Tùy thái y tới, kiểm tra một phen, mới nói: “Hoàng Thượng vì quỳ quá lâu, nghỉ ngơi chốc lát sẽ không sao nữa.” Nói rồi, ông ấy lại bắt mạch cho hắn, nhíu mày, “Ban đêm gió mát, Hoàng Thượng đừng để nhiễm phong hàn.”
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười, rút tay về: “Trẫm không sao.”
Tùy thái y yên tâm gật đầu, lui xuống.
Thường công công bưng thuốc vào, vẫn là thuốc Tùy thái y điều trị cho hắn. Hắn ngửa đầu uống cạn, lại dựa vào đệm mềm nhìn ta.
“Không có việc gì nữa thì trở về nghỉ ngơi đi, đừng để bị mệt.”
Ta đúng là không sao, chỉ lo hắn có chuyện.
Đang muốn đứng lên, nghe Thường công công ở ngoài bẩm báo: “Hoàng Thượng, Diêu Phi nương nương và Đế Cơ tới.”
Hắn vừa cử động, liền thấy hài tử chạy vào như bay, gọi: “Phụ hoàng.”
Diêu Phi đi vào, thấy ta cũng ở đây, thoáng ngẩn ra, mới nói: “Thì ra muội muội cũng đến.”
Ta gật đầu.
Đế Cơ lúc này đã leo lên giường Nguyên Thừa Hạo, hai mắt nó hồng hồng: “Mẫu phi nói, phụ hoàng bị bệnh.”
Hắn vuốt ve gương mặt hài tử, nhấp môi, lại nghe Đế Cơ nói: “Nhưng mẫu phi gạt Ngọc Nhi. Ngọc Nhi biết hết rồi, Thái Hoàng Thái Hậu phạt phụ hoàng quỳ.” Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối của hắn, ta thấy hắn nhíu mày, vừa rồi rõ ràng hắn không cho ta chạm vào, hắn còn bảo đau.
Diêu Phi vội vàng đi lên, định khuyên, lại bị hắn ngăn cản.
Đế Cơ cúi người, khóc lóc: “Ngọc Nhi thổi cho phụ hoàng, thổi rồi sẽ không đau nữa, ưm...” Nó vừa nói vừa khóc thành tiếng.
Nguyên Thừa Hạo đau lòng nhìn hài tử, ta dìu hắn ngồi dậy, hắn kéo Đế Cơ qua, thổi lên sống mũi của nó: “Không phải Ngọc Nhi nói sau này sẽ không khóc sao? Ngọc Nhi kiên cường chính là không thể khóc, khóc nhè, rất mất mặt.”
Đế Cơ lau nước mắt: “Phụ hoàng không trách Ngọc Nhi sao? Ngọc Nhi gây họa rồi.”
“Phụ hoàng biết Ngọc Nhi không cố ý.” Đưa tay lau nước mắt cho hài tử, hắn dịu dàng an ủi, sau đó lại hỏi, “Hôm nay sao Ngọc Nhi không mang theo hoa cầu?”
Nghe hắn nhắc ta mới chú ý, hài tử chưa bao giờ rời khỏi hoa cầu, hôm nay thế mà không nhìn thấy.
Ai ngờ, Đế Cơ khóc càng lớn: “Ưm... Sau này Ngọc Nhi không chơi hoa cầu nữa! Lần trước không cẩn thận va chạm mẫu hậu, hại mẫu phi phải quỳ. Lần này lại khiến phụ hoàng quỳ, ưm... Ngọc Nhi không bao giờ chơi nữa!”
Diêu Phi tiến lên, nhấp môi, cuối cùng lại không nói gì. Hai mắt nàng đã hồng hồng, quay mặt đi chỗ khác.
Nguyên Thừa Hạo ngước mắt nhìn Diêu Phi, không nói gì, chỉ dỗ Đế Cơ: “Không sao, trong mắt phụ hoàng, Ngọc Nhi vẫn là bé ngoan.”
“Thật sao?” Hài tử mở lớn hai mắt nhìn hắn.
“Thật.” Hắn cười đáp.
Phụ tử hai người trò chuyện một lát, Diêu Phi mới nhỏ giọng: “Ngọc Nhi cũng gặp phụ hoàng con rồi, chúng ta về thôi, phụ hoàng con cần nghỉ ngơi.”
Đế Cơ nghe lời gật đầu, lại nói: “Nếu phụ hoàng đau thì phải nói với Ngọc Nhi, Ngọc Nhi sẽ thổi cho phụ hoàng.”
Diêu Phi ôm Đế Cơ xuống giường, Nguyên Thừa Hạo thấp giọng: “Chuyện này dừng ở đây. Nàng đang có thai, mọi việc cẩn thận một chút.”
Diêu Phi gật đầu: “Vâng, thần thiếp sẽ chú ý.”
Nhìn hai người bọn họ rời đi, ta cũng đứng dậy: “Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, thần thiếp cũng trở về.”
Hắn lại duỗi tay kéo ta lại, không cho ta đi.
“Hoàng Thượng...”
“Trẫm đột nhiên không muốn nàng đi nữa, ở lại đây với trẫm.” Tay hắn dùng lực, kéo ta qua.
Bất lực nhìn hắn, ta đành lên giường nằm bên cạnh. Hắn ôm lấy ta, mặt dán lên cổ, hơi thở vô cùng ấm áp.
Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên nói: “Ngày mai, trẫm sẽ hạ chỉ tấn vị cho Hiền Phi.”
Ta nao nao, đây là chuyện sớm muộn, khi đó hắn đã dùng vị trí Hoàng Quý Phi đổi lấy sự bình an của ta.
Ta chỉ nói: “Hôm nay thần thiếp đã gặp tiểu hoàng tử, hài tử rất đáng yêu.”
“Vậy sao? Con của chúng ta cũng sẽ rất đáng yêu.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ ta, “Sinh cho trẫm một hoàng tử.”
Trái tim bất giác hoảng loạn, ta hỏi: “Hiền Phi nương nương đã sinh hạ hoàng trưởng tử, Hoàng Thượng cớ gì lại kêu thần thiếp phải sinh hoàng tử?”
Hắn cười: “Thì đã làm sao? Tiên đế là Ngũ hoàng tử, cũng không phải hoàng trưởng tử.”
Ta chấn động, hắn có ý gì... Ta... Ta không hiểu.
Không nhìn ta, hắn nhắm mắt lại, hôn tiếp.
Ta bị hắn hôn đến choáng váng, thân thể chậm rãi nóng lên, dường như có thứ gì bên trong muốn lao ra ngoài. Đột nhiên nghe hắn rên một tiếng, ta lúc này mới hoàn hồn, không dám nhúc nhích.
Hôn một trận, hắn mới ngoan ngoãn nằm im bên cạnh, qua một lúc lâu, lại nói: “Nếu Ngũ thúc của trẫm đã truyền ngôi vị hoàng đế cho trẫm, trẫm sẽ không cô phụ hi vọng của ông ta.”
Ta chỉ nghiêm túc nghe, chuyện liên quan đến tiên đế, ta không dám nói bậy.
Hắn nhẹ nhàng xoa bụng ta, tiếp tục: “Chỉ là, vị trí Thái Tử này, trẫm không muốn mặc người ta xâu xé.”
“Hoàng Thượng...” Ta gọi một tiếng, ngước mắt nhìn nam tử bên cạnh.
Hắn vẫn nhắm mắt, khẽ cười: “Kinh ngạc làm gì? Nàng sớm cũng biết, trẫm trước nay chưa từng nghe lời.”
Nhìn hắn, ta nhẹ giọng hỏi: “Sao Hoàng Thượng biết đây nhất định là hoàng tử? Lỡ thần thiếp sinh đế cơ thì sao?”
Hắn hàm hồ “Ừ” một tiếng, lại dựa gần vào ta, không nói nữa.
Hơi thở của hắn dần trở nên đều đều, xem ra hắn đã vào giấc.
Than nhẹ, ta nắm lấy tay hắn, cảm giác tay hắn thoáng cử động, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Nhìn màn trướng màu vàng trên đầu, trong lòng thầm nghĩ lại những gì hắn vừa nói.
Vị trí Thái Tử...
Nguyên Thừa Hạo, ngài thật sự muốn cho hài tử của ta sao?
Thái Hoàng Thái Hậu và Hiền Phi sao có thể cam tâm?
Suy nghĩ thật nhiều vẫn không có manh mối, thở dài trong lòng, ta cũng nhắm mắt lại. Ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Ta xoay người, thấy A Man canh giữ bên mép giường, mới biết Nguyên Thừa Hạo sớm đã thượng triều.
Thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu trở về, nghe nói thánh chỉ sắc phong hạ xuống.
Hiền Phi sinh hạ hoàng trưởng tử, được sắc phong làm Hoàng Quý Phi. Hoàng trưởng tử được ban tên “Kỳ”, là tên Thái Hoàng Thái Hậu lấy, bà nói “Kỳ” trong “Kỳ tích”, hoàng trưởng tử sinh non nhưng vẫn bình yên vô sự, đây là kỳ tích.
Ta đi trên hành lang dài, nghe mấy phi tần lạ mặt hớn hở thảo luận.
A Man nhìn ta, nhỏ giọng: “Nương nương, là mấy tiểu chủ năm ngoái trúng tuyển.”
Bên kia, người nói hăng say nhất còn không phải là Lạc Quý Nhân sao? Từ sau lần ném thẻ vào bình rượu ở Tuệ Như Cung, ta đúng là chưa từng gặp lại nàng. Mấy vị tân tiểu chủ được tấn phong lần này không ai được Nguyên Thừa Hạo sủng ái, tuyển tú đến nay đã qua nửa năm, cũng không thấy ai trong các nàng được tấn vị.
Ta không qua đó, xoay người rời đi, thời điểm ngước mắt, thấy Đường Tiệp Dư đi về phía này, trên người nàng vẫn đeo chuông vàng.
“Tần thiếp gặp qua Hinh Phi nương nương.” Nàng hành lễ với ta, ánh mắt hướng về phía bên kia, mới nói, “Mọi người đều hâm mộ Hoàng Quý Phi nương nương sinh hạ hoàng trưởng tử, nương nương cố lên.”
“Vậy Đường Tiệp Dư có hâm mộ không? Thời gian ngươi đi theo nàng ta cũng không ngắn, nàng ta đã trở thành Hoàng Quý Phi, còn sinh hạ hoàng tử, nhưng ngươi thì sao? Vẫn chỉ là một Tiệp Dư nhỏ bé.”
Nữ tử cắn môi, hình như nổi giận.
Ta bật cười: “Đừng hòng dựa vào ai, trong cung này, ai cũng không đáng tin. Bổn cung có gì phải sợ? Bổn cung cũng mang thai, vận khí tốt thì sinh được hoàng tử, đến lúc đó dù không phải Thái Tử, nó cũng được phong Vương gia, tới đất phong, bổn cung cũng sẽ trở thành Thái Hậu.”
Nhìn sắc mặt nàng ngày càng khó coi, lòng ta lại không cao hứng, ngược lại là thở dài. Đường Tiệp Dư, nàng một chút cũng không thông minh, mỗi lần muốn nói móc ta, đều không thực hiện được. Kỳ thật, ta còn cảm thấy bi ai thay nàng. Hoàng Quý Phi mượn sức nàng, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng bò lên trên đầu mình. Nếu không, nàng ta đã không phải Hoàng Quý Phi.
Dù Diệp Mạn Ninh đã chết, hậu cung này vẫn là thiên hạ của nữ nhân Diệp gia.
Ta dần hiểu được đạo lý này, tranh đấu của nữ nhân hậu cung vĩnh viễn không kết thúc. Chỉ cần còn người ở đây, cuộc chiến sẽ tiếp tục.
A Man dìu ta, nhỏ giọng: “Nương nương, nên trở về nghỉ ngơi rồi.”
Ta gật đầu, đi ngang qua Đường Tiệp Dư, rõ ràng cảm nhận được nàng đang phẫn nộ đến cực điểm, ta chỉ có thể đồng tình mà thở dài.
Về đến Hinh Hòa Cung, thấy Hành Nhi chạy ra, cười báo: “Nương nương, Vân phu nhân tới thăm người.”
Ta vui vẻ vào trong, quả nhiên thấy Vân Mi ngồi ở sảnh.
Thấy nàng định hành lễ, ta vội ngăn lại: “Hiện tại không có người ngoài, không cần đa lễ.”
Nàng lúc này mới cười, sắc mặt không tệ lắm, nhưng thoạt nhìn đã ốm đi một chút.
Kéo nàng vào tẩm cung của ta, ngồi xuống, ta mới nói: “Dương tướng quân không ở trong phủ, bản thân ngươi phải chú ý.”
Nàng cười đáp: “Vân Mi không sao, từ lúc nương nương có thai Vân Mi chưa từng vào cung thăm nương nương, bây giờ được gặp, trong lòng cũng an tâm rồi.”
“Ta có gì mà ngươi không yên tâm, bên cạnh ta còn nhiều người như vậy.” Ta vỗ tay nàng, lại hỏi, “Gần đây Ôn Nhan Ngọc có an phận không?”
Vân Mi gật đầu: “Từ khi tướng quân rời đi, nàng ta rất ít khi ra ngoài, nếu không ở trong phòng thì chỉ đi dạo trong sân. Hiện tại thân mình nàng ta nặng nề, có nhiều chỗ không tiện.”
“Tính ra nàng ta có thai cũng hơn sáu tháng rồi.” Thời gian trôi qua thật nhanh. “Nàng ta có khó xử ngươi không?”
Vân Mi lắc đầu: “Sau chuyện lần đó, nàng ta như thay đổi thành con người khác, rất ít nói, đương nhiên sẽ không khó xử Vân Mi.”
Như vậy, ta cũng yên tâm. Chuyện lần đó, muốn trách, cũng chỉ có thể trách nàng ta quá ngốc, dễ dàng tin tưởng Hoàng Quý Phi.
Thấy ta không nói lời nào, Vân Mi đứng lên, gọi cung nữ vào. Cung nữ nhẹ nhàng đặt đồ trong tay lên bàn, Vân Mi đi qua, mở tay nải, nói: “Vân Mi ở tướng quân phủ rảnh rỗi, nên làm vài bộ y phục cho hài tử, chờ hài tử của nương nương chào đời có thể dùng đến.”
Yêu thích cầm lấy một bộ, ta bỗng nhiên cảm thấy đau xót, hít sâu một hơi, lại làm như không có việc gì mà nói: “Cho bổn cung làm gì, ngươi nên giữ lại cho bản thân, ngày sau, tóm lại vẫn có chỗ dùng.”
Vân Mi đỏ mặt: “Nương nương nói gì vậy, cũng không biết tướng quân khi nào mới trở về! Đúng rồi, người có nghe Hoàng Thượng nhắc đến khi nào cho tướng quân về không?”
Ta lắc đầu: “Hoàng Thượng chưa từng nói qua.” Trong lòng hắn tự có tính toán, những việc liên quan đến chính sự tiền triều chưa chắc đã nói với ta. Huống hồ, hắn để Dương tướng quân trấn thủ biên cương, tất nhiên còn dụng ý khác.
Nghe vậy, Vân Mi có chút thất vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: “Tướng quân không ở đây, trong phủ quạnh quẽ không ít.”
“Ngươi muốn tòng quân sao?” Ta thử nàng.
Nàng cúi đầu, cắn môi: “Nương nương...”
A, việc này có gì phải ngượng ngùng chứ?
A Man đưa điểm tâm vào, thấy Vân Mi đỏ mặt, cười hỏi: “Ở chỗ nương nương Vân phu nhân còn thẹn thùng sao?”
Nàng làm bộ hờn dỗi với ta: “A Man đúng là ngày càng lợi hại.”
A Man lập tức trốn phía sau ta, cười đáp: “Chẳng lẽ tướng quân không ở đây, tính tình Vân phu nhân cũng thay đổi?”
“Ngươi...” Vân Mi càng đỏ mặt.
Ta che miệng cười, nhỏ giọng: “Được rồi, đừng náo loạn nữa.”
Hai người chúng ta cùng dùng điểm tâm, nghe ngoài cửa truyền đến giọng của Chỉ Doanh quận chúa: “Sớm nghe nói Vân phu nhân vào cung, ta cũng vội vàng tới xem náo nhiệt.”
Ta cười mời nàng vào, nàng cũng không khách khí, ngồi cạnh ta dùng mấy miếng điểm tâm.
Vân Mi hỏi nàng: “Quận chúa vừa qua Bắc Uyển sao?”
“Hôm nay sư phó của Đế Cơ cáo bệnh ở nhà, Bách Hầu điện hạ qua Trữ Ngọc Cung dạy Đế Cơ, ta cũng vừa lúc rảnh rỗi.” Nàng lại đưa tay lấy một phần điểm tâm, “Điểm tâm trong cung nương nương có hương vị bánh quỳnh ở quê nhà ta, làm ta thèm chết.”
Ta khẽ cười: “Đúng là bánh quỳnh lần trước quận chúa đưa tới, ngự trù của Ngự Thiện Phòng học làm.”
Chỉ Doanh quận chúa giật mình, sau một lúc lâu lại cười nói: “Thì ra nương nương thích ăn, lần sau kêu vương huynh ta mang thêm một chút tới.”
Ta cười, lần sau, cũng không biết là khi nào. Đột nhiên nhớ đến Nguyên Thừa Hạo từng than đã lâu không gặp Nguyên Phi Cẩm, ngẫm lại, đúng là đã lâu. Hình ảnh hắn phạt gã chép kinh văn còn ở trước mắt, chỉ là người đã không còn ở kinh thành.
Chỉ Doanh quận chúa lại nói: “Vừa rồi lúc tới, ta có thuận đường qua Tuệ Như Cung xem tiểu hoàng tử.” Nàng nhìn ta, dường như sợ ta hiểu lầm, “Tuy ta không thích Hoàng Quý Phi, nhưng tiểu hoàng tử thật đáng yêu, rất giống Hoàng Thượng.”
Ta cười, đừng nói là nàng, ta thấy cũng thích.
Vân Mi thở dài: “Tiểu hoàng tử gặp nhiều tai nạn, hiện tại cuối cùng cũng bình an chào đời, khó trách Thái Hoàng Thái Hậu thương nó, còn tự mình ban tên.”
Chỉ Doanh quận chúa nói: “Hi vọng tiểu hoàng tử chào đời, ai đó có thể an phận một chút, cũng coi như tích đức cho hài tử.”
Quận chúa nghĩ sao nói vậy, cái gi cũng nói được.
Hôm nay, thời điểm các nàng xuất cung trời đã gần tối, ta vốn định đưa tiễn, Vân Mi lại sống chết không cho. Bất đắc dĩ, ta đành kêu A Man thay ta tiễn các nàng ra ngoài.
Bảo Hành Nhi thu dọn đồ Vân Mi đưa đến, Hành Nhi cười nói: “Vân phu nhân thật có lòng, những thứ này vốn nương nương không cần chuẩn bị, Nội Vụ Phủ tự có an bài.”
Ta chỉ cười, những thứ đó có thể so sánh với tấm lòng của Vân Mi sao?
Lúc A Man trở về, nói Bách Hầu Dục cũng theo các nàng xuất cung, bộ dáng y thoạt nhìn rất vui vẻ, ta nghe xong cũng cảm thấy cao hứng.
Hai ngày nay Nguyên Thừa Hạo không tới, cũng chưa từng qua Tuệ Như Cung thăm tiểu hoàng tử.
Nghe nói hắn luôn ở Ngự Thư Phòng, ngày nào cũng đến đêm khuya mới đi ngủ.
Ngày thứ ba, thời điểm qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, thấy sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu không tốt. Hậu cung không có chuyện lớn gì, như vậy, chỉ có thể là tiền triều xảy ra chuyện.
Lúc ra ngoài, A Man nhỏ giọng hỏi: “Nương nương muốn qua Càn Nguyên Cung sao?”
Thoáng chần chờ, ta cuối cùng vẫn lắc đầu, chuyện tiền triều, ta không nên quản, nếu Nguyên Thừa Hạo muốn nói thì sớm đã nói với ta.
Nhưng ta vẫn không khỏi căng thẳng, hiện giờ Dương tướng quân không ở trong kinh, ta cũng không biết chuyện lần này rốt cuộc khó giải quyết thế nào.
Trên đường về Hinh Hòa Cung, xa xa, trông thấy Chỉ Doanh quận chúa vội vã chạy đến. Ta kinh hãi, vội dừng bước, nàng cũng thấy ta, chạy tới, hai mắt hồng hồng như vừa khóc.
Ta vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ Doanh quận chúa nghẹn ngào: “Nương nương, Quỳnh Quận truyền đến tin tức, nói phụ vương ta bị ám sát!”
Ta chấn động, không khỏi nhớ lại sự khác thường của Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu gần đây, vội nói: “Vậy vương gia...” Cảnh Vương ở Quỳnh Quận bị ám sát, tin tức muốn truyền đến kinh thành cần có thời gian.
Nàng khóc lóc: “Mạng phụ vương ta đang ở sớm tối, vì trong cung có thái y tốt nhất, còn có nhân sâm ngàn năm có thể cứu phụ vương ta, nên vương huynh muốn hồi kinh. Nhưng... Nhưng Hoàng Thượng lại chậm chạp không chịu hạ chỉ.”
Nguyên Thừa Hạo không hạ chỉ, vì sợ phiên vương vào kinh sẽ xuất hiện ngã rẽ.
Giữ chặt Chỉ Doanh quận chúa, ta hỏi: “Quận chúa vào cung là để cầu xin Hoàng Thượng sao?” Nhìn bộ dáng nàng lúc này, chắc là vừa mới biết tin.
Nàng gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên, chỉ mong Hoàng Thượng sẽ đồng ý.”
“Quận chúa...” Kỳ thật ta không muốn nàng đi, nàng đi rồi, Nguyên Thừa Hạo sẽ khó xử, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra.
Nàng nhìn ta: “Ý nương nương ta hiểu, nhưng đó là phụ vương của ta, là người thân của ta, cho dù Hoàng Thượng nổi giận, chuyến này, ta cũng phải đi.” Dứt lời, nàng gạt tay ta ra.
Ta nhấp môi, cuối cùng vẫn không thể cản nàng lại.
“Nương nương...” A Man gọi.
Ta chấn động, lúc này mới hoàn hồn.
Thấp thỏm chờ ở Hinh Hòa Cung, đến giữa trưa, Thập Đắc công công trở về báo, nói là thấy Chỉ Doanh quận chúa từ Càn Nguyên Cung khóc lóc chạy ra. Gã đứng bên ngoài đợi hồi lâu, vẫn không thấy Nguyên Thừa Hạo từ bên trong ra ngoài.
Sau đó, Thái Hoàng Thái Hậu tới Càn Nguyên Cung.
Chạng vạng, Tô thái y tới bắt mạch cho ta.
Hắn vừa đặt tay lên mạch đập, liền nhíu mày hỏi: “Hôm nay tâm trạng nương nương không tốt sao?”
Ta hoàn hồn, hàm hồ thừa nhận.
“Thật kỳ lạ, nghe Khuynh Nhi nói, tâm tình Bách Hầu điện hạ hôm nay cũng không tốt. Đầu tiên là xuất cung, mặt không biểu cảm mà trở về, sau lại ra ngoài, thời điểm vi thần tới Hinh Hòa Cung vẫn chưa nghe tin ngài ấy trở về.”
Vậy sao? Bách Hầu Dục xuất cung? Vậy chắc chắn là vì Chỉ Doanh quận chúa.
Tô thái y rút ta, mới nói tiếp: “Nương nương phải duy trì tâm tình tốt, như vậy mới có lợi cho hài tử trong bụng.”
Ta gật đầu.
Hắn không đứng dậy rời đi, mà thấp giọng: “Nương nương, khoảng thời gian này không yên ổn, những chuyện đó không phải việc nương nương có thể quản. Vi thần nghĩ, nếu nương nương đã quản không được, chi bằng coi như không biết.”
Ta kinh hãi, chăm chú nhìn hắn: “Tô đại nhân biết chuyện gì sao?”
Hắn cười: “Vi thần chẳng qua là một thái y nhỏ bé, đương nhiên không biết gì cả. Chỉ là, không khí trong hoàng cung này, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều cảm nhận được. Khuynh Nhi cũng đặc biệt dặn dò, muốn vi thần chuyển lời với nương nương, phải bảo trọng.” Nói xong, hắn mới đứng dậy xin cáo lui.
Qua một lúc, A Man bưng thuốc an thai vào đút ta uống. Ta mờ mịt uống hết, không khỏi thở dài, có lẽ Tô thái y nói đúng, đã không quản được, ta cần gì phải tự tìm phiền não?
Ban đêm, ngủ trên giường, ta mơ hồ cảm nhận có người đẩy cửa vào. Sau đó, có cánh tay duỗi tới, ôm ta vào lòng.
Ta kinh hãi, theo bản năng đẩy hắn ra, nghe nam tử phía sau rên một tiếng, nghiêng đầu, không khỏi kinh ngạc: “Hoàng Thượng...”
Đêm khuya thế này, sao hắn lại đột nhiên chạy tới tẩm cung của ta?
Hắn giơ tay xoa ngực, lại dựa tới gần, nói nhỏ: “Trẫm đánh thức nàng rồi.”
“Đã trễ thế này, sao Hoàng Thượng còn tới?” Ta xoay người nhìn hắn, ngay cả y phục hắn cũng chưa cởi, cứ lên giường như vậy. Trên long bào vẫn còn hàn ý, đêm nay rõ ràng hắn chưa ngủ.
“Trẫm không ngủ được, nên mới tới đây.”
Rõ ràng đã rất mệt, nhưng lại nói không ngủ được. Ta biết, lòng hắn đang canh cánh chuyện của Cảnh Vương.
Ba ngày nhận được tin, ba ngày do dự, hắn trước sau vẫn không thể hạ quyết tâm.
Chuẩn, hay không chuẩn, với hắn mà nói, đều khó xử.
Chuẩn, hắn sợ Cảnh Vương có ý đồ khác. Không chuẩn, người hắn lo chỉ có thể là Nguyên Phi Cẩm. Nguyên Phi Cẩm sẽ nghĩ hắn thế nào, có lẽ, sẽ là hận.
Nắm tay hắn, ta mới phát hiện tay hắn rất lạnh, không chút ấm áp. Ta kinh hãi, theo bản năng đưa tay xoa ngực hắn, thấy hắn nhíu mày: “Trẫm không sao, chỉ là đứng bên ngoài hồi lâu, không biết có nên vào hay không. Sợ đánh thức nàng, nhưng không vào, trong lòng trẫm lại không thoải mái, cũng không còn nơi nào để đi.”
Không biết vì sao, thời điểm nghe hắn nói không còn nơi nào để đi, ta đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Duỗi tay ôm lấy cơ thể hắn, nghe hắn thì thầm: “Tin tức từ các đất phong truyền đến, nói thích khách hoành hành.”
Ta khiếp sợ.
Hôm nay gặp Chỉ Doanh quận chúa, ta cho rằng chỉ có Cảnh Vương bị ám sát, không ngờ, không chỉ có một người sao? Thích khách hoành hành, như vậy có nghĩa các vị vương gia đều gặp chuyện?
Ta giật mình mà nhìn hắn, sắc mặt hắn rất khó coi, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Một mình chịu đựng ba ngày, hắn cuối cùng cũng không nhịn được.
“Vũ Vương bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, nhóm vương gia hầu gia khác cũng không sao. Chỉ có Cảnh Vương, bị thương nặng, mệnh trong sớm tối.”
“Ban ngày thần thiếp vào cung có kể với thần thiếp, còn nói muốn đi tìm Hoàng Thượng.”
Hắn hừ một tiếng, qua một lát, mới nói: “Muội ấy muốn trẫm đồng ý yêu cầu của Phi Cẩm.”
“Nhưng Hoàng Thượng không đồng ý.” Nếu không, Chỉ Doanh quận chúa đã không khóc lóc chạy đi.
Hắn im lặng không nói tiếp, chỉ có ôm ta càng chặt.
Thật lâu sau, ta nghe hắn trầm giọng: “Bọn họ đều đang trách trẫm, nhưng trẫm, có suy nghĩ của mình.”
Hắn hoài nghi Cảnh Vương, ta biết.
Hơn ba năm trước, chuyện ở Du Châu, hắn cũng hoài nghi Cảnh Vương. Vì thế lần này hắn cần phải biết, nếu cũng do Cảnh Vương làm, vậy ông ta rốt cuộc muốn làm gì.
“Ba ngày đã qua, Hoàng Thượng định kéo dài thời gian sao?” Kéo dài tới khi Cảnh Vương chết?
Vòng tay hắn thoáng cứng đờ: “Trẫm chỉ là chưa nghĩ kỹ.”
“Quận chúa và tiểu vương gia... Sẽ không hiểu Hoàng Thượng.”
Chỉ cần Cảnh Vương xảy ra chuyện, mặc kệ Nguyên Thừa Hạo bận tâm điều gì, mặc kệ hắn có lý do gì, Chỉ Doanh quận chúa và Nguyên Phi Cẩm đều sẽ không tha thứ cho hắn. Như khi đó Tân Vương chết, mọi người đều nói Tân Vương là kẻ phản bội, nhưng trong lòng Nguyên Thừa Hạo lại không phải. Không có nguyên nhân gì, chỉ đơn giản vì hắn là con của ông ta.
Đạo lý này giống hệt tình cảnh giữa Nguyên Phi Cẩm và Cảnh Vương lúc này.
Hắn trầm mặc, điều ta có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng có thể.
Qua một lúc, hắn đột nhiên ngồi dậy. Ta cũng định ngồi dậy theo, lại bị hắn đè xuống, nghe hắn cười tự giễu: “Trẫm đúng là không nên thả Phi Cẩm rời kinh.”
Trong lòng ta đau xót: “Hoàng Thượng không phải cũng vì ngài ấy sao?” Cho đến hiện tại, hắn vẫn nghĩ cho Nguyên Phi Cẩm, nếu không, hắn đã không cần khó xử như thế, trực tiếp nói một câu không đồng ý là được.
“Trẫm, nếu như đồng ý...”
“Nhưng lúc này Dương tướng quân không ở trong kinh, Hoàng Thượng có thể dùng ai?” Một khi xảy ra chuyện, ai có thể để hắn tín nhiệm?
Hắn cúi đầu nhìn ta: “Thanh Tuyệt.”
Ta ngẩn ra, cười bản thân hồ đồ.
Thanh Tuyệt tuy là người của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng đối mặt là Cảnh Vương, chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu không đứng về phía Nguyên Thừa Hạo hay sao? Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, đạo lý đơn giản như vậy.
Ta nhìn hắn: “Thì ra trong lòng Hoàng Thượng đã có tính toán.” Hắn rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm.”
Lại nằm xuống, hắn mới nói: “Cảnh Vương xưa nay đa nghi, lần này bị trọng thương, trẫm mới nghi ngờ.”
“Nhưng bọn họ cũng nghi ngờ Hoàng Thượng, nghi ngờ Hoàng Thượng là chủ mưu phái thích khách đi.” Tất cả vương gia đều bị hành thích, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa chuyến đi săn mùa đông đó, Lăng Vương bị xử tử, Nguyên Thừa Hạo thu đất phong kia về không chút khách khí, sớm đã khiến các vị vương gia cảm thấy hắn muốn thu lại quyền lực.
“Bọn họ nghi ngờ trẫm, nhưng không có chứng cứ, bọn họ sẽ không dám làm bậy.”
Tuy nói là vậy, nhưng nếu lúc này Cảnh Vương vào kinh, nếu có bất trắc gì, hiềm nghi trên người hắn không phải càng lớn sao? Nhưng nếu hắn không đồng ý, không cứu Cảnh Vương, bản thân cũng không thể tẩy trừ hiềm nghi. Ta không thể không thừa nhận kẻ đứng sau kia thật lợi hại.
Hắn không nói chuyện nữa, ta gọi A Man vào hầu hạ hắn cởi y phục.
Đợi A Man ra ngoài, hắn mới nghiêng người chôn mặt vào cổ ta, thở dài: “Lòng trẫm đã bức bối ba ngày rồi.”
“Vậy hiện tại Hoàng Thượng thoải mái hơn chưa?”
“Ừ.” Hắn thấp giọng đáp.
Hít sâu một hơi, kỳ thật, ta cũng không thể giúp hắn điều gì. Đồng ý hay không, trong lòng hắn đã có chủ ý. Hắn chỉ cần nói ra, cần một người lắng nghe mà thôi.
“Vừa rồi đứng bên ngoài lạnh muốn chết.” Hắn bỗng nhiên nói.
Ta cười: “Vậy sao Hoàng Thượng còn không sớm vào đây?”
“Trẫm do dự mà.”
Do dự có vào hay không, do dự có nên đồng ý hay không, hắn vào, nghĩa là trong lòng đã có chủ ý.
Ta kéo tay hắn ôm vào lòng, hắn nhíu mày nói: “Hồ nháo gì đó!”
“Không phải Hoàng Thượng nói lạnh sao?”
Hắn làm như giận dữ: “Trẫm đường đường một đại nam nhân, còn cần nàng sưởi ấm cho sao? Nàng tự lo cho mình là được.” Dứt lời, hắn quay người đi.
Ta không giận, cúi người chồm qua, hôn lên cổ hắn, thân mình hắn rõ ràng run lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập, đột nhiên xoay người nhìn ta. Sau một lúc lâu, hắn kéo ta lại gần, môi mỏng phủ xuống.
Hắn cắn răng nói nhỏ: “Trẫm phát hiện nàng càng ngày càng chủ động, khiến trẫm hận không thể làm nàng ngay lúc này!”
Ta khẽ cười, biết hắn sẽ không làm vậy. Ta duỗi tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng hôn trả.
Trong tẩm cung chỉ còn tiếng hít thở của hai người, mãi đến khi cả hai chúng ta đều nóng lên, ta mới buông tay, dựa vào lồng ngực hắn thở phì phò.
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Sinh Nhi, nàng thật to gan! Câu dẫn trẫm... Trẫm...”
Ta không nhịn được mà cười: “Không phải Hoàng Thượng nói lạnh sao? Đây là cách sưởi ấm tốt nhất. Thần thiếp không những vô tội, còn có công lớn.”
Trừng mắt nhìn ta, hắn bị ta làm cho nghẹn họng không nói ra lời.
Ta cười xoay người đi, không nhìn hắn nữa.
Người phía sau an tĩnh một lúc, mới dựa lại gần, dùng sức ôm lấy ta, hung hăng cắn vào cổ ta một cái.
Ta muốn cử động, lại nghe hắn trầm giọng bảo: “Không được nhúc nhích, ngủ đi!”
A, dùng sức cắn như vậy, đau như thế, còn bảo ta không được động đậy?
Cắn răng, ta căm giận mà nghĩ, còn người phía sau thật sự đã im lặng.
Hôm sau, thời điểm hắn xuống giường ta cũng tỉnh. Ta chỉ nhìn theo Thường công công hầu hạ hắn, A Man đi vào, nghe hắn ra lệnh: “Trông chừng chủ tử các ngươi, bằng không, trẫm xử lý tất cả!”
“Vâng.” A Man đáp.
Ngày hôm nay, việc thỉnh an vô cớ được hủy bỏ, nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu qua Ngự Thư Phòng, khi đó Nguyên Thừa Hạo còn chưa hạ triều. Như vậy, chuyện Cảnh Vương vào kinh, Thái Hoàng Thái Hậu khẳng định không đồng ý.
Nhưng không đồng ý thì có thế nào, Nguyên Thừa Hạo đã tự mình chấp chính, nhiều lắm Thái Hoàng Thái Hậu chỉ có thể kiến nghị, không thể thay hắn đưa ra quyết định.
Gần tối, Chỉ Doanh quận chúa tiến cung, nàng tới cung của ta, vui vẻ báo: “Nương nương, Hoàng Thượng đồng ý cho phụ vương ta vào kinh rồi! Ta tới là để cảm tạ nương nương, cũng may có nương nương giúp phụ vương ta nói vài lời.”
Ta giật mình, vội lắc đầu: “Bổn cung không nói gì cả.”
Nàng kinh ngạc: “Nhưng rõ ràng hôm qua Hoàng Thượng ngủ lại Hinh Hòa Cung.”
Ta giải thích: “Hoàng Thượng đúng là có tới, nhưng bổn cung không nói gì cả. Quận chúa, Hoàng Thượng niệm tình thủ túc, tất cả là vì trong lòng không bỏ được ngươi và tiểu vương gia.”
Hốc mắt nàng nổi lên một tầng trong suốt: “Là ta trách lầm Hoàng Thượng, hôm qua còn nói những lời không nên nói. Thì ra trong lòng Hoàng Thượng sớm đã có tính toán.”
Nàng là người thẳng tính, hôm qua đến Càn Nguyên Cung nói gì, ta có thể đoán được.
“Hoàng Thượng sẽ không trách tội.” Nếu hắn để bụng, hôm qua đã không nói với ta những lời kia.
Chỉ Doanh quận chúa thoáng do dự, xấu hổ nói: “Vốn qua gặp nương nương xong, ta còn định qua Càn Nguyên Cung tạ ơn, hiện tại, bảo ta đi thế nào đây?”
Ta cười nói: “Sao lại không thể đi? Quận chúa cứ làm như không biết gì là được.”
Nàng giật mình, đành phải gật đầu, lại nói: “Sáng nay Hoàng Thượng dùng bồ câu đưa thư đưa tin, phụ vương ta sáng mai sẽ xuất phát. Phụ vương bị thương nặng, không thể nhanh chóng lên đường, hai ngày sau chắc sẽ tới.”
Nhìn ra được, nàng vô cùng chờ mong, dù sao, đó cũng là người thân của nàng.
Chỉ Doanh quận chúa tính thật chuẩn, hai ngày sau, Cảnh Vương và Nguyên Phi Cẩm quả thật đến kinh thành. Cảnh Vương phủ vốn đã lâu không có người ở, ngay cả Chỉ Doanh quận chúa cũng không ở đó, Nguyên Thừa Hạo hạ lệnh, bảo Thanh Tuyệt hộ tống họ đến dịch quán.
Tất cả mọi người đều hiểu, đó là giám thị.
Tùy thái y phụng mệnh xuất cung trị liệu cho Cảnh Vương trước.
Thời điểm Tùy thái y về, ta đang ở Càn Nguyên Cung chơi cờ với Nguyên Thừa Hạo. Tùy thái y đi lên, hành lễ, mới nói: “Hoàng Thượng, Cảnh Vương thật sự bị trọng thương, mạch tượng rất yếu. Đại phu trong vương phủ ở Quỳnh Quận chẩn bệnh không tệ, đúng là phải dùng đến nhân sâm ngàn năm trong cung làm thuốc dẫn mới có thể giữ mạng.”
Hắn đẩy quân “Xe” trong tay lên ba bước, lúc này mới ngước mắt nhìn Tùy thái y, khẽ cười: “Tùy Hoa Nguyên, ngươi có phải đã già cả mắt mờ rồi đúng không?”
Tùy thái y hoảng loạn quỳ xuống, cúi đầu: “Thần không dám, thần nhìn thấy rất rõ ràng.”
Ta cũng giật mình, Nguyên Thừa Hạo nghi ngờ Cảnh Vương tự biên tự diễn, nhưng hôm nay Tùy thái y lại nói Cảnh Vương thật sự bị thương, việc này... Phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ, việc này thật sự không liên quan đến Cảnh Vương sao?
Nguyên Thừa Hạo đứng dậy, nói: “Thường Cừ, nghe thấy không? Qua Úc Ninh Cung nói với Thái Hoàng Thái Hậu, bảo bà ấy nhường ra nhân sâm ngàn năm, phái người đưa đến dịch quán.”
Thường công công nhận lệnh lui xuống.
Tùy thái y lại nói: “Hoàng Thượng, hầu gia đang chờ ngoài điện.”
Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo thay đổi, ta cũng vội đứng lên.
“Cho đệ ấy vào.”
“Vâng.” Tùy thái y lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử đi vào, lập tức quỳ xuống: “Thần đệ tham kiến Hoàng Thượng, nương nương.”
Nguyên Thừa Hạo tiến lên đỡ gã đứng dậy: “Đi đường lâu như vậy, sao không ở dịch quán nghỉ ngơi? Đồ, trẫm sẽ phái người trực tiếp đưa qua.”
Sắc mặt gã tái nhợt, ánh mắt đã không còn sự non nớt của khi xưa. Thêm một tuổi, nhưng lại thành thục quá nhiều. Nguyên Phi Cẩm như vậy khiến ta cảm thấy có chút xa lạ.
Gã chỉ nói: “Thần đệ vào cung để tạ ơn. Việc này, là thần đệ khiến Hoàng Thượng khó xử. Phiên vương dù sao cũng không thể vào kinh, cho dù là chết.”
Nguyên Thừa Hạo ngẩn ra, ngay sau đó liền nói: “Nói gì thế, trẫm không so đo việc này.” Dừng lại, hắn mới hỏi, “Chuyện thích khách, đã điều tra đến đâu rồi?”
Nguyên Phi Cẩm nghe vậy, mới đáp: “Thật ra là một hồi chê cười!” Gã quay đầu phân phó một tiếng, liền có một thái giám cầm khay tiến vào, trên khay kia, rõ ràng đặt mấy mũi huyền thiết.
Thái giám tiến lên, cung kính quỳ xuống, đưa khay lên đỉnh đầu.
Nguyên Phi Cẩm duỗi tay cầm một mũi tên, đưa cho Nguyên Thừa Hạo. Ta thấy sắc mặt hắn thay đổi, đột nhiên tránh đi. Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, ta theo bản năng đi lên trước mấy bước, ánh mắt dừng trên cái khay trong tay thái giám.
Quả nhiên giống hệt mũi tên phát hiện ở An phủ khi đó.
Bên trên, chữ “Tân” kia giờ phút này có vẻ càng rõ ràng.
Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo xanh mét, hắn hất mũi tên xuống đất, trầm giọng: “Truyền Thanh Tuyệt!”
Thanh Tuyệt nhanh chóng tới, hắn phất ống tay áo, chỉ vào mũi tên dưới đất, nói: “Đem đến Tông Chính Viện, những mũi tên khi An phủ xảy ra chuyện còn ở đó.” Hiện tại nhìn qua, hai mũi tên trông có vẻ giống nhau như đúng, nhưng chỉ có đối chiếu mới có thể xác định rốt cuộc có cùng một đám người hay không.
Thanh đại nhân thu hồi tất cả huyền thiết.
“Hoàng Thượng, việc này vô cùng kỳ lạ.” Nguyên Phi Cẩm lên tiếng.
Nguyên Thừa Hạo lạnh giọng: “Đệ đang nghi ngờ trẫm?”
Ta chấn động, thấy Nguyên Phi Cẩm vội vàng quỳ xuống, cúi đầu: “Thần đệ không dám.”
Nguyên Thừa Hạo bước lên trước một bước: “Đứng lên đi, trẫm đã sai người đưa nhân sâm ngàn năm qua dịch quán, phụ vương của đệ sẽ khỏe lại. Không còn việc gì nữa thì về đi.”
“Tạ Hoàng Thượng, vậy, thần đệ cáo lui trước.” Nguyên Phi Cẩm lui ra ngoài.
Thấy sắc mặt Nguyên Thừa Hạo không tốt, ta định an ủi, lại nghe hắn nói: “Nàng cũng về cung trước đi.”
Ngậm miệng, ta biết lúc này vẫn là đừng nói gì. Rời khỏi Càn Nguyên Cung, thấy Nguyên Phi Cẩm còn chưa đi xa, ta bất giác gọi: “Tiểu vương gia.”
Gã dừng bước, quay đầu, cười nói: “Còn chưa kịp chúc mừng nương nương.”
Ta xấu hổ mà cười: “Đây cũng không tính là chuyện vui gì, tiểu vương gia hồi kinh mới là chuyện mừng.” Vừa nói ra mới phát hiện có chỗ không ổn, ta vội nói, “Tiểu vương gia đừng hiểu lầm, ý của bổn cung là đã lâu tiểu vương gia và Hoàng Thượng mới có thể gặp lại. Hoàng Thượng cứ nhắc tới ngài mãi, nói đã lâu không gặp ngài, cũng không biết khi nào mới có thể gặp nhau.” Ai ngờ bọn họ lại gặp nhau nhanh như vậy, nhưng không phải thời điểm tốt nhất.
“Hoàng Thượng, ngài ấy... Ổn chứ?” Thật lâu sau, gã mới hỏi một câu như vậy.
Thầm thở phào nhẹ nhõm, ta cười hỏi lại: “Vì sao khi nãy tiểu vương gia không giáp mặt hỏi Hoàng Thượng câu này?”
Gã tỏ vẻ xấu hổ: “Ta...”
“Hoàng Thượng luôn coi ngài là huynh đệ.”
Gã hít sâu một hơi: “Ta cũng kính ngài ấy như huynh trưởng.”
“Vậy xin tiểu vương gia luôn như thế, Hoàng Thượng... Trong lòng ngài ấy có ngài, cũng có quận chúa.”
Hắn đột nhiên ngước mắt nhìn ra phía sau ta, cười khẽ: “Thật giống, khi đó ta khuyên ngươi phải đối tốt với Hoàng Thượng, không phải sao, A Tụ?”
Ta ngẩn ra, bản thân chưa từng chú ý đến điểm này. Nhưng, gã đột nhiên gọi ta là “A Tụ”, lòng ta vô cùng cao hứng. Nguyên Phi Cẩm, gã chưa từng thay đổi, đúng không?