Tựa lưng vào bệ cửa sổ phía sau, ngay cả hành lễ ta cũng quên mất, nghe nói hắn vừa cãi nhau với Thái Hoàng Thái Hậu, sao lại tới nơi này của ta?
Hắn buông tay, đi tới, cửa phía sau lập tức đóng lại. Ta không trông thấy người đó, chỉ kịp nhìn thấy ống tay áo của thái giám, nghĩ đến, chỉ có thể là Thường công công.
Tới gần, ta ngửi được mùi rượu trên người hắn, rất nồng, đây, căn bản không thể là rượu hắn uống trong tiệc tối. Chẳng lẽ cãi nhau với Thái Hoàng Thái Hậu xong, một mình hắn uống rượu? A, nếu là như vậy, sao còn tới tìm ta?
Đang nghĩ ngợi, bàn tay to lớn của nam tử đã nắm lấy cổ tay ta, con ngươi đen nhánh nhìn ta chầm chằm, môi mỏng khẽ mở: “Gặp trẫm, vì sao không hành lễ?”
Không khỏi ngẩn ra, hắn đột nhiên tới, thấy ta, thế nhưng lại nói như vậy.
Ta buồn cười nhìn hắn: “Thần thiếp cho rằng Hoàng Thượng đã say.”
“Trẫm không có.”
“Nếu không có, sao lại tới nơi này của thần thiếp?” Hôm nay là đêm Nguyệt Tịch, hắn vốn phải tới Quan Sư Cung trước.
Quan hệ giữa đế hậu cho dù không hòa hợp, tối nay, hắn vẫn nên đến cung của Hoàng Hậu.
“Tâm tình trẫm không tốt, đương nhiên phải tới chỗ của ái phi tìm kiếm an ủi.” Hắn nói nghe thật đương nhiên, hay cho một câu “ái phi”, ta là ái phi gì của hắn chứ?
Hắn thì hay rồi, cãi nhau với Thái Hoàng Thái Hậu liền chạy tới tìm ta, kêu Hoàng Hậu ngày mai gặp ta sẽ thế nào?
Ta dìu hắn: “Hoàng Thượng thật sự say rồi, thần thiếp đưa ngài tới Quan Sư Cung, để Hoàng Hậu nương nương biết, ngài chẳng qua chỉ đi nhầm cửa mà thôi.”
Hắn nhìn ta, cười càng tươi, hai má hồng hồng, âm sắc lại lành lạnh: “Ái phi của trẫm hào phóng như vậy, nguyện ý đẩy trẫm cho người khác sao?”
Ta không để ý tới hắn, hướng ra cửa kêu: “Người đâu, Hoàng Thượng muốn qua Quan Sư Cung, còn không vào hầu hạ?”
Ngoài cửa vẫn an tĩnh không chút tiếng động, xem ra lúc hắn tới đã phân phó xuống. Ta có chút phẫn nộ, xem ra tối nay hắn quyết ở đây không đi rồi.
Nam tử cúi đầu chăm chú nhìn ta, ta bị hắn nhìn tới tim đập loạn nhịp. Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, trầm giọng: “Hôm nay trẫm chống đối Thái Hoàng Thái Hậu, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, tại sao nàng không hỏi lý do?”
“Thần thiếp không muốn xen vào việc của kẻ khác.”
“Bao gồm... Trẫm?”
Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết lời này của hắn có ý gì.
Hắn bỗng nhiên gọi: “Thường Cừ!”
Thường công công đẩy cửa đi vào, hắn lại nói: “Đi chuẩn bị hai bộ y phục, trẫm và chủ tử ngươi muốn xuất cung dạo chơi.”
Mở to hai mắt nhìn hắn, e sợ bản thân nghe lầm, Thường công công cũng cả kinh, sau một lúc lâu mới run giọng gọi hai chữ: “Hoàng Thượng...”
“Nghe không hiểu trẫm nói gì hả?” Ánh mắt sắc bén đảo qua Thường công công, ta rõ ràng nhìn thấy Thường công công không ngừng run rẩy.
Gã sửng sốt, vẫn không dám lui xuống, nhỏ giọng khuyên: “Hoàng Thượng, việc này... Theo nô tài thấy, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Hắn cười lạnh: “Sao hả, trẫm làm việc còn phải nghe ý của ngươi?”
“Nô tài không dám!” Thường công công sợ hãi khom người.
“Không dám còn không đi!” Âm lượng của hắn không cao, nhưng lại có cảm giác kỳ quái từ lan tràn từ bàn chân ta đi lên...