Ta theo bản năng cúi người qua, muốn tìm hiểu xem lệnh bài kia rốt cuộc là thứ gì.
Hắn bỗng nhiên ngước mắt, giọng nói lạnh lẽo đến cực hạn: “Việc này còn ai biết?”
Tùy thái y đáp: “Cảnh Vương cũng nhìn thấy.” Thời điểm nói chuyện, ông cố ý vô tình liếc nhìn ta, ta biết, ông ấy chỉ đang dò xét Nguyên Thừa Hạo có muốn ông ấy ở trước mặt ta nói năng cẩn thận hay không.
Nguyên Thừa Hạo không tỏ thái độ, không biết vì hắn đang bận suy nghĩ, hay vì đã quên.
Lời Tùy thái y nói khiến ta nhớ lại thời điểm ở hậu uyển, Cảnh Vương tới cười nói một câu kia. Ông ta nói, từ trên người thích khách phát hiện một chuyện rất thú vị. Là ám chỉ việc này sao?
Nghĩ như vậy, lại nhịn không được mà nhìn lệnh bài thêm lần nữa, đột nhiên thấy tay hắn buộc chặt, mà ta còn nhìn thấy, bên trên lệnh bài kia có một chữ “Tân“.
Trong lòng run lên, đây là lệnh bài của Tân Vương phủ!
Sao có thể, sao có thể!
Tân Vương đã chết mười sáu năm trước, Tân Vương phủ cũng bị lửa lớn thiêu rụi, hiện tại sao còn có thể xuất hiện người Tân Vương phủ?
Nguyên Thừa Hạo đột nhiên đấm một quyền lên ngự giá, gằn từng chữ: “Đều đang chê cười trẫm!”
Ta bị hắn làm cho hoảng sợ, Tùy thái y nhíu mày, vội tới gần đỡ lấy thân thể hắn, nhỏ giọng: “Hoàng Thượng đừng tức giận.”
Sao có thể không giận? Lời hắn nói, ta cũng nghe ra, nào thật sự có người Tân Vương phủ tới hành thích hắn? Đó chẳng qua là đối phương muốn che giấu tai mắt nên để lại “chứng cứ” mà thôi. Để lại cái gì không được, cố tình lại là lệnh bài của Tân Vương phủ. A, thật đúng là đang chê cười hắn.
Có ai không biết, hắn từng là Tân Vương thế tử.
Ta rốt cuộc cũng hiểu thâm ý trong tiếng cười kia của Cảnh Vương.
Hắn thật sự nổi giận, lồng ngực lên xuống phập phồng, mười ngón tay nắm chặt lệnh bài không có ý buông ra.
“Hoàng Thượng...” Tùy thái y lo lắng nhìn hắn.
Hắn lại nhắm mắt, thật lâu sau, mới thở dài: “Trẫm không sao. Chuyện bên An phủ...” Hắn thấp giọng, nhưng đang suy nghĩ gì đó. Tùy thái y không nói nữa, ta cũng vậy.
Hai tay nắm chặt nhau vẫn không nhịn được mà run rẩy, nhớ tới An Kỳ Dương chết thảm, trái tim liền đau như cắt. Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của hắn, ta đi chúc mừng, lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Thân mình dựa vào đệm mềm sau lưng, đầu bắt đầu choáng váng.
Cửa cung đã đóng chặt, ngự giá đi tới, mới có thị vệ vội vàng mở cửa cung nghênh chúng ta vào. Vừa qua cửa cung, liền nghe tiếng đám người bên ngoài quỳ xuống, sau đó đồng loạt kêu: “Tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu!”
Ta giật mình, vội ngồi thẳng dậy, Thái Hoàng Thái Hậu tự mình ở cửa cung đón Hoàng Thượng?
Đang còn nghĩ, đã thấy Tiền công công nhấc màn ngự giá lên, Thái Hoàng Thái Hậu đưa mặt vào. Ta vội cúi đầu, bà cũng không nhìn ta, chỉ hỏi: “Hoàng Thượng sao thế?”
Hắn chỉ nhắm mắt dựa ra sau, sắc mặt tiều tụy khiến người ta phải lo lắng. Tùy thái y bẩm báo: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng bị kinh sợ, không đáng ngại.”
Nghe thế, Thái Hoàng Thái Hậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Tuyệt.” Bà xoay người gọi.
Trong màn đêm, ta nghe tiếng bước chân truyền đến, Dương tướng quân ở lại phủ Thừa Tướng, mà Thanh đại nhân lại theo chúng ta hồi cung. Thái Hoàng Thái Hậu vừa định đi, Nguyên Thừa Hạo đột nhiên hỏi: “Hoàng tổ mẫu, An Kỳ Dương đã chết.”
An Kỳ Dương chết rồi, sự thật này ta biết, nhưng, nghe chính miệng hắn nói ra, trái tim ta vẫn đau như cắt.
Ti Y sửng sờ, Thái Hoàng Thái Hậu xoay người lại.
Bà nhìn về phía này, ho một tiếng: “Hoàng Thượng muốn nói gì với ai gia?” Lời này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến làm ta không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
An Kỳ Dương chết, có liên quan với bà, hoặc không.
Ta nghĩ, ta vẫn còn quá ngây thơ, hoàn toàn không so được với Thái Hoàng Thái Hậu ở chốn thâm cung mấy chục năm qua.
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười, chỉ nói: “Cũng không có gì, trẫm còn tưởng rằng, phải đa tạ hoàng tổ mẫu.”
Ổn định hơi thở, ta không tin mà nhìn nam tử bên cạnh, hắn có ý gì? Đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu giết An Kỳ Dương, không cho Thừa Tướng và Cảnh Vương liên hôn sao? Nhưng, An Kỳ Dương chết, là ngoài ý muốn.
Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng trầm xuống, bà buông tay Ti Y, tới gần, nhìn Nguyên Thừa Hạo chằm chằm, hỏi: “Hoàng Thượng cho rằng việc này liên quan tới ai gia?”
Người xung quanh đều cúi đầu, làm như không nghe thấy. Ta sợ hãi tới ngây người, Nguyên Thừa Hạo sao có thể có ý này? Chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu dám phái người ám sát Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng xảy ra chuyện, Thái Hoàng Thái Hậu được lợi gì?
Chỉ mình hắn cười nói: “Hoàng tổ mẫu nói đi đâu vậy? Trẫm là đa tạ người đã để Thanh Tuyệt đi theo, tối nay Thanh Tuyệt đã cứu mạng một trẫm.” Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng khó coi. Hắn làm như không nhìn thấy, lại nói, “Trẫm sẽ ban thưởng cho ông ta, Thanh Tuyệt!” Hắn cao giọng.
“Có thần.” Thanh đại nhân tiến lên.
“Trước cùng trẫm qua Càn nguyên Cung, trẫm ban thưởng cho ngươi trước, xong lại qua Úc Ninh Cung nhận thưởng.”
Thanh đại nhân nhận lệnh.
Thái Hoàng Thái Hậu nhíu mày: “Hoàng Thượng vẫn là trở về nghỉ ngơi trước đi, việc này không cần gấp.”
Hắn lệnh Tiền công công buông màn, lại hỏi: “Hoàng tổ mẫu nói xem, trẫm nên thăng chức quan gì cho Thanh Tuyệt?”
Bên ngoài, không nghe được tiếng trả lời của Thái Hoàng Thái Hậu.
Qua một lát, nghe Thường công công cao giọng kêu “Khởi giá“. Ngự giá lần nữa được nâng lên, ta lặng lẽ nhìn hắn, hắn cũng không nói ta phải trở về, giờ phút này, ta chỉ có thể ngồi yên không cử động.
“Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi nhiều.” Tùy thái y khuyên bảo.
Hắn lại nói: “Trẫm còn có việc chưa làm xong. Tùy Hoa Nguyên!” Hắn đột nhiên gọi tên Tùy thái y.
“Có thần.” Ông ấy cúi đầu.
Hắn ngồi thẳng người, nói: “Tối nay nếu tin tức trẫm băng hà truyền ra ngoài, ngươi sẽ nói với thiên hạ thế nào?” Thời điểm hỏi chuyện, hắn lặng lẽ nhìn ta, ta chấn động, mới nhớ tới thời điểm ở phủ Thừa Tướng, ta ôm hắn, lớn tiếng kêu hắn bị trúng tên.
Tùy thái khiếp sợ: “Chuyện này Hoàng Thượng không nên nói đùa.”
Hắn khẽ cười một tiếng, không nói nữa.
Tới Càn Nguyên Cung, ta dìu hắn vào trong. Thường công công và Thanh đại nhân theo vào, Tùy thái y cũng không trở về Thái Y Viện, chỉ canh giữ ở gian ngoài.
Vết thương trên cánh tay Thanh đại nhân đã được xử lý, có điều ông ta vẫn chưa thay y phục, bộ dáng vẫn khiến người nhìn hoảng sợ. Ta theo bản năng quay mặt đi, ông ta đã quỳ xuống, nói: “Bảo vệ Hoàng Thượng là chức trách của thần, Hoàng Thượng không cần ban thưởng.”
Nguyên Thừa Hạo ngồi, vứt lệnh bài trong tay xuống đất.
Thanh đại nhân nhìn qua, sắc mặt lập tức thay đổi, theo bản năng thốt lên: “Hoàng Thượng, thứ này...”
“Trẫm muốn nghe ngươi nói một chút.”
Ta không khỏi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ vì Dương tướng quân chưa về, nên hắn mới hỏi ý kiến Thanh đại nhân trước sao? Nhưng, Thanh đại nhân là người của Thái Hoàng Thái Hậu, vừa rồi hắn không ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu hỏi, ngược lại đơn độc kêu Thanh đại nhân đến Càn Nguyên Cung. Việc này, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Lệnh bài kia tuy còn dính máu, nhưng tin rằng Thanh đại nhân vừa nhìn liền biết nó xuất phát từ nơi nào. Trong mắt ông ta, cũng mang vẻ khiếp sợ, qua một hồi lâu, mới nói: “Hoàng Thượng, có kẻ muốn nhiễu loạn lòng người.”
“Vậy sao? Ngươi cũng nghĩ như thế?”
“Việc này, Hoàng Thượng nhìn rõ hơn vi thần.”
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười, nhìn người dưới đất chằm chằm, thấp giọng: “Nhưng trẫm lại không nhìn rõ, Thanh Tuyệt, ngươi nói xem, Tân Vương phủ còn ai nữa không?”
Hắn sao lại hỏi như vậy? Hay vì đây là lệnh bài của Tân Vương phủ, hắn hi vọng gia đình mình vẫn còn người sống? Nhưng Nguyên Thừa Hạo, ngài hồ đồ à? Nếu là sự thật, bọn họ sao lại hành thích ngại?”
Thanh đại nhân trả lời không chút do dự: “Hoàng Thượng nghĩ nhiều rồi.”
Hắn nhíu mày, sau một lúc lâu, mới nói: “Về việc ban thưởng cho ngươi, vẫn là Thái Hoàng Thái Hậu sẽ có suy nghĩ chu toàn, được rồi, qua Úc Ninh Cung đi, việc này cứ để Thái Hoàng Thái Hậu tự mình đến nói với trẫm.”
Thanh đại nhân đứng dậy cáo lui.
Thường công công nhặt lệnh bài dưới đất lên, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, có cần nô tài cất lại không?”
Thấy hắn gật đầu, Thường công công vội xoay người lui xuống.
Thời điểm ngước mắt, hắn lúc này mới chú ý đến ta. Ta khóc lóc cả đoạn đường, giờ phút này thấy hắn hình mình, ta lại dường như không thể mở mắt, chỉ có thể miễn cưỡng căng ra, người trước mặt đã hơi mơ hồ.
Hắn đột nhiên hỏi: “Nếu trẫm chết, không biết có ai sẽ khóc cho trẫm không?”
Hoảng sợ, đã là lúc nào rồi, hắn còn nói lời nhàm chán như vậy.
“Hoàng Thượng muốn thử điều gì?” Hắn chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ kêu Thanh đại nhân tới, càng sẽ không hỏi điều vô nghĩa kia.
Hắn nghiêng người nằm xuống, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nàng tự ý dẫn nha hoanf vào cung, không sợ trẫm trị tội sao?”
Ta thật không ngờ, hắn thế mà sẽ chú ý tới A Man. Việc này, vốn dĩ định nói với hắn, thật không ngờ hắn đã mở miệng trước.
Ta quỳ xuống: “Di ngôn của quận mã, để lại A Man cho thần thiếp.”
“Thì sao?”
Rốt cuộc cũng nhịn không được, ta bật khóc: “Ngài ấy cũng đã chết thay Hoàng Thượng, ngài không thể đồng ý một chuyện nhỏ nhoi này sao?”
“Nếu trẫm nói, không thể?”
Ta thật không biết chuyện tới nước này, hắn còn kiên trì điều gì, nhưng cho dù thế nào, chuyện A Man, ta quyết định chắc rồi.
Nguyên Thừa Hạo, ngài đừng hòng lại sắp xếp người cạnh ta.
Ai ta cũng không tin, ngoại trừ A Man.
Ngước mắt nhìn hắn, ta cắn răng: “Hoàng Thượng nghĩ lại ly rượu có độc kia đi!” Nếu không phải An Kỳ Dương uống trước, hắn thoát được sao?
“Làm càn!” Hắn giận đến đứng bật dậy, “Trẫm còn đang nghĩ sao những thích khách đó có thể quen cửa quen nẻo vào phủ Thừa Tướng ám sát trẫm kìa!”
“Hổ dữ không ăn thịt con, Hoàng Thượng cho rằng Thừa Tướng vì mưu phản mà ngay cả nhi tử thân sinh cũng không buông tha sao?” Lời này, dường như là rống lên. Trước đó ta cũng hoài nghi, nhưng biết An Kỳ Dương chết, khiến ta tự giễu không thôi.
An Thừa Tướng thương hắn như mạng sống, từ nhỏ đến lớn đã có thể dung tung hắn như vậy, ông ấy sao có thể làm ra loại chuyện này!
Hắn trừng mắt nhìn ta, vô cùng tức giận, lại không nói ra lời.
Hít thở thật sâu, cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhưng, mặc kệ ta nỗ lực thế nào, cả người vẫn run rẩy: “Có lẽ ngài ấy chết, đối với Hoàng Thượng mà nói, là một công đôi việc. Nhưng, hôm nay thần thiếp vẫn phải nói một lời cuối cùng. Hi vọng Hoàng Thượng ghi nhớ ngài ấy chết thế nào, hi vọng ngài nhớ rõ.”
Nhớ rằng là An Kỳ Dương thay hắn chết, nhớ rằng mặc kệ Thừa Tướng có mưu phản hay không, mọi việc đều không liên quan tới hắn.
Thời điểm Dương tướng quân trở về, ta vẫn quỳ dưới đất.
Ông ấy không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn tiến lên: “Nghe nói Hoàng Thượng đang chờ mạt tướng.”
Nguyên Thừa Hạo lên tiếng bảo ta hồi cung. Ra ngoài, thấy Tùy thái y vẫn còn đang chờ, ta chỉ nhìn ông ấy một cái, liền rời đi. A Man đứng ngoài cửa cung, trong hoảng hốt, ta thế mà như thấy Đinh Vũ khi đó ôm áo choàng ở bên ngoài chờ ta.
Cắn răng, Đinh Vũ chết rồi.
Ta chỉ gật đầu: “Hồi cung thôi.”
Nàng không nói gì cả, chỉ dìu ta. Cảm nhận được, cả người nàng vẫn còn run rẩy. Hai người dựa sát vào nhau, từng bước xuống bậc thang.
Chúng ta, ai cũng không nhắc đến An Kỳ Dương.
Nhưng, ai cũng nghĩ đến hắn.
Bên ngoài Càn Nguyên Cung, ta nhìn thấy phượng giá của Hoàng Hậu đến. Thiển Ca dìu nàng xuống kiệu, thời điểm trông thấy ta, bước chân bên dưới không hề chần chờ. Sắc măt nàng tái nhợt, ta còn chưa kịp hành lễ, nàng đã gấp gáp hỏi: “Hoàng Thượng bị thương thế nào?”
Ta ngẩn ra, thấy phía sau nàng, phi tần các cung đều lục tục tới.
Hoàng Hậu cũng nghe thấy động tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn một chút.
Chúng phi tần tới đây, thấy Hoàng Hậu còn đứng ở chỗ này, tất cả đều nôn nóng, nhưng không dám tiến lên, ai cũng không dám vượt mặt Hoàng Hậu.
Thấy ta không nói lời nào, Hoàng Hậu càng nôn nóng, không thèm đợi ta, đã cùng Thiển Ca nhanh chóng đi về phía trước. Thấy Hoàng Hậu đi rồi, chúng phi tần cũng vội tiến lên. Ta không khỏi quay đầu nhìn, trong lòng đau nhói.
Nếu hắn xảy ra chuyện, cả Tây Chu sẽ đại loạn.
“Muội muội.” Có người gọi ta.
Quay đầu, thấy Diêu Phi tới, nàng chỉ tới một mình, không hề dẫn theo Huyên Nhi. Biết nàng vì Nguyên Thừa Hạo mà tới, ta vội ngăn cản: “Dương tướng quân đang ở bên trong, e rằng lúc này Hoàng Thượng sẽ không gặp người ngoài.” Phi tần các cung tới, tất nhiên phải đợi bên ngoài. Nói không chừng, Thường công công sẽ trực tiếp đuổi các nàng về.
Diêu Phi kéo tay ta, mới thở phào nhẹ nhõm: “Hù chết bổn cung, nghe nói Hoàng Thượng cũng bị kinh sợ, Ngọc Nhi khóc lóc đòi tới, nhưng bổn cung nào dám? Hiện tại thấy muội muội như vậy, bổn cung cũng yên tâm.”
Ta miễn cưỡng nở nụ cười.
Diêu Phi lại nhìn qua Man đứng cạnh ta, nàng chưa từng gặp nàng ấy, lúc này lại thấy nàng ấy không mặc y phục của cung nữ, trong mắt lộ rõ kinh ngạc.
“Đây là cung nữ mới của thần thiếp.” Ta chỉ giải thích một câu.
Diêu Phi đương nhiên cũng không định hỏi nhiều.
Hành lễ: “Tần thiếp hồi cung trước.”
Diêu Phi không giữ ta lại, chỉ nhìn ta rời đi.
Không biết vì sao, bước chân bên dưới mỗi lúc một nhanh, ta cũng không nói rõ bản thân rốt cuộc đang trốn tránh cái gì. Tối nay, tất cả đều khiến ta cảm thấy không hề chân thật. Nghiêng đầu, nhìn nha hoàn bên cạnh, đó xác thật là A Man.
Nước mắt, đột nhiên trào ra.
Cả người mềm nhũn, cứ thế mà ngã về phía trước.
“Nương nương!” A Man hoảng sợ kêu lên một tiếng, sức lực nàng nhỏ, không kéo được ta lại, thế mà lao về phía trước, dùng cơ thể chính mình lót bên dưới ta, “Nương nương không sao chứ?” Nàng nôn nóng hỏi.
Ta nghẹn ngào khóc lên: “Tại sao lại tốt với ta như vậy?”
A Man cũng khóc, thấp giọng đáp: “Thiếu gia thích người.”
“Ưm...” Lớn tiếng mà khóc, ôm lấy A Man, ta chôn mặt vào cổ nàng.
Nàng vừa khóc vừa an ủi ta: “Thời khắc cuối cùng còn được gặp nương nương, thiếu gia sẽ an tâm.”
Nhưng ánh mắt cuối cùng hắn nhìn ta...
Cắn môi, hắn không an tâm, nếu hắn am tâm, sẽ không chết không nhắm mắt!
Đau đớn trên môi khiến ta càng thanh tỉnh. Thừa Tướng sẽ không không màng an nguy của nhi tử mình, như vậy, là ai hành thích Nguyên Thừa Hạo?
Giết hắn, đơn giản vì ngôi vị hoàng đế.
Ai có tư cách ngồi lên long ỷ? Tử tôn Nguyên thị...
Trái tim đập loạn nhịp, đột nhiên nghe Cung Khuynh Nguyệt gọi: “Vũ Sinh?”
Ngước mắt, thấy thật là tỷ tỷ, nàng đứng cách đó không xa, dường như không chắc là nhìn thấy ta, ta nghĩ, có lẽ vì A Man đang ở bên canh, nàng mới không thể xác định.
A Man nhìn theo ánh mắt của ta, kinh ngạc: “Biểu tiểu thư!”
Cung Khuynh Nguyệt lúc này mới nhận ra nàng, vội tới gần, thấy ta và A Man đều khóc, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, đỡ ta đứng lên, gấp gáp hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tỷ thấy Hoàng Hậu nương nương dẫn theo cung nữ ra ngoài, nói muốn qua Càn Nguyên Cung, là... Là Hoàng Thượng xảy ra chuyện sao?” Nàng nhíu mày, dường như không xác định, ánh mắt từ trên người ta, chậm rãi dời sang A Man, “A Man sao lại ở đây? Hôm nay là đại hôn của biểu ca, A Man không nên ở trong phủ hầu hạ sao?”
Nghe nàng nhắc đến An Kỳ Dương, A Man cúi đầu bật khóc.
Tỷ tỷ lại nhìn ta, ta động môi, thử rất nhiều lần, nhưng những lời đó vẫn nghẹn ở yết hầu, không thể nói ra, chỉ có nước mắt rào rạt chảy xuống.
Nàng dường như hiểu được gì đó, trong mắt lộ ra kinh hoảng, nhưng vẫn mỉm cười, đưa tay lau nước mắt giúp ta: “Đang êm đẹp, khóc cái gì. Kỳ thật biểu ca và quận chúa rất xứng đôi, có phải không?”
Tỷ ấy rõ ràng biết ta không phải vì việc này mà khóc, tỷ ấy rõ ràn biết, nhưng lại cố tình nói như vậy.
Ta khóc càng lớn, muốn nhịn, nhưng không thể nhịn được.
A Man lau nước mắt, nhỏ giọng: “Nương nương, hồi cung thôi, ở đây lâu không tốt lắm.”
Đúng vậy, nếu Hoàng Hậu quay lại, thấy Cung Khuynh Nguyệt ở cùng ta, chắc chắn sẽ nhằm vào tỷ ấy.
Ba người về Hinh Hòa Cung, cung nhân ra nghênh đó, Thập Đắc công công đưa mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc: “Nương nương, sao không thấy Đinh Vũ cô nương?”
Ta không thể nói Đinh Vũ đã chết, chỉ bảo: “Nơi này không còn việc gì nữa, lui ra đi.”
Tuy rằng vẫn còn nghi vấn, nhưng ta đã nói như vậy, gã cũng không nhiều lời. Một đám lui xuống, trong tẩm cung chỉ còn ba người chúng ta. Cung Khuynh Nguyệt chậm rãi nắm lấy bàn tay run rẩy của ta, dọc dudowngff đi, tuy ta không nói lời nào, nhưng lòng nàng ít nhiều cũng hiểu được vài thứ.
A Man dìu ta ngồi xuống, tỷ tỷ cũng ngồi xuống bên cạnh ta, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Dượng... Chọc Hoàng Thượng tức giận sao?” Tỷ ấy nói rất mờ mịt, chỉ nói Nguyên Thừa Hạo tức giận, mà ta làm sao không nghe hiểu ý của tỷ ấy?
Ba năm trước, nàng và Thừa Tướng cùng nhau hại Nguyên Thừa Hạo.
Có lẽ tại một khắc này, ta cũng tình nguyện thừa nhận đó là lỗi của An Thừa Tướng, như vậy An Kỳ Dương tốt xấu gì cũng là quận mã, Nguyên Thừa Hạo có lẽ sẽ khai ân. Nhưng, đó chẳng qua là ta suy nghĩ xa vời.
“Vũ Sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nức nở hỏi.
Ta biết, tỷ ấy chỉ có thể nghĩ rằng Thừa Tướng xảy ra chuyện, tuyệt đối không ngờ rằng người gập nạn lại là An Kỳ Dương.
Rốt cuộc, vẫn là A Man nói sự thật: “Thiếu gia... Thiếu gia bị người ta hại chết...”
“Tỷ tỷ...” Ta ôm lấy nàng.
Nàng chậm rãi khóc thành tiếng: “Vũ Sinh, là ai? Là kẻ nào ra tay?” Nàng không ngừng lặp lại câu hỏi, nhưng ta không biết, ta không biết kẻ đó là ai.
A Man đứng cạnh chúng ta, vừa khóc vừa nói: “Nương nương, biểu tiểu thư, xin nén bi thương. Thiếu gia... Thiếu gia không muốn thấy hai người như vậy.”
A Man hiểu hắn, hắn nói ta và tỷ tỷ đều là người hắn để ý, hắn sẽ cố hết sức bảo vệ chúng ta. Ta tin, tất cả lời nói ta đều tin. Hắn sắp chết cũng để A Man lại cho ta, cũng là vì bảo vệ, vì muốn A Man giúp ta.
Tình cảnh ta vừa tiến cung dường như còn ở ngay trước mắt, hắn nhờ Vân Mi chuyển ngân phiếu cho ta, hắn muốn Vân Mi bảo ta tranh sủng. Tỷ tỷ vào cung, cũng là hắn mạo hiểm tính mạng tới ngăn cản ta, chỉ vì không muốn ta chọc giận thánh nhan.
Ta tiếc nuối khi đó không thể gọi tên hắn một lần, ta thậm chí vẫn còn nhớ rõ sắc mặt tiếc nuối khi hắn đi lướt qua ta.
Kỳ Dương à, đáng tiếc ngài rốt cuộc vẫn không nghe được.
Hít một hơi thật sâu, đẩy tỷ tỷ ra, ta cầm khăn giúp nàng lau khô nước mắt, quay đầu nói: “A Man, thay biểu tiểu thư chỉnh lại trang dung.”
Tỷ tỷ giật mình nhìn ta, ta tự lau nước mắt, nói: “Trở về để Hoàng Hậu nương nương nhìn thấy, sẽ lại có cớ phạt tỷ.” Không còn ai có thể bảo vệ ta và tỷ tỷ, vậy ta phải càng kiên cường, tỷ tỷ, để ta bảo vệ.
A Man gật đầu, kéo nàng rời đi. Nàng lại không đi, ta chỉ đành đẩy nàng đứng dậy, lại thấy nàng đột nhiên nhíu mày.
“Tỷ tỷ?” Vén ống tay áo của nàng lên, thấy trên cánh tay trắng nõn của nàng đan xen màu xanh tím. Nàng theo bản năng lui về sau, lắc đầu bảo không sao. Lòng ta rất rõ ràng, đương nhiên là vì chuyện không khiêu vũ bên hồ mà bị đánh.
Không khỏi giận giữ, nhưng ta không thể hiện ra ngoài, tỷ tỷ không muốn ta gây chuyện, hơn nữa, hiện tại ta còn chưa đủ khả năng chống lại Hoàng Hậu.
A Man thấy sắc mặt ta xanh mét, thức thời khuyên nhủ: “Biểu tiểu thư, nô tỳ giúp người chỉnh lại trang dung.”
Cung Khuynh Nguyệt đứng lên, ta đi theo nàng, trong mắt nàng vẫn mang theo nước mắt. Ta thấy nàng rất nhiều lần muốn nói chuyện với ta, nhưng đến cuối cùng lại không nói lời nào. Ta biết, tỷ ấy vẫn không tin, không muốn tin.
Nhưng, đây là sự thật.
Thời điểm tỷ tỷ rời đi, hai mắt vẫn hồng hồng, ta không đưa tiễn, sợ lại nhịn không được mà khóc.
A Man quay lại: “Nô tỳ hầu hạ nương nương nghỉ ngơi.”
Ta không nói lời nào, tùy ý để nàng giúp ta cởi bỏ xiêm y.
“A Man, bổn cung sẽ cầu xin Hoàng Thượng để ngươi xuất cung tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.” Ta không thể ra ngoài, cũng không có lập trường để đi.
Nàng lại lắc đầu: “Thiếu gia muốn A Man đi theo nương nương, không phải muốn A Man gây thêm phiền toái. Thiếu gia... ở trong lòng nô tỳ, sau này, với A Man mà nói, nương nương chính là thiếu gia.”
“A Man...”
“Nếu không có thiếu gia, nô tỳ sớm đã bị người ta bán đi. Đời này của nô tỳ, chuyện gì cũng có thể làm, chỉ là không thể vi phạm điều thiếu gia phân phó.” Gác y phục của ta lên giá, nàng xoay người giúp ta chỉnh lại chăn đệm, “Nương nương ngủ đi.”
Ta kiềm nén để không khóc: “Thâm cung này, cũng không phải nơi tốt đẹp gì.” An Kỳ Dương vì ta mà đẩy A Man vào vực sâu này, với A Man mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt.
A Man mỉm cười: “Mạng của nô tỳ là của thiếu gia, nếu thiếu gia không nói gì, nô tỳ sẽ đi cùng thiếu gia.”
Lời này của nàng khiến ta thật sự chấn động.
Nàng theo An Kỳ Dương nhiều năm như vậy, An Kỳ Dương sao có thể không hiểu nàng?
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, ta dường như nhớ lại khi đó ở Du Châu, hắn dẫn ta ra ngoài chơi, trở về bắt gặp tỷ tỷ, hắn còn cười nói: “Ta kêu A Man đánh đàn thay muội.”
Những câu nói đó vẫn còn ở đây, nhưng người đã biến mất.
Nhắm hai mắt lại, An Kỳ Dương chỉ là vật hi sinh trong trận chiến vương quyền này. Nhưng ta không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Cắn răng ngồi dậy, ta không ngủ được, ta sao có thể ngủ được?
“Nương nương...” A Man đi tới, nhìn sắc mặt của ta, vội hỏi, “Có cần nô tỳ cho người chuẩn bị chút trà an thần không?”
Ta chỉ nói: “A Man, truyền Tô thái y tới cho bổn cung.” Giờ phút này, hắn chắc cũng đã hồi cung.
Tô thái y tới, mang theo trà an thần.
Ta chỉ hỏi: “Tô đại nhân ở lại phủ Thừa Tướng, có chuyện gì xảy ra thêm không?”
Hắn cúi đầu: “Vi thần không biết nương nương ám chỉ điều gì.”
Ta nhìn hắn: “Hung thủ.”
Hắn sợ hãi, cúi đầu càng thấp: “Việc này, vi thần không có quyền hỏi đế, vi thần chỉ phụng mệnh nghiệm thi.”
“Không ai còn sống?”
Hắn gật đầu.
“Còn nha hoàn rót rượu cho Hoàng Thượng?”
“Trúng tên mà chết.” Hắn nhàn nhạt đáp.
Trúng tên, như vậy, là giết người diệt khẩu?
Hỏi Tô thái y một vòng, vẫn không có tiến triển gì, ngoại trừ nha hoàn kia, những chuyện còn lại ta sớm đã biết.
Tô thái y trở về, A Man khuyên ta uống trà an thần. Ngủ, lại không sâu.
Trước mắt lại tái hiện cảnh máu me kia, còn cả ánh mắt cuối cùng An Kỳ Dương nhìn ta, một tiếng “A Tụ” truyền vào tai, lại nghe, nhưng vĩnh viễn không có tiếng động.
Thời điểm bừng tỉnh, thấy sắc mặt bên ngoài đã gần sáng. A Man dựa bên mép giường, nghe động tĩnh liền vội ngẩng đầu nhìn ta.
Ta ngồi dậy: “A Man, ngày sau không cần như vậy.”
“Vâng.”
Hầu hạ ta xuống giường, ta nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Hôm qua vì hỗn loạn và thương tâm, ta thế mà quên mất, bây giờ nhớ lại, vội hỏi nàng: “Hôm qua, Kỳ Dương và Thừa Tướng nhắc đến chuyện ba năm trước đây... Nửa câu sau là gì?” Ta bắt đầu học cách không gọi “Biểu thiếu gia”, cho dù hắn đã không thể nghe thấy.
A Man giật mình, lắc đầu: “Nô tỳ cũng không nghe thấy.”
Ta nghĩ, nếu ta đi hỏi Thừa Tướng, ông ấy cũng sẽ không nói ta biết.
Ra ngoài, Thập Đắc công công nói cỗ kiệu đã chuẩn bị sẵn. Gã không hỏi về Đinh Vũ, có lẽ, gã đã biết, cho nên không cần phải hỏi. Kêu A Man hầu hạ thay y phục, ta mới qua Úc Ninh Cung.
Nguyên Thừa Hạo không sao, các nữ nhân ở Úc Ninh Cung lại bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu có chút kỳ lạ, nhưng chung quy vẫn cao hứng, cũng không biết ai nói “Quận chúa thật đáng thương”, Thái Hoàng Thái Hậu ho một tiếng: “An Kỳ Dương hộ giá có công, Hoàng Thượng sẽ trọng thưởng.”
Ta cúi đầu, trọng thưởng? Người đã không còn, ban thưởng có ích lợi gì?”
Rời khỏi Úc Ninh Cung, đúng lúc Hiền Phi đi ngang, thấy ta, nhíu mày: “Bên cạnh muội muội đúng là thường xuyên thay đổi cung nữ.”
Ta miễn cưỡng cười, nghiêng đầu nhìn nàng: “Nương nương không thấy, Đinh Vũ chết rất thảm.”
Nghe vậy, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, dường như vì kiêng kị mà lui nửa bước. Lăng Hương vội khuyên nhủ: “Nương nương đang có thai, cẩn thận một chút, đừng dính đen đủi vào người.”
Hiền Phi trừng mắt nhìn nàng ta, Lăng Hương tự biết lỡ lời, vội cúi đầu.
“Muội muội không sao chứ?”
Quay đầu, thấy là Diêu Phi. Ta lắc đầu, lại hỏi nàng: “Đêm qua gặp được Hoàng Thượng không?”
Nàng gật đầu, cùng ta ra ngoài: “Hoàng Thượng thoạt nhìn vẫn tốt, chưa nói được mấy câu, Tùy thái y đã vào bắt mạch cho Hoàng Thượng, các cung đều trở về.” Nàng nhìn ta, “Muội muội rời đi thật sớm.”
Nắm chặt khăn lụa trong tay, sợ rằng không phải mình nàng nghĩ như vậy.
Nhớ tới hôm đó, hắn giả bệnh, lại kêu ta tới gần, còn hung tợn nói, trẫm bị bệnh, ái phi làm thế còn ra thể thống gì.
A, hôm qua, hắn thật sự bị bệnh, ta lại dứt khoát không hỏi thăm.
Thấy ta không nói lời nào, Diêu Phi an ủi: “An phủ xảy ra chuyện, muội muội nén bi thương.”
Một ngày chân tướng không được tra rõ, một ngày ta vẫn không thể an lòng.
Hai người vừa xuống bậc thang, đột nhiên thấy nữ tử trước mặt đỡ cột nôn khan, cung nữ bên cạnh nàng vội hỏi nàng làm sao vậy.
Vừa lúc Hoàng Hậu đi ra, nói: “Còn không mời thái y tới xem? Coi chừng ăn phải đồ hỏng.” Dứt lời, nàng được Thiển Ca dìu rời đi.
Tiến lên, ta lúc này mới thấy rõ là Phùng Tiểu Nghi.
“Tỷ tỷ nói xem, nàng ấy có phải có rồi không?” Ta nghiêng mặt hỏi.
Diêu Phi ngẩng đầu, ngay sau đó cười nói: “Nếu là thật, vậy trong cung lại thêm một chuyện đại hỉ.”
Thầm cười lạnh, ai biết có phải hỉ sự không.
Nguyên Thừa Hạo vẫn thượng triều như thường lệ, An Thừa Tướng không tới, chỉ nghe nói Cảnh Vương vào cung, ta không biết chuyện thích khách đã điều tra thế nào.
Buổi chiều, truyền đến tin Phùng Tiểu Nghi hoài long duệ. Ta không quá kinh ngạc, chỉ nghĩ hẳn Hoàng Hậu tức giận đến xanh mặt. Còn nói nàng ấy ăn phải đồ hỏng.
Thánh chỉ hạ xuống, Nguyên Thừa Hạo tấn phong nàng làm Tiệp Dư, nhảy bốn cấp, tất cả đều vì khối thịt trong bụng kia, chờ hài tử sinh ra, thân phận chủ vị một cung là khó tránh khỏi.
Đến đây, ta mới thật sự cảm nhận được chân lý mẫu bằng tử quý.
Qua ngày, đưa tang An Kỳ Dương. Nguyên Thừa Hạo hạ chỉ, theo lễ hầu gia mà hậu táng.
Sau khi hạ triều, nghe nói Chỉ Doanh quận chúa tiến cung. Ta thật sự giật mình, lúc này, nàng không đưa tiễn hắn lần cuối, sao lại vào cung?
Vội vàng cùng A Man rời Hinh Hòa Cung, quả nhiên trên đường tới Càn Nguyên Cung gặp Chỉ Doanh quận chúa. Chỉ hai ngày không gặp, nàng đã tiều tụy rất nhiều, cởi bỏ xiêm y rực rỡ, hiện tại, nàng chỉ một thân tố y.
Nàng vốn đinh mặc tang phục, nhưng trong cung kiêng kị, nếu không thay, cấm vệ quân sẽ không cho nàng vào. Cho dù, nàng là quận chúa.
“Quận chúa.” Cách đó khá xa, ta lên tiếng gọi nàng.
Tầm Chi quay đầu, nói với nàng mấy câu, nàng dừng bước, hành lễ với ta: “Thỉnh an Chiêu Nghi nương nương.”
Ta vội đỡ nàng đứng dậy: “Không cần đa lễ, quận chúa hôm nay... Sao lại vào cung?”
Nàng cười cười: “Thay Kỳ Dương tạ ơn, thời điểm xuất cung đưa tiễn chàng, sẽ nói chàng biết.”
Nhíu mày, tất nhiên phải đa tạ Hoàng Thượng hạ chỉ hậu táng hắn. Xuyên qua cổ áo của nàng, ta có thể nhìn ra nàng mặc đồ tang bên trong, quả nhiên giống hệt ta nghĩ. Nhịn không được mà nói: “Quận chúa, thời điểm ngài ấy ra đi, muốn Thừa Tướng cầu xin Hoàng Thượng hạ chỉ nói hôn ước với người chỉ là một vở kịch.”
Trong mắt nàng toàn là đau đớn, khóe miệng miễn cưỡng cử động, lắc đầu: “Việc này, ta đã cầu xin Thừa Tướng đừng nói với Hoàng Thượng.”
“Quận chúa...” Nàng sao lại không chịu hiểu nỗi khổ tâm của An Kỳ Dương chứ?”
“Nương nương không cần khuyên, việc này bản thân ta hiểu rõ. Kỳ Dương như thế, là lo cho ta. Nhưng, không có chàng ta mới không thể sống tốt, ta là thê tử của chàng, một vạn lần nguyện ý. Mặc kệ chàng sống hay chết, Nguyên Chỉ Doanh ta đều là thê tử của chàng.” Nàng nhìn ta, từng câu từng chữ nói đều vô cùng kiên định.
Nhưng lời nàng nói lại khiến ta vô cớ lo lắng. Nhìn sắc mặt nàng tiều tụy, ta căng thẳng mà khuyên: “Hắn muốn người sống... Sốt thật tốt.”
Nàng cuối cùng cũng bật cười, nước mắt đọng ở khóe mắt cứ thế mà rơi xuống: “Nương nương lo lắng gì chứ? Chỉ Doanh, sẽ không tự sát.”
Sẽ không tự sát...
Trái tim thắt chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Nàng lại hành lễ với ta: “Nếu nương nương không có chuyện gì khác, ta xin cáo lui trước, qua Càn Nguyên Cung rồi, ta còn vội vàng xuất cung tiễn Kỳ Dương.”
“Quận chúa.” Ta gọi nàng, “Thay ta và An Man tiễn ngài ấy.”
Nàng gật đầu.
A Man nhịn không được mà nhỏ giọng: “Quận chúa, thân thể thiếu gia yếu đuối, ban đêm, phải lót đệm dày. Đệm lót mùa này phải đổi vải nhung, màu nhạt một chút, thiếu gia... Không thích màu đậm.”
Chỉ Doanh quận chúa dừng bước, lại không quay đầu, qua một lúc, mới nói: “Yên tâm, ta biết, chàng ngủ, sẽ rất thoải mái.”
Ta biết, nàng khẳng định khóc, bởi vì, ta cũng khóc.
Đứng đó nhìn nàng rời đi, thời điểm xoay người, ta thấy một chiếc khăn rơi dưới đất. A Man nhặt lên, bật thốt: “Khăn của thiếu gia!”
An Kỳ Dương, đó tất nhiên là khăn tay vừa rồi Chỉ Doanh quận chúa không cẩn thận làm rơi.
A Man nghẹn ngào: “Đúng là của thiếu gia, nô tỳ không nhận lầm.”
Ta nhận lấy, nắm chặt trong tay. Chỉ Doanh quận chúa mang theo bên người, với nàng mà nói, nhất định là đồ rất quan trọng. Nàng nói đi gặp Nguyên Thừa Hạo xong liền xuất cung, giờ phút này ta nên trả cho nàng.
Cùng A Man vội vàng tới Càn Nguyên Cung, từ xa trùng hợp thấy Thường công công dẫn Tầm Chi rời khỏi, theo bản năng nhíu mày, nhanh chóng đi hỏi tiểu thái giám canh giữ. Tiểu thái giám kia quỳ xuống, cung kính đáp: “Hồi nương nương, Thường công công dẫn Tầm Chi cô nương qua Nội Vụ Phủ một chuyến.”
Để làm gì, có lẽ gã cũng không biết.
Ta gật đầu, chỉ hỏi: “Quận chúa ở bên trong sao?”
“Vâng, vừa mới vào không bao lâu.”
Kêu A Man giúp ta mở cửa, một mình vào trong. Trong tẩm cung của Nguyên Thừa Hạo, một cung nhân cũng không thấy. Mùi huân hương nồng đậm, hỗn loạn có Long Tiên Hương.
Từ nội thất truyền đến tiếng nói chuyện, ta lập tức đi vào, cách bình phong, đã có thể nhìn thấy hai thân ảnh kia. Định tiến lên, lại nghe Chỉ Doanh quận chúa nói: “Hôm đó, kinh động đến Hoàng Thượng rồi. Vương huynh muội nói Hoàng Thượng bị thương, Doanh Nhi, còn tưởng là sự thật.”
Lời này của nàng thật sự kỳ quái.
Nguyên Thừa Hạo trầm giọng: “Có gì thì đứng lên rồi nói.” Hắn tới gần, tự mình đỡ nàng dậy.
Chỉ Doanh quận chúa khẽ cười: “Sớm biết như thế, lúc trước chi bằng để chàng làm thái sử lệnh. Trốn chạy cũng không thoát khỏi cái chết, tốt xấu gì muội cũng không ngăn cản chàng, để chàng làm việc mình muốn, vẫn tốt hơn bây giờ, để chàng thương tiếc rời đi.”
“An Kỳ Dương sẽ không chết không rõ ràng.” Nam tử nặng nề nói, khiến ta không khỏi kinh hãi. Nguyên Thừa Hạo, ngài sẽ tra rõ sao? Thật sự sao?
Chỉ Doanh quận chúa bật cười thành tiếng: “Kỳ Dương đương nhiên không chết không rõ ràng, chàng chết rất có giá trị. Hoàng Thượng, ngài bảo Doanh Nhi nói đúng không?”
Hắn chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, trầm mặc một lúc, mới hỏi: “Hôm nay, muội tới vốn không phải vì tạ ơn, mà là cần một câu của trẫm.”
“Doanh Nhi cần một câu gì của Hoàng Thượng cứ? Doanh Nhi, tới là để đa tạ Hoàng Thượng đã cho Kỳ Dương tất cả. Đa tạ ngài hôm đó tứ hôn, Doanh Nhi, không hối hận, tương lai cũng không hối hận.” Nàng đi về trước một bước, “Kỳ Dương, có tính là đã cứu Hoàng Thượng một mạng không?”
Hắn thoáng chần chờ, cuối cùng cũng nói: “Tính.”
Nàng lại quỳ xuống: “Vậy Doanh Nhi thay chàng cầu một ân tình.”
Lần này, hắn không đỡ nàng dậy, chỉ một chữ ngắn ngủi: “Nói.”
Nàng cúi đầu, từng câu từng chữ lại vô cùng rõ ràng: “Mặc kệ tỷ muội Cung gia phạm lỗi gì, xin ngài đừng giết bọn họ.”
Nắm chặt khăn lụa trong tay, An Kỳ Dương quan tâm chúng ta, Chỉ Doanh quận chúa không quên. Ta thậm chí biết trong lòng nàng luôn để ý chuyện của ta và An Kỳ Dương, nhưng lúc này, nàng vẫn tình nguyện quỳ gối trước Nguyên Thừa Hạo nói như vậy.
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười: “Kim bài miễn tử của trẫm không dễ có như vậy.”
Biết hắn sẽ không đồng ý, đặc biệt là chuyện của tỷ tỷ. Hắn từng nói, chuyện khi đó, hắn nhớ rất kỹ.
“Nếu Hoàng Thượng không đồng ý, Doanh Nhi sẽ quỳ mãi không đứng lên.”
Ta dường như muốn vọt vào, nhưng, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nếu bây giờ ta xông vào trong thì có thể giải quyết được gì?
Thật lâu sau, mới nghe hắn lên tiếng: “An Kỳ Dương cứu trẫm một mạng, việc này, trẫm chỉ có thể đồng ý một người.”
Lời này, thời điểm hắn nói ra, lòng ta thế như có hi vọng vô hạn. Chỉ Doanh quận chúa thông minh như vậy, nàng biết nên chọn thế nào.
Quả nhiên, nàng không chút do dự mà trả lời: “Cung Khuynh Nguyệt, xin Hoàng Thượng nhớ kỹ.”
Trái tim cắn chặt, cuối cùng cũng nghe được một tiếng “Ừ” của hắn. Không khỏi cười, cười, lại khóc. An Kỳ Dương không còn nữa, nhưng vẫn có thể bảo vệ tỷ tỷ.
Chỉ Doanh quận chúa tạ ơn.
“Ta phái người đưa muội ra ngoài.” Hắn xoay người đỡ nàng đứng dậy.
Nhưng nàng vẫn quỳ, cười nói: “Sợ rằng Doanh Nhi không ra ngoài được rồi.”
Hắn nhíu mi, nghe nàng nói tiếp: “Hoàng Thượng giỏi khinh công như vậy, mũi tên đêm trước cũng không thể làm hại ngài. Kỳ Dương vừa chết, người được quan tâm nhiều nhất lại là ngài, hôm nay Doanh Nhi muốn, không phải chỉ một lời hứa hẹn...” Dứt lời, nàng giơ tay, lúc này ta mới nhìn thấy trong tay nàng là một thanh chủy thủ.
Chỉ cái chớp mắt, chủy thủ sắc bén đã đâm vào ngực Nguyên Thần Hạo!