Ánh mắt Dương Thành Phong ngược lại dừng trên người ta, dường như lúc này mới hoàn hồn, vội buông tay, lui nửa bước, cúi đầu: “Mạo phạm tiểu chủ.”
Ta vội lắc đầu: “Không, ta còn phải đa tạ tướng quân ra tay tương trợ.”
Ông ấy khẽ cười: “Chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức, tiểu chủ xin cứ tự nhiên.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nam tử để chòm râu ngắn lại khiến người ta cảm thấy rất sạch sẽ.
“Nhị tiểu thư.” Vân Mi nhẹ giọng, “Ông ấy hình như không già, đúng không?”
Liếc nhìn nàng, ta cười hỏi: “Sao thế, nha đầu ngươi động tâm rồi?”
Nàng lập tức đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác: “Nhị tiểu thư đừng nói bậy.” Nàng có chút quẫn bách, nhưng ánh mắt kia vẫn trộm nhìn theo hướng nam tử kia rời đi.
Hai người về Sồ Viện, hiện tại trời đã tối, chúng ta nhanh chóng dùng bữa. Ta cũng không có nơi nào để đi, chỉ biết cùng Vân Mi chờ đợi trong phòng. Lấy mấy quyển sách gác trên kệ, kêu Vân Mi dạy ta.
Nàng dạy thật sự rất nghiêm túc, ta học từng chữ một. Lại nhịn không được mà tò mò, ta nhìn nàng, hỏi: “Trước khi vào phủ ngươi từng đọc sách sao?” Ở Cung phủ, nha hoàn biết chữ cũng chỉ có tỳ nữ Hành Nhi bên cạnh tỷ tỷ, ngoại trừ Hành Nhi, ở Cung phủ, không thể còn có nha hoàn biết nhiều chữ như vậy.
Vân Mi gật đầu: “Vâng, lúc vào phủ nô tỳ đã sáu tuổi. Nhà nô tỳ ban đầu làm buôn bán nhỏ, cha cũng tìm tiên sinh dạy nô tỳ ít chữ, sau gia đạo sa sút, cha và nương lần lượt ra đi, nô tỳ mới vào Cung phủ làm nha hoàn.”
“Vân Mi...” Việc này ta thật sự không nên hỏi.
Nàng khẽ cười: “Cũng không có gì, nhân sinh có ai không lên xuống? Nhị tiểu thư không phải cũng như vậy sao?”
Giật mình, đúng vậy, ta đã ở Cung phủ làm hạ nhân mười mấy năm.
A, thế sự vô thường, thật đúng là vậy.
Suy nghĩ lần nữa trở về cuốn sách, ta nghe Vân Mi nói: “Các chủ tử trong cung, ai ai cũng đều tài cao bắc đẩu.”
Cắn môi, ta đương nhiên biết. Nếu để người khác biết mấy chữ đơn giản này ta cũng không hiểu, chắc chắn sẽ bị chê cười.
Còn đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vàng, tiếp theo, có cung nữ bẩm báo: “Tiểu chủ tiểu chủ, công công truyền chỉ tới!”
Không khỏi kinh hãi, ta vội đứng lên.
Vân Mi thu dọn đồ trên bàn, đi mở cửa.
Ngoài sân có rất nhiều cung nhân, tay cầm đèn lồng chiếu rọi toàn bộ Sồ Viện tới sáng trưng. Công công dẫn đầu cầm đạo thánh chỉ màu vàng, ho nhẹ vài tiếng, lại nhìn thoáng qua ta.
“Tiểu chủ, người nên quỳ xuống.” Một cung nữ nhắc nhở.
Ta mờ mịt gật đầu, quỳ xuống.
Công công kia lúc này mới gân cổ kêu lên: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Cung thị Vũ Sinh, phẩm hạnh đoan trang, được lòng của trẫm. Phong, Uyển Nghi. Thưởng hoàng kim ngàn lượng, trân châu sáu xuyến, vòng ngọc một đôi, trang sức vô số, gấm vóc tám thất. Ban cư Thủy Yên Các. Khâm thử!”
Cung nhân phía sau mang đồ tới gần, đứng trước mặt ta.
“Uyển Nghi tiểu chủ còn không tiếp chỉ?” Công công híp mắt nhìn ta.
Giơ cao hai tay, ta nói: “Nô tỳ tạ Hoàng Thượng ân điển.” Nắm chặt thánh chỉ trong tay, đó là gấm vóc tốt nhất, mềm mại, rất thoải mái. Mà ta lại chua xót cười, đạo thánh chỉ này viết thật đơn giản, ta thậm chí còn cảm thấy, nếu người tiến cung là tỷ tỷ, phân vị sẽ không dừng ở Uyển Nghi.
Quan trọng nhất là, trong thánh chỉ, hắn một chữ cũng không nhắc tới chuyện khiêu vũ. Ta thật sự không biết đây là cố tình, hay vì nguyên nhân nào khác.
Đồ đạc, suốt đêm được dọn tới Thủy Yên Các.
Ta kêu Vân Mi ban thưởng cho tất cả cung nhân, công công truyền chỉ vừa lòng ra về.
Vân Mi an bài công việc cho người bên dưới, một mình ta về phòng trước. Nơi này lớn hơn Sồ Viện rất nhiều, vô luận là bố trí hay an bài đều vô cùng tinh tế.
Cảm thấy mệt mỏi, không có thời gian nghĩ nhiều, phất rèm châu đi vào, thời điểm ngước mắt, ta lại thấy Nguyên Thừa Hạo lười biếng tựa vào giường nệm. Có lẽ nghe được tiếng bước chân của ta, đôi mắt đen nhánh kia chậm rãi mở.