Gã cười một tiếng: “Đâu chỉ nhìn thấy phượng giá của Hoàng Hậu, ta còn thấy ngươi lên phượng giá đấy!”
Ta ngẩn ra, Vân Mi nhịn không được mà hỏi: “Vừa rồi tiểu vương gia cũng ở đó?”
Ta không khỏi cảm thấy khó hiểu, nếu ở đó, vì sao hắn không tìm Nguyên Thừa Hạo, lại theo ta rời đi?”
Gã dường như tiếc hận, lắc đầu: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ không đi lên, nào biết ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Quả nhiên, An Kỳ Dương lo lắng không thừa. Hắn luôn cảm thấy một mình ngươi ở trong cung sẽ rất thảm, còn nhờ ta phải chiếu ứng nhiều một chút.”
Cắn môi, ta xác thật không nên lên ngự giá, chỉ là vừa rồi cũng không biết vì sao lại làm như vậy, trong lòng có chút hoảng loạn, vì thế không kịp nghĩ nhiều. Nhớ lại, nếu không phải Nguyên Phi Cẩm ngăn cản, ta thật không tìm được lý do bước xuống.
Nghe gã nhắc tới An Kỳ Dương, ta nhịn không được mà hỏi: “Biểu thiếu gia vẫn tốt chứ?”
Gã bất đắc dĩ buông: “Ngươi nói xem.”
Kêu ta nói? Ta hiện tại ở thẩm cung, làm sao biết được?
Gã thở dài: “Hắn không thể so với ta, không quan không tước, đương nhiên không thể tùy tiện vào cung, nhưng mỗi ngày cứ nhắc tới ngươi mãi.”
Trái tim run rẩy, ta chỉ cười cười: “Không phải Hoàng Thượng đã tứ hôn cho ngài ấy và quận chúa sao?”
Nguyên Phi Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là tổng tuyển cử sắp bắt đầu rồi, hôn sự của họ khẳng định sẽ bị đẩy ra sau kỳ tuyển tú. Có điều, hôm nay trông ngươi vẫn miễn cưỡng tính tốt, ta cũng có thể qua Thừa Tướng phủ báo tin hỉ rồi.”
Ta không khỏi bị gã làm cho quẫn bách, cái gì là miễn cưỡng tính tốt?
Cắn răng: “Ta nhớ trước đây tiểu vương gia vì quận chúa mà làm nhiều như vậy, hôm nay, không sợ quận chúa tức giận sao?” Ta thật không rõ vì sao gã phải giúp An Kỳ Dương.
Nghe thế, gã dường như có chút không vui, nhíu mày: “Muội ấy tức giận cái gì? An Kỳ Dương sớm muộn cũng là người của muội ấy, ha ha.”
“Xì”, Vân Mi nhịn không được mà bật cười.
Ta mím môi, Nguyên Phi Cẩm này nói chuyện đúng là không biết giữ miệng. Hít một hơi thật sâu, ta nói: “Thỉnh vương gia nói với biểu thiếu gia, quận chúa thật lòng đối đãi với ngài ấy, hi vọng ngài ấy trân trọng.”
Xoay người muốn rời đi, gã lại đuổi theo, ta liếc mắt một cái: “Tiểu vương gia còn không đi sao?”
Gã cười: “Đi, không phải đang đi sao?”
Ta trừng mắt, gã bỗng nhiên gọi: “A Tụ.”
Tay nắm khăn đột nhiên căng thẳng, ta cắn răng nói: “Tiểu vương gia vẫn là gọi ta một tiếng Tiệp Dư đi.” Hiện tại ta và gã không còn như ở Du Châu lúc đó, gã không thể lại gọi ta A Tụ.
Gã không nghĩ như vậy, cười cười: “Khẩn trương cái gì, nơi này không có người ngoài, trừ phi...” Gã nhìn Vân Mi một cái.
Vân Mi bị dọa, vội nói: “Nô tỳ tuyệt đối trung thành và tận tâm với Nhị tiểu thư!”
Ta dừng bước, Nguyên Phi Cẩm thiếu chút đã đụng phải.
Gã không hề tức giận, chỉ giấu đi tươi cười trên sắc mặt, nói: “Diêu Tu Dung là người thông minh, biết dùng Đế Cơ trói buộc trái tim Hoàng Thượng. Dù cho trái tim Hoàng Thượng không ở trên người nàng, nhưng đối với Đế Cơ, ngài ấy luôn yêu thích. Ta nghe nói, Hoàng Thượng muốn ngươi hoài hài tử.” Câu cuối cùng, gã cố tình thấp giọng.
Mặt ta lập tức nóng lên, sao ngay cả chuyện này gã cũng biết?
“A Tụ, sinh hài tử cho Hoàng Thượng đi.” Gã nói có vẻ rất thoải mái, “Nhiều năm như vậy, với ngươi, ngài ấy là lần đầu tiên.”
Ngơ ngẩn nhìn gã, ta không rõ.
Thấy bộ dáng khó hiểu của ta, sắc mặt gã vẫn không thay đổi, chỉ nhích người lại gần một chút. Ta theo bản năng lui nửa bước, đây là hoàng cung, sao một chút kiêng dè gã cũng không có?
Gã lại bắt lấy một cánh tay của ta, ta thiếu chút đã la lên, nghe gã nói: “Hoàng Thượng như thế là vì thích ngươi. Ngọc Đế Cơ căn bản không phải cốt nhục của ngài ấy!”