Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 47: Chương 47: Rất tốt




Không cần tự xưng nô tỳ, ta không kịp phản ứng, sau một lúc lâu mới nhớ, ta thật sự đã là Uyển Nghi.

Cúi đầu rũ mắt, ta thấy ngón tay thon dài kia đã dùng khăn lụa màu vàng quấn lên chỗ vết thương, ta không khỏi kinh hãi, theo bản năng muốn rụt tay về. Hắn lập tức bắt lấy, nhíu mày: “Đừng nhúc nhích.”

Hắn nói không lớn, nhàn nhạt, truyền vào trong tai lại khiến ta đột nhiên bất an.

Lặng lẽ nhìn hắn, ta thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng tin thần thiếp sao?” Tin ta không phải người của Hiền Phi, càng không phải người của Thái Hoàng Thái Hậu.

Hắn không đáp, chỉ hỏi lại: “Vậy vì sao không đứng về phía trẫm?”

Trái tim run lên, đứng về phía hắn?

Như vậy, ta không cần nói dối vì té ngã mà làm hỏng vòng ngọc kia, không cần để Hiền Phi cho rằng té ngã làm hỏng vòng ngọc vốn không phải ta cố ý. Nhưng, ta có thể sao?

Mắt, đối diện với con ngươi thâm thúy của nam tử, ta cười hỏi: “Như vậy, ngài sẽ che chở thần thiếp sao?”

Tay đặt trên cổ tay ta thoáng cứng đờ, tiện đà xuy một tiếng, hắn trầm giọng: “Chưa từng có kẻ nào dám nói chuyện với trẫm như thế.” Hắn đứng dậy, khoanh tay, “Trẫm sẽ không che chở bất kỳ ai.”

Có chút thất vọng, có điều, ngay từ đầu đây đã là chuyện nằm trong dự kiến, không phải sao?

Hắn trông có vẻ dịu dàng, kỳ thật lạnh lẽo như băng.

Sẽ không che chở bất kỳ ai, như vậy, vì sao ta phải đứng về phía hắn?

Chỉ là trong thâm tâm, đột nhiên có một tia không cam lòng nhợt nhạt.

“Nếu hôm nay là tỷ tỷ, ngài vẫn sẽ nói như vậy sao?”

Tay hắn thoáng dùng lực, lạnh giọng: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Cười nhẹ một tiếng, lắc đầu, không cần hỏi, hắn đã nói, nói ta biết tất cả. Nếu là tỷ tỷ, hắn chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy. Chỉ tiếc, ta vĩnh viễn chỉ có thể là ta, không có khả năng trở thành Cung Khuynh Nguyệt.

Hít một hơi thật sâu, ta mới nói: “Hoàng Thượng không chịu bảo vệ thần thiếp, thần thiếp cần gì làm loại chuyện tốn công vô ích này?” Cắn răng nói hết, nếu hắn tức giận, nghe xong lời này, mạng nhỏ của ta có lẽ sẽ mất đi một nửa.

Người trước mặt đột nhiên xoay người, tuy trong lòng đã có chuyện bị, nhưng vẫn nhịn không được mà khẩn trương. Khóe miệng hắn cong lên ý cười: “Rất tốt.”

Hắn chỉ nói một câu “Rất tốt”, không nhiều lời. Ta không biết lời này của hắn rốt cuộc có bao nhiêu tầng ý tứ.

Thái y tới, cẩn thận kiểm tra vết thương cho ta, mới cung kính trả lời Nguyên Thừa Hạo: “Hồi Hoàng Thượng, vết thương trên tay Uyển Nghi tiểu chủ không sâu, chỉ cần những ngày tới không đụng nước thì không có gì đáng ngại.”

Hắn vung tay, cho thái y lui xuống.

Thời điểm đóng cửa, ta thấy Vân Mi ở ngoài cửa nháy mắt, giờ phút này Nguyên Thừa Hạo đang ở đây, nàng không dám tiến vào. Ta khẽ cười, ý bảo nàng không cần lo lắng.

“Trẫm thấy ngươi tâm tình rất tốt.” Hắn đột nhiên lên tiếng, ngồi ở mép giường, ra hiệu bảo ta bước qua.

Chần chờ, cuối cùng cũng tiến lên, tâm tình ta lúc này cũng chẳng có gì tốt, chỉ cần không chết, luôn sẽ có hi vọng.

“Hoàng Thượng cố ý ở đây chờ thần thiếp chỉ để hỏi việc này thôi sao?” Mà điều ta không biết chính là, người hắn để ý, rốt cuộc là Hiền Phi, hay vẫn là ta.

Hắn khẽ cười, ôm ta vào lòng, nói: “Tối nay trẫm phong nàng làm Uyển Nghi, nếu trẫm không ở nơi này, người khác sẽ cảm thấy kỳ quái, không phải sao?” Dứt lời, bàn tay to lớn đưa tới, ngón tay linh hoạt dừng ở nút thắt trước ngực ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.