Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 196: Chương 196: Phiên ngoại: Dương Thành Phong (6)




Tiếp chỉ, vào cung, thì ra là ban cho ta danh hào tướng quân đi biên cương trấn thủ.

Rời khỏi nơi thị phi này chưa chắc không tốt, Linh Khuyết đã thế này sẽ không thể bị ai lợi dụng, hắn đối đãi với Linh Khuyết như muội muội, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ nàng chu toàn.

Vân Mi... Vân Mi... Nha đầu này, nàng như mặt gương chiếu rọi sự si cuồng và bất đắc dĩ của ta. Thật không ngờ ta từng tuổi này còn có thể lọt vào mắt giai nhân, kể hắn nghe, sợ là hắn sẽ cười nhạo bảo ta khoác lác.

Ta cho rằng quảng đời còn lại sẽ cất giấu tình yêu trong lòng, cùng nàng gắn bó vượt qua, lại không ngờ, vân mệnh lại cho ta một con đường khác...

Không thể dẫn Vân Mi tới đại mạc, để một mình Ôn thị ở lại trong phủ, không biết sẽ gây ra chuyện gì, Vân Mi ở lại, không nói là trông giữ, ít nhất có thể giám thị, không để Ôn thị làm ra chuyện Dương gia phải hỗ thẹn. Chỉ là hài tử trong bụng nàng ấy, ta không thể bỏ mặc. Tuy không có tình cảm với nàng, đối với hài tử, ta vẫn chờ mong. Xem ra, huyết mạch tương liên không thể cắt đứt, nếu thật sự có một tiểu sinh mệnh như vậy, là ai sinh nó ra, dường như không có quan hệ nhiều lắm.

Thái giám truyền lệnh ở ngoài thúc giục, còn rất nhiều chuyện chưa kịp xử lý, trở về rồi nói. Ta cười tự giễu, xem ra ta đã gấp không nổi muốn rời khỏi nơi này rồi.

Trong Ngự Thư Phòng, sắc mặt Hoàng Thượng hôm nay tốt hơn lần trước khá nhiều. Hoàng Thượng là nhi tử của Tân Vương, lại không giống Tân Vương, Tân Vương tâm kế có thừa lại do dự không quyết đoán, Duật Diệp tuy giải quyết được mọi chuyện lại không thắng nỗi một chữ tình. Ta đột nhiên nhớ tới sự đánh giá của cha về Duật Diệp: Đến cuối cùng mới có thể nhận ra tình yêu thật sự. Xem ra tình yêu đó không phải giang sơn, cũng không phải hoàng mệnh, chỉ là một nữ tử tên Vu Nhi. Vậy người khiến Hoàng Thượng mưu lược quyết đoán này phải có lúc yếu mềm, hình như là Hinh Phi nương nương đúng không?

“Sư phụ nghĩ gì đó?” Hoàng Thượng nhìn ta, đôi mắt giống hệt của người Nguyên gia, cố phán thần phi, chỉ là che giấu dòng nước chảy xiết ẩn sâu.

Ta nhìn hắn, nghe hắn dừng lại một chút, mới nói: “Sư phụ, thời điểm tiên đế còn Ngũ hoàng tử, ngươi hình như được ông ta cắt cử đi trấn thủ biên cương.”

“Đúng vậy.” Ta đáp ngắn gọn.

“Vậy trẫm phái ngươi lần nữa đi biên cương, thay trẫm bảo vệ xã tắc.”

“Vâng.”

“Sư phụ đối với trẫm hình như chưa từng có tình sư đồ, chỉ có quan hệ quân thần.”

Ta nhìn hắn, nhớ lại Duật Diệp từng dặn dò ta dạy thế tử đọc sách tập võ, muốn ta đối đãi như đối với hắn, khi đó ta nói, đối với thế tử, chỉ có là thần tử hết lòng, không thể phò tá suốt đời. Đối với ta, phò tá một đời chỉ có một người, tình yêu cả đời cũng chỉ dành cho một người, đối với những người khác, như Ôn thị, chỉ là trách nhiệm, như Vân Mi, có vài phần thương tiếc, như Hoàng Thượng, có một phần phó thác.

“Sư phụ?”

Ta hoàn hồn: “Mạt tướng có một chuyện muốn cầu xin.”

Hoàng Thượng bĩu môi: “Khó có được việc sư phụ muốn nhờ, đúng là không dễ. Nói đi.”

“Mạt tướng... Muốn đưa bà điên ở Thành Vương phủ cùng đi biên cương.”

“Lại vì tiên đế phó thác?” Hoàng đế nổi giận.

“...” Lần này ta không trả lời.

“Nếu trẫm không đồng ý?”

“Nếu ngài không đồng ý, mạt tướng sau khi chết không còn mặt mũi đi gặp tiên đế.”

“Trẫm cho ngươi giải thích!” Hoàng Thượng chán nản, sắc mặt trắng bệch. Lần trước bắt mạch cho hắn, ta biết thân thể hắn không tốt, nhưng giữa ta và hắn vẫn có khoảng cách, hình như vì Duật Diệp, hình như vì đa nghi, hình như vì ta cố tình như thế.

“Hoàng Thượng, hiện giờ giang sơn thái bình, lần này mạt tướng đi biên cương, không biết khi nào mới trở về, nàng là sủng phi của tiên đế, có lẽ biết vài cấm kỵ trong nội cung.”

“Người chết còn có thể nói gì?” Hoàng Thượng nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sát khí, nhưng khóe miệng lại mang ý cười ngây thơ.

“Xin Hoàng Thượng khai ân, với một kẻ điên không cần phải thế.” Ta quỳ xuống. Hoàng Thượng trưởng thành còn âm hiểm hơn Hoàng Thượng, cuối cùng ta cũng không phụ gửi gắm của Duật Diệp, còn một chuyện khác là Linh Khuyết, ta thề sống chết cũng phải bảo vệ nàng.

“Muộn rồi, bà ta đã chết.” Hoàng đế nói thật thong dong.

Giống như thanh âm từ rất xa truyền tới, ta phụ hắn, cuối cùng vẫn phụ hắn. Lẩm bẩm nghĩ, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thất tín với hắn chuyện gì, hiện tại, lại thành kẻ thất hứa. Nếu khi ấy ta xông vào huyệt đạo khuyên can Thái Hoàng Thái Hậu, nếu...

“Sư phụ, sư phụ, sư phụ.” Giọng nói kia từ xa đến gần.

Ta hoàn hồn, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng còn gì phân phó, nếu không, vi thần xin cáo lui.”

“Sư phụ đối đãi với tiên đế đúng là không bình thường. Bà điên kia còn ở Thành Vương phủ, lúc sư phụ đi, dẫn theo bà ta là được.”

Ta dập đầu thật mạnh: “Hoàng Thượng có đức hiếu sinh, tạ ân Hoàng Thượng không giết.”

“Sư phụ, trẫm muốn hỏi ngươi, với ngươi, tiên đế là tất cả, ngươi vì hứa hẹn với ông ta mà không màng tất cả, nếu không có hai vị phu nhân, sợ rằng huy hoàng một thời của

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.