Địa vị ở trên Hoàng Quý Phi.
Đây, là lời hứa hắn cho ta, cũng là lời giải thích với ta.
Hoàng Quý Phi cả kinh đến buột miệng: “Hoàng Thượng, ngài...”
“Hoàng Quý Phi!” Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng cắt ngang nàng ta, trầm giọng, “Ở trước mặt Hoàng Thượng, không thể mất quy củ.”
Hoàng Quý Phi lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội ngậm miệng, nhưng sắc mặt kia khó coi đến cực điểm. Giờ phút này, nàng ta chỉ biết cúi đầu, một câu cũng không dám nhiều lời.
Thái Hoàng Thái Hậu liếc nhìn ta, rồi nói: “Thương thế trên người Hoàng Thượng chưa lành, việc này không chờ long thể ngài khôi phục rồi nói.”
Ta biết, Thái Hoàng Thái Hậu không hi vọng hắn tấn vị cho ta, đặc biệt là phân vị còn cao hơn Hoàng Quý Phi. Thái Hoàng Thái Hậu không ngừng bồi dưỡng thế lực Diệp gia, bà sao có thể cho phép ta nổi bật hơn Hoàng Quý Phi?
Nguyên Thừa Hạo phá lệ không nổi giận, ho han mấy tiếng. Ta vội vuốt ve ngực giúp hắn, hắn chỉ nắm tay ta, nói: “Hoàng tổ mẫu cũng biết lần này là ai làm phản đúng không?”
Thái Hoàng Thái Hậu bị hắn hỏi tới nghẹn lời.
“Là Vũ Vương, Thất thúc của trẫm.”
“Ông ta?” Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên không ngờ tới.
Nguyên Thừa Hạo gật đầu: “Đúng, cũng là ông ta bắt cóc hoàng nhi của trẫm. Nhưng người có biết vì sao ông ta không xuống tay giết Tuyền Nhi không?”
Ta giật mình nhìn hắn, không biết hắn lúc này lại định nói gì để lừa Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Hoàng Thái Hậu nghi hoặc, ngay cả Hoàng Quý Phi cũng kinh ngạc, có điều trong mắt nàng ta, chủ yếu là tiếc nuối, tiếc Vũ Vương không xuống tay giết Tuyền Nhi, nàng ta đương nhiên hi vọng chuyện con của ta chết non là thật.
Mẫu bằng tử quý, điều nàng ta sợ, đơn giản chính là việc này.
Nguyên Thừa Hạo đứng lê, nhẹ đẩy ta ra, đi về phía Thái Hoàng Thái Hậu, thấp giọng: “Ông ta không giết Tuyền Nhi là muốn nói với trẫm ông ta rất có thành ý. Bởi vì ông ta muốn nói với trẫm một chuyện, muốn trẫm tin ông ta.”
“Chuyện gì?”
Hắn ho một tiếng: “Đương nhiên là chuyện Tân Vương phủ cháy mười bảy năm trước.”
Nghe vậy, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi: “Ông ta muốn nói bậy gì hả!”
Nguyên Thừa Hạo lại cười: “Ông ta nói muốn giúp trẫm, hiện tại ngoại thần nắm giữ triều chính, muốn lật đổ Nguyên gia.”
“To gan! Người đâu! Gọi ông ta tới gặp ai gia!” Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận, hai tay nhịn không được mà run rẩy. Ngay cả Hoàng Quý Phi sắc mặt cũng trắng bệch, Nguyên Thừa Hạo nói như vậy, ai mà không nghe hiểu? Ngoại thần, đương nhiên là chỉ Diệp gia.
“Hoàng tổ mẫu, người nói xem Thất thúc đang êm đẹp sao lại nhắc tới việc này? Có điều chuyện qua rồi, trẫm không muốn điều tra nữa. Trong lòng người kỳ thật vô cùng rõ ràng. Hiện tại trẫm mới là hoàng đế Tây Chu, trẫm kính người như tổ mẫu ruột thị, có một số việc, người cũng nên buông tay rồi.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Còn về Thất thúc đại nghịch bất đạo kia của trẫm, ông ta tự có nơi phải đi. Trẫm cũng đã cho ông ta mỹ danh cứu giá mà hi sinh, tin rằng hoàng tổ mẫu sẽ không phản đối. Muốn trách chỉ có thể trách thời điểm Thái Tổ băng hà, đất phong hoàng tổ mẫu ban cho ông ta không quá tốt, khiến ông ta hơn hai mươi năm qua lòng tồn tại khúc mắc. Có điều hiện tại, người không cần lo lắng việc này nữa.”
Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu tái nhợt, nắm chặt khăn lụa trong tay, không lên tiếng phản đối.
“Trẫm định ngày mai phát tang cho Thất thúc, còn chiếu thư tấn vị cho Thục Phi cũng cùng hạ. Hoàng nhi của trẫm cũng cần nhận tổ quy tông.”
Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, nhưng lúc này không dám để lộ.
Đợi bà và Hoàng Quý Phi rời đi, ta cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: “Chàng dám dùng chuyện đó uy hiếp Thái Hoàng Thái Hậu, không sợ Thanh đại nhân lật mặt sao?” Chuyện mười bảy năm trước có liên quan tới Thái Hoàng Thái Hậu hay không Thanh đại nhân là người rõ nhất, huống hồ chính Hứa Thái Hậu cũng nói, trước khi Thái Hoàng Thái Hậu tới, bà đã ra tay đốt Tân Vương phủ, ngay cả thế thân cũng đã chuẩn bị.
Nguyên Thừa Hạo lại cười nhạo: “Trẫm có gì phải lo lắng, chuyện mười bảy năm trước ông ta không nói, hiện giờ sẽ càng không nói. Chỉ cần trẫm không mang việc này ra công khai đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu. Huống hồ việc này, nàng cho rằng Thái Hoàng Thái Hậu sẽ đi oán giận với Thanh Tuyệt sao?”
Ta ngẩn ra, thì ra hắn suy nghĩ chu toàn như vậy.
Đúng thế, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không nói Thanh đại nhân biết Nguyên Thừa Hạo dùng việc này uy hiếp bà, bởi vì Thanh Tuyệt chỉ là cấp dưới mà thôi.
Hoàn hồn, ta mới phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm. Trái tim đập loạn một nhịp, ta nói nhỏ: “Chuyện vừa rồi cũng không nói trước với thiếp một tiếng.”
Hắn nắm tay ta, khẽ cười: “Trẫm luôn muốn cho nàng thứ tốt nhất, nhưng lại không cho được, lần này, vẫn ủy khuất nàng.”
Ta lắc đầu, sao có thể là ủy khuất?
Đế Quý Phi, xưa nay chưa có tiền lệ, hiện tại bắt đầu từ hắn, ta còn có gì mà trách cứ chứ?
Tay dùng sức kéo ta vào lòng, hắn thấp giọng: “Chuyện lập trữ phải chậm lại.”
Ta gật đầu: “Không cần giải thích với thiếp.” Hắn làm việc ta còn không yên tâm sao? Vừa mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không thể tiếp tục ép Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn giống như thở phào nhẹ nhõm.
Ta ngước mắt nhìn hắn: “Vừa hồi cung, chàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, thiếp đi xem Tuyền Nhi, cũng không biết A Man có bế nó về Hinh Hòa Cung không.”
Hắn gật đầu: “Đi đi, trẫm cũng còn một chỗ cần đi.”
Lúc này ta mới nhớ tới Trịnh Quý Phi, bật thốt lên hỏi: “Bây giờ tới Duẫn Hi Cung luôn sao?”
Hắn mỉm cười: “Vẫn là nàng hiểu trẫm. Trẫm nghĩ, không cần truyền ả tới, chi bằng trẫm tự mình đi một chuyến. Năm năm, ả thật khiến trẫm bội phục.”
Dứt lời, hắn buông tay ta, ra ngoài. Ta hơi lo lắng, nữ nhân một khi điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Đuổi theo, hắn đã xuống bậc thang, ta vội chạy đến giữ chặt ống tay áo của hắn: “Thiếp đi cùng chàng.”
Hắn ngẩn ra, cười nhạt: “Thật ra, không cần lo cho trẫm.”
Ta trừng mắt: “Thiếp không phải lo cho chàng, chỉ là mới hồi cung, chàng đã đẩy thiếp đi, còn chưa bồi thường cho thiếp đừng hòng xảy ra chuyện.”
Hắn bật cười: “Trẫm cho rằng nàng mới không sợ bị trẫm đẩy đi.”
Ta hừ một tiếng, không thèm nhiều lời với hắn.
Ta không sợ, lá gan của ta lớn nhất.
Tới Duẫn Hi Cung, các cung nhân đều cao hứng ra nghênh đón. Ta thấy cung nữ của Trịnh Chiêu Nghi vui vẻ ra mặt chạy tới, hành lễ, đợi ngước mắt trông thấy ta, liền sửng sốt.
Nguyên Thừa Hạo không nhìn nàng ta, lập tức vào trong, đồng thời hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu? Sao không ra tiếp giá?”
Cung nữ vội đi theo: “Nương nương bị bệnh, có điều Hoàng Thượng tới, nương nương sẽ mau tốt lên thôi.” Thời điểm nói chuyện, nàng ta còn không quên nhìn ta. Ta biết, trong hậu cung này lời đồn vớ vẩn về ta nhất định rất nhiều, có lẽ, đều không phải lời hay.
Có điều những thứ đó, ta đều không để bụng.
Ta chỉ để ý hắn nhìn ta thế nào, để ý hài tử của ta.
Mở cửa tẩm cung của Trịnh Chiêu Nghi, liền thấy nữ tử đứng ngay cửa, thấy chúng ta tới, lập tức theo quy củ mà hành lễ.
Sắc mặt nàng tái nhợt, giống như chút sức lực nhìn ta cũng không có.
Nhớ tới khi đó, thời điểm còn người nọ, nàng ở trước mặt ta vênh váo tự đắc thế nào. Nhưng hiện tại, ta không muốn như thế, không đáng.
Nguyên Thừa Hạo tiến lên ngồi xuống, Trịnh Chiêu Nghi vội rót trà cho hắn.
Hắn không nói lời nào, bưng lên nhấp một ngụm.
Trịnh Chiêu Nghi đột nhiên nói: “Hoàng Thượng không sợ thần thiếp hạ độc vào trà sao?”
Ta cả kinh, theo bản năng tiến lên trước một bước.
Hắn vẫn thong dong uống tiếp một ngụm, mới nói: “Ngươi là người thông minh, trẫm tin ngươi sẽ không làm vậy.”
Tay cầm ấm trà run lên, Trịnh Chiêu Nghi quỳ xuống: “Cầu xin Hoàng Thượng tha cho Trịnh gia!”
Hắn nhìn chằm chằm nữ tử quỳ dưới đất, lãnh đạm hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Nàng ta nhất thời nghẹn họng, bởi vì trong tay nàng ta đã không có gì làm lợi thế. Sau một lúc lâu, nàng ta mới bật khóc: “Đó là huynh đệ của ngài, cầu xin ngài nể mặt người đó, tha cho Trịnh gia đi! Thần thếp nguyện ý lấy cái chết để tạ tội! Hoàng Thượng, thần thiếp cầu ngài!” Nói rồi, nàng ta liên tục dập đầu.
Hắn bỗng nhiên bật cười, gác chén trà xuống: “Người đó từng hại trẫm, ngươi còn dám ở trước mặt trẫm nói cái gì là huynh đệ? Ngươi muốn chết, trẫm đương nhiên thành toàn. Còn về Trịnh gia, nếu đã nguyện trung thành với người đó, các ngươi có thể xuống âm tào địa phủ tiếp tục trung thành. Hôm nay trẫm tới chỉ là muốn gặp nữ nhân năm năm trẫm chưa từng nhìn thấu. Ngươi khiến trẫm thật giật mình.”
“Hoàng Thượng...” Sắc mặt nàng ta càng tái nhợt.
Hắn đứng dậy: “Trẫm tới, không phải nghe người cầu tình. Sinh Nhi, chúng ta đi.”
Hắn thẳng tắp mà nhìn trên mặt đất nữ tử, chỉ đạm thanh nói câu: “Dựa vào cái gì?”
Trịnh Chiêu Nghi hoàn toàn tuyệt vọng, mãi đến khi chúng ta đi rồi, nàng vẫn không nói lời nào. Cung nhân bên ngoài không ai dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt nhìn ta đan xen kinh ngạc và ghen ghét.
Dù sao, trong mắt người ngoài, Trịnh Chiêu Nghi từng một lần trở thành phi tử Hoàng Thượng phi tử nhất, mà ta, chẳng qua là phế phi.
A, cho nên mới có một câu, không phải gió Tây áp đảo gió Đông, mà là gió Đông thổi bạt gió Tây.
Thường công công chờ bên ngoài Duẫn Hi Cung, thấy chúng ta ra, vội tiếp đón, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng về Càn Nguyên Cung sao?”
Hắn lại nói: “Không, trẫm qua Hinh Hòa Cung.”
“Hoàng Thượng.” Ta giữ chặt ống tay áo của hắn, thoáng chần chờ, cuối cung vẫn nói, “Hồi cung rồi vẫn chưa đi thăm Ngọc Nhi.”
“Muốn trẫm qua Trữ Ngọc Cung thăm Diêu Phi thì cứ nói thẳng.”
Lúc trở về, ở cửa cung chỉ vội nhìn một cái, nàng đã sinh hài tử, hắn ngay cả nam hay nữ đều không hỏi. Nếu đổi lại là ta, lòng ta cũng chịu không nổi.
Ta không hào phóng như vậy, nhưng trong hậu cung, chỉ có Diêu Phi đối xử với ta không tệ.
Ta đã có được quá nhiều, người của hắn, tim của hắn.
Từ chỗ Diêu Phi đã không còn gì để ha phải tranh đoạt.
Ta đẩy hắn: “Hoàng Thượng đi đi.”
Hắn khẽ cười: “Được, vậy trẫm qua Trữ Ngọc Cung trước. Thường Cừ, bãi giá Trữ Ngọc Cung.”
Nhìn hắn rời đi, ta miễn cưỡng cười, chuyển hướng về Hinh Hòa Cung. Trên đường, trông thấy ta, các cung nhân đều căng thẳng hành lễ, giống như ta là mãnh thú gì đó.
Khẽ cười, thời điểm đi ngang ngự Hoa Viên, ta thế mà gặp Đường Đức Nghi. Nàng thấy ta, trốn không thoát, chỉ đành tiến lên hành lễ: “Tham kiến nương nương.” Nàng không còn đeo kim linh trên người, ta và nàng đã lâu không gặp, nữ tử vênh váo tự đắc kia đã không còn, gặp ta, nàng không hề nói câu nào bất kính. Lâu như vậy mới gặp lại, nàng ốm đi rất nhiều.
Ta không giữ nàng lại, người như nàng nên biết an phận một chút.
Về Hinh Hòa Cung, A Man vội ra nghênh đón, cười nói: “Nương nương sao bây giờ mới về, công chúa đợi người rất lâu rồi.”
Nguyên công chúa tới sao?
Ta vội vã vào trong, nàng đang bế Tuyền Nhi, thấy ta, nhỏ giọng nói: “Ngủ rồi, đừng đánh thức nó.”
Bảo A Man ôm nó xuống, ta mới hỏi: “Công chúa tới sao không phái người thông báo trước cho bổn cung một tiếng?”
Nàng nắm tay ta: “Nương nương cũng thật biết giữ bí mật! Hôm đó ta thật sự cho rằng Hoàng Thượng đem người...” Nàng dừng lại, ngay sau đó cười nói, “Nhìn ta xem, bây giờ còn nhắc chuyện đó làm gì? Mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần người và Hoàng Thượng vẫn như lúc ban đầu, ta cũng yên tâm rồi. Khó trách khi đó nương nương muốn Bách Hầu điện hạ chuyển lời với ta, cái gì cũng chưa từng thay đổi.”
Thì ra Nguyên công chúa vẫn còn nhớ.
Nhớ thì tốt, hi vọng trong lòng vẫn còn, thật tốt.
Nhìn nàng, ta cười bảo: “Không riêng chuyện của bổn cung, còn một chuyện, càng làm công chúa vui vẻ.”
Hai mắt nàng sáng lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Ta lại gần thì thầm bên tai nàng một phen.
Bàn tay nắm tay ta theo đó run lên, hai mắt mở lớn, nhìn ta một lúc lâu, mới mở miệng: “Phụ...”
Ta vội che miệng nàng, lắc đầu: “Công chúa biết là được.”
Nàng vui mừng tới bật khóc, nắm chặt tay ta: “Đa tạ nương nương, thật sự đa tạ người!”
Kéo nàng ngôi xuống, ta mới nói: “Đa tạ bổn cung làm gì? Người công chúa cần đa tạ, bản thân ngươi biết rõ. Có điều Hoàng Thượng, chàng cũng không cần ngươi đa tạ. Còn cả vương gia, ngài ấy trước sau vẫn là đệ đệ của Hoàng Thượng, tất cả đều chưa từng thay đổi.”
Nguyên công chúa gật đầu thật mạnh, vừa khóc vừa cười: “Nương nương, đây là tin tức tốt nhất ta nghe được trong hai năm qua!”
Ta cũng cười, hỏi nàng: “Ngươi và Bách Hầu điện hạ... Vẫn tốt chứ?”
Nàng ngẩn ra, cười đáp: “Chàng là người tốt, đối với ta cũng tốt.”
Nghe nàng nói thế, ta yên tâm rồi, không cần hỏi gì thêm. Lúc Kỳ Dương đi, người không yên tâm nhất là nàng, hiện tại hắn ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ yên tâm.
Lúc Nguyên công chúa đi đã là chạng vạng.
Tuyền Nhi đã tỉnh, A Man bế nó vào cho ta: “Nương nương, công công của Nội Vụ Phủ điều cung nhân tới Hinh Hòa Cung, người có cần tự mình lựa chọn không?”
A Man không nhắc, ta đúng là quên mất các cung nhân ban đầu ở Hinh Hòa Cung sớm đã không còn nữa. Vỗ về Tuyền Nhi, ta lắc đầu: “Không cần, ngươi làm đi, bổn cung tin tưởng ngươi.”
A Man đáp “Vâng”, sau đó lui xuống.
Bên ngoài, sắc trời đã dần tới, ta bế Tuyền Nhi đi qua đi lại trong phòng. Nguyên Thừa Hạo đi lâu như vậy, cũng nên tới Hinh Hòa Cung.
Dùng xong bữa tối, vẫn không thấy hắn tới.
Trời đã tối đen như mực, A Man bế Tuyền Nhi xuống, ta ngồi trong phòng, có cung nữ chạy vào bẩm báo: “Nương nương, Hoàng Quý Phi đến thăm người.”
Ta đứng bật dậy, không ngờ đã trễ thế này, nàng ta vẫn tới. Sai người mời nàng vào, chiếu thứ tấn vị cho ta còn chưa hạ, ta gặp nàng vẫn hành lễ.
Ánh mắt nữ tử có chút sắc bén, nàng ta buông tay Lăng Hương, đi lên trước ngồi xuống: “Còn tưởng Hoàng Thượng ở đây, bổn cung không ngờ chỉ có một mình muội muội. Cũng tốt, tỷ muội chúng ta đã lâu chưa nói chuyện tử tế.”
Ta khẽ cười, Nguyên Thừa Hạo không ở đây, nàng ta chẳng lẽ không biết sao? Ta không tin, nếu Nguyên Thừa Hạo thật sự ở đây, nàng ta vẫn dám tới.
A Man đã bế Tuyền Nhi xuống, ta không gọi cung nữ khác vào hầu hạ, đứng dậy tự mình rót trà cho nàng. Nàng cười nhạt: “Bổn cung đúng là có lộc, có thể làm phiền Đế Quý Phi nương nương tương lai tự mình rót trà.”
Ta cười đáp: “Nương nương thật biết nói đùa, chẳng qua là một ly trà mà thôi.” Đẩy đến trước mặt nàng, ta xoay người ngồi xuống.
Nàng nhấp một ngụm, nhìn ta nói: “Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, vẫn là muội muội lợi hại nhất.” Nhiều nghi vấn như vậy, nàng không cần hỏi ta, ai nấy đều nhìn thấy, tất cả đều là kế sách của Nguyên Thừa Hạo, nếu đã là ý của Hoàng Thượng, sai cũng thành đúng, không ai dám hai lời.
Ta cười hỏi: “Hôm nay nương nương tới chắc không phải chỉ để nói lời này đúng không?”
Nàng cất đi ý cười trên mặt: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Bổn cung muốn tấn vị cho muội, bổn cung không quản được. Hiện tại những gì bổn cung làm đều vì nhi tử của bổn cung, muội muội nên hiểu.”
Ta đương nhiên hiểu, không thể không hiểu.
Đáng tiếc nàng quá gấp gáp, nàng sợ hãi, nên mới vội vàng tới cảnh cáo ta, đừng hòng đánh chủ ý tới vị trí Thái Tử. Ta cũng làm nương, ai làm nưng đều hi vọng điều tốt nhất cho con của mình. Hoàng Quý Phi như thế, ta cũng vậy.
“Nương nương nên biết, quyết sách nằm trong tay Hoàng Thượng, chúng ta đều là phi tử, không ai có quyền lực thay đổi.”
“Hay cho một Thục Phi! Nữ nhi sinh được nhi tử trong hậu cung này không chỉ có hai người ngươi và ta. Hôm nay Hoàng Thượng đi đâu, chẳng lẽ ngươi không biết?” Hoàng Quý Phi nổi giận.
“Tần thiếp sao lại không biết? Hoàng Thượng qua Trữ Ngọc Cung, hơn nữa là tần thiếp muốn ngài ấy đi.”
Hoàng Quý Phi sửng sốt, ngay sau đó châm chọc: “Vậy ngươi cũng thật hào phóng, đẩy Hoàng Thượng đi, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận.” Nàng ta đứng dậy, thở dài, “Xem ra trong cung này không có ngày nào thái bình, bổn cung không cần thiết phải ở lại, về trước.”
Nhìn nàng và Lăng Hương rời đi, lòng ta bỗng nhiên có một tư vị khó diễn tả thành lời.
Đẩy Hoàng Thượng đi...
Ta không phải người như vậy.
Nhưng Diêu Phi là loại nữ nhân này sao? Còn Nguyên Thừa Hạo.
Đứng bật dậy, ta cho rằng tới Trữ Ngọc Cung xong, hắn sẽ qua Hinh Hòa Cung thăm Tuyền Nhi. Nhưng vì sao đã trễ thế này hắn còn không tới?
Lúc A Man trở về đã là đêm khuya. Thấy ta còn đứng đó, nàng giật mình: “Sao nương nương còn chưa nghỉ ngơi? Vừa nãy nô tỳ đưa điện hạ xuống nghỉ ngơi, ngài ấy lại tỉnh, cho nên phải dỗ thêm một lát.” Nàng đi tới dìu ta, “Nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi. Nương nương là đang... Chờ Hoàng Thượng sao?”
Trái tim thoáng động, ta lắc đầu: “Không, bổn cung không có.”
A Man không hỏi nhiều, chỉ nói: “Nghe nói Hoàng Quý Phi vừa tới. Nương nương, bây giờ người hồi cung, nàng ta chắc chắn sợ rồi.”
Ta miễn cưỡng cười: “Sợ cái gì, bổn cung cũng không phải hung cầm mãnh thú.”
A Man bật cười thành tiếng: “Nghe người nói kìa, tuy người không phải hung cầm mãnh thú, nhưng người có được trái tim của Hoàng Thượng.” Nàng cẩn thận cởi nút thắt giúp ta, lại nói, “Hôm nay, Hoàng Thượng vì người mà đắc tội Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Quý Phi đương nhiên nóng nảy.”
Nghe A Man nói, lòng ta đột nhiên hụt hẫng. Hoàng Quý Phi nóng nảy, nhưng ta cũng vậy. Hơi chần chờ, ta gạt tay A Man, nâng bước ra ngoài. A Man kinh hãi, vội chạy theo giữ chặt ta: “Đã trễ thế này, nương nương định đi đâu?”
“Bổn cung bảo Hoàng Thượng qua Trữ Ngọc Cung.” Ta cắn môi.
A Man ngẩn ra, cười nói: “Nô ty chưa từng thấy nương nương keo kiệt như vậy.”
“Ngươi cảm thấy bổn cung keo kiệt sao?” Không hiểu vì sao ta lại nổi giận. Hắn qua đó là do ta khuyên, sao lại thành ta keo kiệt?
Chuyện ngày hôm nay sao lại khiến ta khó chịu đến thế!
A Man dìu vào trong, nhỏ giọng: “Ngày thường nương nương luôn hào phóng, bây giờ qua đó chẳng phải khiến người ta chê cười sao?”
“Bổn cung không thoải mái.” Ta không cần phải giấu A Man, nàng đi theo ta đã lâu như vậy, còn hơn tri kỷ của ta.
“Đó là vì trong lòng nương nương có Hoàng Thượng.”
Đúng vậy, có hắn, nên mới không thoải mái.
Thì ra, trái tim ta cũng nhỏ như vậy.
Không thể chứa đựng một hạn cát nào, sợ trái tim hắn lớn hơn ta.
Hắn là hoàng đế, hậu cung ba ngàn giai lệ, ta không sợ không giữ được người hắn, lại sợ phải chia sẻ tình cảm.
Diêu Phi là nữ nhân tốt, điểm này, ngay cả ta cũng thừa nhận.
“Diêu Phi cũng sinh được hoàng tử.” Ta nhỏ giọng.
A Man ngồi bên cạnh ta, cẩn thận hỏi: “Vậy nương nương sợ hài tử của Diêu Phi nương nương đoạt vị trí thái tử của điện hạ, hay sợ nàng ấy cướp mất Hoàng Thượng?”
Sửng sốt, kỳ thật ta đều sợ.
Nắm chặt hai tay, bắt đầu từ khi nào, ta cái gì cũng sợ sệt như vậy?
A Man nắm tay ta: “Mọi người đều không sợ, người sợ cái gì? Sống chết đều đã trải qua, nô tỳ cảm thấy hiện tại tốt hơn quá khứ rất nhiều, người nói xem đúng không?”
“A Man, ngươi thật biết cách an ủi người.”
Nàng nghiêm túc nói: “Thiếu gia chưa từng sợ cái gì, điều này nô tỳ rất bội phục ngài ấy, gặp khó khăn gì cũng có thể bình tĩnh. Ngài ấy từng nói, cái gì cũng có thể vượt qua, không có gì là không giải quyết được. Lúc trước nô tỳ không hiểu, sau thiếu gia đi rồi, nô tỳ càng nghĩ không thông, nếu thật sự cái gì cũng có thể giải quyết, vậy vì sao không thể đổi mạng của ngài ấy về? Nhưng sau đó nô tỳ đã nhận ra, ý của thiếu gia là không phải một hai giải quyết, mà đổi cách để xem. hiện tại nô tỳ sống, hầu hạ nương nương, hầu hạ điện hạ, nương nương tốt, điện hạ tốt, là điều thiếu gia muốn thấy, cũng là điều nô tỳ muốn thấy.”
“A Man, đa tạ ngươi.” An Ky Dương để lại nàng cho ta, nàng với ta trân quý hơn bất ký thứ gì.
Đêm nay, A Man không về phòng, ở lại tẩm cung cùng ta.
Hôm sau, có cung nữ vào bẩm báo, nói hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu có chỉ, các cung không cần qua Úc Ninh Cung thỉnh an.
Ngồi trong tẩm cung một lát, Thường công công tới tuyên chỉ.
Hắn không nuốt lời, phong ta làm Đế Quý Phi, ban thưởng vô số trân bảo. Cung nhân Hinh Hòa Cung được một phen hoan thiên hỉ địa. Mà giờ phút này, bên Duẫn Hi Cung lại nhận được thánh chỉ tương phản với chỗ ta, ban chết, đây cũng là chuyện sáng sớm ta được biết. Nghe nói nam đinh Trịnh gia đều bị ban chết, nữ tử và trẻ con sung quân biên cương, vĩnh viễn không được hồi kinh.
Những người tới chúc mừng càng thêm cung kính ta, lời đồn bên ngoài tự nhiên cũng nhiều lên không ít. Nói ta lời hại thế nào, vừa về chuyện đầu tiên làm chính là diệt trừ Trịnh Chiêu Nghi đang được sủng ái nhất, còn khiến Hoàng Thượng phong ta làm Đế Quý Phi, đè ép Hoàng Quý Phi xuống. Nếu ai đó khiến ta không thuận mắt, người chết tiếp theo chính là nàng.
Nghe A Man kể, ta chỉ mỉm cười.
A Man cũng cười: “Nô tỳ đi xem đồ Hoàng Thượng ban thưởng bọn họ xử lý có thỏa đáng hay không.”Ta gật đầu. Tuyền Nhi còn ngủ trên giường ta, ta ngồi ở mép giường cúi đầu nhìn hài tử. Hài tử càng lớn càng giống hắn, mặt mày, miệng mũi, quả thật giống như đúc.
Ngồi một lát, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, tưởng là A Man, ta đang định xoay người, đôi tay hữu lực kia đã duỗi tới nhẹ nhàng ôm lấy ta. Mùi Long Tiên Hương trên người nam tử tràn ngập, hắn cười khẽ: “Thật quá đáng, trẫm ban thưởng cho nàng nhiều như vậy, cũng không thấy nàng tới tạ ơn.”
Trong lòng muốn gặp hắn, bây giờ hắn tới, ta lại nổi giận.
Ta đẩy hắn ra: “Thì ra Hoàng Thượng ban thưởng cho thần thiếp, còn chờ thần thiếp tới tạ ơn, vậy không bằng Hoàng Thượng về trước, thần thiếp sẽ qua đó.”
Hắn vẫn ôm ta không rơi, cười nói: “Sao thế? Nghe giọng điệu của nàng, chẳng lẽ cảm thấy đồ trẫm ban thưởng không đủ sao? Vàng bạc châu báu đều không hợp ý nàng, không lẽ trẫm tấn vị cho nàng nàng cũng không hài lòng? Còn lên trên nữa chỉ có thể là Hoàng Hậu, sao hả, chờ không kịp rồi?” Dứt lời, hắn cắn nhẹ lên vành tai ta.
Ta nghiến răng: “Hoàng Thượng nói ba năm không lập hậu, thần thiếp không muốn Hoàng Thượng khó xử.”
“Vậy thì làm sao vậy?” Hắn không thuận theo mà hỏi tiếp.
“Chẳng sao cả.”
Hắn cuối cùng cũng buông tay, ngồi trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm: “Trước kia nàng không như vậy.”
Tức giận trong lòng, ta lại không muốn giải thích.
Hắn nhìn qua hài tử, duỗi tay vuốt ve nó, cười hỏi: “Tuyền Nhi, phụ hoàng tới rồi, còn ngủ sao?”
Hài tử chu miệng, vẫn ngủ.
Hắn dịu dàng nhìn nó, sau một lúc lâu mới nhích người qua đây, làm nũng: “Sinh Nhi, hôm qua trẫm ngủ cả người đều đau nhức, nàng xoa bóp cho trẫm đi.”
Ta không rảnh! “Người đâu.”
Có cung nữ nghe tiếng đi vào: “Nương nương có gì phân phó?”
Nhìn người bên cạnh, ta nói: “Hoàng Thượng bảo trên người không thoải mái, qua đây xoa bóp cho Hoàng Thượng.”
Hắn không nói lời nào, vẫn dựa vào người ta. Cung nữ hơi chần chờ, đành phải tiến lên quỳ gối bên mép giường, cẩn thận xoa chân cho hắn. Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được, đá cung nữ một cái, nhíu mày nói: “Xoa chân có ích lợi gì?”
Cung nữ hoảng sợ tới sắc mặt trắng bệch, cuống quít khom người: “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!”
“Được rồi, ra ngoài cho trẫm, đừng làm ồn Tuyền Nhi ngủ.” Hắn đã không còn kiên nhẫn.
Cung nữ như được ban ân, vội vàng lui xuống.
“Trẫm phong nàng là Đế Quý Phi, bây giờ ngay cả trẫm nói chuyện cũng không dùng được sao!” Hắn nhìn ta.
“Hoàng Thượng nói đùa, nào có phi tử lớn hơn Hoàng Thượng?”
“Trẫm kêu nàng xoa bóp, nàng còn gọi cung nữ vào!”
Ta xoay người, duỗi tay xoa bóp hai vai cho hắn, dùng sức ấn xuống. Hắn kêu đau, ta liền nói: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã quên lần đó ở Càn Nguyên Cung, ngài ngại thần thiếp xuống tay mạnh nên gọi Hoàng Quý Phi tới, còn nói tay nàng ấy mềm mại sao?”
Hắn như bừng tỉnh, gật đầu: “Cũng đúng, không bằng, gọi nàng ấy tới xoa bóp cho trẫm.” Dừng lại, hắn đúng là đã nói, “Thường Cừ, qua Tuệ Như Cung mời Hoàng Quý Phi tới.”
Nguyên Thừa Hạo!
Thật quá đáng, hắn dám gọi Hoàng Quý Phi tới cung của ta sao?
Nổi giận đến cực điểm, ta cúi đầu cắn bả vai hắn một cái.
“Cung Vũ Sinh, trẫm đúng là sủng hư nàng rồi!” Hắn nghiến răng.
“Hoàng Thượng sủng ái thần thiếp đến vậy sao? Gọi Hoàng Quý Phi tới tẩm cung của thần thiếp, việc này tính sao đây?”
“Không phải nàng bảo trẫm gọi nàng ấy tới à?” Hắn hỏi lại.
Ta tức giận tới phát run, đẩy mạnh hắn một cái: “Ra ngoài!”
Hắn vẫn vững như Thái Sơn ngồi đó: “Trẫm không đi.”
Không đi, vậy ở đây chờ Hoàng Quý Phi tới đúng không? Nguyên Thừa Hạo, chàng khinh người quá đáng!
“Ngài ra ngoài cho thiếp!” Ta càng dùng sức đẩy hắn.
Hắn đắc ý cười rộ: “Nự cười, điện hạ này đều là của trẫm, trẫm muốn đi đâu thì đi đó, nàng thật to gan, dám đẩy trẫm!”
“Ngài không đi thiếp đi!” Định bế Tuyền Nhi, hắn lại bắt lấy tay ta, “Chuyện tỷ tỷ của nàng trẫm còn chưa tính sổ, nàng còn muốn trèo lên đầu trẫm?”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Tiểu nhân mới lôi chuyện cũ ra nói!”
“Nàng mới là tiểu nhân!”
Ta ngẩn ra, dùng hết sức đẩy hắn, không ngờ hắn thế mà thật sự bị ta đẩy ngã xuống giường. Ta kinh hãi, thấy hắn một tay ôm ngực, sắc mặt thống khổ.
“Hoàng Thượng!” Ta cuống quít tới dìu hắn.
Hắn lắc đầu: “Trẫm không thở nổi, khó chịu...”
“Khó chịu thế nào...”
“Bị nàng chọc giận.” Dứt lời, nam tử kéo ta xuống ngã trên người hắn.
Cắn răng, ta sớm nên nghĩ đến hắn đang ngụy trang, đang êm đẹp, hắn sao có thể phát bệnh!
Hắn mỉm cười, ta giãy giụa, tay hắn càng dùng sức, còn nói: “Còn động nữa trẫm điểm huyệt nàng!”
“Đệ tiện!”
“Nàng đã nói trẫm là tiểu nhân, không dùng chút thủ đoạn chẳng phải rất có lỗi với hai chữ đó sao?”
Ta thua rồi, hắn vô địch.
Hắn cười nói: “Đã bao lâu trẫm không ôm nàng rồi nhỉ? Sao nàng lại béo hơn thế? Thật nặng, còn nặng hơn Ngọc Nhi. Hôm qua Ngọc Nhi nằm đè lên tay trẫm ngủ một đêm, sáng nay nửa người trẫm tê rần, bây giờ còn đau nhức. Nàng nói xem nếu nàng cũng nằm đè lên người trẫm một đêm, trẫm sợ rằng phải truyền Tùy Hoa Nguyên tới xem.”
Đêm qua hắn ôm Đế Cơ ngủ một đêm...
Ta còn tưởng...
“Trẫm đã không đêm được số ngày không gặp Ngọc Nhi rồi, tiểu nha đầu này học được rất nhiều thứ, còn lôi kéo trẫm nói muốn đọc thơ cho trẫm nghe. Đảo mắt tiểu nha đầu này đã trưởng thành, thời gian trẫm dành cho nó quá ít, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nó. Hôm qua nghe nó đọc thơ, trẫm mệt đến ngủ quên mất.” Nghe ra được, hắn đang tự trách.
Hôm qua hắn hồi cung, căn bản chưa từng nghỉ ngơi, ta còn giục hắn qua Trữ Ngọc Cung.
Lòng đang áy náy, lại nghe người bên dưới nói: “Còn không đứng dậy? Thật muốn để trẫm nằm dưới đất sao?”
Ta vội bò dậy, nhưng vẫn mạnh miệng: “Sợ Hoàng Quý Phi tới thấy à?”
Hắn dứt khoát không ngồi dậy: “Vậy chỉ có thể chờ Thường Cừ về, đi mời Hoàng Quý Phi của trẫm tới, nàng ấy mới có thể xem trò hay này. Có điều nằm dưới đất đúng thật mát mẻ, nàng nói xem trẫm ngủ ở đây có bị cảm lạnh không?”
Ta sửng sốt, hắn nói cái gì? Thường công công căn bản không theo hắn tới Hinh Hòa Cung? Vậy vừa rồi hắn còn nghiêm trang “ra lệnh” Thường công công qua Tuệ Như Cung mời người! Ta thật khờ, cứ bị hắn xoay vòng vòng.
Ta căm giận kéo hắn, hắn thật sự muốn chơi vô lại: “Trẫm hết sức rồi.”
Hắn nặng như vậy, ta làm sao kéo nổi hắn?
Ta không kéo hắn nửa, vừa lúc A Man mở cửa đi vào, thấy vậy, nàng kinh hãi, vội chạy tới: “Nương nương, sao Hoàng Thượng lại nằm dưới đất? Mặt đất rất lạnh, Hoàng Thượng sẽ bệnh mất!” Dứt lời, nàng cúi người dìu hắn.
Hắn nhìn A Man, khen ngợi: “Nhìn xem, ngay cả cung nữ của nàng cũng đau lòng cho trẫm. Chủ tử của ngươi hiện tại có nhi tử rồi không cần trẫm nữa, còn không quản sống chết của trẫm.”
Trừng mắt nhìn hắn, hắn đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
A Man khẽ cười, dìu hắn lên giường ngồi, lúc này kinh ngạc nói: “A, điện hạ tỉnh rồi?”
Theo tiếng nhìn lại, thấy Tuyền Nhi không biết đã tỉnh khi nào, nó không khóc cũng không nháo, chỉ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn khắp nơi. Nguyên Thừa Hạo ho một tiếng: “A Man, còn không bế nó đi? Mẫu thân nó ngang ngược, đừng để nó học theo!”
A Man nhịn cười, nhận lệnh, vội bế Tuyền Nhi đi xuống.
Ta cắn răng nhìn hắn: “Nói bậy gì đó!”
“Sao lại là trẫm nói bậy?” Hắn vui cười nhích lại gần, đột nhiên thở dài, “Trẫm số khổ, nàng không quan tâm trẫm như vậy, trẫm bị nàng chọc giận đến bệnh tình nặng thêm, không sống được lâu nữa.”
Ta vội bịt miệng hắn lại.
Hắn ôm lấy ta, thì thầm: “Cho nên nàng phải đối tốt với trẫm một chút.”
“Không cho chàng nói lung tung!” Thỉnh thoảng hắn nói chuyện cứ như hài tử, miệng không giữ cửa.
“Ừ.” Hắn gật đầu, bỗng dưng nói, “Đối với Diêu Phi, trẫm chỉ có cảm kích, không có gì khác.”
Ta ngẩn ra.
“Thay trẫm nuôi nấng Ngọc Nhi, nàng ấy không có công lao cũng có khổ lao. Ngọc Nhi được nàng ấy dạy dỗ rất khá, vô cùng ngoan. Trẫm từng hỏi nàng ấy muốn gì, tấn vị, hoặc ban thưởng, trẫm đều có thể cho nàng ấy. Nàng ấy lại nói, muốn trẫm ban cho nàng ấy một hài tử. Đời này, trẫm có lẽ không cho nàng ấy được cái gì, bởi vì trong tim trẫm đã có người. Nàng ấy thông minh, biết tiến biết lùi.”
Cái này... Tính là giải thích sao?
Đột nhiên ta không biết phải nói cái gì.
Hắn dựa vào người ta, tiếp tục: “Nàng ấy nói, chờ Ngọc Nhi xuất giá, sẽ theo hài tử tới đất phong.”
“Hoàng Thượng bỏ được sao?” Ta bật thốt lên hỏi, đó cũng là hài tử của hắn mà!
Hắn ngây ra, ngay sau đó cười nói: “Trẫm có gì phải luyến tiếc, mặc kệ đi đâu, nó không phải vẫn là hài tử của trẫm sao?”
Nắm lấy tay hắn, nắm thật chặt, thì ra, là ta hiểu lầm hắn.
Hắn dùng sức đẩy ngã ta trên giường, cúi người đè lên. Ta chưa kịp hoàn hồn, hắn đã hôn lên môi ta, cười nói: “Không được kêu cũng không được phản kháng, trẫm phải trị tội nàng!”
Ta đỏ mặt, hai tay nhất thời không biết nên để ở đâu.
Hắn dịu dàng hôn ta, nói nhỏ: “Chuyện ngày đó nàng trốn khỏi tay người kia, trẫm đã nghe nhiều. Trẫm không hỏi nàng trốn thế nào, cũng không hỏi thủ đoạn của nàng, trẫm chỉ muốn nói, ngày sau, nàng không được vì trẫm mà mạo hiểm. Nàng là của trẫm, mạng nhỏ của nàng cũng là của trẫm, nếu nàng muốn chết phải hỏi xem trẫm có đồng ý hay không. Nhớ chưa?”
Thật bá đạo.
“Thiếp không phải của chàng!”
“Tiểu nhân, câu dẫn trẫm rồi muốn phủ tay, đừng hòng.” Hắn nghiến răng.
Ta bật cười, để hắn ôm chặt mình, chôn mặt vào cổ ta, nhẹ giọng: “Trẫm sẽ đối tốt với nàng, cả đời đều tốt với nàng.”
Lòng vô cùng ấm áp, ta chỉ thấp giọng: “Vậy chàng không thể chọc giận thiếp.”
“Là ai chọc giận ai?” Hắn tỏ vẻ vô tội.
Ta nhịn không được mà bật cười, hắn ôm ta, nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay trẫm không giáo huấn nàng không được, để nàng biết sự lợi hại của trẫm!”
...
Ầm ĩ một phen, hắn chìm sâu vào giấc ngủ.
Nằm cạnh nam tử, chăm chú nhìn hắn, ta đưa tay vuốt ve mặt hắn, khoảng thời gian này, hắn cũng gầy đi không ít, ta nhìn đến đau lòng, chỉ mong sau này đừng xảy ra chuyện gì nữa, cái gì cũng đều sẽ tốt.
Hắn bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt lấy ta, mặt dán qua đây.
Ngự Thiện Phòng đưa cơm trưa tới, hắn còn chưa tỉnh, ta cũng không gọi hắn, chỉ nghe A Man bẩm báo nói Thường công công tới. Gọi Thường công công vào, gã thấy Nguyên Thừa Hạo đã ngủ, nhỏ giọng: “Cũng không phải chuyện gì lớn, nô tài chỉ là tới trả lời, chuyện của Trịnh gia đều đã xử lý thỏa đáng.”
Ta gật đầu, thì ra Thường công công xuất cung.
Sau khi tỉnh lại, hắn lười nhác ăn một chút rồi ngủ tiếp. Gần đây hắn thật sự quá mệt, ta cũng không quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ ra ngoài. Đi xem Tuyền Nhi, hài tử dường như rất vui, vừa duỗi tay liền rút cây trâm trên đầu ta.
A Man cười nói: “Điện hạ bây giờ thấy cái gì sẽ bắt lấy cái ấy, nương nương, vẫn là để nô tỳ bế đi.”
Ta cười lắc đầu, hôn nó một cái: “Mong rằng Tuyền Nhi mau mau trưởng thành.”
A Man đứng cạnh mỉm cười, ta nhìn nàng, nàng liền nói: “Nương nương vui thì tốt rồi.”
Ta đỏ mặt, đang định mở miệng, đã thấy có một thái giám vội vã chạy vào, thấy ta đứng trong viện, vội hành lễ. A Man nhíu mày hỏi: “Hoang mang cái gì?”
Thái giám cúi đầu: “Nô tài là cung nhân của Càn Nguyên Cung, tới tìm Hoàng Thượng.”
“Hoàng Thượng đang ngủ, có chuyện gì cứ nói với bổn cung là được.”
“Nương nương, Cẩm Vương vào kinh, nói là muốn gặp Hoàng Thượng.”
Ta kinh hãi, Nguyên Phi Cẩm tới?
Giao Tuyền Nhi cho A Man, ta hỏi gã: “Người ở đâu?”
“Đang chờ ngoài cung, cho nên nô tài mới vội tìm Hoàng Thượng.”
Ta lập tức xoay người đi qua tẩm cung, Thường công công còn canh giữ bên ngoài, thấy ta, vội hành lễ. Mở cửa đi vào, thấy hắn còn đang ngủ, ta đẩy nhẹ hắn, nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, nên dậy rồi.”
Hắn nỉ non hư một tiếng: “Trẫm còn chưa ngủ đã, để trẫm ngủ thêm lát nữa.”
“Vương gia tới, đang chờ ngoài cung, Hoàng Thượng còn ngủ sao?”
Hắn mở choàng hai mắt, ngẩn ra, từ trên giường nhảy dựng lên: “Phi Cẩm tới?”
Ta gật đầu, ngoại trừ gã, còn có thể là ai?
Hắn không nói hai lời, vội xuống giường, đồng thời gọi: “Thường Cừ, truyền Cẩm Vương vào cung, bảo đệ ấy qua Ngự Thư Phòng chờ, trẫm lập tức tới.”
Giúp hắn mặc long bào, hắn giống như chờ không kịp, vừa mặc xong liền lao đi.
Không biết vì sao, ta bỗng nhiên nhớ tới Diệp Mạn Trinh, vị hôn thê kia của Nguyên Phi Cẩm...