Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 183: Chương 183: Tình yêu không biên giới (13)




Đêm khuya trời lạnh, khuyên hắn vào phòng, hắn càng không nghe. Bế Tuyền Nhi, kéo ta ngồi ngoài sân, A Man vội đi lấy áo choàng phủ thêm cho hắn, hắn cười nói: “Đêm nay là giao thừa, trẫm thức đón giao thừa cùng mọi người.”

Trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng ta vẫn nói nhỏ: “Vào trong cũng giống nhau thôi, thân thể chàng còn chưa hồi phục, phải cẩn thận một chút.”

Hắn chỉ “Ừ”, duỗi một tay qua ôm chặt lấy ta.

Không khỏi nhớ lại năm ngoái, ở cửa cung, hắn vì tiếng chuông căn bản không hề tồn tại mà thức.

Nghiêng đầu nhìn gương mặt gầy yếu của nam tử, ta đột nhiên cảm thấy xót xa, theo bản năng dựa gần vào hắn.

“Sao vậy? Lạnh sao?” Nói rồi, hắn duỗi tay định kéo áo choàng qua.

Ta vội nắm lấy tay hắn, lắc đầu: “Không lạnh, chỉ là muốn ôm chàng.”

Hắn bật cười, cúi đầu nhìn Tuyền Nhi: “Ghen à?”

Đánh hắn một cái, ta mà đi ghen với hài tử của mình sao?

Tói nay thật an tĩnh, an tĩnh đến khiến người ta thật sự cái gì cũng không nghĩ. Nhưng mọi người đều hiểu, sau hôm nay, rất nhiều chuyện không dễ dàng đang chờ hắn. Mà ta và hài tử sẽ luôn ở bên hắn, vẫn luôn.

OoOoO

Chuyện của tỷ tỷ, Nguyên Thừa Hạo thật sự không quản nữa, ta cũng rất vui mừng.

Thời điểm hắn truyền Tùy thái y tới đã là hai ngày sau.

Lúc Tùy thái y tới ta và Nguyên Phi Cẩm đều ở bên cạnh, Nguyên Thừa Hạo ban ông ấy ngồi, cười nói: “Tùy Hoa Nguyên, ngươi cũng thật ẩn nhẫn, giữ nhi tử của mình bên cạnh lâu như vậy, coi trẫm là kẻ ngốc sao?”

“Hoàng Thượng...”

Tùy thái y sợ hãi muốn đứng dậy, lại bị Nguyên Phi Cẩm tiến lên đè xuống: “Tùy đại nhân sợ cái gì, Hoàng Thượng chỉ nói đùa với ngươi thôi.”

Ta khẽ cười.

“Việc này trẫm bỏ qua, không được có lần sau.”

“Thần, tạ Hoàng Thượng.”

Hắn gật đầu, lại nói: “Hôm nay trẫm gọi ngươi tới là muốn nghe chuyện của trẫm năm đó.”

Sắc mặt Tùy thái y lập tức thay đổi, ta và Nguyên Phi Cẩm cũng kinh hãi. Chuyện này, ta biết hắn sẽ hỏi, lại không ngờ hắn sẽ hỏi thẳng như vậy. Chuyện của hắn năm đó còn không phải chuyện của hắn và người kia sao?

Tùy thái y đứng dậy, quỳ xuống: “Hoàng Thượng, việc này... Thần không biết.”

Hắn khẽ cười, nhìn chằm chằm người bên dưới: “Tùy Hoa Nguyên, việc này ngươi nhất định biết chút ít.”

Hắn cũng nghĩ giống ta, mặc dù năm đó Tùy thái y không biết việc này, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ông ấy có lẽ đã liên tưởng được vài điều.

Tùy thái y chần chờ, ngước mắt nhìn ta và Nguyên Phi Cẩm, thấp giọng: “Việc này... Việc này, thần chỉ có thể nói với một mình Hoàng Thượng.”

Hắn ngẩn ra, nhìn qua ta và Nguyên Phi Cẩm một cái, vẫy tay ý bảo Tùy thái y tiến lên. Tùy thái y thì thầm bên tai hắn, hắn đột nhiên đứng bật dậy.

Tùy thái y vội đỡ lấy hắn, cắn răng: “Hoàng Thượng, việc này... Việc này không thể nói.“. ngôn tình hay

Nguyên Phi Cẩm sốt ruột, rất nhiều lần muốn nói chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn giữ im lặng.

Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Việc này, trẫm vốn định giải quyết ngoài cung.” Ta nhớ hôm qua hắn nói, hắn không muốn để người trong thiên hạ biết sự tồn tại của kẻ kia, không muốn người trong thiên hạ biết trên đời này còn có một người giống hắn như đúc.

Kỳ thật, suy nghĩ của hắn là đúng, nếu không, để người trong thiên hạ chê cười hắn không nói, còn khiến lòng người hoảng loạn.

Nguyên Phi Cẩm vội hỏi: “Hoàng Thượng định làm gì?”

Hắn cười nhạo: “Muốn tên đó xuất cung không phải quá đơn giản sao? Chỉ mình trẫm cũng đủ dụ tên đó ra.”

“Hoàng Thượng!” Ta hoảng sợ, vội bắt lấy tay hắn, hắn sao có thể lấy thân mạo hiểm, dùng chính mình làm mồi nhử?

Hắn vỗ vỗ tay ta, ý bảo ta không cần lo lắng, thấp giọng: “Phi Cẩm, chuẩn bị xe cho trẫm, ngày mai trẫm khởi hành đi tìm sư phụ.”

“Hoàng Thượng, thần đệ đi cùng ngài.”

Hắn lắc đầu: “Không cần, đệ là vương gia, đột nhiên rời khỏi đất phong khống tốt cho lắm. Nếu tin tức truyền đến kinh thành, người ở nơi này sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vậy...”

Ta cười cắt ngang lời gã: “Hoàng Thượng nói đúng, vương gia vẫn nên ở lại nơi này, giúp chúng ta bảo vệ Tuyền Nhi, còn nhiều người như vậy, đừng để Hoàng Thượng phải lo lắng.”

Hắn khẽ cười: “Đúng thế, bên cạnh trẫm có Sinh Nhi là đủ, nếu đệ ở lại có thể tìm được người mình thích, có lẽ trẫm có thể suy xét lại chuyện của Diệp Mạn Trinh.”

“Hoàng... Hoàng Thượng...” Nguyên Phi Cẩm mở to hai mắt nhìn hắn, nghiến răng, “Đã là lúc nào rồi sao còn bắt thần đệ...”

“Được rồi, không cần nói nữa, đi xuống chuẩn bị cho trẫm đi.” Hắn không nhắc tới chuyện Tùy thái y vừa kể. Tùy thái y nói không thể tiết lộ, đơn giản, vẫn là vấn đề mặt mũi của Tân Vương phủ.

Nguyên Thừa Hạo xưa nay hiếu thuận Hứa Thái Hậu, việc này hắn sẽ thận trọng.

Tùy thái y cũng lui xuống, ta đi rót nước cho hắn, hắn uống một ngụm, ngước mắt nhìn ta: “Trẫm vốn định để nàng ở đây chăm sóc Tuyền Nhi.”

“Vậy vì sao Hoàng Thượng không ngăn cản?”

Hắn bật cười: “Biết nàng không muốn.”

Ta mỉm cười ngồi bên cạnh hắn, hắn thật hiểu ta, lúc này, vô luận thế nào, ta cũng sẽ không để hắn một mình rời đi.

Lần này, cho dù là chân trời góc bể, ta cũng sẽ theo hắn.

Buổi tối, hầu hạ hắn cởi áo, nhìn vết thương chồng chất trên người, đầu ngón tay ta không khỏi run rẩy. Hắn cúi đầu nhìn vết bớt của mình, nói nhỏ: “Tuyền Nhi rất giống trẫm, trước ngực cũng có một cái bớt.”

Ta cười, thì ra việc này hắn cũng biết.

Không khỏi nghĩ tới người kia ở trong cung, trước ngực tên đó cũng có một cái bớt, giống hệt cái bớt của Nguyên Thừa Hạo.

“Sao vậy?” Hắn nhíu mày hỏi.

Nằm bên cạnh hắn, ta thoáng chần chờ, hỏi nhỏ: “Chàng nhìn kỹ người đó chưa?”

Hô hấp của hắn trầm xuống, sau một lúc lâu, mới lên tiếng: “Đang êm đẹp, sao lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì... Thật sự rất giống, trên người hắn ta cũng có vết bớt giống chàng.”

“Tùy Hoa Nguyên nói những cặp song sinh, có cặp chỉ giống nhau vài phần, thậm chí không giống nhau, cũng cũng có cặp giống nhau như đúc. Ví dụ như, trẫm và thúc ấy.”

Ta nắm chặt tay hắn: “Mặc kệ thế nào, ở trong lòng thiếp, chàng là duy nhất.” Cho dù cả thế giới đều không phân biệt được, ta cũng sẽ không nhận sai hắn lần nữa. “Thiếp chỉ là lo cho chàng.” Hắn còn chưa khỏe, lại vội vàng muốn đi biên cương tìm Dương tướng quân.

Hắn ôm ta: “Có nàng bên cạnh, trẫm không lo lắng gì cả.”

OoOoO

Hôm sau, thời điểm ra khỏi cửa, tỷ tỷ và A Man đưa tiễn, Tuyền Nhi khóc không ngừng. Ta bế nó, dỗ dành, nó vẫn khóc.

“Nương nương, điện hạ không muốn xa người.” A Man nghẹn ngào.

Hít sâu một hơi, ta nhìn nàng: “Bổn cung giao nó cho ngươi, còn cả tỷ tỷ, ngươi cũng hỗ trợ chiếu cố nàng ấy một chút.”

Nàng gật đầu thật mạnh.

Tỷ tỷ nắm tay ta, hai mắt hồng hồng: “Không thể không đi sao?”

“Không thể không đi. Giống như lần đó, tỷ một hai cũng phải theo tỷ phu hồi kinh vậy.”

Tỷ tỷ mỉm cười, không khuyên ta nữa.

Cúi đầu hôn Tuyền Nhi một cái, sau đó ta giao nó cho A Man: “Ngoan, để cô cô ôm đi.”

Nguyên Phi Cẩm đi ra, lập tức lên xe ngựa, đưa nhuyễn giáp tơ vàng cho hắn: “Lần trước tặng Hoàng Thượng, ngài vốn không nên trả thần đệ.”

Ta nhận thay hắn, kỳ thật hôm đó, hắn muốn Thường công công trả cho Nguyên Phi Cẩm chẳng qua vì sợ có kẻ gây bất lợi cho gã.

Xe ngựa rời khỏi Quỳnh Quận, chặng đường này chúng ta không dẫn theo nhiều người, chỉ có một đội thị vệ cải trang thành gia đinh, còn có Tùy thái y.

Đến biên cương đã là mười bốn tháng giêng, trăng đêm nay rất tròn. Quận đội đóng quân ở trấn Hoành Bình phía Tây Nam, chúng ta ngày đêm lên đường, đến gần quân doanh liền bị binh lính đóng giữ bên ngoài ngăn cản.

Hắn chỉ duỗi tay đưa kim bài ra.

Ta lúc này mới nhớ, kim bài cho Tùy thái xuất cung hôm ấy hiện giờ đã về tay hắn.

Rất nhanh, có tiếng vó ngựa truyền tới.

Tiếp theo, là giọng nói quen thuộc của Dương tướng quân: “Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!”

Hắn vén rèm cửa sổ, cười nhìn nam tử bên ngoài: “Sư phụ, đã lâu không gặp.”

Dương tướng quân vội tiến lên: “Sao Hoàng Thượng lại tới đây?” Thấy ta và Tùy thái y phía sau hắn, ông càng giật mình, “Nương nương... Hoàng Thượng, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tùy thái y đứng dậy xuống xe: “Tướng quân để Hoàng Thượng vào trong trước đi, trời lạnh, Hoàng Thượng bệnh nặng vừa khỏi, không thể để sinh bệnh lại.”

Dương tướng quân sửng sốt, vội mời hắn vào doanh trại.

Mời hắn ngồi ghế trên, Dương tướng quân sai người rót cho hắn ly rượu nóng: “Hoàng Thượng, ngoài biên cương lạnh lẽo, ban đêm, các tướng sĩ đều dùng rượu mạnh làm ấm thân.”

Tùy thái y định khuyên can, hắn đã nâng chén rượu lên, nói: “Vậy trẫm uống một ly.” Dứt lời, hắn ngửa đầu uống cạn.

“Hoàng Thượng.” Ta nhỏ giọng gọi hắn.

Hắn khẽ cười, ho khan vài tiếng.

Dương tướng quân lên tiếng: “Ngày mai là tết Thượng Nguyên, mạt tướng còn tưởng Hoàng Thượng ở trong cung.”

Hắn thấp giọng: “Đúng vậy, người đời đều cho rằng trẫm ở trong cung, thiếu chút nữa, trẫm cũng cho rằng mình ở trong cung.”

Dương tướng quân nghe không hiểu ý của hắn, nhíu mày nói: “Một mình Hoàng Thượng tới biên quan rất nguy hiểm.”

Gác chén trà xuống, hắn mới nói: “Bọn họ đều cho rằng Hoàng Thượng ở trong cung, hiện tại trẫm đi đều không gặp nguy hiểm.”

“Hoàng Thượng...” Dương tướng quân nghi hoặc nhìn hắn.

“Sư phụ, sau lần tới Du Châu đó, trẫm căn bản chưa từng hồi cung.”

Sắc mặt Dương tướng quân lập tức thay đổi, theo bản năng nhìn ta và Tùy thái y. Ta thở dài một tiếng, cúi đầu.

Hắn cầm tay ta, nói nhỏ: “Sinh Nhi, nàng và Tùy Hoa Nguyên ra ngoài đi, trẫm có chuyện muốn nói với sư phụ.”

Ta gật đầu, cùng Tùy thái y ra khỏi doanh trướng.

Bên ngoài, một vài binh lính nhỏ giọng nghị luận, dường như rất hưng phấn. Đang Tết, hoàng đế vậy mà tự mình tới, bọn họ có thể không cao hứng sao?

“Tùy đại nhân ngươi nói xem, Hoàng Thượng sẽ giải quyết người kia thế nào?” Vấn đề này ta chưa từng hỏi Nguyên Thừa Hạo, ta không biết với hắn mà nói, việc này có phải rất khó xử không. Dù sao, đó cũng là người thân của hắn.

Tùy thái y ngẩn ra, sau một lúc lâu, lắc đầu: “Thần không biết.”

“Vậy trong lòng ngươi nghĩ thế nào?” Với Nguyên Thừa Hạo, ông ấy không giống đại thần, trong lòng hắn, Tùy Hoa Nguyên chính là người thân.

Ông ấy trả lời không chút do dự: “Suy nghĩ của thần giống hệt nương nương.”

Ta nhịn không được mà cười, Tùy thái y ngươi thật giảo hoạt!

Nghĩ giống ta, sao ông ấy biết lòng ta nghĩ thế nào?

Cất đi ý cười, như vậy, lòng ta nghĩ thế nào?

Ánh mắt hướng về phương xa, tối nay ánh trăng sáng tỏ.

Lòng ta, chỉ có mỗi Nguyên Thừa Hạo.

Lại nhìn Tùy thái y, thấy ánh mắt ông vô cùng kiên định, ta giật mình, sau đó đột nhiên muốn cười.

Thời điểm Dương tướng quân ra ngoài đã là đêm khuya, sắc mặt ông ấy không tốt, ta nhìn ra được, ông ấy đang tự trách mình. Khi đó, ông ấy nói năm năm trước ông ấy không thể ở cạnh bảo vệ Nguyên Thừa Hạo, lần này đi Du Châu, ông ấy vẫn không thể bảo vệ hắn tốt. Mà hiện tại lại cho ông ấy biết, người ông ấy liều mạng hộ tống căn bản không phải Nguyên Thừa Hạo, việc này kêu ông ấy làm sao chịu nổi?

Qua tết Thượng Nguyên ở biên quan, nơi này không có hội chùa, chỉ đơn giản ăn tết nguyên tiêu cùng các tướng sĩ. Sĩ khí trong quân rất tốt, các tướng rượu đều tiến lên kính rượu hắn, hắn uống mấy chén, hai má đã ửng đỏ.

Dương tướng quân thay hắn chắn rượu, hắn không chịu, bắt lấy Dương tướng quân, đoạt chén rượu về, cười nói: “Sư phụ cũng keo kiệt như Phi Cẩm sao? Trẫm chẳng qua chỉ uống của ngươi vài chén thôi.”

Ta vội kéo hắn: “Hoàng Thượng say rồi.”

Hắn trừng mắt nhìn ta, nghiêm trang nói: “Trẫm nói nàng nghe, trẫm không say.”

Các tướng sĩ bên dưới ồn ào, hắn nương theo cảm giác này càng hăng hái. Dương tướng quân sai người dẹp rượu trước mặt hắn: “Hoàng Thượng, uống nhiều hại thân.”

“Sư phụ, hôm nay trẫm cao hứng.”

Ta bất lực nhìn hắn, mấy ngày này, hắn có khi nào không cao hứng?

Không cản được hắn, hắn cuối cùng uống đến say mèn. Dương tướng quân dìu hắn về doanh trại, hắn còn đưa tay nói muốn uống tiếp. Dương tướng quân đứng dậy định nhận chén canh giải rượu, ta lại nói: “Tướng quân, không cần.”

Hắn trước nay không uống say đến thế, hôm nay tùy hắn đi, kỳ thật mấy ngày nay lòng hắn rất khó chịu, để hắn say một hồi, ai cũng không cần làm hắn thanh tỉnh.

Ở biên quan ba ngày, bọn ta liền khởi hành.

Dương tướng quân không đưa tiễn.

Trong xe ngựa, ta nhịn không được mà hỏi: “Hoàng Thượng ở biên quan khoa trương như vậy không sợ tin tức truyền đến kinh thành sao?”

Hắn cười: “Trẫm chính là muốn tên đó biết.”

Ta cả kinh: “Vân Mi còn ở kinh thành.”

“Yên tâm, trẫm đã dặn dò sư phụ, ông ấy sẽ có sắp xếp.” Hắn vén màn che, nói với bên ngoài, “Không cần về Quỳnh Quận, trực tiếp đi Du Châu.”

“Hoàng Thượng...” Ta giật mình.

“Nếu tất cả đều bắt đầu từ Du Châu, trẫm, đương nhiên sẽ để nó kết thúc ở đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.