Lòng bàn tay lướt qua vòng tay trên cổ tay trắng nõn của Vân Mi, chiếc vòng nạm vàng mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Ôn Nhan Ngọc ngồi cạnh cười nói: “Vân tỷ tỷ và nương nương dù sao cũng khác mọi người, của hồi môn còn được Hoàng Thượng tự mình ban thưởng. Thiếp thân thường khen vòng tay của Vân tỷ tỷ xinh đẹp.”
Vân Mi mỉm cười.
Ta lúc này mới hoàn hồn, cười bảo: “Nhắc tới việc này, lần trước ngươi và Vân Mi qua Hinh Hòa Cung, bổn cung vốn có một đôi vòng tay muốn tặng các ngươi, chỉ là không ngờ mình lại quên mất. Hôm nay vội vàng ra ngoài, xem trí nhớ của bổn cung này.” Kỳ thật ta căn bản không biết Nguyên Thừa Hạo muốn tới tướng quân phủ, nếu không đã mang theo.
Ôn Nhan Ngọc vội đáp: “Nương nương quá lời, thiếp thân sao dám nhận?”
Vân Mi nhỏ giọng: “Nương nương giữ lại đi, Vân Mi cũng không thật sự cần.”
Nhìn Ôn Nhan Ngọc thu lại ý cười, ta thầm than, Vân Mi ngốc, ngươi không cần, nhưng người ta lại muốn.
Qua một lát, Nguyên Thừa Hạo và Dương tướng quân vào, mọi người đều đứng lên. Dương tướng quân bảo Ôn Nhan Ngọc và Vân Mi lui xuống nghỉ ngơi, ta theo bản năng đứng dậy, Nguyên Thừa Hạo lại tới gần giữ chặt tay ta: “Nàng đứng lên làm gì? Hôm nay chúng ta không qua đêm ở chỗ sư phụ.”
Hắn không nói, ta cũng quên mất chuyện chúng ta phải về.
Giờ phút này, tay hắn rất ấm, lòng bàn tay thậm chí còn có mồ hôi.
Ba người ngồi xuống, có nha hoàn lên pha trà, hắn nhấp một ngụm, mới nói: “Chuyện hôm nay trẫm nói với sư phụ kỳ thật cũng không gấp, chỉ mong sư phụ để nó trong lòng.”
Dương tướng quân trịnh trọng gật đầu: “Mạt tướng hiểu. Chỉ là, sau này Hoàng Thượng không thể tùy tiện xuất cung như thế, hoặc là nói trước với mạt tướng một tiếng, mạt tướng tự mình hộ tống Hoàng Thượng.”
“Hộ tống thì không cần, trẫm còn muốn cùng Hinh Phi đi dạo ngắm phong cảnh.” Hắn cười, đứng lên, “Không còn sớm nữa, trẫm phải hồi cung, sư phụ không cần tiễn.”
Hắn kéo ta ra ngoài, phía sau, Tùy thái y nói: “Dương tướng quân xin dừng bước.”
Xe ngựa bên ngoài sớm đã quay đầu, hắn kéo ta đi lên, dựa vào đệm mềm, khẽ cười: “Đã lâu không hoạt động gân cốt, hôm nay bắn mấy mũi tên, cảm giác không mấy khác biệt.”
Ta chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.
“Kỳ thật trẫm là muốn so mấy chiêu với ông ấy.” Hắn dừng lại, đột nhiên cười rộ lên.
Như phát hiện ta khác thường, hắn nghiêng đầu nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Sao thế? Hôm nay gặp Vân Mi không vui sao?”
Ta cắn môi: “Hoàng Thượng còn hỏi thần thiếp bị sao ư?”
Hắn tò mò, ngồi dậy.
“Vòng tay trên người Vân Mi, vòng tay ngài ban thưởng cho nàng ấy!” Ta gằn từng chữ, “Hoàng Thượng làm gì vậy?” Vừa rồi ở tướng quân phủ, ta đã hoài nghi, chỉ là trước mặt Vân Mi, có vài lời ta không thể nói thẳng.
Hắn kinh ngạc, lại khẽ cười: “Việc này cũng bị nàng phát hiện.”
“Hoàng Thượng rốt cuộc muốn làm gì?”
Hắn nhìn ta: “Nàng ấy là mật thám của trẫm.”
Ta vội nói: “Vân Mi sẽ không phản bội ngài.”
“Trẫm biết. Nhưng có đôi khi, trẫm sợ nàng ấy cũng không còn là chính mình.”
Cho nên, không phải không tin, mà hắn tin tưởng phán đoán của bản thân hơn.
Ta cắn môi: “Ôn Nhan Ngọc cũng không phải đèn cạn dầu.”
Hắn cười nhạo: “Vân Mi là người trẫm ban cho sư phụ, Ôn Nhan Ngọc chẳng qua chỉ là một phu nhân thường tướng nhỏ nhoi, nàng ta dám không nể mặt trẫm?”
“Nhưng Vân Mi xuất thân chỉ là cung nữ?”
Hắn nhướng mày: “Muốn trẫm cho nàng ấy thân phận?”
“Hoàng Thượng có thể nhận nàng ấy làm nghĩa muội.” Dù sao hắn cũng từng nói nhận nghĩa muội chỉ hôn cho Bách Hầu Dục làm vương phi dễ dàng như vậy.
Hắn nổi hứng, ngồi gần một chút, ý cười trên môi càng sâu: “Muốn trẫm xuống nước? Nếu nhận làm nghĩa muội, trẫm còn có thể để nàng ấy ủy khuất làm trắc thất sao?”
Kinh ngạc nhìn hắn, hắn đúng là suy xét chu đáo, cái gì cũng nghĩ tới.
Ta tức giận nói: “Thần thiếp muốn ban thưởng vòng tay cho Vân Mi.”
Hắn nhàn nhạt phản bác: “Không được.”
“Hoàng Thượng...”
“Trẫm làm thế, đối với ai cũng có lợi.” Hắn lạnh giọng, “Trẫm chính là không màng nhân tình, cho nên hiện tại, nàng câm miệng cho trẫm.”
Vân Mi thích Dương tướng quân, hắn biết rõ hơn ta, vì thế, hắn mới dùng cách này để phòng bị, hơn nữa trong cung còn có ta. Ta nhớ thời điểm Vân Mi xuất cung, hắn cố ý hỏi nàng, chủ tử của nàng là ai.
Hắn không nhìn ta, giơ tay nhấc tấm màn lên.
Tối nay không có trăng, bên ngoài tối đen nghìn nghịt, chỉ có đèn lồng treo trên xe ngựa, trong màn đêm phát ra ánh sáng. Tùy thái y ngồi đánh xe bên ngoài, nghe tiếng hắn vén màn, nói: “Hoàng Thượng, sắp về tới cung rồi.”
Hắn “Ừ” một tiếng, lại thoáng chần chờ, nhỏ giọng: “Tùy Hoa Nguyên, trước không hồi cung.”
Ta kinh hãi, tưởng hắn lại có nơi nào muốn đi, lại nghe hắn nói: “Lát nữa cho xe ngựa dừng ngoài cung.”
Tùy thái y không hỏi vì sao, chỉ nhận lệnh.
Trong lòng đang tức giận, lúc này ta không muốn nói chuyện với hắn.
Đi thêm một đoạn, xe ngựa chậm rãi dừng lại, hẳn là đã tới ngoài cửa cung.
Xe ngựa dừng ngay cạnh tường cung cao vời vợi, hắn không xuống xe, chỉ an tĩnh dựa vào đệm nhắm mắt dưỡng thần.
Ta không biết hắn muốn làm gì, nhấc màn ra ngoài. Tùy thái y nhíu mày nói: “Nương nương vẫn là đợi trong xe đi, bên ngoài lạnh.”
Ta quay đầu nhìn, thấp giọng: “Tùy đại nhân, Hoàng Thượng định làm gì?”
Ông ấy ngẩn ra, sau một lúc lâu, mới thở dài đáp: “Chờ tiếng chuông.”
“Tiếng chuông?” Nghi hoặc hỏi. Ngước mắt, không gian trên đầu vẫn một mảnh đen nhánh, không có sao, cái gì cũng không có. Xung quanh gió hơi lớn, thổi đến bên tai, có chút đau.
Ánh mắt hạ thấp, trên cung tường cao lớn, còn có thể trông thấy cấm vệ quân đang tuần tra.
Không đi vào, Tùy thái y cũng không tiếp tục khuyên. Không biết qua bao lâu, nghe ở phía chợ truyền đến tiếng pháo hoa náo nhiệt. Bên này tuy cách nơi đó khá xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ những âm thanh đó.
Trong không trung tràn ngập pháo hoa đủ màu sắc.
Người ngồi trong xe ngựa cuối cùng cũng lên tiếng: “Hồi cung.”
Chỉ hai từ này, không còn gì khác.
Ta đi vào, hắn không hề mở mắt nhìn ta, ta cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn. Xe ngựa đi qua cửa cung, lại không đi tiếp. Ta và hắn đều xuống xe ngựa, Tùy thái y giúp hắn chỉnh lại áo lông, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Hoàng Thượng về Càn Nguyên Cung hay là...”
“Về Càn Nguyên Cung.”
Ta ngẩn ra, hắn đã duỗi tay tới nắm lấy tay ta.
Theo hắn qua Càn Nguyên Cung, Thường công công thấy chúng ta trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. A Man cũng ra nghênh đón, ta theo hắn vào trong. Cởi áo choàng, tẩm cung của hắn quả nhiên rất ấm.
Thường công công theo vào, nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, vừa rồi Hiền Phi nương nương có tới. Nô tài nói ngài đã ngủ, nương nương để lại một hộp điểm tâm, bảo là cho Hoàng Thượng dùng.”
Hắn gật đầu, chỉ hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu đâu?”
Thường công công mỉm cười: “Ti Y đã tới Càn Nguyên Cung, Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên sẽ không tới.”
Đang nói chuyện, hắn đã vào nội thất. Thường công công thức thời dừng bước, ta quay đầu, thấy Tùy thái y cũng xoay người, vội gọi ông ấy lại: “Tùy đại nhân.”
“Nương nương có gì dặn dò?” Ông ấy xoay người lại.
“Tiếng chuông kia... Còn chưa vang lên, vì sao, Hoàng Thượng lại đồng ý trở về?”
Tùy thái y ngẩn ra, sau một lúc lâu, mới đáp: “Tiếng chuông sớm đã đổ, chính là lúc tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên.”
Ông ấy nói, ta càng không rõ.”
“Nương nương không biết, mười sau năm trước ở Du Châu, mỗi lần qua trừ tịch sẽ có tiếng chuông vang lên. Sau, Hoàng Thượng đăng cơ, Khang Định năm thứ hai, ngài ấy đã dẹp bỏ tiếng chuông kia.”
Ta sững sờ, thì ra, là chuông đón giao thừa.
Khi nãy hắn cho xe ngựa dừng ngoài cửa cung, a, ta thật khờ, nơi đó sao có thể có tiếng chuông? Cho dù trong kinh thành có, cũng không dám vang lên gần hoàng thành.
Tùy thái y nhìn ta, nhỏ giọng: “Sau khi Hoàng Thượng trưởng thành, trừ tịch mỗi năm đều sẽ xuất cung.”
“Sinh Nhi.” Bên trong truyền đến tiếng hắn gọi ta.
Tùy thái y vội cáo lui.
Ta xoay người đi vào, thấy hắn đã ngồi trên giường, thấy ta, đột nhiên cười: “Trẫm còn tưởng hôm nay nàng gặp trẫm, câu đầu tiên nàng hỏi sẽ là chuyện Cung Khuynh Nguyệt tới Bắc Uyển. Thật không ngờ, việc này, từ đầu đến cuối nàng không hề nhắc tới. Xem ra, vẫn là trẫm coi thường nàng.”
Đột nhiên nhắc tới tỷ tỷ, ta không khỏi sợ hãi.
Đi tới, ta nhẹ giọng: “Hiền Phi nương nương đã đồng ý, chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn đòi người về sao?”
“Đòi về? Vậy mặt mũi trẫm phải gác đi đâu?”
Ta cười: “Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng.”
Hắn ra hiệu bảo ta ngồi xuống, ta giật mình, vội nói: “Hôm nay thần thiếp ở lại trong cung của Hoàng Thượng, sợ là không ổn.” Tối nay, vốn nên là đế hậu ở bên nhau, tuy rằng vị trí trung cung bỏ trống, nhưng rốt cuộc vẫn không đến phiên ta.
Hắn kéo ta qua ngồi bên cạnh hắn: “Thái Hoàng Thái Hậu nói, ngày ba tháng giêng sẽ tổ chức quan lễ cho trẫm.”
Lời hắn nói khiến ta nhất thời quên đi băn khoăn khi nãy, hai mắt sáng lên, vội hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên. Trẫm gạt nàng làm gì?”
Ta nghẹn họng, đương nhiên không phải sợ hắn gạt ta, là sợ Thái Hoàng Thái Hậu lừa hắn. Có điều nhìn dáng vẻ hắn lúc này, ta tất nhiên không cần quá lo lắng.
“Sinh thần của Hoàng Thượng không phải vào tháng bảy sao?” Ta cho rằng tới lúc đó Thái Hoàng Thái Hậu mới cho hắn cử hành quan lễ.
Hắn cười bảo: “Trẫm không lâu như vậy được.” Hắn như nhớ tới gì đó, nói với bên ngoài, “Thường Cừ, không phải bảo trong tẩm cung của trẫm có điểm tâm sao? Trẫm đói rồi.”
Thường công công vội đi vào: “Nô tài liền mang đến cho Hoàng Thượng.”
Điểm tâm được đưa tới, hắn đứng dậy đến bên cạnh bàn. Thường công công mở giấy niêm phong, hộp điểm tâm này hẳn là đồ tiến cống, vô cùng tinh xảo, bên trong bày biện một tô đào nhân (1).
(1) Đào nhân: nhân của quả chín cây đào Prunus persica (Linn) Batsch hoặc cây Sơn đào Prunus davidiana (Carr) Franch, có vị đắng, được dùng trong các bài thuốc điều trị bệnh phụ khoa, táo bón, tắc động mạch.
Thường công công lấy ra, để trước mặt hắn. Hắn nhìn ta: “Dùng thử không?”
Ta khẽ cười: “Thần thiếp không đói.”
Hắn không ép buộc, lấy một hạt bỏ vào miệng. Ta nhịn không được mà hỏi: “Thường công công, đồ cho Hoàng Thượng dùng không phải đều nghiệm độc sao?”
Thường công công đáp: “Hồi nương nương, đây là cống phẩm địa phương, Nội Vụ Phủ đã kiểm tra rồi niêm phong lại.” Ý gã là, điểm tâm này lúc đưa tới chưa từng mở niêm phong, vì thế không cần nghiệm độc.
Ngẩn ra, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thường công công rót trà cho hắn, hỏi: “Hoàng Thượng còn muốn ăn gì khác không?”
Hắn lắc đầu, nói với ta: “Còn mấy canh giờ nữa trời sẽ sáng, trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai mồng một, trẫm không phải thượng triều, đến lúc đó sẽ tới tìm nàng.”
Rời khỏi Càn Nguyên Cung, A Man mới hỏi ta đi đâu.
Ta chỉ nói mình tới tướng quân phủ, còn gặp Vân Mi. Nàng cười hỏi: “Vân phu nhân khỏe chứ?”
Sững sờ, ta gật đầu.
Có một việc vẫn, vẫn là đừng nói thì tốt hơn.
Ngồi kiệu trở về, đến Hinh Hòa Cung, không ngờ trời lại đổ tuyết.
Trận tuyết đầu tiên của Khang Định năm thứ mười bảy.
Tuyết rơi lúc này, hi vọng năm nay sẽ là một năm tốt đẹp.
Buổi sáng thức dậy, bên ngoài quả nhiên đã được bao phủ bởi tuyết trắng.
Hành Nhi than: “Nương nương, thật không ngờ đêm qua tuyết lớn như vậy.”
Đúng thế, ta cũng không ngờ được.
A Man đưa lò sưởi cho ta, cười hỏi: “Nương nương lạnh không? Chi bằng vào trong mặc thêm y phục?”
Ta cười lắc đầu, còn mặc, ta sợ ngay cả đi đường cũng không được.
Dùng xong bữa sáng, đứng trong sân một lát, bên ngoài có một cung nữ tới, nói là Nguyên Thừa Hạo đang ở Tuệ Như Cung, kêu các chủ tử cùng tới.
Hắn đã phái người tới gọi, ta không thể không đi.
Ngoài cửa Tuệ Như Cung gặp được Diêu Phi, khó có được chính là, lần này Ngọc Đế Cơ cũng tới. Hài tử thấy ta, cười khanh khách chạy tới: “Mẫu phi, mẫu phi nói người bị bệnh, hiện tại đã khá hơn chưa?”
Ta khom người sờ mặt hài tử, nó lại cười lui mấy bước: “Lạnh lắm.”
Ta cũng cười theo.
Diêu Phi đi tới, nói: “Hoàng Thượng bảo để Ngọc Nhi cùng tới cho náo nhiệt.”
Thì ra Nguyên Thừa Hạo đã lên tiếng, thảo nào Diêu Phi lại dẫn Đế Cơ cùng tới.
Trong Tuệ Như Cung đã rất náo nhiệt, phi tần các cung đều tới, vây quanh Nguyên Thừa Hạo trò chuyện. Hiền Phi ngồi cạnh hắn, làm ra bộ dáng của hoàng hậu.
Ta và Diêu Phi vào, không tiến lên. Ngọc Nhi dựa vào người Diêu Phi, hiểu chuyện không quấn lấy Nguyên Thừa Hạo.
Hắn nhìn chúng ta, ý cười trên mặt không giảm, duỗi tay về phía Đế Cơ: “Ngọc Nhi qua đây với phụ hoàng nào.”
Hài tử lúc này mới vui vẻ trở lại, vội buông tay Diêu Phi, chạy tới. Hắn bế hài tử lên, để nó ngồi trên đầu gối mình, lấy trái cây đưa cho nó: “Ngọc Nhi lại thêm một tuổi, ngày càng xinh đẹp.”
“Cho phụ hoàng ăn.” Đế Cơ đưa trái cây trong tay đến miệng hắn.
Hắn cười há miệng.
“Nghe nói Hoàng Thượng muốn tìm sư phó cho Đế Cơ?” Hiền Phi ngồi cạnh cười hỏi.
Hắn gật đầu: “Để Dương Thành Phong dạy nó.”
“Dương tướng quân...” Hiền Phi kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại mỉm cười, “Dương tướng quân đúng là người thích hợp.”
Ta cười thầm, sợ là trong lòng Hiền Phi đã có người được chọn, chẳng qua để Nguyên Thừa Hạo nói trước mà thôi.
Không biết là ai lên tiếng: “Vừa rồi Hoàng Thượng nói muốn xem chúng thần thiếp chơi ném thẻ vào bình rượu, Đế Cơ vừa tới, ngài liền quên mất.”
Hắn bật cười: “Trẫm thiếu chút đúng là đã quên.”
Đợi cung nhân chuẩn bị tất cả, mọi người mới đứng dậy ra ngoài. Ta nắm tay Đế Cơ đi theo.
Ấm đồng được đặt trong sân. Mỗi phi tần được phát năm cây vũ tiễn, quy tắc rất đơn giản, vào nhiều nhất là người thắng. Đế Cơ thấy trò chơi thú vị, nên cũng hỏi Thường công công năm cây.
“Người thắng, Hoàng Thượng sẽ thưởng thứ gì?” Trịnh Quý Tần cười hỏi.
Nguyên Thừa Hạo nghĩ nghĩ, khẽ cười: “Trẫm cũng không nghĩ ra thứ gì tốt. Trang sức, các nàng đều không hiếm lạ.”
Mọi người đều im lặng không đáp, những thứ đó, xác thật không hiếm lạ. Điều các nàng nghĩ, đơn giản là tối nay hắn qua cung các nàng, nhưng lời nói lộ liễu như vậy, ai cũng không dám nói thẳng.
Hắn nhìn ta, ta cúi đầu nhìn vũ tiễn trong tay.
Hiền Phi lên tiếng: “Lúc Nhị vương tử Bắc Quốc tới không phải mang theo trăm con hãn huyết bảo mã sao? Đầu xuân này Hoàng Thượng sẽ tới trại nuôi ngựa, hôm nay ai thắng, sẽ được đi cùng Hoàng Thượng. Phần thưởng này có được không?”
Hắn cười: “Hiền Phi đúng là biết bày trò, trẫm cảm thấy rất ổn.”
Hắn và Hiền Phi đều cảm thấy ổn, còn ai dám nói không được?
Mỗi phi tần cầm chặt vũ tiến trong tay, đều muốn mình là người chiến thắng.
“Lạc tiểu chủ, chân của người dẫm vạch rồi.” Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở.
Lạc Quý Nhân đỏ mặt, quẫn bách rút chân về. Nàng cắn răng ném vũ tiễn đi, mọi người dõi mắt theo nhìn, thấy vũ tiễn cắm thẳng xuống nền tuyết.
Mọi người dường như đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai mũi tên tiếp theo cũng không trúng. Lạc Quý Nhân càng căng thẳng, nàng cắn môi, hai mũi tên còn lại cũng trượt ra ngoài.
Mọi người đều than, nhưng trong lòng lại thầm mừng rỡ.
Lạc Quý Nhân vội quay đầu, hỏi hắn: “Hoàng Thượng, nếu tất cả mọi người đều không ném trúng thì tính thế nào?”
Nàng ta vừa dứt lời, liền có tiếng vũ tiễn cắm trúng bình rượu. Nàng cả kinh quay đầu, ta thấy Đường Tiệp Dư khẽ cười. Nhãn lực thật phi phàm, thế mà dễ dàng ném vào như vậy!
Lạc Quý Nhân không nói chuyện nữa, ai cũng rõ không còn khả năng nàng vừa nói.
Chúng phi tần đều ngừng thở, căng hai mắt nhìn. Ai nấy đều hi vọng nàng ta đừng tiếp tục ném trúng.
Nhưng sự thật lại khiến các nàng thất vọng, bốn mũi tên sau của Đường Tiệp Dư, chỉ có mũi tên cuối cùng thất bại.
Quả thật lợi hại.
Đế Cơ vươn tay nhỏ kéo góc áo ta, ta cúi người nhìn nó, ngồi xổm xuống thì thầm với nó vài câu. Hài tử dường như rất vui, gật đầu cười.
“Nàng có thể ném trúng mấy cái?” Giọng của nam tử đột nhiên vang lên bên tai ta.
Ta kinh hãi, không biết hắn tới đây khi nào. Thoáng sững sốt, ta lắc đầu. Ta chưa từng thử, làm sao biết mình có thể ném trúng mấy cái?
Hắn híp mắt: “Đừng quá mất mặt.”
Nhếch miệng, không ném trúng người mất mặt là ta, liên quan gì tới hắn?
Diêu Phi chỉ ném trúng hai cái, các phi tần luân phiên một vòng, không ai vượt qua Đường Tiệp Dư.
Tất cả đồng loạt nhìn về phía Hiền Phi, nàng cười lắc đầu: “Hoàng Thượng, thần thiếp vẫn là thôi đi, dù sao cũng không thắng được. Hơn nữa, thần thiếp không tiện theo Hoàng Thượng tới trại nuôi ngựa, đi cùng, sẽ khiến Hoàng Thượng mất hứng.” Nàng nhìn ta, “Hinh Phi con chưa ném đúng không?”
Ta cười cười, tiến lên, đối diện với bình rượu. Muốn cả năm vũ tiễn đều vào không phải dễ dàng, huống chi...
Khoa tay múa chân thử, phát hiện căn bản không được.
Trong lúc lơ đãng, thấy Nguyên Thừa Hạo nhíu chặt cung mày. Hắn trừng mắt nhìn ta, ta cắn môi, cứ thế mà ném vũ tiễn đi. “Bùm” một tiếng, cũng có một vũ tiễn cắm vào.
Nguyên Thừa Hạo đen mặt, nhấp môi nói một chữ “Ngốc“.
Không phát ra tiếng động, nhưng ta vẫn nghe thấy.
Đường Tiệp Dư đắc ý, không ai vượt qua nàng ta, hôm nay phần thưởng chắc chắn thuộc về nàng.
Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ bé bước ra, giơ cao mũi tên trong tay: “Phụ hoàng, Ngọc Nhi còn chưa ném!”
Lúc này mọi người mới nhớ tới Đế Cơ, không khỏi cười.
Nguyên Thừa Hạo cười một cái, khom người bế nó lên: “Vậy Ngọc Nhi ném đi.”
Đứa nhỏ chớp mắt hỏi: “Nếu thắng, Ngọc Nhi có thể cùng phụ hoàng tới trại nuôi ngựa đúng không?”
“Đương nhiên.” Hắn dịu dàng nói.
Ta thấy Đường Tiệp Dư cười lạnh, lui sang một bên nhìn.
Chúng phi tần đều cười nhìn Đế Cơ, chỉ là hài tử, người cao bao nhiêu, sao có thể ném vào?
Ta nhìn Diêu Phi, thấy nàng có vẻ bất lực. Đế Cơ muốn chơi, nàng cản không được.
Hài tử gật đầu, thế mà vượt qua vạch mức Thường công công vẽ ra, chạy đến bình rượu, đồng loạt cắm vũ tiễn vào.
Mọi người “A” một tiếng, Hiền Phi cười lắc đầu: “Dù sao cũng là hài tử.”
Đế Cơ xoay người chạy lại, dưới chân vô tình trợt một cái, Nguyên Thừa Hạo vội đón lấy nó, ôm ó vào lòng. Hài tử vui vẻ kêu: “Phụ hoàng, Ngọc Nhi thắng rồi, ngài không thể nuốt lời.”
Diêu Phi vội tới gần: “Ngọc Nhi đừng náo loạn.”
Nó lại nói: “Công công chỉ bảo ai ném vào nhiều nhất người chiến thắng, còn nói không được dẫm lên vạch mức, nhưng không hề dặn không được tiến lên. Phụ hoàng, ngài nói đúng không?”
Nguyên Thừa Hạo ngẩn ra, mọi người cũng vậy.
Đế Cơ tiếp tục: “Ngọc Nhi không dẫm vào vạch mực, năm mũi tên của Ngọc Nhi đều cắm vào!”
Ta nhịn không được mà bật cười, Đế Cơ quả nhiên thông minh, vừa gợi ý đã hiểu.
Nó nói đúng, nó không phạm quy.
Sắc mặt Đường Tiệp Dư trắng bệch.
Nguyên Thừa Hạo ôm Đế Cơ lên, cười cười: “Ngọc Nhi thật thông minh, ừ, hôm nay Ngọc Nhi thắng!”
“Hoàng Thượng!” Hiền Phi vội nói, “Đế Cơ còn nhỏ, Hoàng Thượng sao có thể hồ nháo với nó?”
Hắn quay đầu nhìn nàng, hỏi lại: “Vậy Hiền Phi cảm thấy nó nói sai câu nào sao? Nếu nói sai, cũng là các cung nhân không nói rõ quy tắc. Hiện tại trẫm lật lọng, chẳng phải khiến người ta chê cười sao?”
“Vấn đề này...” Hiền Phi nhất thời nghẹn họng, không thể nói gì.
Đường Tiệp Dư cắn môi, vò nát khăn lụa trong tay.
Thất bại trước một hài tử, nàng ta đương nhiên không phục. Mà hôm nay, cũng chỉ có hài tử mới khiến nàng ta thua.
Lúc ta ném, ta càng khẳng định, bình rượu kia có vấn đề. Có lẽ, nó không làm bằng đồng. Hoặc, đó căn bản không phải ấm đồng, bởi vì những vũ tiễn của ta căn bản không thể tiếp cận miệng ấm.
Ở trên đường phố Du Châu ta từng xem vài trò ảo thuật. Bọn họ dùng những món đồ có hai cực âm dương để hút hoặc đẩy đồ vật.
Ta biết, đây là cơ hội Hiền Phi tạo cho Đường Tiệp Dư. Miệng bình đã có người động tay chân, mũi tên cũng vậy.
Tất cả đều hoàn mỹ, nhưng các nàng vẫn không ngờ rằng mình vẫn thất bại.
Chúng phi tần thấy trò này không thắng được, lại lôi kéo Nguyên Thừa Hạo đòi chơi trò khác. Hắn xua tay: “Không chơi, trẫm mệt rồi.” Dứt lời, hắn nhìn qua Hiền Phi.
Hiền Phi lên tiếng: “Vậy thần thiếp gọi người đỡ Hoàng Thượng vào trong nghỉ ngơi một lát.”
Hắn gật đầu, Lăng Hương liền tiến lên.
Buông Đế Cơ xuống, sờ đầu nó, hắn dặn dò: “Ngọc Nhi phải nghe lời, chuyện hôm nay, phụ hoàng ghi nhớ, đầu xuân sẽ đưa con tới trại nuôi ngựa.”
Đế Cơ gật đầu thật mạnh.
Hiền Phi đi theo hắn, hỏi: “Hôm qua Hoàng Thượng ngủ không ngon giấc sao?”
Chúng phi tần do dự, không ai dám đi theo.
Ta cùng Diêu Phi ra ngoài, nàng nhỏ giọng: “Sao Ngọc Nhi dám lớn mật như thế?”
Hài tử nhìn ta, thấy ta lắc đầu, nó liền nói: “Ngay cả phụ hoàng cũng nói Ngọc Nhi không sai!”
“Cái này...” Diêu Phi nghẹn lời, đành phải dặn, “Sau này không được như thế nữa.”
Ta kéo tay Đế Cơ, khom người: “Hoàng Thượng nói sẽ để Dương tướng quân dạy dỗ Ngọc Nhi, đến lúc đó phải học thật giỏi, khiến phụ hoàng con kinh ngạc.”
Đứa nhỏ gật đầu: “Ngọc Nhi còn muốn mẫu phi dạy.”
“Mẫu phi không dạy con được.”
“Có thể.” Nó cười.
Diêu Phi cũng cười: “Nha đầu này thật sự thích muội.”
Ta cũng rất thích nó.
Tạm biệt Diêu Phi, trên đường về Hinh Hòa Cung, xa xa thấy Tô thái y cầm hòm thuốc vội vàng tới. Ta kinh hãi, lập tức gọi hắn lại: “Tô đại nhân!” Không phải ta đã nói hắn đừng thường xuyên qua Bắc Uyển sao?
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn ta: “Sao nương nương lại ở đây?
Ta còn chưa hỏi hắn muốn đi đâu.
“Tô đại nhân đi đâu mà gấp như vậy?”
“À, Bách Hầu điện hạ nhiễm phong hàn, truyền vi thần tới xem.”
Ta nhíu mày, Bách Hầu Dục bị bệnh là chuyện lớn.
“Vậy Tô đại nhân đi nhanh đi.”
Hắn lúc này mới gật đầu.
Ta và A Man quay lại Tuệ Như Cung, vừa lúc gặp Lăng Hương đi ra, thấy ta, nàng vội hành lễ. Ta chỉ nói: “Bổn cung tới gặp Hoàng Thượng.”
Lăng Hương cản ta: “Nương nương xin dừng bước, Hoàng Thượng ngủ rồi, xin để nô tỳ vào thông báo một tiếng.”
Đây là Tuệ Như Cung, quy củ vẫn không thể phá.
Qua một lát, Hiền Phi đi ra, thấy ta, liền cười nói: “Muội muội vừa mới ra ngoài mà thôi, nhanh như vậy đã nhớ Hoàng Thượng rồi sao? Hiện tại Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi trong cung của bổn cung, muội muội muốn vào trong đánh thức ngài ấy?”
Ta hành lễ, rồi nói: “Là Bách Hầu điện hạ bị bệnh, tần thiếp đặc biệt tới bẩm báo Hoàng Thượng. Bách Hầu điện hạ là người Bắc Quốc, Hoàng Thượng nên biết chuyện này.”
Nghe thế, sắc mặt Hiền Phi thay đổi, im lặng một lúc, mới nói: “Hoàng Thượng bảo đêm qua không ngủ đủ giấc, lúc này mới ngủ.”
“Nương nương, đây cũng không phải chuyện nhỏ.” Bách Hầu Dục bị bệnh, ngay cả thái y cũng bị gọi tới, hoàng đế Tây Chu còn chưa biết, việc này, dù thế nào cũng không thể giải thích.
Hiền Phi hình như nổi giận, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ xoay người vào trong. Qua một lát, nàng lại đi ra, nhẹ giọng: “Hoàng Thượng bảo để muội muội qua đó trước, Hoàng Thượng nghỉ ngơi một chút sẽ qua.”
Biết nàng ta căn bản không nói với Nguyên Thừa Hạo, Nguyên Thừa Hạo đã lâu không tới cung của nàng, hôm nay cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ qua?
Có điều giờ phút này, ta không muốn cãi nhau với nàng ta.
Cùng A Man ra ngoài, ta lập tức tới Bắc Uyển.
A Man sợ hãi: “Nương nương, người qua Bắc Uyển, nếu để Hoàng Thượng biết, sẽ tức giận.”
“Vừa rồi không phải Hiền Phi nương nương nói Hoàng Thượng bảo bổn cung đi sao?”
A Man ngẩn ra, lúc này mới hiểu ý.
Hiền Phi gạt ta, ta sẽ làm như không biết.
Qua Bắc Uyển, có cung nữ ra tiếp đón, ta chỉ hỏi: “Tô thái y còn ở đây không?”
“Vẫn còn.” Cung nữ dẫn ta vào trong.
Tỷ tỷ đi ra, thấy ta, vội hỏi: “Vũ Sinh, sao muội lại ở đây?”
Ta không kịp giải thích, chỉ hỏi: “Sao đang êm đẹp lại nhiễm phong hàn? Nghiêm trọng không?”
Tỷ tỷ thở dài: “Hôm trước nói là muốn đón giao thừa, lại không cho ai hầu hạ. Bọn ta đều đi ngủ, sáng nay có cung nữ vào phòng hầu hạ ngài ấy xuống giường, mới phát hiện ngài ấy sốt cao.”
Ta vào trong, Tô thái y ngồi trước giường y, chỉ quay đầu nhìn ta một cái.
Bách Hầu Dục tỉnh, thấy ta, khẽ cười: “Nương nương thế mà cũng tới.”
A Man dọn ghế cho ta ngồi, ta hỏi: “Điện hạ sao rồi? Hoàng Thượng đang có chuyện quan trọng, cho nên bảo bổn cung tới xem trước.”
Y lắc đầu: “Không phải chuyện lớn gì.”
Tô thái y đứng dậy: “Cho người mang thêm mấy cái lò sưởi vào tẩm cung, điện hạ cần ra mồ hôi.” Hắn nói với ta, “Vi thần lui xuống nấu thuốc.”
Ta gật đầu, sai cung nhân Bắc Uyển mang lò sưởi vào.
Tỷ tỷ bưng chậu nước vào, A Man vội nhận lấy, đắp khăn lên trán Bách Hầu Dục. Y lại hỏi: “Nương nương, quận chúa thật sự không vào cung sao?”
Ta ngẩn ra, năm mới bắt đầu, sợ là Chỉ Doanh quận chúa sẽ không vào cung.
Thấy y thất vọng, ta đứng lên: “Bách Hầu điện hạ nghỉ ngơi đi, ngài bị bệnh, cung nhân bên dưới sợ là sẽ bị Hoàng Thượng trách tội.”
Thời điểm xoay người ra ngoài, bỗng nhiên nghe hắn gọi: “Nương nương.”
Ta dừng bước, nghe y nói tiếp: “Nếu nương nương không vội, có thể kể ta nghe về An Kỳ Dương được không?”
An Kỳ Dương...
Y thế mà nhắc tới An Kỳ Dương.
Thân thể run rẩy, ta nhịn không được mà xoay người nhìn y. Nam tử trên giường lặng lẽ nhìn ta, hai má đột nhiên ửng hồng mất tự nhiên, y muốn ngồi dậy. Tỷ tỷ vội đè y xuống: “Điện hạ vẫn là nằm đi.”
Ta nhớ lại lần đó gặp y, ta từng nói vài câu về An Kỳ Dương. Khi ấy y còn hỏi, một người như vậy, hắn sống thế nào.
Mà hiện tại, trong đôi mắt màu lam kia, không hề khiếp sợ.
Đó là ghen ghét.
Đúng vậy, là ghen ghét. Ta dường như đã hiểu nguyên nhân vì sao.
Cuối cùng vẫn quay lại bên mép giường của y.
“Sao điện hạ lại để ý việc này?” Cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Y chỉ hỏi: “An Kỳ Dương, hắn rốt cuộc là người thế nào?”
Là người thế nào? A, lời này, kêu ta phải trả lời thế nào đây?
Bách Hầu Dục chờ mong nhìn ta.
A Man và tỷ tỷ thấp đầu, không nói một câu.
Ta lên tiếng: “Là người có thể khiến quận chúa dẹp bỏ tính cách tùy hứng của mình.”
Ta nhớ lần đầu gặp Chỉ Doanh quận chúa, một vị tiểu thư điêu ngoa tùy hứng như vậy. An Kỳ Dương còn nói, xem hắn trị nàng thế nào. A, chuyện cũ ở ngay trước mắt, chỉ là, cảnh còn người mất.
Cả Bách Hầu Dục cũng đột nhiên im lặng.
Nhìn hắn, thật lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Ta vẫn luôn cho rằng, quận chúa là người ôn nhu săn sóc như vậy.”
Nhấp môi, ta không biết phải nói sao cho phải.
“Bởi vì quận chúa cho rằng, người có thể khiến nàng tùy hứng làm nũng... Đã không còn nữa.” Tỷ tỷ thấp giọng.
Bách Hầu Dục bật thốt lên hỏi: “An Kỳ Dương, sao hắn lại chết?”
Ngơ ngẩn, ta không thể nói với y cái chết của An Kỳ Dương liên quan tới Diệp Mạn Ninh. Chuyện đó đã qua, mỗi người chúng ta, đều không muốn nhắc lại.
“Nương nương...”
Ta xoay người, đưa lưng về phía y.
Thoáng chần chờ, ta nâng bước rời khỏi.
Phía sau lại truyền tới tiếng của Bách Hầu Dục, nhưng ta không để ý tới.
A Man đuổi theo: “Nương nương, Bách Hầu điện hạ thích quận chúa!” Thấy ta dừng bước, nàng vòng lên, “Nương nương cũng nhận ra, đúng không?”
Đúng vậy, ta cũng nhận ra.
Khẽ cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nô tỳ... Nô tỳ đương nhiên hi vọng điều tốt nhất cho quận chúa. Thời điểm thiếu gia ra đi, người không yên lòng nhất cũng là nàng ấy.”
Ta biết, nếu không An Kỳ Dương sẽ không nói hôn lễ của mình với nàng ấy chỉ là một tuồng kịch.
Thầm than, đã nhiều ngày Chỉ Doanh quận chúa không vào cung, ta cũng không biết lòng nàng nghĩ gì. Cũng khó trách, đêm đó, Bách Hầu Dục lại nói với nàng chuyện đón giao thừa.
Vừa ra khỏi Bắc Uyển, liền thấy ngự giá của Nguyên Thừa Hạo tới.
Vội dừng bước, thấy hắn đi ra, thấy ta, hắn sững sờ, sau đó lập tức đi tới. Không đợi hắn lên tiếng, ta mở miệng trước: “Hoàng Thượng cũng tới sao? Hiền Phi nương nương nói ngài sẽ không tới, kêu thần thiếp tới xem.”
Quả nhiên, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn Thường công công, Thường công công tỏ vẻ mờ mịt. Ta nhìn hắn: “Thần thiếp qua Tuệ Như Cung báo với Hoàng Thượng việc này, sao thế... Hiền Phi nương nương không nói ngài biết sao?”
Nguyên Thừa Hạo không phải kẻ ngốc, ta nói rõ ràng như vậy, hắn đương nhiên nghe hiểu. Hắn chỉ nói: “Lên ngự giá chờ, trẫm vào trước.”
“Vâng.”
Thường công công theo hắn vào trong.
A Man nhìn ta, ta không nói lời nào, cứ thế mà lên ngự giá, dù sao ta cũng không hề nói dối.
Tô thái y lấy thuốc về, thấy ngự giá bên ngoài, không khỏi giật mình. Ta vén màn, nói với hắn: “Hoàng Thượng ở bên trong.”
Hắn chỉ gật đầu, không nói lời nào.
Ngồi đợi trên ngự giá một lát, Nguyên Thừa Hạo đi ra.
Thấy hắn đi lên, ta nói: “Thần thiếp thấy ngài ấy vẫn tốt, thái y bảo, chỉ cần ra mồ hôi thì không còn việc gì.”
Hắn nhìn ta, không hỏi ta vì sao lại ở nơi này, chỉ nói: “Trẫm để Tô Diễn ở lại Bắc Uyển chăm sóc.”
Ta kinh hãi.
Để Tô thái y ở lại, ta thật sự lo lắng. Bởi vì, tỷ tỷ cũng ở đây, ta sợ người khác biết được quan hệ của họ.
Chỉ là trước mặt hắn, ta không có lý do đuổi Tô thái y đi, miễn cho nói ra, hắn lại nghi ngờ.
Hắn dùng sức nắm lấy tay ta, thay đổi đề tài: “Việc hôm nay, trẫm còn chưa tìm nàng tính sổ.”
Ta mờ mịt, việc gì?
Hắn nhìn ta chằm chằm: “Ném vũ tiễn vào bình rượu.”
Ta mỉm cười: “Miệng bình nhỏ như vậy, không ném vào cũng không phải lỗi của thần thiếp.”
“Nhưng là nàng dạy Ngọc Nhi làm ra loại chuyện này, sao tự mình không làm? Nàng nói chuyện với nó, trẫm nhìn thấy.”
Khó trách, đang êm đẹp hắn lại hỏi ta có thể ném vào bao nhiêu.
Đế Cơ là hài tử, hài tử mới có thể như vậy. Nếu ta đi lên, chẳng phải khiến người ta chê cười sao?
Hắn lại nói: “Hôm nay trẫm còn tưởng Đường Tiệp Dư sẽ thắng dễ dàng như vậy.”
“Thì ra Hoàng Thượng cũng biết?” Ta nhìn hắn, “Vậy ngài nên đứng ra nói chuyện công bằng.”
Hắn trừng mắt nhìn ta, lại cười: “Chỉ là một trò chơi mà thôi, có gì quan trọng? Trẫm chỉ nghĩ, nàng sẽ nhịn không được mà vạch trần nàng ấy. Rốt cuộc vẫn là trẫm khinh thường nàng, thế mà có thể kéo Ngọc Nhi ra.”
“Vậy Hoàng Thượng cảm thấy trò chơi này thế nào?”
Hắn nghĩ nghĩ, mới trả lời: “Thú vị.” Dứt lời, hắn liền cười rộ lên.
“Nếu thần thiếp không nhìn thấu trò xiếc này, Hoàng Thượng thật sự định làm như không nhìn thấy sao?” Cứ thế mà để Đường Tiệp Dư thắng?
Hắn cười: “Tại sao không? Trẫm cũng không nói chỉ dẫn theo một mình nàng ấy, đến lúc đó, dẫn theo cả nàng, sao hả?”
Ta cũng cười, hắn tới gần ta: “Trẫm cảm thấy nàng ngày càng đắc ý.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người Bách Hầu Dục thích, thế mà không phải Cung Khuynh Nguyệt.”
Ngẩn ra, nam tử trước mặt càng lại gần: “Trẫm thật không ngờ, thì ra việc này cũng do nàng thiết kế. Sinh Nhi, nàng rốt cuộc còn làm bao nhiêu chuyện trẫm không biết hả?”
Nhấp môi, ngón tay thon dài của hắn đã đặt bên môi ta: “Suỵt, không cho nói, nói rồi trẫm càng cảm thấy mất mặt.” Hắn nhìn ta, “Bách Hầu Dục thích Doanh Nhi, nàng nói xem việc này trẫm có nên đồng ý hay không?” Nói tới đây, hắn nhíu mày, “Cảnh Vương sẽ rất vui vẻ.”
Đương nhiên vui vẻ, bởi vì Bách Hầu Dục là người có thế lực hơn Thừa Tướng.
Ta giật mình: “Ngài ấy nói với Hoàng Thượng việc này sao?”
Hắn lắc đầu: “Chưa nói.”
Thở phào nhẹ nhõm, ta thở dài: “Có lẽ quận chúa sẽ không đồng ý, Hoàng Thượng cũng đừng khó xử nàng ấy.”
Hắn cười nhạo: “Trẫm cũng nghĩ như vậy!”
Ta không nói lời nào, hắn dựa đầu lên vai ta, duỗi tay ôm lấy eo ta. Ngự giá được nâng lên, bên ngoài Thường công công hỏi hắn đi đâu, hắn lại không đáp. Thường công công không hỏi nữa, ngự giá cứ thế mà đi về phía trước.
Ta nhịn không được mà hỏi: “Hoàng Thượng không vui sao?” Chuyện của Bách Hầu Dục và Chỉ Doanh quận chúa.”
Hắn không hề kiêng dè, nói thẳng: “Là rối rắm.”
Ta thở dài: “Quận chúa là cô nương tốt, thần thiếp hi vọng nàng ấy có thể sống tốt.”
“Trẫm cũng vậy.”
Cả hai rơi vào im lặng. Hắn là hoàng đế, làm gì cũng có thể dùng đến quyền lực, nhưng phía sau lại có quá nhiều điều cần suy xét đến.
Bất luận khi đó là An Kỳ Dương hay hiện tại là Bách Hầu Dục, tất cả ta đều hiểu. Giống như hắn trăm phương nghìn kế không để Vân Mi có thai. Ta có thể trách hắn, trách hắn vô tình, nhưng lại không thể không hiểu.
Diệp Mạn Ninh ba năm không có thai, hắn hiện tại dùng Hiền Phi mới có thể lật đổ một hoàng hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nói, tháng giêng sẽ cử hành quan lễ cho hắn. Mà trước đó, hắn có thể thu hồi bao nhiêu quyền lực, phải xem năng lực của bản thân hắn.
Có chút xấu hổ, ta đổi chủ đề: “Vừa rồi ở Tuệ Như cung, Hoàng Thượng nói đau đầu. Bây giờ đã tốt hơn chưa?”
Hắn nhìn ta, dường như cao hứng: “Khó có được thời điểm nàng nhớ tới trẫm.”
Ta ngây ra, đó là vì hắn thích ngụy trang, làm sao ta biết hắn đau đầu thật hay giả?
“Vậy Hoàng Thượng hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Hắn cười: “Kỳ thật cả người đều đau nhức, hôm qua vì thắng sư phụ, trẫm có gì cũng mang ra.”
Hắn bắt đầu gọi Dương tướng quân là sư phụ, ta nghe, trong lòng cũng mừng thầm. Dù sao cũng có người để hắn tín nhiệm. Cảm giác tứ cố vô thân, ta có thể hiểu.
Ta cười hỏi hắn: “Vậy Hoàng Thượng có thắng không?”
Hắn nghiêm túc trả lời: “Thua, sư phụ chưa già.”
Ta bật cười thành tiếng, khi đó Vân Mi cũng nói, Dương tướng quân một chút cũng không già.
“Hoàng Thượng đã lâu không tập luyện, nhưng thần thiếp thấy, vẫn rất lợi hại.” Hôm qua ở trong phòng cùng Vân Mi, ta rõ ràng nghe tiếng động sắc bén, sức lực rõ ràng rất lớn.
Hắn nhìn ta, bỗng nhiên hỏi: “Hôm qua nàng nghĩ gì vậy? Tùy Hoa Nguyên bảo nàng vội vã lao ra ngoài.”
Ta đây vì sợ hắn vận khí không tốt, đi đâu cũng gặp thích khách. Cũng may, không phải.
Chăm chú nhìn hắn, ta không đáp, chỉ hỏi: “Chuyện của Hoàng Thượng, sao không nói với Dương tướng quân.”
Hắn ngẩn ra, nhỏ giọng: “Còn chưa tới thời điểm.”
“Vậy khi nào mới tới?”
“Trẫm tự có chừng mực.” Hắn nhíu mày, dường như không thích ta hỏi nhiều.
Nhưng ta đều hỏi rồi, cũng không riêng việc này: “Hôm qua, Hoàng Thượng vội vã xuất cung là muốn nói với Dương tướng quân chuyện gì?”
Sắc mặt hắn thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt, khóe môi liền cong lên: “Hậu phi tham dự chính sự, trẫm phế nàng.”
Thì ra là chính sự.
Có thể thương lượng với Dương tướng quân, vậy là tốt rồi.
“Sao không nói nữa?”
“Vừa rồi Hoàng Thượng cũng đã nói, thần thiếp sợ nếu tiếp tục, ngài thật sự sẽ phế thần thiếp.”
Hắn bật cười đắc ý: “Sợ trẫm phế nàng sao?”
Giật mình, kỳ thật ta chưa từng nghĩ tới việc này. Hắn đưa tay vuốt ve mặt ta, thì thầm: “Biết nữ nhân hậu cung nghĩ gì về nàng không?”
Ta nhíu mày.
Hắn nói thẳng: “Sự tồn tại đáng giận, đáng chết.”
Thấy ta muốn cười, hắn nhướng mày: “Không tin sao?”
Tin, tại sao không tin.
Hắn lại nói: “Biết trẫm nghĩ gì về nàng không?”
Ánh mắt nam tử trở nên sắc bén, khóa chặt ta, phảng phất trong nháy mắt, hắn muốn hiểu rõ mọi thứ thuộc về ta...