Y kêu ta dừng bước, nhưng ta không hề xoay người. Tiếng bước chân tới gần, sau đó, là giọng của nam tử: “Ta không hiểu ý nương nương.”
Y không phải không hiểu, y chỉ đang hỏi ta tại sao phải nhúng tay vào việc này.
Vấn đề này với y mà nói, y không rõ, huống hồ, ta cũng không định nói.
Ngay lúc này, một giọng nói khác truyền đến: “Bách Hầu điện hạ.”
Ta kinh hãi, không ngờ thời điểm này lại đụng mặt Hoàng Hậu. Xoay người, ta càng kinh ngạc, bởi vì đứng cạnh ả là Nguyên Thừa Hạo.
Bách Hầu Dục cười nói: “Thì ra là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu cũng cười: “Bổn cung và Hoàng Thượng tản bộ, thật không ngờ lại gặp được Bách Hầu điện hạ và Chiêu Nghi.”
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười, lập tức đi tới: “Không phải nói không khỏe sao? Sao còn ra ngoài?” Hắn nói nghe thật dịu dàng, nhưng ta nghe hiểu cả.
Ta nói bản thân không khỏe khi nào chứ? Hắn chẳng qua là muốn hỏi, sao ta lại ở cùng Bách Hầu Dục.
Nhìn hắn cười như vậy, ta nên hiểu.
Bách Hầu Dục, là ngoại thần, cũng là nam nhân.
A, Nguyên Thừa Hạo, ngài nhỏ nhen đến vậy sao?
Hắn nắm lấy tay ta, thầm dục lực, siết chặt đến khiến ta đau đớn. Hắn cười, ta cũng cười, dựa vào người hắn, một tay ôm trán: “Thần thiếp vốn định ra ngoài hít thở không khí, nhưng đúng là không thể miễn cưỡng chính mình.” Hắn đã nói ta bị bệnh, ta đây liền giả bệnh cho hắn xem.
Hắn cười ôm lấy ta: “Thì ra là muốn trẫm đưa nàng về, cũng được, hiện tại trẫm đang rảnh. Hoàng Hậu.” Hắn đột nhiên gọi, “Thay trẫm tiếp đãi Nhị vương tử, cũng nhân cơ hội nói lại những gì nàng vừa nói với y đi.” Dứt lời, hắn cúi người bế ta lên.
Hoàng Hậu đáp “Vâng” một tiếng, ánh mắt nhìn ta, ngoại trừ phẫn nộ, còn có chút trào phúng.
Nằm trong lòng hắn, đã đi xa, ta không khỏi nghiêng đầu nhìn, thấy Hoàng Hậu và Bách Hầu Dục còn ở trên hành lang.
“Còn nhìn? Muốn trẫm đưa nàng về nhìn cho đủ đúng không?”
Ta cười: “Hoàng Thượng có Hoàng Hậu nương nương bầu bạn, còn rảnh quản thần thiếp sao?”
Hắn hừ một tiếng: “Trẫm không có.”
Ta ngước mắt nhìn hắn: “Hoàng Thượng mau thả thần thiếp xuống, thần thiếp tự đi.”
Hắn không màng ta, chỉ trầm giọng: “Trẫm đã nói nàng bệnh, nếu nàng nói không bệnh, đó là mắng trẫm mù. Nàng đã nói mình bị bệnh, bây giờ lại nói khỏe, đó là tội khi quân.”
Hắn tức giận, ta biết.
Thầm than: “Nếu không phải Hoàng Thượng cố ý tránh thần thiếp, thần thiếp đã không tới tìm y. Vì chuyện của Đế Cơ.” Nói như vậy, hắn đương nhiên rõ ràng.
Quả nhiên, hắn dừng bước, qua một lát, mới tiếp tục đi về phía trước.
“Diêu Phi tới cầu xin nàng?”
“Hoàng Thượng mánh khóe thông thiên, việc này ngài hiểu.”
“A, trẫm hiểu thì có thể nào? Xưa nay Đế Cơ hòa thân không ít, dường như mỗi triều mỗi đại đều có. Đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.”
“Hoàng Thượng cũng bỏ được?”
“Trẫm luyến tiếc.” Hắn nhíu mày, ôm ta càng chặt: “Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý, đại thần trong triều cũng cho rằng hôn sự này có lợi với Tây Chu, còn tung hô trẫm anh minh!”
Hay cho một câu “Anh minh”, đại thần trong triều rõ ràng biết Nguyên Thừa Hạo căn bản không làm chủ được việc này, nhưng bọn họ vẫn có thể xem mặt đoán ý mà tặng hắn cái mỹ danh này.
Hít sâu một hơi, ta nói: “Nhưng Hoàng Thượng thật sự anh minh.” Thấy hắn nhìn ta, ta tiếp tục, “Nhận một hài tử, thúc đẩy bang giao Bắc Quốc và Tây Chu ta, đó là tạo phúc cho bá tánh thiên hạ.”
Hắn cười nhạo: “Châm chọc trẫm?”
Ta sao dám châm chọc hắn? Nếu ta thật sự nghĩ như vậy, hôm nay đã không tới.
“Nhưng nếu chính Bách Hầu điện hạ nói không coi trọng Ngọc Đế Cơ, Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thể ép hôn.”
Hắn tò mò nhìn ta: “Nàng có người được chọn rồi?”
“Tạm thời không có.” Ta chỉ nghĩ như vậy, những gì vừa nói với Bách Hầu Dục, tuyệt đối không thể kể lại với Nguyên Thừa Hạo. Miễn cho vì chuyện của Đế Cơ, hắn lại tức giận.
Cũng may Bách Hầu Dục là người thông minh, mặt mũi này chắc chắn sẽ cho hắn.
Hắn bật cười thành tiếng, nhưng không nói lời nào.
Ôm ta về Hinh Hòa Cung, hắn đuổi mọi người lui xuống rồi cùng ta vào phòng. Cúi người đặt ta lên giường, hắn cũng leo lên. Ta kinh hãi, mà hắn đã nghiêng người nằm xuống: “Trẫm ngủ một lát.”
Ngơ ngẩn nhìn hắn, ta vốn tưởng rằng theo ta về Hinh Hòa Cung hắn sẽ có rất nhiều lời muốn hỏi ta. Lại không ngờ, hắn tới, chỉ để ngủ sao?
Qua một lát, ta thử gọi hắn, hắn thế mà thật sự ngủ rồi.
Đắp chăn cho hắn, ta rón rén xuống giường.
A Man đứng ngay cửa, thấy ta ra ngoài liền hỏi: “Nương nương, Hoàng Thượng không làm gì người chứ?”
Ta cười lắc đầu: “Đang ngủ bên trong.”
A Man không khỏi kinh ngạc. Thường công công đứng cạnh giải thích: “Cả đêm qua Hoàng Thượng không ngủ, nô tài canh giữ bên ngoài, không hề nghe tiếng ngài ấy xoay người.”
Không ngủ được, đương nhiên là vì Đế Cơ.
Không biết qua bao lâu, mới nghe tiếng hắn gọi Thường công công. Thường công công vội đi vào, ta và A Man theo sau, thấy hắn đã ngồi dậy, giơ tay xoa giữa mày.
“Hoàng Thượng...”
Hắn cười với ta: “Ngủ không thoải mái lắm, mà thôi, trẫm còn phải qua Úc Ninh Cung.”
Ta theo hắn ra ngoài: “Hoàng Thượng, chuyện của Đế Cơ...”
Hắn không dừng bước, chỉ nói: “Việc này trong lòng nàng không phải đã có chủ ý sao?”
Một câu khiến ta sững sờ, chủ ý của ta, hắn sẽ dùng sao? Hoặc là nói, vấn đề này... Ngay từ đầu cũng là chủ ý trong lòng hắn?
Còn đang nghĩ ngợi, nam tử đã đi mất.
Hôm sau, qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt Diêu Phi vẫn tiều tụy, thấy ta, miễn cưỡng cười.
“Tỷ tỷ, Đế Cơ vẫn ổn chứ?” Ta nhỏ giọng hỏi.
Nàng gật đầu: “Ngọc Nhi còn nhỏ, nó không biết việc này.”
Đúng rồi, ta quên mất, việc này nàng tất nhiên sẽ không nói nó biết.
Hoàng Hậu đột nhiên lên tiếng: “Thái Hoàng Thái Hậu, về hôn sự của Đế Cơ...”
Ta và Diêu Phi chấn động, cùng ngước mắt nhìn ả. Ánh mắt ả đảo mắt qua ta, tiếp tục: “Hôm qua thần thiếp có nói mấy câu với Bách Hầu điện hạ, lo lắng của Bách Hầu điện hạ, thần thiếp cho rằng không phải không có lý.”
“Vậy sao? Chuyện là thế nào?”
Hoàng Hậu cười: “Ngài ấy cảm thấy Đế Cơ quá nhỏ, chờ chín năm, hình như hơi dài.”
Giật mình nhìn Hoàng Hậu, ta thật không rõ ả rốt cuộc có ý gì.
Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận: “Lúc trước y nói Bách Hầu Vương muốn liên hôn với Tây Chu ta, ai gia bảo vậy để Đế Cơ gả cho y, lúc ấy y không hề cự tuyệt, bây giờ còn dám nói cái gì là chín năm hơi dài? Chẳng phải là từ hôn sao? Mặt mũi Tây Chu ta còn đâu hả!”
Hoàng Hậu vẫn thong dong như trước, khẽ cười: “Thái Hoàng Thái Hậu đừng nóng giận, người trẻ tuổi mà, khó tránh khỏi có lúc nóng vội. Hơn nữa, Đế Cơ chỉ là dưỡng nữ của Hoàng Thượng, Tây Chu ta mỹ nhân nhiều như mây.”
Hoàng Hậu thế mà quang minh chính đại nói ra Đế Cơ không phải nữ nhi thân sinh của Nguyên Thừa Hạo.
Ý ả, ta đương nhiên nghe hiểu, Thái Hoàng Thái Hậu cũng vậy.
Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới kiềm chế cảm xúc một chút: “Hay là Nhị vương tử Bắc Quốc kia nhìn trúng ai?”
Ta bỗng nhiên nhớ lại Nguyên Thừa Hạo hỏi ta trong lòng có người được chọn chưa, theo bản năng nhìn Hoàng Hậu, chẳng lẽ ả muốn...
Nữ tử nhìn ta, khẽ cười: “Trong lòng thần thiếp đã có người được chọn, cháu gái Thừa Tướng, Cung Khuynh Nguyệt.”
Hoàng Hậu, ả quả nhiên...
Phẫn nộ nhìn ả, ả vẫn cười, không chút sợ hãi mà nhìn ta.
Thái Hoàng Thái Hậu nhíu mày, sau một lúc lâu, mới nói: “Nàng ta hiện tại chỉ là một cung gả nàng ta cho Nhị vương tử Bắc Quốc, việc này...”
“Đây không phải chuyện lớn, chủ yếu là, Bách Hầu điện hạ thích.” Hoàng Hậu cười cười.
Hiền Phi lên tiếng: “Vậy sao? Nương nương biết lòng y nghĩ gì sao?”
“Làm sao bổn cung biết? Chẳng qua là có nhắc với Bác Hầu điện hạ thôi.”
Ả vừa dứt lời, đầu ta “Ong” một tiếng.
Hôm qua, Nguyên Thừa Hạo giữ ả và Bách Hầu Dục ở hành lang dài, hắn nói muốn Hoàng Hậu nói chuyện với y. Chẳng lẽ, ngay từ đầu hắn đã biết? Cho nên mới hỏi ta trong lòng đã có người được chọn chưa?
Tay run lên, một bàn tay ai đó phủ lên, ta ngước mắt, thấy Diêu Phi lắc đầu. Nàng sợ ta nhịn không được, trực tiếp chống đối Hoàng Hậu.
Hiền Phi cũng nhìn ta, cười nói: “Mắt nhìn của Bách Hầu điện hạ thật đúng là độc đáo.”
Kỳ thật, Hiền Phi không cần nhắc nhở, ta còn không biết Hoàng Hậu cố ý sao?
Thái Hoàng Thái Hậu trầm giọng: “Việc này, Hoàng Thượng nói thế nào?”
Hoàng Hậu vội trả lời: “Hoàng Thượng nói, chỉ cần Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý, ngài ấy sẽ nhận Cung Khuynh Nguyệt làm nghĩa muội, chuyện danh phận không phải vấn đề. Cháu gái của Thừa Tướng, thân phận vốn không hề thấp hèn. Thái Hoàng Thái Hậu, người nghĩ sao?”
Thái Hoàng Thái Hậu im lặng một lúc, mới nói: “Việc này để ai gia nghĩ lại, dù sao Nhị vương tử kia cũng sẽ ở lại Tây Chu khá lâu, không vội.”
Nghe bà nói thế, Hoàng Hậu không nhiều lời nữa.
Rời khỏi Úc Ninh Cung, sắc mặt ta vô cùng khó coi.
Diêu Phi lo lắng hỏi: “Sự việc sao lại thành thế này?”
Ta cũng muốn hỏi, sao lại như thế?
“Muội muội...” Diêu Phi còn muốn nói gì đó, đã thấy Hoàng Hậu tới đây.
Ả cười: “Chiêu Nghi không nên cảm ơn bổn cung sao? Làm vương phi của Bách Hầu điện hạ, dù sao cũng tốt hơn nô tỳ.” Dứt lời, ả cùng Thiển Ca bỏ đi.
Ta phẫn nộ, nâng bước đi về phía trước.
Diêu Phi ở sau gọi ta, ta không thèm để ý. A Man vội vã hỏi: “Nương nương đi đâu?”
Đi đâu? Đương nhiên là tìm Nguyên Thừa Hạo, hỏi hắn, hắn rốt cuộc có ý gì?”
“Nương nương!” A Man đuổi theo.
Trên đường tới Càn Nguyên Cung, thấy Chỉ Doanh quận chúa tới. Nàng thấy ta, kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt nương nương khó coi thế?”
Ta kể lại chuyện của tỷ tỷ, chỉ vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
Tới Càn Nguyên Cung, đúng lúc gặp Nguyên Thừa Hạo về thay triều phục, cung nữ lui xuống chuẩn bị bữa ăn cho hắn, ta đi vào, Thường công công đang treo triều phục lên giá.
“Đúng là không ngờ, sớm như vậy đã tới tìm trẫm.”
Ta đi tới: “Hoàng Thượng biết rất rõ tại sao thần thiếp đến!”
Hắn nhìn ta, bật cười: “Trẫm đúng là biết. Có điều trẫm cho rằng, nàng sẽ gây ra chút chuyện ở Úc Ninh Cung, không tồi, rất tiến bộ, ngày càng biết nhẫn nại.”
“Nếu Hoàng Thượng sớm đã biết thì sao không nói với thần thiếp?” Ta không muốn nghe hắn khen ta.
“Nói với nàng thì có thế nào?”
Sững sờ, đúng vậy, nói với ta thì như thế nào?
Ta cắn môi: “Rõ ràng là Hoàng Hậu cố ý, trong cung nhiều cung nữ như vậy, sao phải là tỷ ấy?”
Thường công công dâng trà, hắn nhận lấy, uống một ngụm, cười nói: “Trẫm cảm thấy đề nghị của Hoàng Hậu không tồi, trẫm không thích Cung Khuynh Nguyệt, nàng không phải cũng muốn nàng ta rời khỏi Quan Sư Cung sao? Bây giờ tốt rồi, không cần qua chỗ nàng làm nô tỳ, trực tiếp trở thành vương phi của Bách Dục Hầu, không phải tốt lắm sao?”
Một chút cũng không tốt!
Hắn hận tỷ tỷ, nên mới dùng cách như vậy đuổi tỷ ấy đi, cuối cùng, còn có thể để hắn lợi dụng một lần, nhưng ta sao có thể để hắn được như mong muốn!
“Ngài đã hứa với quận chúa...”
“Trẫm chỉ hứa không giết Cung Khuynh Nguyệt, lúc này, trẫm cũng không có ý giết nàng ta.” Hắn cắt ngang lời ta.
Ta cắn răng: “Nhưng Hoàng Thượng đừng quên, trong cung này, mọi người đều cho rằng tỷ tỷ đã được ngài ân sủng, nếu để Bách Hầu điện hạ biết, vậy thì không tốt!”
Hắn giống như vừa nghe một trò cười, thế mà bật cười ra tiếng: “Biết thì có thế nào? Phong tục Mạc Bắc khác Tây Chu, chuyện quốc quân ban nữ nhân của mình cho đại thần không có gì mới mẻ, hơn nữa, việc này trẫm không hé răng, ai dám nói? Chẳng lẽ nàng muốn tự mình ra mặt bôi nhọ thanh danh tỷ tỷ nàng sao?” Đôi mắt kia nhìn ta chằm chằm, hắn biết ta sẽ không.
Ta hít sâu một hơi: “Vậy Hoàng Thượng đang coi như ban nữ nhân của mình cho y sao?”
Hắn ngẩn ra, ngay sau đó lại cười: “Nếu nàng cảm thấy đúng thì nó là đúng.”
“Vậy không bằng ban thần thiếp cho y, thế nào?”
Ta vừa dứt lời, hắn lập tức nhíu mày, đặt mạnh ly trà xuống bàn, nhưng vẫn cười: “Có thể, chỉ cần Bách Hầu Dục gật đầu, ngày mai trẫm liền tứ hôn!”
Ta cắn răng: “Đó là Hoàng Thượng nói.”
“Trẫm nói!”
Ta xoay người: “Vậy bây giờ thần thiếp sẽ đi câu dẫn y, thần thiếp sẽ dùng hết thủ đoạn, tin rằng thần thiếp không hề thua kém tỷ tỷ!” Nói rồi, ta chạy nhanh ra ngoài.
A Man sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch, nhưng một câu cũng không dám nói, chỉ biết theo ta rời khỏi Càn Nguyên Cung.
Dù đã đi xa, ta vẫn có thể nghe tiếng đập đồ từ tẩm cung hắn truyền tới.
Đây là lần thứ ba, hắn nổi giận với ta.
Nhưng ta không muốn quản hắn, cứ thế mà đi về phía trước.
A Man cuối cùng cũng nhịn không được: “Nương nương, người không phải thật sự muốn đi tìm Bách Hầu điện hạ chứ?”
“Tại sao không đi?” Ta hỏi lại.
A Man nghẹn lời, đứng lại tại chỗ. Thấy ta đã đi xa, nàng mới hoàn hồn, vội đuổi theo.
Nguyên Thừa Hạo từng nói, muốn tỷ tỷ tốt, ta phải lấy lòng hắn. Nhưng hiện tại, hắn lại muốn gả tỷ tỷ tới Mạc Bắc xa xôi! Ta đây còn gì phải lấy lòng hắn?
Càng nghĩ càng tức giận, bước chân bên dưới càng nhanh theo.
Bắc Uyển nằm ở phía Bắc hoàng cung, từ Càn Nguyên Cung đến phải đi rất xa. Ta không dùng kiệu, chỉ đi nhanh, nhưng không chạy.
“Nương nương người chậm một chút!” A Man khuyên.
Ta không nói lời nào, cứ thế mà đi về phía trước, thỉnh thoảng gặp cung nhân cung kính hành lễ, ta cũng không để ý.
Xa xa, đã nhìn thấy Bắc Uyển.
Lúc này, Bách Hầu Dục chắc đang nghỉ ngơi ở Bắc Uyển, nếu ta xông vào như vậy, y sẽ nghĩ thế nào đây?
Ta không biết, nhưng ta nhất định phải vào.
Đi rất nhanh, phía sau hình như có tiếng của Nguyên Thừa Hạo. A, cười chua xót, ta đúng là điên rồi, ta sao lại nghe thấy giọng hắn?
A Man lại nói: “Nương nương, Hoàng Thượng gọi người kìa.”
Kinh hãi, quay đầu nhìn, xa xa, thấy hắn và Thường công công. Không có ngự giá, chỉ có hai người bọn họ. Khoảng cách khá xa, thấy hắn hình như cũng đi rất nhanh.
Ta không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục đi về Bắc Uyển.
“Cung Vũ Sinh, nàng đứng lại cho trẫm!” Hắn giận đến rống lên.
Ta không đứng lại, ta dựa vào cái gì phải đứng lại? Ta không đứng lại, ta còn chạy.
Sau khi Đinh Vũ chết, ta chưa từng chạy trong cung. Chạy, sẽ nhớ đến quy củ khi đó nàng dạy ta.
Thường nhớ tới người đã mất kỳ thật là một chuyện rất bi thảm.
Nhưng giờ khắc này, ta nào nghĩ nhiều như vậy, ta đơn thuần chỉ không muốn hắn đuổi theo.
Cách xa như vậy, ta lại chạy nhanh, hắn chắc chắn không đuổi kịp.
“Nương nương!” A Man vội chạy theo.
Cửa Bắc Uyển ở ngay trước mắt, ta đi thêm một đoạn là có thể vào. Nếu ta vào, Nguyên Thừa Hạo vẫn đuổi theo sao? Trong lòng nghĩ, bước chân không hề chậm lại.
Một bước, đã vào cửa Bắc Uyển, mà sau lưng ta, loáng thoáng có một trận gió mạnh, giây tiếp theo, cánh tay bị ai đó giữ chặt. Ta hoảng sợ, không kịp đề phòng mà đụng phải người phía sau.
“Hoàng Thượng!” Thường công công kinh hoảng gọi.
Trái tim run rẩy, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy hắn.
Thường công công ở bên kia còn cách chúng ta rất xa.
Khoảng cách xa như vậy, hắn thế mà chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp ta? Trách không được Chỉ Doanh quận chúa nói khinh công của hắn rất tốt.
Quả thật rất tốt, khiến ta vừa kinh ngạc vừa cảm thán.
Sắc mặt hắn thay đổi, một tay đỡ ngực.
“Hoàng Thượng!” Rõ ràng không được động đến chân khí, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
A Man chạy tới đỡ lấy hắn, hắn cắn răng nhìn ta: “Nàng dám để y chạm vào nàng một chút thử xem!”
Ngơ ngẩn, thì ra, là vì chuyện của Bách Hầu Dục.
Nhưng, vừa rồi rõ ràng là hắn đồng ý ta mới tới đây, còn nói chỉ cần Bách Hầu Dục gật đầu, ngày mai hắn sẽ ban hôn.
Bắt đầu thở gấp, sắc mặt hắn càng khó coi, tay ôm ngực cũng trở nên trắng bệch. Không khỏi sợ hãi, ta cuống quít ôm lấy hắn, A Man thức thời nói: “Nô tỳ đi mời Tùy đại nhân!”
Người Bắc Uyển ra, ta không kịp quay đầu nhìn, đã nghe Chỉ Doanh quận chúa gọi: “Nương nương... Hoàng Thượng!” Nàng vội chạy tới dìu hắn.
Kinh ngạc, lại không có thời gian hỏi Chỉ Doanh quận chúa sao lại tới đây.
Bách Dục Hầu cũng đi ra, nhíu mày: “Hoàng Thượng sao vậy?”
Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ hắn vào trong, Thường công công theo vào, phân phó rót nước ấm. Bách Hầu Dục cho hắn nằm xuống, ta định ngăn cản, lại thấy y đặt hai tay lên ngực Nguyên Thừa Hạo, dùng sức ép xuống, lặp đi lặp lại.
Hồi lâu, hắn mới thoáng nhìn qua bên này. Thường công công mang nước tới đút cho y.
Ta thở phào nhẹ nhõm. Thái dương Bách Hầu Dục mồ hôi chảy ròng ròng, hắn giơ tay xoa xoa. Chỉ Doanh quận chúa hỏi: “Bách Hầu điện hạ từng học y thuật sao?”
Y cười: “Không có, ta nào biết y thuật? Chỉ là có lần thấy ngựa chạy quá lâu đến không thở nổi, nhóm người trông coi ngựa đều làm như thế.”
“Phụt!” Nguyên Thừa Hạo phun hết trà trong miệng ra.
Sắc mặt Thường công công vô cùng khó coi.
Ta kinh ngạc nhìn người trong giường, thì ra, Bách Hầu Dục coi hắn như một con ngựa.
Sắc mặt hắn lúc này, nửa trắng nửa đỏ.
Bách Hầu Dục không chú ý tới, chỉ hỏi: “Hoàng Thượng và nương nương tới chỗ này của ta vì có chuyện gì sao?”
Không đợi hắn nói chuyện, ta đã lên tiếng: “Là bổn cung có việc tìm ngài, điện hạ, mời đi chỗ khác nói chuyện.” Ta đưa tay làm tư thế mời.
Người nằm trên giường đột nhiên ho khan, ta quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Chuyện Hoàng Thượng muốn thần thiếp làm lúc này, ngài thấy được chứ?” Xem ta câu dẫn Bách Hầu Dục thế nào?
Cả khuôn mặt hắn tái nhợt, từ trên giường nhảy dựng lên. Thường công công hoảng sợ đỡ lấy hắn. Hắn lại nói: “Trẫm đột nhiên nhớ còn có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.” Nói rồi, hắn duỗi tay kéo ta lại.
Ta thuận thế né tránh: “Nhưng thần thiếp và Bách Hầu điện hạ còn chưa nói chuyện.”
Bách Hầu Dục mờ mịt: “Rốt cuộc có chuyện quan trọng gì?”
Chỉ Doanh quận chúa cũng nhíu mày.
Nguyên Thừa Hạo trầm giọng: “Cũng không tính là chuyện quan trọng gì, chuyện nàng muốn nói với y, giờ phút này hẳn Doanh Nhi đã nói xong.”
Chỉ Doanh quận chúa bừng tỉnh: “Nương nương cũng vì chuyện đó mà đến sao?”
Trừng mắt nhìn Nguyên Thừa Hạo, ngài đúng là lợi hại! Nhìn dáng vẻ Chỉ Doanh quận chúa, ta biết mục đích nàng tới đây, đương nhiên, là vì chuyện của Cung Khuynh Nguyệt.
Bách Hầu Dục bật cười: “Quận chúa đúng là đã nói với ta rồi.”
Nhìn y, nếu ta nói ta muốn Nguyên Thừa Hạo ban ta cho y, y còn có thể cười được sao?
Tùy thái y tới, Chỉ Doanh quận chúa mời Bách Hầu Dục ra ngoài.
Tùy thái y vào, hắn lại không cho ông ta bắt mạch, chỉ nói: “Tất cả ra ngoài, trẫm có chuyện muốn nói với chủ tử các ngươi.”
Không lay chuyển được hắn, mọi người đều lui xuống.
“Hoàng Thượng không về Càn Nguyên Cung nghỉ ngơi sao?” Vừa rồi ta đúng là bị hắn dọa sợ.
Hắn lại nắm chặt cổ tay trắng nõn của ta, híp mắt cười: “Trẫm bảo nàng đứng lại, nàng không những không đứng lại, ngược lại còn chạy? Thật tiến bộ! Cho rằng như vậy trẫm sẽ không bắt được nàng hả!”
“Tùy đại nhân đã dặn ngài không được động chân khí, vì chút chuyện này, ngài phải dùng tới khinh công?”
Hắn nổi giận: “Nữ nhân của trẫm sắp cho trẫm đội nón xanh, kêu mặt mũi trẫm phải gác đi đâu?”
Ta nghẹn lời: “Đó cũng là do ngài đồng ý.”
“Trẫm thuận miệng một câu nàng cũng coi là thật?”
“Tại sao không thể?” Ta hỏi lại.
Hắn phẫn nộ, lập tức kéo ta qua.
“Hoàng...”
Những lời sau đó đều không nói được. Hắn dùng sức hôn ta, ta phản kháng, hắn bắt chéo hai tay ta ra sau lưng, thân mình bị đè xuống bàn, sống lưng đụng cạnh bàn có hơi đau. Ta nhíu mày, hắn giống như không nhìn thấy, đầu lưỡi đi vào, hôn mãnh liệt.
“Ưm...” Vặn vẹo người, hắn không để ý tới ta, ta chỉ biết trừng mắt nhìn hắn. Hắn đưa tay cởi một nút thắt của ta, môi mỏng trượt xuống, cắn vào cổ một cái, giống như cắn xé vậy.
“Hoàng Thượng!” Ta hoảng sợ kêu lên, nhưng không dám lớn tiếng, đây, dù sao cũng là nơi ở của Bách Hầu Dục.
Môi hắn rời đi, trán tựa vào trán ta, thở hổn hển: “Tới câu dẫn trẫm, trẫm sẽ chờ nàng tới câu dẫn trẫm.”
Ngơ ngẩn, hắn định làm gì?
“Dùng tất cả thủ đoạn của nàng, trẫm chờ!” Hắn thì thầm bên tai ta.
Nhìn hắn, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, chỉ có đôi mắt kia sáng rực. Ta không biết hắn tại sao lại phẫn nộ như vậy, còn giận đến mức tự mình đuổi theo ta tới đây.
Thấy ta nhón chân, hắn khẽ cười, nhắm hai mắt lại.
Ta há miệng, cắn môi hắn một cái.
“Ưm.” Rên rỉ, hắn mở choàng hai mắt nhìn ta.
“Nếu Hoàng Thượng khăng khăng muốn ban tỷ tỷ cho y, thần thiếp sẽ hận chết ngài!” Đầu lưỡi đã nếm được mùi máu tươi, ta vẫn không sợ mà nhìn thẳng vào hắn.
Hắn không giận: “Có cốt khí, trẫm muốn xem nàng hận chết trẫm thế nào.” Đưa tay, nhổ cây trâm trên búi tóc ta xuống, kéo hai tay bắt chéo sau lưng tới đây, bắt ta cầm cây trâm đặt lên ngực hắn, “Trẫm chính là muốn ban Cung Khuynh Nguyệt cho Bách Hầu Dục, có giỏi thì bây giờ giết trẫm đi.”
Thoáng dùng sức, hắn cho rằng ta không dám sao?
“Còn không ra tay?” Hắn nhướng mày.
Tay run rẩy, trái tim nhói đau, lại không rõ rốt cuộc vì sao.
Nam tử đưa tay chạm nhẹ lên môi, rách da, đã có máu. Hắn nhíu mày: “Thật đau.” Hắn nhìn ta, lại cười, “Không đâm? Vậy trẫm ra ngoài.”
Dứt lời, hắn nâng bước rời đi.
“Hoàng Thượng!” Ta quỳ xuống, “Thần thiếp cầu xin ngài còn không được sao?” Ta nghĩ mình sai rồi, hắn là thiên tử, ta không nên cậy mạnh với hắn. Ta có thể mềm một chút, có thể nhận thua, chỉ cần hắn tha cho tỷ tỷ.
Bước chân của nam tử thoáng cứng lại, nhưng chưa từng dừng, chỉ nhanh chóng bên ngoài.
Tùy thái y và Thường công công canh giữ ở gian ngoài, hắn cũng không để ý, cứ thế mà rời đi.
Ta cuống quít bò dậy, lao ra. Lúc này, Chỉ Doanh quận chúa và Bách Hầu Dục đang ngồi trong đình uống trà, thấy Nguyên Thừa Hạo đi tới, ta vội đuổi theo. Hắn lên tiếng: “Chuyện vừa rồi, đa tạ Nhị vương tử.”
Bách Hầu Dục thấy ta ở phía sau, nụ cười có chút quái dị, nhưng chỉ nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức, Hoàng Thượng long thể không khỏe thì không nên ra ngoài.”
“Trẫm và Sinh Nhi đùa giỡn, nhất thời không chú ý mà thôi.” Hắn đưa tay chạm vết thương trên khóe môi.
Chỉ Doanh quận chúa tò mò nhìn ta, nàng có lẽ đang suy đoán khi nãy chúng ta ở trong phòng làm gì. Kỳ thật, chẳng làm gì cả. Ngoại trừ, hắn hôn ta, ta cắn lại hắn một cái.
Bách Hầu Dục không quá để ý: “Vậy mời Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi. À đúng rồi, ta có một chuyện muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn.” Y quay đầu nhìn Chỉ Doanh quận chúa, “Tài học của quận chúa khiến ta bội phục, ta muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn, ta muốn đi theo quận chúa học tập.”
Nguyên Thừa Hạo hỏi Chỉ Doanh quận chúa: “Doanh Nhi cảm thấy thế nào?”
Nàng cúi đầu: “Doanh Nhi không có ý kiến, vừa lúc có thể tìm hiểu phong tục Mạc Bắc.”
Hắn cười cười: “Như thế, trẫm không dị nghị.” Dừng lại, hắn nói tiếp, “Về chuyện hòa thân, trẫm cảm thấy không cần gấp như thế. Nhị vương tử ở Tây Chu cũng không phải chỉ một hai ngày, ngươi cũng không cần gấp. Cứ từ từ xem, đến lúc đó nếu vẫn thích Đế Cơ hoặc cháu gái Thừa Tướng, trẫm tứ hôn cũng không muộn. Nếu ngươi coi trọng người khác, trẫm cũng có thể nhận làm nghĩa muội, chỉ hôn cho ngươi.”
Kinh ngạc nhìn hắn, ta cứ tưởng hắn vội vàng ra đây để chỉ hôn tỷ tỷ cho Bách Hầu Dục, lại không ngờ, lời tới bên miệng, lại thành như vậy?
Ý hắn là, để Bách Hầu Dục tự chọn. Như thế đến lúc đó chọn ai, bọn họ không một ai biết.
“Tạ Hoàng Thượng.” Bách Hầu Dục mỉm cười.
Ta nhìn Chỉ Doanh quận chúa, ánh mắt nàng nhìn ta vẫn rất quái dị. Ta thấy nàng nhấp môi, như muốn nói gì đó, lại thấy Nguyên Thừa Hạo đột nhiên xoay người, kéo ta rời đi.
Bên ngoài sớm đã chuẩn bị cỗ kiệu.
Hắn kéo ta vào trong, kiệu được nâng lên. Thấy hắn duỗi tay về phía ta, ta theo bản năng tránh đi, hắn lại kéo ta qua, giúp ta thắt lại nút thắt.
Trong nháy mắt, đầu óc ta đột nhiên trống rỗng.
Thảo nào ánh mắt Chỉ Doanh quận chúa nhìn ta lại kỳ quái như vậy, thảo nào Bách Hầu Dục cười quái dị như thế! Thì ra vì ta chưa kịp cài lại nút thắt đã vội vàng ra ngoài... Cổ ta còn bị hắn cắn một cái!
Giờ phút này, không có gương, ta cũng rõ tình hình hiện tại.
Trời ạ, thường ngày, chỉ có Hoàng Hậu cho rằng ta tùy tiện, nhưng hôm nay, đúng là có người trơ mắt trông thấy!
Hắn dựa vào vách tường, nhắm hai mắt lại: “Nút thắt cũng không cài, chạy gấp như vậy làm gì?”
Nguyên Thừa Hạo, ngài còn có thể vô sỉ hơn không?”
“Dừng kiệu!” Ta cắn răng.
Kiệu không dừng, vẫn đi tiếp.
Ta lại kêu: “Dừng kiệu! Bổn cung phải về Hinh Hòa Cung!”
Hắn không mở miệng, người bên ngoài không ai nghe ta.
Nam tử bên cạnh thấp giọng: “Trẫm cũng tới Hinh Hòa Cung, vừa lúc thuận đường.”
Hắn thế mà...
Hắn lại nói: “Nếu đến lúc đó y chọn trúng Cung Khuynh Nguyệt, đừng trách trẫm vô tình.”
Chuyện lần này, nói đến cùng ta nên đa tạ hắn. Ít nhất, hắn cho tỷ tỷ một cơ hội. Tuy không phải rất nhiều cơ hội, nhưng tỷ tỷ không tiếp xúc với Bách Hầu Dục, y sao có thể chọn trúng tỷ ấy?
Đế Cơ là Thái Hoàng Thái Hậu muốn chỉ hôn cho Bách Hầu Dục, nếu muốn hắn chọn, hắn sẽ không biến thái đến mức chọn một hài tử ba tuổi. Nhưng, Nguyên Thừa Hạo cũng đã nói, mặc kệ là ai, chỉ cần Bách Hầu Dục coi trọng, y đều có thể nhận làm nghĩa muội chỉ hôn cho y. Đế Cơ không phải thân sinh của hắn, điểm này, tin rằng hiện tại Bách Hầu Dục đã tin.
Trong lòng thầm tính toán, chờ ngày mai, tìm tổng quản Nội Vụ Phủ tới...
Nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, ta nói: “Hoàng Thượng yên tâm, sẽ không có một ngày như vậy, chắc chắn không.”
Hắn cười nhạo một tiếng, không nhiều lời.
Tùy thái y theo chúng ta về Hinh Hòa Cung, Thường công công kể với ông ta chuyện hắn dùng khinh công đuổi theo ta, kể vô cùng sinh động. Ta ở bên trong nghe thấy hết, hắn cũng vậy, chỉ dựa vào giường không nói lời nào.
Thời điểm Tùy thái y vào, bưng thuốc, khuyên hắn uống.
Hắn rất nghe lời, ngồi dậy uống hết, đột nhiên nói: “Trẫm đã lâu không chơi cờ, chi bằng hôm nay nàng đánh với trẫm mấy ván đi.”
Đây không phải là thương lượng, ta nhìn A Man, bảo nàng chuẩn bị bàn cờ.
Trong phòng im ắng, trên bàn cờ lại cuồn cuộn khói lửa, ta với hắn chém giết không ngừng.
“Kỳ nghệ ngày càng tốt.” Hắn đột nhiên khen ta.
Ta thụ sủng nhược kinh, ngay sau đó, hắn đã ăn mất con “Xe” của ta, bật cười ha hả: “Có điều muốn so với trẫm, còn kém xa lắm.”
Cắn răng nhìn hắn, hắn đúng là sấm rền gió cuộn, vừa rồi còn vì chuyện của tỷ tỷ mà đấu võ mồm với ta, hiện tại lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nàng nói xem Doanh Nhi sao lại ở Bắc Uyển?” Không lý do, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Ta đẩy quân “Mã” tiến lên một bước, thấp giọng: “Tại sao quận chúa ở đó, Hoàng Thượng không phải biết sao?” Vừa rồi hắn còn bảo lời ta định nói Chỉ Doanh quận chúa đã thay ta nói hết, bây giờ còn quay lại hỏi ta.
Hắn lắc đầu: “Nàng ở Càn Nguyên Cung đã lâu như vậy, những gì nên nói Doanh Nhi cũng nên nói xong rồi.”
Hắn thật lợi hại, vậy mà đoán được ta kể chuyện của tỷ tỷ với Chỉ Doanh quận chúa. Nghe hắn nói, ta không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ nàng biết người mình nhận lầm thành An Kỳ Dương là Bách Hầu Dục?
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay run lên, đẩy quân cờ trong tay tới sai vị trí.
Hắn không chút do dự mà ăn luôn quân cờ của ta: “Chuyên tâm một chút cho trẫm.”
A, ta không chuyên tâm, còn không phải vì hắn khơi mào đề tài này sao?
Chòm người tới muốn cướp quân cờ về, hắn cau mày nói: “Đại trượng phu chơi cờ không được hối hận!”
“Thần thiếp không phải đại trượng phu, thần thiếp chỉ là một tiểu nữ tử.” Là hắn nhiễu loạn suy nghĩ của ta, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Bàn tay to kia đưa tới phá hỏng bàn cờ.
Ta thở dài: “Hoàng Thượng, ngài không thể như vậy!”
Hắn cắn răng: “Vậy nàng giao “con ngựa” của mình ra đây!”
Ta ngạc nhiên, cho dù giao ra, ván cờ này còn có thể trở về sao?
“Giao hay không?” Hắn nhìn ta.
Quân cờ rõ ràng ở trên bàn cờ, hắn thế mà “uy hiếp” ta, còn muốn ta tâm phục khẩu phục giao ra. Thở dài, ta đẩy quân “mã” cho hắn. Hắn khẽ cười, bắt đầu khôi phục nguyên dạng bàn cờ.
Thật sự kinh ngạc, trí nhớ thật tốt.
Ván cờ kết thúc, ta vẫn bại trước hắn.
Qua ván tiếp theo, hắn đột nhiên nói: “Sau này đừng để trẫm thấy nàng ở riêng với Bách Hầu Dục.”
Còn nghĩ tới việc này. Hắn ở Bắc Uyển đã nói gì vậy, ta còn qua đó làm gì?
“Nghe thấy không?” Thấy ta không đáp, hắn cao giọng hỏi lại lần nữa.
Bất đắc dĩ gật đầu, hắn lại nói: “Ngày sau trẫm bảo dừng nàng còn dám chạy nữa xem!”
Lặng lẽ nhìn hắn, nếu Tùy thái y thật sự phế đi võ công của hắn, hôm nay hắn căn bản không thể đuổi kịp ta. Nghĩ đến, liền nhịn không được mà muốn cười.
“Không cho cười!” Sắc mặt hắn trầm xuống.
Ta nén cười, thấy hắn giơ tay, bỗng nhiên đỡ cạnh bàn.
“Hoàng Thượng!”
Hắn thấp đầu, nửa người cúi xuống, ta tưởng hắn lại muốn đùa giỡn, không ngờ nghe hắn thấp giọng: “Truyền Tùy Hoa Nguyên cho trẫm.
Chỉ một câu, đủ làm ta nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Vội đứng lên đi qua dìu hắn, ta lớn tiếng: “Thường công công, truyền Tùy thái y!”
Ta dìu hắn lên giường ngồi: “Hoàng Thượng sao vậy?” Hắn không phải mới uống thuốc sao?
Hắn chỉ lắc đầu.
Tùy thái y vội vào bắt mạch cho hắn.
Nguyên Thừa Hạo dựa vào người ta, rên rỉ: “Vừa rồi có hơi không thoải mái, trẫm tưởng là tác dụng của thuốc. Chỉ là đột nhiên tức ngực, khó chịu.”
Sắc mặt Tùy thái y thay đổi, đưa tay xoa ngực hắn, đè xuống, hỏi: “Hoàng Thượng có khó thở không?”
Hắn cố hết sức hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Trẫm tức ngực.”
Ta nhớ hắn từng nói cảm giác thở không nổi còn khó chịu hơn chết. Ta không thể cảm nhận, nhưng giờ phút này, hắn dựa vào lòng ta, bản thân ta dường như cũng chịu như vậy.
Ta vội hỏi: “Tùy đại nhân, có cần dùng thuốc không?” Thường công công vẫn luôn mang thuốc trên người.
Tùy thái y lắc đầu: “Hoàng Thượng thử hít thêm một hơi xem, có thoải mái hơn không?”
Hắn nghe lời hít sâu một hơi, lắc đầu hỏi: “Sao lại thế này?”
Ông ấy bắt mạch lần nữa, nhíu mày: “Hôm nay Hoàng Thượng động đến chân khí khá lâu, long thể nhất thời không thể hồi phục, thần lui xuống nấu thuốc, Hoàng Thượng cố chịu một chút.” Dứt lời, ông ấy vội đứng lên.
“Tùy Hoa Nguyên.” Hắn gọi ông ta lại, “Thật sự chỉ vì như thế?”
Ta kinh hãi, không biết hắn có ý gì.
Tùy thái y xoay người, bình tĩnh đáp: “Hoàng Thượng yên tâm, có thần ở đây, ngài sẽ không gặp chuyện.”
Thường công công đuổi theo: “Tùy thái y cứ viết đơn thuốc, nô tài lui xuống chuẩn bị, ngài cứ canh giữ cạnh Hoàng Thượng đi.”
Tùy thái y lại nhanh chóng rời đi: “Lượng lửa rất quan trọng, công công không đi được.”
Mặc kệ bọn họ, ta cúi đầu nhìn Nguyên Thừa Hạo: “Hoàng Thượng sao rồi?”
Hắn nhắm mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Năm ngoái trẫm động chân khí còn lâu hơn hôm nay, cũng chưa từng như vậy.” Thoạt nhìn hắn rất khó chịu, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh.
Cho nên, vừa rồi hắn mới hỏi Tùy thái y vì sao lại như vậy hai lần.
Ta nhớ lại ánh mắt khác thường của Tùy thái y, ông ấy hình như biết nguyên nhân, nhưng lại lựa chọn giấu diếm.
Cho hắn nắm xuống, ta nhỏ giọng: “Thần thiếp đi mở cửa sổ để ngài hít thở không khí.”
Thấy hắn không nói lời nào, ta đứng dậy.
Mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào. Xoay người, thấy chén thuốc hắn vừa uống còn gác trên bàn, khi nãy Tùy thái y không hề kiên định tự đi nấu thuốc cho hắn. Chấn động, ta mở to hai mắt nhìn nam tử trên giường.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng nói xem, có phải vì trẫm sắp không xong rồi, Tùy thái y mới không dám nói không.”
Ta kinh hãi, vội chạy tới che miệng hắn lại: “Hoàng Thượng nói bậy gì đó?”
Hắn mở mắt nhìn ta, lồng ngực hắn lên xuống rất chậm. Hắn nắm lấy tay ta, sức lực không lớn, ta theo bản năng nắm lại tay hắn.
Hắn miễn cưỡng cười, cố gắng ngồi dậy.
“Hoàng Thượng...” Ta đè hắn xuống, hắn lại kiên trì.
Hắn cười: “Nếu trẫm cứ chết đi như vậy, cũng quá mất mặt.”
Đã là lúc nào rồi, hắn còn nghĩ tới thể diện!
“Tùy đại nhân nói sẽ không để ngài xảy ra chuyện.”
Hắn khẽ cười, gương mặt lạnh lẽo tựa vào vai ta: “Khó chịu.”
“Vậy... Thần thiếp đi xem Tùy thái y đã về chưa.” Nhìn hắn, thấy hắn im lặng, ta nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, đứng dậy rời đi.
Gọi Thường công công vào trông chừng, ta lập tức ra ngoài. A Man đuổi theo, ta lại quát bảo nàng dừng lại, dặn nàng không cho bất kỳ ai vào Hinh Hòa Cung.
Vội tới Thái Y Viện, dược phòng, thế mà không thấy một cung nhân nào.
Nhẹ bước, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong. Tới gần, ta cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Tùy thái y: “To gan, ngay cả thuốc của Hoàng Thượng cũng dám động tay chân!”