Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 10: Chương 10: Xem như ngươi lợi hại




“Công tử.” Mọi người hành lễ lui sang một bên.

Ta lúc này mới thấy nam tử kia nâng bước đi tới, chính là nam tử cẩm y hoa phục vừa rồi. Gã tới gần, gió thổi khiến vạt áo lay động, ta phát hiện, một góc của áo choàng dùng chỉ bạc tinh xảo thêu một đóa hoa sen.

Đây không phải hoa văn thường thêu trên y phục, giống như ấn ký. Ta nhận ra, nó xuất phát từ một danh may vá tay xuất phát từ kinh thành. Bởi vì Cung Khuynh Nguyệt cũng có một bộ váy được may bởi vị sư phó đó, là năm ngoái An Kỳ Dương mang tới tặng cho nàng.

Ánh mắt vẫn dừng trên mặt người kia. Trong kinh thành, không phú tức quý.

Gã đạm mạc nhìn ta, sau đó quét mắt nhìn những người đứng cạnh, tựa hồ muốn cười, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ ho một tiếng: “Ai động tay?”

Sắc mặt An Kỳ Dương trở nên có chút kỳ quái, nặng nề hừ lạnh.

Thanh đại nhân tiến lên, nhỏ giọng: “Công tử, liệu có quấy nhiễu chủ thượng...”

Gã phất tay, không trả lời, hỉ hỏi: “Ai động tay với hắn?”

Ta ngày càng tin tưởng, bọn họ biết nha. Có điều biểu cảm của An Kỳ Dương lúc này hình như không cam lòng, phá lệ không quyết liệt kéo ta rời đi.

Một người quỳ xuống, thấp đầu thỉnh tội: “Công tử, là thuộc hạ.”

Gã liếc mắt nhìn người nọ, tiến lên, dùng chân đạp người nọ xuống, chậm rãi mở miệng: “Tay nào đánh, tự chém!”

Ta nhịn không được mà nhìn người trước mặt, gã cư nhiên... Kêu hắn tự chặt tay của mình!

Người quỳ dưới đất thoáng chần chờ, thế nhưng thật sự giương đao lên.

Ta sợ tới nhắm mắt lại, chỉ nghe thanh âm nghiến răng nghiến lợi của An Kỳ Dương truyền tới: “Dừng tay! Xem như ngươi lợi hại!”

Gã bật cười: “Ta là đang báo thù cho ngươi, sao ta ngược lại thành kẻ không đúng? An Kỳ Dương, lâu ngày không gặp, còn tưởng ngươi sẽ trưởng thành một chút, sao vẫn còn thích lấy oán báo ơn hả? Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?”

Không biết vì sao, nghe những lời này, ta liền nổi giận, đầu lập tức nóng lên, trực tiếp bật thốt hỏi: “Sao ngài biết ngài ấy không phải nam nhân?”

An Kỳ Dương nắm chặt tay ta, thấp giọng: “A Tụ!”

Ta cắn răng, hay rồi, thời điểm thốt ra câu đó, ta liền biết bản thân đã đắc tội với người không dễ chọc vào. Bởi vì, đối với gã, An Kỳ Dương chỉ có phẫn nộ, không có chống đối.

Thân phận, chỉ có thể là vì thân phận.

Nhìn cách ăn mặc của gã, bên cạnh lại có nhiều tùy tùng thị vệ như vậy, thân vương sao?

Không, gã quá trẻ.

Tuổi tác chẳng qua chỉ ngang bằng An Kỳ Dương, còn chưa vào nhược quán.

Còn đang nghĩ nghĩ, gã đã đi tới, đột nhiên duỗi tay về phía ta.

Ta kinh hãi, theo bản năng lui một bước, đã thấy cánh tay kia bị An Kỳ Dương bắt lấy. Gã cúi đầu nhìn thoáng qua, cười hỏi: “Nàng là gì của ngươi, đáng để ngươi phải như thế?”

“Người quan trọng.” An Kỳ Dương trả lời không chút chần chờ.

“Quan trọng bao nhiêu?” Gã gian tà hỏi.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì hả?” An Kỳ Dương đối diện với gã, dùng ngữ khí mà ta trước nay chưa từng nghe qua.

Kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt kia hiện tại đã sưng lên, ta không khỏi lo lắng. Nhất định rất đau, ta nhìn đã cảm thấy đau thế này.

Người trước mặt dường như nổi lên hứng thú, trở tay nắm lấy tay An Kỳ Dương, thoáng dùng lực, nhưng thấy sắc mặt An Kỳ Dương không hề thay đổi, không khỏi tấm tắc: “Trong kinh nhiều mỹ nhân giai lệ như vậy cũng chưa từng thấy ngươi động tâm, thế mà cố tình chạy tới Du Châu hẻo lánh này, thì ra...” Gã thích thú nhìn ta, “Nếu đã Doanh Nhi biết... Phải làm sao cho tốt đây? Kỳ Dương, ngươi nói xem?”

Tim đập ngày càng nhanh, những lời gã nói ẩn chứa quá nhiều ẩn ý, mỗi một tầng đều khiến ta căng thẳng không thôi.

Mà An Kỳ Dương, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, độc ác mở miệng: “Nguyên Phi Cẩm, việc này không liên quan tới nàng!”

Nguyên... Đó chính là quốc họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.