Thoáng nhìn Vân Mi, nàng lại nói: “Nô tỳ nghe một vị công công nói, Đường Tiệp Dư thiện vũ, Hoàng Thượng đặc biệt tặng nàng ta một chiếc chuông vàng.”
Nghe Vân Mi nói, lúc này ta mới phát hiện có tiếng lục lạc rất nhỏ truyền đến.
Các nàng tới gần, ta vội nhún người hành lễ: “Thỉnh an Hiền Phi nương nương, thỉnh an...” Ta giả vờ không quen biết, xấu hổ mà nhìn Đường Tiệp Dư.
Đường Tiệp Dư cũng nhìn ta, khẽ nhíu mày: “Ngươi chính là Uyển Nghi?” Nàng hỏi, cẩn thận đánh giá ta.
Ta gật đầu, nghe Hiền Phi giới thiệu: “Đây là Đường Tiệp Dư, ngày sau mọi người đều là tỷ muội, vào trong nói chuyện đi.” Lúc nói chuyện, nàng đã buông tay Đường Tiệp Dư ra, được cung nữ dìu về phía trước.
Ánh mắt Đường Tiệp Dư nhìn ta lộ rõ vẻ không vui, ta làm như không biết mà hành lễ.
Đi theo vào trong, cung nữ dìu Hiền Phi ngồi xuống, lại rót trà cho nàng, mới nghe nàng nói: “Hôm nay sớm như vậy, sao muội muội lại tới nơi này của bổn cung?”
Đường Tiệp Dư cũng đã ngồi xuống, ta không ngồi, tiến lên nửa bước, quỳ xuống. Vân Mi cũng quỳ theo ta.
“Muội muội làm gì vậy?” Hiền Phi gác ly trà xuống, nhíu mày.
Đường Tiệp Dư ở cạnh cũng kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn Hiền Phi.
Ta cúi đầu, đáp: “Hôm nay tần thiếp tới là để thỉnh tội với nương nương, vòng ngọc hôm qua nương nương tặng tần thiếp, vì tần thiếp vô ý té ngã, nát rồi.” Khom người, ta để lộ cánh tay ra, bên trên vẫn còn quấn băng gạc.
“Bổn cung còn tưởng chuyện gì, thì ra là vì việc này. Còn không mau đỡ chủ tử nhà ngươi đứng lên?” Hiền Phi quát Vân Mi.
Ta tạ ơn, lại nghe nàng nói: “Vòng tay hỏng rồi thì thôi, sao lại không cẩn thận như thế, còn khiến bản thân bị thương?”
“Đã không đáng ngại.” Ta thấp giọng.
Đường Tiệp Dư cười một tiếng: “Bị thương ở tay là việc nhỏ, nếu bị thương ở chân, sợ là không thể dùng dáng múa độc bộ thiên hạ của muội muội hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Thượng. Muội muội kiềm chế một chút, nếu không đến lúc đó, muốn khóc cũng không kịp.” Nàng bỗng nhiên đứng lên, đỡ ta qua ngồi, lại nói, “Đừng trách tỷ tỷ nói thẳng, trong cung này, thứ muội am hiểu, nên bảo vệ thật tốt. Nương nương, người nói xem đúng không?” Nàng cười chuyển hướng Hiền Phi.
Hiền Phi gật đầu: “Đường muội muội nói đúng, chính là đạo lý này.”
Thời điểm buông tay, Đường Tiệp Dư dùng sức kéo băng gạc trên cổ tay ta.
“A.” Ta rên một tiếng, băng gạc cọ qua vết thương, tuy vết thương đã khép miệng, không nứt ra, nhưng thật sự rất đau.
“Ai da, nhìn ta xem, chân tay vụng về. Truyền thái y!” Đường Tiệp Dư nhẹ giọng kêu.
Ta vội nói: “Không cần, không có chuyện gì.” Chẳng qua là muốn xem ta có thật sự bị thương hay không mà thôi, cho nên không cần làm bộ làm tịch mà truyền thái y.
Hiền Phi vừa lòng dời ánh mắt khỏi vết thương của ta, nói: “Chỗ này của bổn cung có rất nhiều vòng tay Hoàng Thượng ban thưởng, muội muội nhìn xem thích cái nào, bổn cung lại tặng muội một cái.”
Ta vội cảm tạ, mới nói: “Tần thiếp tạ nương nương ân điển, chỉ là hiện tại tay tần thiếp bị thương, cũng không mang được. Nếu nhận, đó là cô phụ ý tốt của nương nương.” Đồ của Hiền Phi, ta không dám tùy tiện nhận lấy.
Nàng khẽ cười, nói với Đường Tiệp Dư: “Xem cái miệng ngọt này, chẳng trách Hoàng Thượng lại thích muội ấy.”
Đường Tiệp Dư cũng cười, thuận thế giúp ta quấn lại băng gạc lên tay: “Thứ này có hay không thật ra không quan trọng, chỉ là ngóng trông muội muội ngày sau chú ý đồ vật ra vào một chút.” Nàng lại gần, thấp giọng, “Hoàng Thượng là thật tâm muốn muội hoài hài tử đấy!”