“Ngài ấy nói gì với Hoàng Thượng?” Ta vội hỏi.
Thập Đắc công công giật mình, lắc đầu: “Nương nương, nô tài không biết.” Gã cúi đầu đáp.
Đúng vậy, loại chuyện này gã sao có thể biết?
Nhớ đến Chỉ Doanh quận chúa vì An Kỳ Dương mà làm nhiều việc như vậy, nàng còn cầu xin ta đừng kể chuyện của tỷ tỷ cho hắn biết. Nếu như, hắn vào cung, thật sự vì Cung Khuynh Nguyệt, vậy... Vậy Chỉ Doanh quận chúa sao có thể chịu nổi?
Huống hồ, Nguyên Thừa Hạo còn nói ba năm trước Thừa Tướng ám sát hắn. Bây giờ nếu An Kỳ Dương tiến cung vì cầu tình cho Cung Khuynh Nguyệt, Nguyên Thừa Hạo có tức giận đến giết hắn luôn không?
Nghĩ như vậy, tim càng đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Thấy ta đột nhiên xoay người, Thập Đắc công công hoảng sợ, vội nói: “Nương nương, Đinh Vũ cô nương đang pha trà...”
Ta nào còn thời gian chờ Đinh Vũ tới? Bước chân bên dưới ngày càng nhanh.
Bên ngoài Ngự Thư Phòng, các cung nhân đều an tĩnh đứng chờ, từ xa, trông thấy Thường công công cũng đứng bên ngoài. Ta chạy nhanh hơn, lại thấy cửa Ngự Thư Phòng mở ra, Thường công công đi tới hành lễ, mà nam tử đã bước ra khỏi ngạch cửa.
Ta không khỏi căng thẳng, đợi nhìn rõ, thật là An Kỳ Dương!
Không nghe được hắn và Thường công công nói gì, ta chỉ thấy một mình hắn thẳng eo đi xuống bậc thang.
Hắn có tâm sự, ánh mắt luôn nhìn mặt đất. Ta đi qua, hắn hoàn toàn không phát hiện.
“Biểu thiếu gia.” Lo lắng gọi một tiếng.
Hắn như giật mình, ngẩng đầu nhìn ta, sửng sốt, lập tức hành lễ: “Thỉnh an Chiêu Nghi nương nương.” Sắc mặt hắn tái nhợt, cung mày còn nhíu chặt.
Trái tim thắt lại, ta không biết rốt cuộc Nguyên Thừa Hạo đã nói với hắn những gì. Suy nghĩ, ta không biết có nên hỏi hắn hay không. Lỡ như, hắn tới, không phải vì chuyện của tỷ tỷ, ta vừa hỏi, sự việc liền bị chọc thủng.
Đang nghĩ ngợi miên man, hắn đã đến gần, miễn cưỡng cười nói: “Nương nương tới tìm Hoàng Thượng sao? Như vậy không tốt lắm, Ngự Thư Phòng, không phải nơi người nên tới.” Ban ngày, hắn lại bắt đầu gọi ta là “nương nương”, lại bắt đầu dùng kính ngữ với ta.
Mà ta nào phải tới tìm Nguyên Thừa Hạo? Ta là tới tìm hắn.
Giờ phút này nghe hắn nói như thế, ta không khỏi cảm thấy khó xử. Chỉ cười theo, ta nói nhỏ: “Ngày mai ngài và quận chúa thành thân, chúc phúc cho các ngươi.”
Hắn dường như rất vui: “Thần thay Doanh Nhi đa tạ nương nương, chỉ là nương nương không cần gấp như vậy, Hoàng Thượng đã nói, có thể để nương nương tới An phủ.”
An Kỳ Dương không nhắc, ta đúng là đã quên chuyện này Đinh Vũ từng nói. Nghe không chỉ một lần, nhưng Nguyên Thừa Hạo chưa từng nói với ta. Nếu hắn thật sự khai ân để ta đến An phủ chúc phúc bọn họ, ta đương nhiên cao hứng.
“Hôm nay sao ngài lại vào cung?” Do dự đến giờ, ta cuối cùng vẫn hỏi.
An Kỳ Dương cười trả lời: “Hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều cho ta và quận chúa, ta cố ý vào cung để tạ ơn.”
Ta ngẩn ra. Tạ ơn?
Chỉ đơn giản như vậy sao? Vậy sao hắn lại ở Ngự Thư Phòng lâu như vậy?
Ta không nói lời nào, nghe hắn tiếp tục: “Chuyện của biểu muội... Chuyện của biểu muội ta đã nghe Doanh Nhi nói, Hoàng Thượng không sắc phong muội ấy mà điều muội ấy qua chỗ Thái Hoàng Thái Hậu làm cung nữ. Chuyện này, người đừng quá lo lắng, có lẽ đối với biểu muội mà nói, không làm phi tử của Hoàng Thượng cũng là chuyện tốt.” Tuy hắn nói thế, nhưng ta có thể nghe ra hắn cũng lo lắng.
An Kỳ Dương đột nhiên lui mấy bước, đỡ cây cột phía sau. Ta nhớ đến Chỉ Doanh quận chúa từng nói sau khi trở về hắn liền bị bệnh, thì ra sức khỏe vẫn chưa tốt lên, vội tới gần đỡ hắn: “Nhiễm phong hàn còn chưa khỏi, ngài ra ngoài, quận chúa sẽ lo lắng.”
Hắn lắc đầu: “Thị phi tới, không thể cản.” Hắn lại quay mắt ho một hồi.
“Có dẫn theo ai không?” Hắn cứ như vậy mà trở về, ta thật không yên tâm.
Ổn định lại, hắn cười nói: “A Man ở ngoài cung, ta không sao.” Nói rồi, hắn gạt tay ta ra, bỗng nhiên thở dài, “Nhớ lại ngày tháng còn ở Du Châu, cảm giác đây không giống sự thật.”
Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hiện tại không giống sự thật.
“Biểu thiếu gia...”
Hắn cắt ngang lời ta: “Đừng một tiếng là gọi biểu thiếu gia hay quận mã gì đó, ta nghe xong trong lòng rất không thoải mái. A Tụ, nếu có thể, ta thật sự muốn nghe ngươi gọi tên ta một lần.” Hắn cuối cùng đã không còn câu nệ, lại muốn ta gọi tên hắn.
Động môi, ánh mắt lướt qua bả vai hắn, nhìn thấy thân ảnh minh hoàng ở nơi xa kia.
Kinh ngạc ngước mắt, Nguyên Thừa Hạo quả nhiên thấy ta và An Kỳ Dương đứng nói chuyện. An Kỳ Dương cũng phát hiện, quay đầu nhìn, sau hồi lâu, mới nói: “Xem ra ta phải đi rồi.” Hắn tiếc nuối cười cười với ta, lại hành lễ, rời đi.
Ta lo lắng nhìn theo hắn, hắn nói hắn tới tạ ơn, bị bệnh, cũng muốn tới. Đột nhiên quay đầu, thấy Nguyên Thừa Hạo vẫn còn đứng trước cửa Ngự Thư Phòng, khoảng cách khá xa, ta không biết hiện tại điều khiến hắn chuyên chú, rốt cuộc là ta, hay An Kỳ Dương đã rời đi.
Ta không đi, cứ đứng như vậy.
Qua một lát, mới thấy hắn và Thường công công xuống bậc thang.
Ta cúi đầu, bước chân của Nguyên Thừa Hạo chưa từng dừng lại, mãi đến khi đứng bên cạnh ta, mới lên tiếng: “Nghe nói hắn vào cung gặp trẫm, nàng đã gấp như vậy?”
Biết hắn đang ám chỉ một mình ta tới, ngay cả cung nữ cũng không kịp dẫn theo.
Thoáng chần chờ, ta chỉ đành theo sau. Hắn không lên ngự giá, cứ thế mà đi về phía trước.
“Quận mã thật sự tới tạ ơn sao?” Nhịn không được mà hỏi.
Ta đương nhiên nghĩ vì chuyện của Cung Khuynh Nguyệt, nhưng vừa rồi nhìn sắc mặt An Kỳ Dương, ta không dám xác định.
Hắn lại nói: “Trẫm coi Doanh Nhi như muội muội ruột, đại hôn của muội ấy, trẫm đương nhiên không thể bạc đãi.”
Người trước mặt đột nhiên dừng bước, quay đầu tức giận nhìn ta, nhưng vẫn cười hỏi: “Nàng là đang nhắc nhở trẫm chớ quên cừu hận với An phủ sao?”
Cắn răng, ta nào có ý này? Rõ ràng là hắn cố ý xuyên tạc!
“Hoàng Thượng quên được sao?”
Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng: “Không quên được, từng chuyện trẫm đều nhớ kỹ.”
Không biết vì sao, lời hắn nói khiến ta không tự chủ mà hoảng sợ. Hắn đã xoay người đi về phía trước, ta vội đuổi theo, bật thốt lên: “Quận chúa nói, sau khi thành thân, nàng và quận mã sẽ dọn đến An phủ cũ ở Giang Nam.” Chỉ Doanh quận chúa đã rất rõ ràng, bọn họ không muốn bị cuốn vào trận chiến này.
Hắn nhíu mày, nghiền ngẫm mà cười: “Vậy sao? Nàng tin?”
Trong lòng căng thẳng, ta tin hay không không quan trọng, quan trọng là, Nguyên Thừa Hạo hắn tin hay không.
Bước chân của hắn chậm rãi lại: “Ngày mai trẫm sẽ tự mình tới An phủ. Trẫm thấy tinh thần nàng không tồi, hẳn việc rơi xuống nước với nàng ảnh hưởng cũng không lớn.”
Hắn rốt cuộc cũng chính miệng nói với ta.
Chờ hắn nói sẽ dẫn ta cùng xuất cung, hắn lại không nói, chỉ bảo: “Thường Cừ, trẫm đói bụng.”
Thường công công phía sau vội đáp: “Vâng, nô tài lập tức sai người chuẩn bị chút điểm tâm cho Hoàng Thượng.”
“Trẫm muốn ăn cơm bát bảo linh lung của Vương Giản làm.”
Thường công công gật đầu: “Nô tài phân phó Vương ngự trù làm ngay.” Dứt lời, gã liền xoay người rời đi.
Ta đi bên cạnh hắn, kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói, giờ phút này lại thật kỳ lạ, một câu cũng nói không ra.
Lại đi thêm một đoạn, không biết khi nào, hắn đã dừng lại. Nhìn theo ánh mắt của hắn, trước mắt đã là Thừa Càn Cung. Nghe nói, đây là tẩm cung của tiên đế, vì một mồi lửa lớn mà sửa chữa một lần.
Nghiêng mặt nhìn hắn, nam tử thoáng nhíu mày, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên cười nói: “Nàng không nhìn thấy một mồi lửa kia, ánh lửa rực trời, dường như chiếu sáng cả nửa hoàng cung. Đêm hôm đó, lòng người vô cùng hoảng sợ.”
Không khỏi nhớ tới Tân Vương phủ ở Du Châu mười sáu năm trước, nó cũng bị thiêu hủy bởi một ngọn lửa. Có chút kinh ngạc, một khắc đó, cũng không biết tại sao ta lại có cảm giác như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng: “Ngài phóng hỏa.”
Ta nên biết rõ, khi đó, hắn mới bao nhiêu tuổi.
Phóng hỏa, sao ta có thể hỏi ra được? Nhưng, đó là một loại cảm giác, cảm giác rất mãnh liệt.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Nói năng ngông cuồng, trẫm sẽ cho người vả miệng nàng.” Lời tuy nói thế, nhưng lại không hề tức giận. Ta biết hắn chỉ muốn dọa ta sợ, nhưng ta lại không, ngược lại càng khiến ta tin vào suy đoán của mình.
Hắn không nói nữa, đứng thật lâu sau, mới về Càn Nguyên Cung.
Không cho cung nữ theo vào, tự hắn duỗi tay cởi áo choàng, ta đi tới giúp hắn nhận lấy, ôm vào người, mới thầm kinh hãi. Áo lông này thật nặng, nặng đến ta dường như không thể ôm được.
Không biết cố tình hay vô ý, ta thế mà lén lút chạm vào mu bàn tay của hắn. Không lạnh như tối hôm đó, ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Cố hết sức treo áo choàng lên giá, thật nặng, ta không thể nâng lên được.
Phía sau, nghe tiếng bước chân truyền tới, tiếp đến, cánh tay hắn duỗi tay, nắm lấy áo lông treo lên, mắng: “Vô dụng!”
A, nặng như vậy, thậm chí áo lông này còn cao hơn ta, kêu ta ôm thế nào? Ta thật kinh ngạc, mặc như thế hắn không bị đè chết à?
Nghĩ như vậy, thế mà trộm cười rộ lên.
Trong tẩm cung của hắn trước sau đều rất ấm. Ta ra ngoài không kịp mặc áo choàng, lại đi dạo một hồi, giờ phút này ở đây, đột nhiên cảm thấy nóng.
“Nóng thì cởi ra.” Hắn liếc nhìn ta, nói.
Mặt đỏ lên, ta không thèm.
Hắn cũng mặc kệ ta, cứ thế mà lên giường nằm xuống, lại nói: “Vì An Kỳ Dương mà đặc biệt ra ngoài, bây giờ người cũng đi rồi, nàng theo trẫm làm gì?” Thời điểm nói chuyện, hắn đã nhắm hai mắt.
Kỳ thật ta cũng không biết vì sao lại ma xui quỷ khiến mà theo hắn tới Càn Nguyên Cung.
Ta trầm mặc, hắn cũng không nói lời nào, cứ thế mà nằm trên giường, ta dường như đã muốn cho rằng hắn ngủ rồi.
Ngơ ngẩn nhìn hắn, giờ phút này, đối với hắn, ta không biết rốt ruộc là hận nhiều, hay đồng tình nhiều hơn.
Mười sáu năm, hắn chỉ có một mình.
Thái Hoàng Thái Hậu thương hắn, là muốn hắn giúp đỡ củng cố thế lực của Diệp gia. Phi tần các cung lấy lòng hắn, ai cũng có mục đích riêng của mình. Ngoại thần có quyền lực, hắn không dám dùng ai. Tử tôn Nguyên thị cũng đều là một đám như hổ rình mồi mà nhìn ngôi vị hoàng đế.
Tỷ tỷ hồ đồ giúp đỡ Thừa Tướng làm hắn bị thương, nhưng đó không phải lỗi của tỷ tỷ.
Cắn môi, là Nguyên Thừa Hạo sai sao?
Không, không phải.
“Khụ khụ...” Hắn đột nhiên ho khan vài tiếng.
Ta kinh hãi, vội đi tới hỏi hắn: “Hoàng Thượng bị bệnh sao?”
Hắn mở mắt, lắc đầu: “Yết hầu không thoải mái.”
Xoay người rót trà cho hắn, hắn ngồi dậy uống, cứ nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn đến co rụt người lại, quay đầu, hắn đã duỗi tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của ta.
“Trẫm cho rằng nàng sẽ hận trẫm.” Hắn nhàn nhạt nói.
Vì chuyện của tỷ tỷ, ta đương nhiên hận hắn.
“Tại sao Hoàng Thượng lại nhảy xuống nước cứu thần thiếp?” Lời này, là ta vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không dám. Hiện tại chỉ có hai người, ta dường như cái gì cũng không sợ, bật thốt lên, cứ thế mà hỏi ra.
Hắn không ngờ ta sẽ hỏi thế, giật mình, nắm tay ta chưa từng thả lỏng. Sau hồi lâu, hắn cười nói: “Trẫm nên đá nàng mấy cái rồi mới nhảy xuống, để nàng trực tiếp rơi xuống đáy hồ là được.”
Nhưng, hắn rốt cuộc vẫn không đá ta.
Không biết vì sao, đột nhiên căng thẳng, lời hắn nói, khiến ta bối rối.
Cúi đầu, ta cắn môi: “Hoàng Thượng không nên đưa áo choàng Hiền Phi nương nương cho ngài cho thần thiếp, ngài đẩy tỷ tỷ thần thiếp cho Hoàng Hậu nương nương không đủ, còn muốn kéo thần thiếp vào luôn sao?” Có lẽ, hắn đưa áo lông cho ta vốn không phải vì nguyên nhân này. Nhưng không biết vì sao, ta phải hỏi thẳng như vậy mới an tâm.
Hắn trầm giọng: “Theo trẫm thấy tỷ muội các nàng đều không phải đèn cạn dầu.”
Hắn có lẽ nhớ đến tỷ tỷ quá kiên trì khi đó, đúng thế, ngay cả ta cũng kinh ngạc, tỷ tỷ bình thường nhu nhược lại tình nguyện nhận phạt, cũng không nói ra tình hình thực tế. Mà trong mắt của hắn, tỷ tỷ là đang ngỗ nghịch với hắn, tình nguyện bị phạt, cũng không muốn khiêu vũ cho hắn xem.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Thường công công, gã dẫn cung nữ vào.
Thơm quá, ta lúc này mới nhớ chuyện hắn nói muốn ăn cơm bát bảo linh lung.
“Hoàng Thượng, có cần nô tài mang vào trong cho ngài không?” Thường công công hỏi.
Hắn quăng một câu “Không cần” rồi đứng dậy đi qua, ngồi cạnh bàn. Thường công công đã đẩy chén đến trước mặt hắn, sau đó đứng bên cạnh hầu hạ. Hắn cúi đầu ăn, bỗng nhiên lại nói: “Lấy thêm cho chủ tử của ngươi một chén.”
Thường công công nhận lệnh, dâng một chén lên: “Nương nương mời dùng.”
Ta giật mình, ta không hề nói muốn ăn.
“Trù nghệ của Vương Giản lại tiến bộ rồi, truyền khẩu dụ của trẫm, thưởng.” Hắn nói.
Thường công công gật đầu lui xuống.
Ta vẫn đứng phía sau hắn, hắn thật ra cũng không gọi ta tới ăn.
“Trẫm không giết tỷ tỷ nàng, nhưng sẽ không dễ dàng tha cho nàng ấy.” Không lý do, hắn bỗng dưng nói một câu như thế.
Trái tim run rẩy, ta hít sâu một hơi, tới gần: “Thần thiếp sẽ tự nghĩ cách bảo vệ tỷ ấy.” Nguyên Thừa Hạo không phải kẻ hồ đồ, hắn có lẽ đoán được cho dù giúp đỡ Thừa Tướng làm hại hắn, đó cũng không phải ý của bản thân tỷ tỷ.
Nhưng, tỷ tỷ có phần là sự thật, mặc kệ thế nào, tỷ ấy cũng không thoát được liên quan. Cho nên, hắn mới giao tỷ ấy cho Hoàng Hậu, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Cung Khuynh Nguyệt. Nhưng không sao, ta sẽ cố hết sức bảo vệ tỷ ấy.
Hắn dường như kinh ngạc vì ta không tiếp tục cầu xin: “Vậy phải xem nàng có bản lĩnh này không.”
Hắn là đang cảnh cáo ta, đối phương là Hoàng Hậu, nữ nhân thống lĩnh lục cung, mà ta, chẳng qua chỉ là Chiêu Nghi nho nhỏ.
Khóe miệng cong lên, năm tháng trước, ta chỉ là một tiểu vũ cơ ở Cung phủ, ai có thể ngờ hiện tại ta đã trở thành Chiêu Nghi nương nương của Tây Chu? Vậy mới nói, chuyện thành do người!
Ăn xong đồ trong chén, không ngờ hắn lại kéo chén của ta qua. Ta không biết có phải hắn thật sự đói hay không, vội đi tới kéo tay hắn lại, thấp giọng: “Mấy thứ này, Hoàng Thượng nên ăn ít thôi.” Nhớ rõ khi đó ở Cung phủ, có một năm ăn Tết, bên trên ban thưởng cho hạ nhân rất nhiều, trong đó có một gia đinh vì ăn quá nhiều gạo nếp mà hai ngày không xuống giường.
Hắn nhìn ta, đột nhiên cười: “Học được lòng tốt của trẫm?”
Hắn dùng từ “Học”, ta bỗng nhiên cảm thấy chua sót. Có lẽ, ta nên học từ sớm.
Hắn buông tay, đứng lên, nghe cung nữ bên ngoài bẩm báo: “Hoàng Thượng, quận chúa tới, nói là muốn gặp ngài.”
Hắn “Ừ” một tiếng: “Cho vào đi.”
Chỉ Doanh quận chúa đi rất gấp, vào thấy ta cũng ở đây, nàng đương nhiên kinh hãi. Xem ra vì An Kỳ Dương vào cung, nàng mới vội vàng đến.
Nguyên Thừa Hạo lên tiếng: “Ngày mai phải thành thân rồi, còn không ở nhà chuẩn bị, chạy tới tìm trẫm làm gì?”
Nàng lúc này mới hoàn hồn, cười nói: “Doanh Nhi tới để cảm tạ Hoàng Thượng.” Thời điểm nói, ánh mắt nàng hướng về phía ta. Ta càng khẳng định nguyên nhân trước đó nàng tới, chỉ là thấy ta cũng ở đây, nàng liền biết đã không có xảy ra chuyện gì.
Hắn cũng cười: “Muội và An Kỳ Dương thật kỳ lạ, cùng tới thì thôi đi, thế mà lại trước sau tới tạ ơn.”
Chỉ Doanh quận chúa đỏ mặt, cúi đầu: “Hoàng Thượng không phải không biết, ngày mai thành thân, hôm nay không thể gặp mặt.” Nhắc đến thành thân, hai lúm đồng tiền càng đậm, nhìn ra được, nàng thật sự rất chờ mong.
Nguyên Thừa Hạo ra hiệu ý bảo nàng lại gần, gỡ ngọc bội trên eo xuống, nói: “Ngọc bội này trẫm mang trên người nhiều năm, nay tặng muội.”
“Đồ Hoàng Thượng ban thưởng đã đủ nhiều rồi.”
“Những thứ đó không tính.” Ban thưởng trước kia đều do Nội Vụ Phủ chuẩn bị, so với ngọc bội trên người hắn, đương nhiên không tính là gì.
Chỉ Doanh quận chúa vẫn khó xử, qua hồi lâu, mới nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, tua rua này là Hoàng Hậu nương nương tặng cho ngài, hiện tại ngài tặng nó cùng ngọc bội cho muội... Để Hoàng Hậu biết được, hình như không tốt lắm.”
Ta lúc này mới chú đến tua rua trên ngọc bội của hắn, nhìn, đúng là rất quen mắt. Nhớ lại hôm qua Hoàng Hậu vui vẻ hỏi Thiển Ca có thấy rõ hay không, Thiển Ca nói hắn đã mang, thì ra, là chỉ cái này.
Cũng đúng, nếu Hoàng Hậu biết, không chừng sẽ nổi giận lôi đình.
Hai mắt hắn sáng lên, hỏi: “Sao muội biết là Hoàng Hậu tặng trẫm?”
Chỉ Doanh quận chúa “Xì” cười ra tiếng: “Sao muội lại không biết? Tua rua này là muội dạy nương nương làm. Nương nương tự tay làm cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phải biết thương tiếc.”
Nhìn, hắn không giống như không vui, chỉ cao giọng: “Người đâu, đổi tua rua trên ngọc bội này.”
Cung nữ cẩn thận nhận ngọc bội trong tay hắn rồi mang xuống. Hắn nói muốn tặng Chỉ Doanh quận chúa, vậy nhất định sẽ tặng, hắn đã mở kim khẩu, nếu không tặng đi, sẽ cảm thấy mất mặt.
Cung nữ mang ngọc bội trở về, lại gác tua rua lên bàn, lúc này mới lui xuống.
Chỉ Doanh quận chúa tạ ơn nhận lấy.
Nguyên Thừa Hạo đột nhiên hỏi: “Gần đây vương huynh muội làm gì?”
Nàng cười: “Cả ngày nhốt trong phòng chép kinh văn, Doanh Nhi xém chút quên hỏi Hoàng Thượng, lần này phạt huynh ấy chép bao nhiêu lần vậy?”
Ta ngẩn ra, đương nhiên Nguyên Thừa Hạo cũng kinh ngạc, Theo ta được biết, hắn căn bản không hề phạt gã. Từ lần đó, sau một trận với hắn ở Ngự Hoa Viên, Nguyên Phi Cẩm chưa từng tiến cung. Gã thật kỳ lạ, thế mà tự động chép kinh văn.
Nguyên Thừa Hạo không nhiều lời, chỉ nói: “Chờ đệ ấy suy nghĩ cẩn thận thì sẽ ra ngoài thôi.”
Chỉ Doanh quận chúa cười hỏi: “Vậy hôn lễ của Doanh Nhi Hoàng Thượng có thể khai ân thả huynh ấy ra không?”
Hắn cười không nói. Vốn không hề phạt, hôn lễ của muội muội mình, Nguyên Phi Cẩm tất nhiên sẽ tham dự. Thời điểm rời đi, Chỉ Doanh quận chúa rất vui vẻ, Nguyên Thừa Hạo lại đột nhiên nói: “Trẫm có lòng tốt với An Kỳ Dương như vậy, nhưng xem ra hắn đúng là chết cũng không tiếc.”
Ta hoảng sợ, run rẩy hỏi: “Hoàng Thượng có ý gì?”
“Không có gì.” Hắn xoay người vào trong.
Nhìn tua rua còn để trên bàn, ta không khỏi hỏi: “Hoàng Thượng không định dùng tua rua này sao?” Chờ đến ngày mai Hoàng Hậu thấy tua rua đeo trên eo hắn đã thay đổi, không biết sẽ thương tâm thế nào.
Hắn vậy mà nói: “Nàng nói xem trẫm có nên thưởng cho Cung Khuynh Nguyệt không?”
Trừng mắt nhìn hắn, hắn đối với tỷ tỷ của ta đúng là không tệ, mỗi thời một khắc đều nhớ tới tỷ ấy.
Duỗi tay nắm chặt nó, ta phẫn hận nói: “Tỷ ấy chỉ là một cung nữ, sao nhận nổi đồ Hoàng Thượng ban tặng? Ngài muốn thưởng, không bằng thưởng cho thần thiếp đi.”
Hắn cười hỏi: “Nàng thật sự dám nhận?”
Sao lại không dám? Ta nhận, vẫn tốt hơn tỷ tỷ.
Tốt xấu gì ta cũng là Chiêu Nghi, Hoàng Hậu có hận, cũng không dám tùy tiện trách phạt ta, thậm chí, nàng còn không dám nói với bên ngoài vì tua rua nàng tặng Hoàng Thượng đã tới chỗ ta, nếu không, thể diện của nàng phải gác chỗ nào?
Hắn khẽ cười: “Đến lúc đó đừng khóc lóc tới cầu xin trẫm.”
Hắn quá coi thường ta rồi, ta đương nhiên sẽ không như vậy!
Cất tua rua lại, ta hành lễ với hắn: “Thần thiếp quấy rầy Hoàng Thượng đã lâu, xin về trước.”
Vừa xoay người, lại nghe hắn nói: “Tới chỗ này muốn trẫm ban thưởng, được rồi nàng lại cứ thế mà đi?”
Trong lòng chấn động, làm như đồ hắn ban thưởng tốt lắm vậy, nếu không phải hắn nói muốn thưởng cho tỷ tỷ, ta mới không cần.
Lúc này, trùng hợp Thường công công trở về, hắn liền nói: “Cho người mang nước ấm vào, trẫm muốn tắm.”
Ta không khỏi kinh ngạc, hắn không phải là muốn...
Quả nhiên, hắn gọi: “Sinh Nhi, hầu hạ trẫm tắm, chuyện trẫm ban thưởng tua rua, nàng không cần tạ ơn.”
Nguyên Thừa Hạo, hắn đúng là quá đáng!
Nước ấm rất nhanh được mang vào, hắn thế mà cho mọi người lui xuống, chỉ giữ mình ta ở lại tẩm cung. Hắn đứng lên, mở rộng hai tay chờ ta tới giúp hắn cởi áo.
Đến trước mặt hắn, giúp hắn cởi long bào, trung y cũng cởi, tháo ngự ủng ra, chỉ còn lại áo lót và quần lót. Ta lúc này mới cảm thấy quẫn bách, lần trước giúp hắn thay y phục, áo lót và quần lót vẫn giữ lại.
Không biết có phải tẩm cung quá ấm hay không, cả người ta bắt đầu nóng lên. Nhớ tới lần trước hắn nói nóng thì cởi ra, ta đột nhiên bực bội, ta không cởi!
“Ngây ra làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn trẫm cứ như vậy mà đi xuống?”
Không tự giác mà nuốt nước miếng, run rẩy giúp hắn cởi áo lót. Lồng ngực hắn đã đầy mồ hôi, dưới ánh đèn, có chút đặc biệt. Cúi người, giúp hắn cởi quần lót...
Ánh mắt chuyển động hỗn loạn, ta không biết rốt cuộc nên xem nơi nào.
Nam tử duỗi tay tới bóp lấy hàm dưới của ta, lời nói cũng mang theo ý cười: “Chuyên tâm cho trẫm, làm trẫm đau, trẫm xử đẹp nàng.”
Ta... Ta sao lại làm hắn đau?
Lần đầu tiên, thấy thân thể nam tử hoàn chỉnh.
Cảm giác nóng hổi dâng lên, tóm lại, một chút cũng không thoải mái. Ta quẫn bách đến không biết phải làm thế nào, mà hắn một chút e lệ cũng không có, dẫm bậc thang đi lên, mũi chân hạ xuống, nhíu mày: “Nước quá nóng.”
“Vậy thần thiếp gọi Thường công công vào thêm chút nước lạnh.”
Xoay người muốn đi, thân thể lại bị hắn giữ lấy: “Kêu họ vào xem bộ dáng trẫm cởi hết y phục sao? Nàng dám!”
Cả người run rẩy, trái tim cũng run rẩy, ta sợ hắn, hắn rốt cuộc muốn thế nào?
Nam tử dựa gần ta thêm một chút, ta dường như có thể nghe tiếng tim đập điên cuồng. Mùi Long Tiên Hương sớm đã khảm sâu vào da thịt hắn, lần này khiến ta có chút chóng mặt.
Hắn xoay người ta lại, ép ta nhìn hắn, cúi đầu hỏi: “Khi nào thì nàng có thể quan tâm trẫm như với tỷ tỷ của mình?”
Có ý gì, ta không rõ.
Hơi nước bao phủ tẩm cung, đôi mắt hắn cũng sáng hơn bình thường. Ta hoảng loạn nói: “Hoàng Thượng mau vào đi, coi chừng cảm lạnh.” Nói rồi, ta duỗi tay thử độ ấm của nước, “Không nóng.”
Hắn cười khinh miệt, cuối cùng cũng xuống nước.
Lấy khăn nhẹ nhàng lau thân mình giúp hắn, hắn thoải mái dựa vào thùng gỗ, nhắm hai mắt lại. Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn ngủ cũng tốt.
Vòng qua bên kia, mới nhìn thấy vết thương trên bả vai hắn. Nước từ bả vai chảy xuống, không biết làm sao, một khắc đó, trong mắt ta thế mà có máu đỏ chảy ra.
“A!” Kinh hãi la lên, theo bản năng ném khăn vào trong nước.
Hắn mở mắt, nhìn bộ dáng sợ hãi của ta, nhíu mày: “Sao vậy?”
Một câu “Sao vậy” kéo ta về hiện thực, lại nhìn chăm chú lần nữa, vết thương trên vai hắn vẫn như cũ, không hề đổ máu. Ta nghĩ ta thật sự điên rồi, đã qua ba năm, sao có thể còn đổ máu?
Thầm nhéo chính mình một cái, thật đau, vừa rồi ta thế mà mơ mộng hão huyền sao?
Mồm thở hổn hển, cúi người lấy khăn nổi trên mặt nước ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vai hắn, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu cũng không biết sao?” Không biết hắn vì thương tích năm đó mà để lại di chứng.
Ai hắn cũng không nói, ngay cả Nguyên Phi Cẩm cũng không biết.
Ta không rõ đó xem như là phòng bị, hay vì sợ bọn họ lo lắng.
Hắn nói, ba năm qua rồi, hắn vẫn không thể động đến chân khí, ta có thể tưởng tượng được vết thương đó rốt cuộc nặng thế nào.
Hắn bỗng nhiên bắt lấy tay ta, kéo tay ta đặt lên lồng ngực hắn. Ta kinh ngạc thở nhẹ, theo bản năng trốn tránh, lại không thoát được. Hắn dùng sức rất lớn, làm ta đau.
Nhịp tim kia xuyên qua lòng bàn ta truyền tới, dường như có thể khiến trái tim ta theo đó mà đập loạn nhịp.
Hắn khẽ cười, thấy ta sợ hãi, hắn như rất vui, trầm giọng: “Muốn biết sao? Vậy trẫm nói nàng biết, vết thương này tổn thương đến tâm mạch, Tùy Hoa Nguyên nói, huyết mạch chỗ này của trẫm rất dễ tắc nghẽn.”
Tùy Hoa Nguyên, đó là Tùy đại nhân hiện giờ chưởng quản Thái Y Viện sao?
Không khỏi căng thẳng, nơi lòng bàn tay ta chạm vào, là trái tim.
Cho nên, ta mới có thể cảm nhận trái tim hắn đập chậm dị thường. Đột nhiên nhớ đến thuốc An Kỳ Dương cho ta, là thư kinh lưu thông huyết mạch, ta vội nói: “Khi đó thuốc quận mã cho thần thiếp...”
Hắn biết ta muốn nói gì, khẽ hừ một tiếng: “Nàng cho rằng An Kỳ Dương có, trẫm không có sao?”
Ngẩn ra, ta đúng là hồ đồ, trong cung có đại phu tốt nhất thiên hạ, hắn sao có thể thiếu loại thuốc hiếm lạ này?
Có lẽ, thuốc Thường công công luôn mang bên người còn tốt hơn thuốc An Kỳ Dương cho ta gấp trăm gấp ngàn lần.
Ánh mắt lần nữa trở lại nhìn gương mặt nam tử, chuyện này người biết chắc chấn không nhiều, nhưng hôm nay hắn lại nói với ta. Là vì tín nhiệm sao?
Theo lý thuyết, chuyện năm đó tỷ tỷ cũng có phần, hắn không nên nói ta biết. Theo bản năng dùng khăn che vết sẹo trên vai hắn lại, ta run rẩy nói: “Tùy đại nhân y thuật cao siêu, nhất định sẽ chữa khỏi cho Hoàng Thượng.”
Ta nghĩ, những lời này, là xuất phát từ nội tâm của ta.
Nguyên Thừa Hạo sống, quá không dễ dàng.
Khóe miệng hắn cong lên: “Còn nhớ khi đó trẫm hỏi ông ta, trẫm chỉ có thể sống được mấy năm.”
Khiếp sợ nhìn hắn, ta hoảng loạn che miệng hắn lại: “Hoàng Thượng không thể nói bậy!”
Hắn gạt tay ta ra, tiếp tục: “Nàng đoán xem khi đó Tùy Hoa Nguyên nói gì?” Trên tay hắn, tất cả đều là nước, theo tay ta chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt nước, nhộn nhạo tạo từng gợn sóng.
Ta nhất thời không kịp phản ứng, Tùy thái y sẽ nói gì? Một năm, hai năm? Hay là tám mười năm? Không biết vì sao, càng nghĩ, trong lòng càng hoảng loạn.
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên, nghiêm trang nói: “Ông ta quỳ gối trước mặt trẫm, cúi người kêu “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế“.”
Dừng hít thở để nhìn nam tử trước mặt, mong rằng từ gương mặt hắn nhìn ra chút sợ hãi, nhưng, không có, cái gì cũng không có.
Vạn tuế...
Ai có thể thật sự vạn tuế? Sống được trăm tuổi đã là hi vọng của rất nhiều người.
Tùy thái y, đang an ủi hắn.
Nghĩ như vậy, ta dường như không thể cầm chặt khăn trong tay, bàn tay bị hắn kéo đặt lên lồng ngực hắn nhịn không được mà run rẩy, sao ta lại sợ hãi?
Hắn không nhìn ta, chậm rãi nhắm mắt, lại nói: “Trẫm biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.” Chỉ một câu này thôi, hắn không nói gì thêm.
Thật lâu sau, ta lấy hết can đảm để nói: “Hoàng Thượng, nếu còn không tắm nữa, nước sẽ lạnh.” Lúc này hắn mới buông tay ta, thân mình trầm xuống, tẩm hai bả vai trong nước.
Trong lòng ngũ vị phức tạp, nếu hắn không hận tỷ tỷ, có lẽ ta cũng không cần giãy giụa như vậy.
Đỡ hắn đứng dậy, lau khô thân thể giúp hắn. Y phục sạch sẽ sớm đã được cung nhân đặt bên cạnh, ta lấy tới giúp hắn mặc vào. Hắn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn ta: “Ngày mai cùng trẫm đến An phủ.”
Sáng sớm đã biết tin tức, hắn thế mà đợi đến buổi tối mới nói ra.
Ta không khỏi lắc đầu: “Người bọn họ muốn gặp cũng không phải thần thiếp.” Hắn hẳn sẽ biết, ta đang ám chỉ điều gì.
Lấy long bào tới, hắn lại đẩy ta ra, nói: “Lúc này thật sự rất nóng, không cần mặc.”
Ta cũng không miễn cưỡng, gác long bào lên bàn.
Hắn lại nói: “Ngày mai trang điểm thật đẹp cho trẫm, đừng để trẫm mất mặt.”
Ngước mắt nhìn hắn, ta không tự chủ mà nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng không cần tự mình đi.” Hắn hận An Thừa Tướng, còn phải làm bộ làm tịch đi chúc mừng, cũng không biết hắn sẽ lấy tâm tình gì để đối mặt.
“Trẫm đi xem bộ dáng cao hứng của Thừa Tướng.” Hắn lên giường, “Cảnh Vương cũng ở đó, hai người bọn họ ở cùng nhau, ngàn năm có một, trẫm sao có thể bỏ qua?”
Hai con cáo già kia ở cùng, hắn thật sự muốn đơn thương độc mã đi?
Đang nghĩ, thấy hắn trở mình nói: “Trẫm mệt rồi, nàng có thể trở về.”
Trừng mắt nhìn hắn, hắn đúng là không biết khách khí. Có điều Hoàng Thượng đã ra lệnh đuổi khách, ai có thể không nghe lời?
Lui ra ngoài, mới biết trời đã tối, Thường công công vội hỏi: “Nương nương, Hoàng Thượng không truyền thiện sao?”
Ta lúc này mới phát hiện bụng đói, nghĩ hẳn buổi chiều Nguyên Thừa Hạo đã ăn no.
Ta gật đầu: “Hoàng Thượng không nói, ngủ rồi.” Thời điểm ngước mắt, thấy cung nữ đứng dưới hành lang ở phía xa, ta đi tới, gọi nàng: “Đinh Vũ.”
Nàng hoàn hồn, vội khoác thêm áo choàng cho ta: “Nô tỳ nghe Thập Đắc công công nói nương nương ra ngoài, mới biết là cùng Hoàng Thượng tới Càn Nguyên Cung, nô tỳ chỉ đành ở đây chờ. Nương nương ra ngoài sao lại quên mang áo choàng?”
Nàng thật sự đứng rất lâu, nhìn cái mũi của nàng bị đông lạnh đến hồng hồng, ta có chút không nỡ, thúc giục: “Hồi cung thôi.”
Đinh Vũ gật dầu: “Nương nương, cỗ kiệu đang chờ bên ngoài.”
Chuẩn bị lên kiệu, trùng hợp Tô thái y đến, thấy cỗ kiệu của hắn, hắn vội tới hành lễ. Ta nhíu mày: “Tô đại nhân sao lại tới đây?”
“Vi thần đến bắt mạch cho Hiền Phi nương nương.”
Hiền Phi? Thái y chuyên bắt mạch cho nàng không phải một người khác sao?
Hắn dường như biết ta đang nghĩ gì, lập tức giải thích: “Tôn thái y bắt mạch cho Hiền Phi nương nương hôm nay có việc phải xuất cung, vi thần thay ngài ấy một ngày.”
Ta gật đầu, thì ra là thế.
Lên kiệu, nghe hắn nói: “Nghe bảo nương nương vô ý rơi xuống hồ, hiện tại thời tiết ngày càng lạnh, nương nương phải chú ý sức khỏe.”
Ta mỉm cười: “Tạ Tô đại nhân nhắc nhở, bổn cung sẽ chú ý.”
Kiệu được nâng lên, trong màn đêm đi về phía Hinh Hòa Cung.
Hít một hơi thật sâu, chạm vào món đồ trong lòng ngực, lấy ra, mới nhớ đến chuyện tua rua. Nguyên Thừa Hạo ban nó cho ta, không phải ai cũng biết, cho nên trước mắt ta không cần đeo trên người, trước cất lại rồi tính.
Ngày thứ hai, qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu. Tan triều, Nguyên Thừa Hạo cũng tới.
Nhắc đến đại hôn của Chỉ Doanh quận chúa và An Kỳ Dương, Thái Hoàng Thái Hậu tuy không vui nhưng ngoài mặt vẫn giữ hòa khí. Nguyên Thừa Hạo nói muốn tự mình đến phủ Thừa Tướng, Thái Hoàng Thái Hậu có chút không hài lòng: “Việc này để Thường Cừ đi một chuyến là được, hà tất Hoàng Thượng phải tự mình đi?”
Hắn cười nói: “Trẫm đi, không phải có vẻ trẫm coi trọng bọn họ sao?”
Thái Hoàng Thái Hậu nhất thời nghẹn họng, sau một lúc lâu, mới nói: “Vậy ai gia kêu Thanh Tuyệt cùng đi, Hoàng Thượng xuất cung, mọi việc phải cẩn thận.”
Hắn không từ chối, đưa mắt nhìn ta, nói: “Trẫm dẫn Chiêu Nghi cùng đi.”
Chúng phi tần trong nháy mắt đều sửng sốt kinh ngạc. Thái Hoàng Thái Hậu nao nao, lại nói: “Việc này nếu Hoàng Thượng đã quyết định, ai gia cũng không nhiều lời, vậy trở về chuẩn bị đi.”
Trở về từ Úc Ninh Cung, Đinh Vũ giúp ta trang điểm, thời điểm ra ngoài, thấy ngự giá của Nguyên Thừa Hạo đã chờ sẵn. Đinh Vũ dìu ta đi lên, hắn đang dựa vào đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần, giờ phút này nghe thấy động tĩnh, mới lười biếng mở một mắt nhìn ta.
Ngự giá được nâng lên, hắn vẫn mặc long bào, chỉ có kim quan trên đầu thay bằng đế quan. Trên đầu ta ngang dọc tứ tung đều cắm rất nhiều trâm cài, muốn dựa một chút cũng không được, chỉ đành bất đắc dĩ mà ngồi yên.
Xuyên qua màn che nhìn ra bên ngoài, cửa cung, Ngự Lâm Quân đang xếp hàng chỉnh tề, ta thấy Dương tướng quân đứng đầu đang chờ chúng ta. Bên cạnh ông ấy, quả nhiên Thanh đại nhân cũng tới.
Không biết vì sao, thấy Dương tướng quân, tâm trạng ta cũng thả lỏng một chút. Ông ấy có lẽ không phải người của Nguyên Thừa Hạo, nhưng chắc chắn cũng không phải người của Thái Hoàng Thái Hậu. So với Thanh đại nhân, ta dường như tín nhiệm Dương tướng quân nhiều hơn một chút.
Nguyên Thừa Hạo vẫn nhắm mắt dựa vào đệm mềm, ngự giá cứ như thế mà đi qua cửa cung.
An phủ, ta chưa từng tới.
Khi đó, chỉ có An Kỳ Dương tới Cung phủ ở Du Châu, ta chưa từng tới An phủ, ngay cả tỷ tỷ cũng chưa từng.
Hoàng Thượng bãi giá tới, ven đường sớm đã quét sạch, cho nên cả đoạn đường đi, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng bánh xe lăn bánh thì chính là tiếng vó ngựa và tiếng bước chân.
Ngoài phủ Thừa Tướng, An Thừa Tướng và Cảnh Vương cũng nghênh giá.
Không định ảnh hưởng đến khách khứa, Nguyên Thừa Hạo im ắng đến sương phòng, lúc này cách bái đường còn một canh giờ, ồn ào náo nhiệt bên ngoài thỉnh thoảng sẽ truyền đến. Ngoài phòng của chúng ta, thị vệ tầng tầng vây quanh, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền mơ hồ truyền đến tiếng “Nhất bái thiên địa”, ta cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi: “Hoàng Thượng không đi xem sao?”
“Cũng không phải trẫm thành thân, trẫm đi làm gì?”
Ta đương nhiên biết không phải hắn thành thân, nhưng hắn tới, nếu không phải vì muốn xem bọn họ bái thiên địa, vậy kêu ta ăn mặc long trọng như vậy làm gì? Ảo não lắc đầu, trên đầu đeo đầu trang sức, rất mệt.
“Vậy Hoàng Thượng tới làm gì?” Ta cắn răng hỏi.
Hắn tỏ vẻ đắc ý: “Có cơ hội tốt để xuất cung, trẫm sao lại không cần?
Ta cả kinh đến hàm dưới cũng muốn rớt xuống, hắn một lòng muốn xuất cung, lại chỉ vì lý do này?
Nhưng, ra ngoài thì có thể nào, còn không phải chỉ được ngồi trong sương phòng thôi sao? Bên ngoài có rất nhiều thị vệ, nếu hắn muốn trốn đi chơi, căn bản không có khả năng. Hơn nữa, y phục trên người hắn... Sao có thể tùy tiện ra ngoài?
Nha hoàn của An phủ mang trà và điểm tâm đến, Thường công công đều dùng ngân châm thử độc, sau mới trình lên cho chúng ta hưởng dụng.
Qua một lát, nghe bên ngoài truyền đến giọng của Nguyên Phi Cẩm: “Hoàng Thượng ở bên trong sao?” Quả nhiên gã cũng tới.
Dương tướng quân trả lời gã: “Hoàng Thượng ở đây.”
“Cùng Hoàng Hậu nương nương sao?”
“Tiểu vương gia, là Chiêu Nghi nương nương.”
Nguyên Phi Cẩm “A” một tiếng, lại nói: “Ta vào trong gặp Hoàng Thượng.”
Dương tướng quân vội nói: “Tiểu vương gia xin chờ một lát, để công công vào thông báo trước.”
Thường công công vào trong, lại không ngờ người trước mắt ta lập tức lên tiếng: “Nói với đệ ấy, trẫm không gặp.”
Chuyện đã qua bao lâu rồi, hắn còn ghi thù!
Thường công công ra ngoài, kết quả đổi lấy Nguyên Phi Cẩm kêu to: “Hoàng Thượng, thần đệ biết sai rồi còn không được sao?” Gã có lẽ thật sự biết sai rồi, chán ghét chép kinh văn như thế, lần này lại vô cùng tự giác. Hoặc là nói, gã đã bắt đầu hiểu được khổ tâm của Nguyên Thừa Hạo.
Rõ ràng thấy khóe miệng Nguyên Thừa Hạo cong lên ý cười, nhưng hắn vẫn nói: “Thường Cừ, kêu Dương tướng quân đuổi đệ ấy đi, đừng quấy nhiễu trẫm nghỉ ngơi.”
Ta nhẹ nhàng mở cửa sổ, thấy Nguyên Phi Cẩm vẫn không chịu đi, Dương tướng quân đành phải gọi người lôi kéo gã. Ta nghĩ, mình biết tại sao Nguyên Thừa Hạo không chịu gặp gã. Hôm nay Cảnh Vương cũng ở đây, hắn không muốn để Cảnh Vương thấy hắn và Nguyên Phi Cẩm quá thân thiết.
Xoay người nhìn hắn: “Tiểu vương gia sắp rời kinh, chẳng lẽ Hoàng Thượng định cứ như vậy sao?”
Hắn lạnh mặt: “Đệ ấy cũng nên trưởng thành rồi.”
Ta không nói lời nào, kêu Đinh Vũ vào giúp ta tháo vài cây trâm xuống. Nguyên Thừa Hạo không ngăn cản, ta được nàng giúp đỡ, lúc này mới cảm thấy trên đầu nhẹ đi.
Tới tối, hỉ yến mới thật sự bắt đầu.
Thừa Tướng sắp xếp cho chúng ta ngồi cùng bàn với Cảnh Vương.
Ta có chút xấu hổ, mà ánh mắt Cảnh Vương nhìn ta càng phức tạp. Hai lần được Nguyên Thừa Hạo dẫn xuất cung, trong mắt ông ta ta nhất định không giống người thường?
Rượu và đồ ăn đều đã lên, ta thật sự rất đói bụng, vừa cầm đũa, lại bị Nguyên Thừa Hạo kéo lại, nghe hắn trầm giọng kêu: “Thường Cừ.”
Thường công công vội lấy ngân châm ra.
Sắc mặt Cảnh Vương trở nên khó coi, Nguyên Thừa Hạo cười nói: “Lục thúc đừng hiểu lầm, khoongn phải sợ thúc độc hại trẫm, mà là sợ có kẻ to gan lớn mật độc hại Lục thúc.”
Ta nhìn hắn, hắn nói rất bình tĩnh, rõ ràng là vì không tin Cảnh Vương, nhưng qua lời hắn nói, thế mà là vì tốt cho ông ta. Cách hắn đánh hổ trên núi, ta không phải chưa từng chứng kiến, giống như lần trước, tua rua kia vào trong tay ta, ta còn phải cảm kích hắn.
“Hoàng Thượng, không thành vấn đề.” Thường công công cẩn thận bẩm báo.
Dương tướng quân và Thanh đại nhân trước sau đều không nhiều lời.
Cảnh Vương cũng dám nói gì, giờ phút này mới miễn cưỡng cười hỏi: “Như thế, Hoàng Thượng đã yên tâm hưởng dụng chưa?”
Hắn gật đầu.
Nha hoàn đi tới rót rượu, Cảnh Vương nói: “Ly này, thần kính Hoàng Thượng, tạ Hoàng Thượng tứ hôn cho Doanh Nhi.” Dứt lời, ông ta ngửa đầu uống cạn.
Nguyên Thừa Hạo một tiếng, cũng cầm chén rượu uống cạn một hơi.
Cảnh Vương lại kính Dương tướng quân và Thanh đại nhân, nói gì mà đa tạ họ vất vả nhiều năm ở kinh phụ tá Hoàng Thượng. Quá giả tạo, ta nghe nhiều đến muốn nôn ra.
Thừa Tướng ở bên ngoài tiếp đón khách khứa, cũng đi từng bàn kính rượu. Đại thần trong triều tới chúc mừng đều ở bên ngoài, nghe nói, người Diệp gia cũng tới.
Tiệc rượu thường chỉ dùng chén nhỏ, ta thấy hai má Nguyên Thừa Hạo hơi đỏ lên, không khỏi cười nhẹ: “Hoàng Thượng nên uống ít thôi.”
Hắn liếc nhìn ta: “Hôm nay cao hứng, uống mấy chén không tính là gì.”
“Hoàng Thượng.” Dương tướng quân cũng vội cản hắn, “Nếu còn muốn uống, Hoàng Thượng cũng nên nghỉ một lát rồi tiếp tục.”
Hắn không kiên trì, chỉ cười nói: “Cũng đúng, lát nữa rượu của tân lang tới kính, trẫm phải uống.” Hắn nhìn Thừa Tướng và Cảnh Vương, “Để Dương tướng quân và Thanh Tuyệt uống với các ngươi vài chén đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy ra ngoài. Ta vội đi theo hắn, thị vệ bên ngoài đã tới gần hỏi: “Hoàng Thượng định đi đâu?”
Hắn không giận, chỉ xua tay nói: “Trẫm ra ngoài hít thở không khí, không cần đi theo.”
Thị vệ lui ra sau đứng, hắn quả thật không đi xa, chỉ đỡ cây cột ở hành lang mà đứng. Ta đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng không say chứ?” May là tối nay không có gió, nếu không hắn ra ngoài như vậy, sẽ càng mau say.
Hắn khẽ cười: “Bọn họ còn chưa say, trẫm sao có thể say được?”
Ta bất lực lắc đầu, tửu lượng hắn kém như vậy, bọn họ sao có thể say trước hắn?
Hai người đứng một lát, ta nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân. Ngước mắt, liền thấy người tới một thân y phục đỏ thẫm, không cần thấy rõ, cũng biết đó là ai. An Kỳ Dương hành lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng, nương nương.”
Nguyên Thừa Hạo duỗi tay: “Hôm nay là đại hôn của ngươi, những nghi thức xã giao này miễn đi.”
Có lẽ vì hỉ phục làm chô nổi bật, sắc mặt An Kỳ Dương tốt hơn hôm qua rất nhiều, ta bật thốt lên hỏi: “Sao không thấy quận chúa?”
Hắn bật cười: “Nương nương hồ đồ rồi sao? Doanh Nhi lúc này đang ở tân phòng.”
Ta đỏ mặt, ta chưa từng trải qua cưới gả ở dân gian, việc này, ta sao có thể hiểu?
Nguyên Thừa Hạo đột nhiên nắm lấy tay ta, xoay người: “Tân lang đã tới, rượu này nhất định phải uống.”
Ta quay đầu nhìn An Kỳ Dương, nhìn qua hắn không giống bộ dáng vừa uống rượu. Ở bên ngoài, tất nhiên có người chắn rượu giúp hắn, có điều hiện tại đối diện với Hoàng Thượng, rượu này phải uống.
Ngồi xuống, nha hoàn đi tới rót rượu cho Nguyên Thừa Hạo, lại vô ý đánh ngã chén rượu xuống đất. Sắc mặt Thừa Tướng thay đổi, đang muốn nổi giận, lại nghe Nguyên Thừa Hạo nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ, thôi đi.”
Hoàng Thượng đã nói như thế, Thừa Tướng cũng không thể làm gì. Sai người dâng hai chén rượu lên, một chén cho Nguyên Thừa Hạo, một chén cho An Kỳ Dương.
Nha hoàn cẩn thận rót đầy rượu cho chúng ta, ta thoáng nhìn Nguyên Thừa Hạo, đứng lên nói: “Ly rượu này, bổn cung kính quận mã. Có người, muốn cùng bổn cung chúc quận mã và quận chúa bạch đầu giao lão.” Dứt lời, ta ngửa đầu uống cạn.
An Kỳ Dương khẽ cười, hắn hiểu, người ta nói đến chính là tỷ tỷ.
Hắn nâng chén: “Tạ nương nương.” Sau đó liền uống cạn chén rượu không thừa một giọt.
Nguyên Thừa Hạo bưng chén rượu lên: “Chiêu Nghi của trẫm đã nói hết những gì trẫm định nói. Vậy trẫm, chỉ kính ly này.” Nói rồi, hắn nâng chén muốn chạm môi mỏng, đột nhiên nghe “Ầm” một tiếng.
Chén rượu trong tay An Kỳ Dương rơi xuống đất, một tay hắn chống bàn, máu đỏ từ môi răng nhỏ giọt.
“Kỳ Dương!” Thừa Tướng kêu to, vội đỡ lấy hắn.
Đầu óc ta trở nên trống rỗng, mà Dương tướng quân và Thanh đại nhân đã đứng dậy, che chắn Nguyên Thừa Hạo và ta ở phía sau...