắt nhìn hắn, ta rõ ràng không có ý này, hắn thế mà cố ý xuyên tạc! Định phản bác, lại thấy tỷ tỷ cúi người: “Nô tỳ không muốn.”
Tỷ tỷ...
Hắn cười nhìn ta: “Nghe thấy không?”
Ta nghe thấy, nhưng cũng giống như chưa nghe gì cả. Ta sao có thể không hiểu tâm tư của tỷ tỷ, tỷ ấy sợ ta vì nàng tới Hinh Hòa Cung mà khiến ta khó xử, cho nên mới cự tuyệt. Nguyên Thừa Hạo rõ ràng đang ly gián quan hệ tỷ muội của chúng ta.
Ta cắn môi: “Chuyện năm đó tỷ tỷ làm, để thần thiếp gánh vác hậu quả, Hoàng Thượng, có được không?”
Tỷ tỷ hoảng sợ: “Nương nương, nô tỳ dám làm dám nhận, không dám để nương nương hỗ trợ.”
Hắn lại nổi hứng thú, bật cười: “Nàng muốn gánh vác hậu quả?”
“Hoàng Thượng thật sự để thần thiếp gánh chịu?” Ngài muốn thế nào, ta sẽ chịu thế ấy!
Hắn vẫn cười: “Nhưng trẫm không muốn nàng gánh chịu, oan có đầu nợ có chủ.”
“Vậy sao ngài không tìm Thừa Tướng!” Ta bật thốt lên hỏi.
“Trong lòng trẫm luôn ghi nhớ.”
Tỷ tỷ lại gấp không chờ nổi mà cầu xin: “Cầu xin Hoàng Thượng tha cho Thừa Tướng đại nhân, nể tình... Nể tình quận mã đã chết!”
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén: “An Kỳ Dương chết đổi lấy mạng của ngươi, ngươi cho rằng mình còn có thể kỳ kèo mặc cả!”
Tỷ tỷ nghẹn lời, hai mắt hồng hồng, lại không khóc.
Ta không biết nàng vì điều gì mà kiên cường như vậy, thấy nàng không khóc, ta cũng không khóc.
Sau một lúc lâu, mới nghe hắn nói: “Không có sự đồng ý của trẫm, ngày sau, không được bước vào Hinh Hòa Cung nửa bước!”
Ta sợ đến ngây người, hắn đuổi tỷ tỷ xuống, ta cuối cùng cũng nhịn không được: “Sao Hoàng Thượng có thể làm như vậy?”
Hắn nhìn ta, tâm trạng bình tĩnh trở lại, lời nói cũng lành lạnh: “Trẫm không thích nàng có liên quan tới người của Thừa Tướng.”
“Nhưng đó là tỷ tỷ của thần thiếp...”
“Trong cung này, chỉ có người của trẫm.”
“Như vậy, thần thiếp là người của ngài?”
Hắn chăm chú nhìn ta: “Trẫm cho rằng nàng phải.”
Cho rằng...
Hắn vẫn còn do dự, đúng không?
Như vậy, còn ta?
Đúng thế.
Tay kéo ống tay áo của hắn nhịn không được mà run rẩy, hắn phát hiện ta khác thường, vội đỡ lấy ta: “Sinh Nhi?”
Cuối cùng cũng nhịn không được mà nức nở thành tiếng.
Ta nghĩ, ta đã bắt đầu để ý đến hắn. Nam nhân này, từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã cảm thấy quen thuộc, đó là một loại cảm giác khó nói nên lời. Có lẽ, là duyên phận vận mệnh chú định. Nhưng, hắn và tỷ tỷ sao phải như nước với lửa, vì sao luôn đứng ở hai phía đối lập?
“Thuốc!” Hắn gọi.
Bên ngoài có cung nữ bẩm báo: “Hồi Hoàng Thượng, A Man đã đi lấy, còn chưa trở về.”
Hắn đưa tay đặt trên bụng ta, ta run rẩy nắm lấy tay hắn. Hắn không để ý, chỉ khẽ cười: “Đã bao nhiêu năm, chưa từng có ai có thể khiến trẫm đau như vậy.”
“Hoàng Thượng đừng...”
“Không phải hận trẫm sao? Vì chuyện của Cung Khuynh Nguyệt.”
Đúng, ta hận, nhưng ta không muốn hắn như vậy. Hắn như thế, càng khiến ta áy náy.
“Có đôi khi, sống còn đau khổ hơn chết. Trong triều nếu có tin trẫm bệnh nặng hoặc băng hà, Tây Chu chắc chắn sẽ rung chuyển. Đến lúc đó, trẫm không trấn áp được bọn họ.”
Ta hiểu, đây cũng chính là nguyên nhân hắn giữ kín bệnh tình của mình ba năm không nói ra.
“Thái Hoàng Thái Hậu muốn hoàng trưởng tử do hoàng hậu sinh hạ, trẫm không muốn thế lực của Diệp gia lớn mạnh. Trẫm cũng không định làm gì một hài tử, nếu trẫm không có năng lực, hài tử của trẫm cũng sẽ giống trẫm khi nhỏ!” Hắn thấp giọng, “Nhưng hôm nay trẫm mới phát hiện, nếu trẫm chết, sẽ không có ai kế vị trẫm. Chẳng lẽ muốn trẫm giống tiên đế nhận nuôi một hài tử khác sao?”
Hắn không nói ta cũng hiểu, hắn tất nhiên không muốn.
“Trẫm không màng tình người, không phải người tốt, vậy nàng nói trẫm biết, ai mới là người tốt?” Sắc mặt hắn tái nhơt, ánh mắt nhìn ta, rõ ràng rất nghiêm túc.
Lắc đầu, ta không biết, ta cũng không phải người tốt! Ta cũng đang tìm mọi cách để giết Hoàng Hậu! Bởi vì tỷ tỷ, vì An Kỳ Dương.
Thì ra, trong lòng mọi người đều có hận thù của mình.
Đẩy hắn ta, ta run rẩy nói: “Hoàng Thượng, truyền Tùy đại nhân tới được không?”
Hắn khẽ cười: “Không được.” Lại hỏi, “Còn đau phải không?”
“Đau.” Đau lòng, chỗ nào cũng đau. Hắn nói đau thì đau, không cần giả bộ, ta cũng không muốn làm thế.
“Trẫm cũng không thoải mái.”
Nước mắt đã đọng ở khóe mắt, với hắn, lòng ta vẫn hận, nhưng, cũng có tình cảm.
Đối với một người, ngươi có thể vừa quan tâm, vừa hận.
Dù hận, những điểm tốt đó vẫn không thể quên.
Cảm giác rất kỳ lạ, ngươi không thể không thừa nhận.
Hắn nhìn ta, chậm rãi cúi đầu hôn lấy môi ta, cảm giác đến, hơi thở của hắn dần trở nên dồn dập. Ta không dám giơ tay, không dám đặt lên ngực hắn, ta sợ cái cảm giác không nghe rõ nhịp tim hắn đập.
Nụ hôn của hắn rất chậm, dịu dàng đến khiến ta cảm thấy mờ ảo.
Ta hùa theo, đón nhận đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Hắn dường như không có sức lực, ta nắm lấy tay hắn, trán hắn chạm lên trán ta, thì thầm: “Hôm đó ở bãi săn, nếu nàng xảy ra chuyện, Phi Cẩm bị thương, kêu trẫm bảo vệ ai?”
Cho nên, một chưởng kia hắn mới có thể dùng sức như vậy, nếu có thể, hắn đã dùng ít lực một chút, đánh tỉnh ta không biết trời cao đất dày mà theo hắn ra ngoài.
Cửa sổ bị gió thổi mở ra, tiếng gió, bông tuyết đan xen nhau tạo thành một khúc dễ nghe.
Dưới ánh đèn kiều diễm, giờ phút này, chỉ có ta và hắn...